Điện Hạ Độc Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 12: Khẩn cấp



Nhìn thấy Lương Mộ Hi cúi gằm cái đầu trắng trắng của mình, Thương Mặc Uyên cho rằng nàng vẫn đang lo lắng cho Tịch Viên, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không đành lòng để cho Lương Mộ Hi tiếp tục lo lắng như thế.

“ Yên tâm, hắn không sao, chỉ là làm sai chuyện nên phải chịu trừng phạt, đợi đến lúc chịu phạt đủ, hắn sẽ đi ra.” Chỉ là không biết ngày đó bao giờ mới đến.

“…” nếu đã không có việc gì, Lương Mộ Hi cũng không lo nữa, dù sao tình trạng bản thân nàng bây giờ còn không xong đây.

“ Được rồi, ngủ đi, hiện giờ ngươi cũng không thể cử động!” hai người ở chung không lâu, Thương Mặc Uyên cũng không phải là thần, có thể biết được tất cả ý nghĩ của Lương Mộ Hi.

…………

Ngày hôm sau, vẫn là ăn cơm, uống thuốc, sau đó đi ngủ, hiện giờ Lương Mộ Hi cũng không bài xích uống thuốc nữa, bởi vì nàng biết cứ tiếp tục yếu ớt thế này, tương lai thật sự là một chút năng lực bảo vệ bản thân cũng không có.

Dù cho thuốc uống rất đắng, nhưng mỗi lần uống thuốc Lương Mộ Hi đều uống sạch, Thương Mặc Uyên đã quan sát mấy lần, phát hiện mỗi lần tuyết hồ uống thuốc xong đều như hết sức sống cả nửa ngày, hôm này cuối cùng cũng nghĩ ra được gì đó.

“ xì xụp…” lại một lần nữa uống thuốc xong, Lương Mộ Hi cảm thấy bản thân cứ tiếp tục uống như thế này, phỏng chừng vị giác cũng sẽ mất luôn. Đúng lúc này, chỉ thấy một bàn tay xinh đẹp đưa ra trước mặt mình, bàn tay so với bạch ngọc còn mịn màng hơn, mềm mại hơn, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy, đẹp vô cùng.

Điều quan trọng là, bàn tay đó đang cầm một viên kẹo mứt nho nhỏ trong suốt óng ánh, Lương Mộ Hi nhìn đến mắt phát sáng.

“ Ăn đi!” Thương Mặc Uyên vừa nói dứt lời, Lương Mộ Hi đã vội vàng ngậm lấy viên kẹo mứt, trong màn tràn ngập vị ngọt, vị đắng chát trong miệng cuối cùng cũng tan đi không ít.

“Ở đây vẫn còn!” từng viên từng viên đút vào miệng Lương Mộ Hi. Nhìn tuyết hồ vẻ mặt thỏa mãn, Thương Mặc Uyên cảm thấy trong lòng cũng thỏa mãn theo.

Chàng nên sớm nghĩ ra, lần đầu tiên tuyết hồ bài xích uống thuốc…

“ Được rồi, hôm nay ăn nhiêu đây thôi!” mặc dù Lương Mộ Hi ăn rất thỏa mãn, nhưng mà vật này ăn nhiều không tốt.

“ Chi chi….” Rất lâu không được ăn kẹo mứt rồi, Lương Mộ Hi rất nhớ mùi vị này.

“ Ăn nhiều không tốt, lần sau uống xong thuốc lại cho ngươi!” dù sao cũng là thú, hơn nữa mới chỉ một tuổi, ăn nhiều kẹo mứt, đối với dạ dày không tốt.

“ chi chi…” nhưng nàng muốn ăn a! Hương vị này khiến nàng rất hoài niệm a, luôn cảm thấy cứ như đã trở lại hiện đại vậy.

“ Ngoan, ngoan ngoãn nằm xuống!” đắt chăn cho Lương Mộ Hi xong, Thương Mặc Uyên dáng vẻ không thương lượng. Tiếp xúc nhiều ngày, Lương Mộ Hi cũng biết tính cách nói một là một của y, rất biết điều không tiếp tục lộn xộn nữa.

……………..

Dưới sự chiếu cố của Thương Mặc Uyên, sau một tháng, Lương Mộ Hi cuối cùng cũng cảm thấy đau đớn toàn thân đã biến mất, thân thể khỏe rồi, chân cũng khỏe rồi, Lương Mộ Hi mới cảm nhận được linh lực bản thân đã tăng lên rất nhiều, có loại cảm giác thoát thai hoán cốt a.

Đây là chuyện gì?

Sao đột nhiên lại thế này?...........

Một ngày nào đó thức dậy sớm, Lương Mộ Hi chống bốn chân nhảy ra khỏi ổ nhỏ, một tháng kia vẫn luôn nằm trong ổ, Lương Mộ Hi cảm thấy mình nổi mốc luôn rồi.

Duỗi thẳng bốn chân, Lương Mộ Hi xoay xoay đầu nhỏ, trái dẫm dẫm phải dẫm dẫm, thấy bốn chân mình lành lặn, không có chân bị lệch chút nào, tâm tình vô cùng tốt.

Hít thở sâu vào một hơi, cảm thấy toàn thân đều được linh khí vây quanh, trong mắt Lương Mộ Hi đều là kinh ngạc.

Nếu như cứ theo tốc độ thế này, vậy chẳng phải trong vòng mười năm nàng có thể thành người rồi?

Tuy rằng không mang theo võ học ở kiếp trước, nhưng Lương Mộ Hi lại đem theo kĩ thuật tu luyện, đương nhiên là làm ít công to, tu luyện cũng nhanh hơn nhiều so với những động vật khác.

Hơn nữa nàng vốn là Thiên Sơn tuyết hồ, thông minh lanh lợi, từ khi sinh ra đã sống ở Thiên Sơn, nơi đó bao phủ bởi tuyết trắng, quanh năm không một bóng người, cũng không có ngoại vật cảm nhiễm, còn là nơi tụ hợp linh khí, rất nhiều kì trân dị bảo đều có thể tìm thấy ở đây, sinh sống ở đó một năm, tốc độ tu luyện của Lương Mộ Hi đã sơm vượt xa các loài tu luyện cùng tuổi khác, nên mới có thể nội trong một năm ngắn ngủi khắc phục được đặc tính chỉ sống ở nơi cực hàn của tuyết hồ mà rời khỏi Tuyết sơn.

Nay lại có được hai loại trân phẩm thế gian là Thiên Sơn Tuyết Liên và Vô Cực Hoàn, đương nhiên linh lực tăng mạnh, chỉ là Lương Mộ Hi không hề hay biết mà thôi.

Biết được hiện giờ bản thân đã có năng lực tự bảo vệ, Lương Mộ Hi rung rung thân thể trắng muốt đắc ý, không ngừng đi loanh quanh khắp nơi, vừa đi vừa quan sát nơi mình đã ở một tháng, cứ như là chủ nhân đi tuần vậy, cái đầu nhỏ ngẩng cao, có bao nhiêu là khí thế.

Liếc nhìn xung quanh một chút, Lương Mộ Hi cảm thấy căn phòng này bao quanh một tầng linh khí, cũng khó tránh nàng mới đến có một tháng ngắn ngủi, lại tiếng bộ nhiều như thế.

Chỉ là, tại sao nơi này lại có linh khí nhiều thế?

Người nam nhân đó, rốt cuộc có thân phận gì?

Một vương gia mà thôi, sao lại cho nàng cảm giác không phải chỉ đơn giản như vậy?

Đang lúc suy nghĩ đến vấn đề này, một âm thanh lành lạnh lại lần nữa truyền đến, khiến cho Lương Mộ Hi cảm thấy mình đang là kẻ trộm vậy, ngoan ngoãn ôm lấy thân mình, co lại thành một khối cầu, giống như thế này mới không để cho bản thân bị người khác nhìn thấy.

“ Sao rồi, vừa mới tốt lên, đã gấp rút muốn đi lại như vậy a?” tiếng đẩy xe lăng trượt đến gần, Lương Mộ Hi không hề bất ngờ bị đôi tay xinh đẹp lành lạnh ôm lấy, mặc dù đã quen với nhiệt độ của đối phương, nhưng Lương Mộ hi vẫn cảm thấy lạnh.

Người này, sao lại lạnh như vậy?

Những ngón tay thon dài xinh đẹp vuốt vê lớp lông mềm mại của Lương Mộ Hi. Sáng sớm hôm nay đã nhìn thấy tuyết hồ thần thái phấn chấn như thế, tâm tình của Thương Mặc Uyên cũng không tệ.

Một tháng rồi, nhìn thấy tuyết hồ mỗi ngày đều buồn bã ỉu xìu nằm trên giường, thực ra tâm tình của y cũng rất khó chịu. Mỗi lần nhìn thấy tuyết hồ không thoải mái, tâm của y cũng đau theo.Thương Mặc Uyên rất không hiểu, vì sao đối với cái gì cũng dững dưng, cũng không để ý như hắn, chỉ riêng đối với tuyết hồ trong lòng này, lại luôn dễ dàng đau lòng như vậy chứ? 

“ Chi chi…” một tháng này, sự chăm sóc của Thương Mặc Uyên, Lương Mộ Hi đều để trong lòng, mặc dù lúc trước tức giận sự uy hiếp của y, nhưng Lương Mộ Hi cũng hiểu, đối phương là muốn tốt cho nàng, cho nên mỗ hồ rất dễ dàng bị mua chuộc nào đó đã hoàn toàn quên hết những sợ hãi và tính toán lúc trước, bộ dạng như hiến vật quý múa máy bốn chân linh hoạt của mình với Thương Mặc Uyên, thậm chí còn lăn qua lăn lại mấy vòng trên chân của Thương Mặc Uyên, tỏ ý mình đã không sao rồi.

Người nam nhân này đối với mình thật sự rất tốt, ha ha…

Nhưng mà hí hửng đắc ý như thế, Lương Mộ Hi quên mất đây chỉ là một đôi chân, mà không phải là mặt bàn, thế là lăn quá mức, trong chớp mắt Lương Mộ Hi đã lăn đến sát bên ngoài chân của Thương Mặc Uyên, do quán tính mà dừng không được, cảm thấy bản thân đột nhiên mất đi trọng lực sẽ rơi xuống đất, trong lòng Lương Mộ Hi đều là ai thán a!

Ai, sao lại xui thế này?

Bởi vì quá gấp rút, Lương Mộ hi cũng quên luôn bản thân có thể dùng linh lực hộ thể, trái lại ngốc nghếch nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau sắp đến. Nhưng đợi cả buổi vẫn không thấy, trái lại bị một sợ tơ vàng kéo trở về.

“ Ngươi đó, sao lại không cẩn thận như vậy?” kèm theo một tiếng cười nhẹ truyền đến, tiếng cười trong trẻo như tiếng nước suối trong chảy ở khe núi, nghe đến tim Lương Mộ Hi cảm thấy như đang tấu nhạc, cực kì vui vẻ.

Nam nhân này, rất ít cười, nhưng khi cười rộ lên, thật rất đẹp nha!

Thế giới này sao lại có nam tử dễ nhìn như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.