"Hôm nay lạnh hơn, bên ngoài lạnh cóng. Vào đi, bên trong ấm hơn."
"Đúng vậy, mới đi hai bước liền như bị đông cứng lại. Sao năm nay sao tuyết không rơi?"
Hai tên cai ngục vừa nói chuyện vừa đi qua lối đi của phòng giam, mang theo một luồng gió lạnh.
Bóng người ẩn trong bóng tối di chuyển, run rẩy vì gió.
Kỳ Trường Ức đã bất tỉnh một lúc lâu trước khi bị gió lạnh đánh thức.
Trời rất lạnh.
Vừa rồi hắn có một giấc mộng, trong mộng cũng là mùa đông.
Đó là năm năm trước, khi hắn mười một tuổi tuy chỉ là một nửa đứa trẻ, nhưng hắn luôn bị bắt nạt bởi vì ngu dại hơn người thường.
Khi đó Bùi Tranh mười chín tuổi, đã đảm nhận chức quan của cha mình và trở thành một tể tướng trẻ tuổi.
Mùa đông năm đó, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bùi Tranh trong cung.
Ngày hôm đó tuyết rơi dày đặc, sau buổi bãi triều sớm, Hoàng Thượng cùng mấy vị quan triều đình bàn việc chính sự trong cung, Bùi Tranh cũng ở đó.
Cửa cung điện đột nhiên bị đẩy ra, bông tuyết trộn lẫn với gió tuyết bay vào, cắt đứt cuộc nói chuyện của tất cả mọi người trong phòng.
Mọi người nhìn về phía cửa, trên cửa đại sảnh có một bóng trắng đang nằm, hình như bị ngã rất đau, cả người run rẩy không đứng dậy được.
Hoàng Thượng sắc mặt lập tức trầm xuống, "Ức nhi, ngươi làm sao lỗ mã.ng như vậy, còn không mau đứng dậy đi ra ngoài."
Một số thái giám gần đó vội vàng chạy đến giúp hắn, nhưng lại bị Hoàng đế ngăn lại.
"Không giúp! Để nó tự đứng lên đi! Vui đùa cũng phải có giới hạn. Không thấy trẫm đang giải quyết chính sự sao? Lần sau còn dám quấy rầy như vậy thì đừng trách trẫm xử phạt ngươi!"
Kỳ Trường Ức ngoan ngoãn tự mình đứng dậy, bị tam công chúa Kỳ Y Nhu lừa đến cửa này, sau đó thô bạo đẩy vào, thực ra đầu gối của hắn còn rất đau.
Sau khi đứng dậy, hắn giẫm phải những bông tuyết trên sàn, trượt chân và suýt ngã.
- Một mùi đàn hương thoảng qua, Kỳ Trường Ức không có lại ngã xuống đất, mà là ngã vào trong vòng tay ấm áp.
Sau khi Bùi Tranh đỡ eo đứng vững, lập tức rút tay về.
Tiểu nhân nhi đứng trước mặt hắn mặc một chiếc áo choàng tơ lụa màu vàng trắng cổ áo mềm mại, những bông tuyết rơi trên người và tóc run rẩy thân mình, đôi mắt đỏ hoe, giống như một tiểu bạch thỏ đang sợ hãi.
"Bệ hạ, bên ngoài tuyết đường trơn trượt, chi bằng để thần đưa Cửu hoàng tử trở về."
Hoàng đế rất trọng dụng tài năng của Bùi Tranh, nhất định sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ như vậy, hơn nữa còn là hộ tống đứa con trai ngu ngốc của mình trở về.
Thở dài, hoàng đế đồng ý và cử vài người đi theo.
"Trở về chiếu cố Cửu hoàng tử cho tốt, lệnh thái y đi xem một chút, đừng để bị cảm."
Sau khi rời khỏi cung điện, gió và tuyết đập vào mặt, tuyết trên mặt đất hơi dày, khi đi trên đó sẽ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Bùi Tranh vai khoác áo choàng, thân hình cao lớn, chân dài, đi phía trước rất xa.
Mặc dù là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cửu hoàng tử này, nhưng hắn có thể lập tức nhận ra, bởi vì hắn rất giống Tứ hoàng tử.
Nhưng bây giờ Tứ hoàng tử đã bắt đầu bộc lộ tài năng, hắn là nhi tử được hoàng thượng sủng ái, thậm chí so với Thái tử còn được sủng ái hơn vài phần, chính mình cũng không thể động vào hắn.
Nhưng con thỏ nhỏ ngây thơ và không hiểu biết này có thể dễ dàng niết trong lòng bàn tay, xoa tròn bóp dẹp.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ, Bùi Tranh đột nhiên dừng lại, tiểu nhân nhi vẫn đang cố gắng đi theo phía sau không kịp phản ứng, va vào lưng hắn.
"A......"
— Một tiếng kêu nhỏ, thân thể nhỏ bé bị va chạm đột nhiên ngã ngửa ra sau, tựa hồ sắp đập mông xuống đất.
Bùi Tranh đưa tay ra nắm lấy, dễ dàng kéo người vào trong lòng.
"Các ngươi đi xuống trước đi."
Các thái giám và cung nữ rút lui để đáp lại.
Bây giờ xung quanh không có ai, tay Bùi Trnh ôm lấy eo hắn không buông mà ngược lại kéo người sát vào người mình hơn.
Cảm giác được thân thể tiểu nhân nhi càng kịch liệt run rẩy, Bùi Tranh cảm thấy rất thú vị, cúi người bên người hắn, vuốt v.e hắn thật dài lông mi dài rơi xuống bông tuyết.
Hai người hiện tại đang ở lối vào mai viên, không giống như bên ngoài băng tuyết trắng xóa, hồng mai trong viện đỏ như lửa, một mảng đỏ như máu. Hoa mai mong manh, cánh hoa dễ rơi khi chạm vào, nhưng lại cứng cỏi và kiêu sa một mình trong giá lạnh.
Nhìn kỹ một chút, làn da của tiểu nhân nhi trắng nõn không tì vết, đôi môi đỏ mọng tinh xảo, ngón tay của Bùi Tranh vô thức nhéo cái cằm thanh tú của hắn, ép hắn hơi ngẩng đầu lên.
Thu lại âm trầm trong đáy mắt, Bùi Tranh cố gắng hết sức để không tỏ ra lạnh lùng.
Dưới bóng mận đỏ như tuyết, Bùi Tranh nở một nụ cười quyến rũ.
"Điện hạ, thần tên Bùi Tranh, ngài phải nhớ kỹ."
Tim Kỳ Trường Ức đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi miệng, hắn lớn lên trong hậu cung, ngày thường phụ thân không cho hắn ra ngoài, hắn chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai trừ cung nữ và thái giám..
Nhìn vào mắt Bùi Tranh, Kỳ Trường Ức ngoan ngoãn gật đầu.
"Ta... Ta đã biết..."
Tuyết trắng hồng mai cùng một thâm áo bào huyền sắc của Bùi Tranh tạo thành thị giác chấn động quá mức khiến tiểu nhân nhi liền nhớ nhiều năm như vậy.
Hồi tưởng lại những chuyện vừa rồi quá phiền muộn, Kỳ Trường Ức sau khi thoát khỏi suy nghĩ của mình, không khỏi cảm thấy toàn thân đau đớn.
Sự tức giận mà Bùi Tranh dành cho hắn không kéo dài lâu, bây giờ đôi mắt của Kỳ Trường Ức tối sầm lại hắn ngất đi.
Cũng không biết lần này hắn hôn mê bao lâu, có một đôi tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt v.e tóc của hắn.
Chậm rãi mở mắt ra, trên đầu là màn giường xa lạ, trên giường cùng tất thảy đồ vật đều tối màu khiến khung cảnh có chút ngột ngạt.
Đây là đâu?
Kỳ Trường Ức khẽ nhúc nhích thân thể, vết thương trên người tựa hồ cũng không đau lắm, lại có người bôi thuốc, quần áo đã thay sạch sẽ, mềm mại ấm áp.
Người trước mắt nhìn hắn là Bùi Tranh, thấy hắn đã tỉnh, bàn tay đang vuốt tóc hắn chuyển sang sờ má hắn.
Bùi Tranh khàn giọng nói: "Ngươi tỉnh?"
Đây nhất định là nằm mơ, mơ thấy mình ra khỏi phòng giam đó, thậm chí còn ngủ trên giường của Bùi Tranh.
Kỳ Trường ức còn tưởng rằng mình đang ở trong mộng nên nhất thời thả lỏng người, dùng giọng khóc nức nở kêu lên: "Bùi ca ca..."
Đã lâu không gọi hắn như vậy, Bùi Tranh trong lòng nhất thời run lên, đỡ hắn đứng lên, dựa vào trên vai hắn, vỗ vỗ sau đầu hắn. "Ừm, ta ở đây. Ngoan ngoan đừng khóc nữa, ôm một cái không khóc nữa."
Kỳ Trường Ức tựa hồ bị oan ức rất lớn, nước mắt không ngừng chảy xuống, mặt vùi vào cổ Bùi Tranh, nước mắt chảy khắp lồng ng.ực.
Bùi Tranh hôm nay tâm trạng thực sự không tốt, hắn rời khỏi cung sau khi mật đàm với Hoàng đế, ngay khi hồi phủ liền xử tử hai tù nhân trong mật lao.
Thừa Phong báo với hắn rằng Điện hạ lại bất tỉnh, lúc hôn mê vẫn luôn kêu "Bùi ca ca...."
Bùi Tranh giống như bị ma xui quỷ khiến đột nhiên sai người tới đón hắn, không phải đưa hắn đến tiểu lâu, mà là đưa đến giường của chính mình.
Tự mình vệ sinh vết thương của tiểu nhân nhi, hắn không cho phép bất luận kẻ nào đụng vào, toàn bộ quá trình đều rất nhẹ nhàng chậm rãi.
Hắn hơi cúi đầu xuống, hôn lên môi tiểu nhân nhi.
"Không phải ngươi luôn muốn dạo phố sao? Ngày mai ta dẫn ngươi đi, được không?"
Kỳ Trường Ức mặc quần áo dày, trên cổ áo còn thêm một khăn bằng lông màu trắng, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh, không khỏi rùng mình.
Bùi Tranh kéo người vào trong lòng, khoác cho hắn một chiếc áo choàng ấm áp, dùng cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy thân thể mềm mại ấy, chậm rãi đi ra ngoài.
Không ai được phép đi cùng, chỉ có Thừa Phong đi theo cách đó không xa.
Bùi Tranh không chọn ban ngày dẫn người đi ra ngoài, sẽ làm lộ ra khuôn mặt nhỏ sáng sủa của thì quá phô trương, ban đêm thì không sao, tối đến mức nhìn không rõ.
Trời se lạnh nhưng trên phố vẫn đông người, hàng quán rực rỡ ánh đèn, những sạp hàng nhỏ bán hàng rong ven đường cũng nở rộ.
Hai người chậm rãi đi trên đường phố, mặc dù không khí đóng băng, nhưng là sạch sẽ tươi mát, không còn trong phòng giam không có mùi máu cùng vẩn đục.
Kỳ Trường Ức tựa hồ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, mấy lần ra khỏi cung, đều không có cơ hội nhìn kỹ kinh đô phồn hoa náo nhiệt.
Những món đồ mới lạ đó đã thu hút sự chú ý của hắn, chỉ cần hắn để mắt đến chúng một lúc, Thừa Phong sẽ đến mua chúng, và trong thời gian ngắn Thừa Phong đã mua rất nhiều thứ.
Đi không bao lâu, Kỳ Trường Ức có chút thở dố.c, Bùi Tranh mặc dù ôm hắn nửa đường, nhưng hắn thật sự rất yếu.
Đột nhiên, có một hương phấn son phả vào chóp mũi, Kỳ Trường Ức ngẩng đầu nhìn, gian hàng xuất hiện trước mặt có chút quen thuộc, chính là tiểu lâu mà hắn từng tới trước đó: Túy Xuân Phường.
Nơi này để lại cho hắn ấn tượng không tốt, Kỳ Trường Ức không giấu giếm kéo ống tay áo Bùi Tranh, nhíu mày.
Bùi Tranh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kia, dù tay chính mình vẫn luôn lạnh lẽo, giống như là động vật máu lạnh nhưng hiện tại cái kia tay nhỏ bé lại lạnh hơn vài phần.
Bùi Tranh đem bàn tay nhỏ bé ấy đặt ở trong lòng bàn tay mình, đáng tiếc nhiệt độ không đủ, liền nắm lấy cả bàn tay nhỏ bé đó, kéo vào trong ống tay áo, lợi dụng nhiệt độ của cánh tay sưởi ấm cho hắn.
Cảm nhận được sự phản kháng của tiểu nhân nhi đối với nơi này, Bùi Tranh ôm người rời đi, nhưng đột nhiên có ai đó nắm lấy cánh tay của hắn.
"Bùi đại nhân, đã lâu không có tới đây, mấy ngày nay thế nào?"
Người vận một thân áo hồng ở Túy Xuân Phường vẫy một chiếc khăn thơm nhìn Bùi Tranh với một nụ cười quyến rũ, "Mà lần trước ngài có tìm thấy tiểu nhân nhi xinh đẹp đó không? Tiểu lâu của chúng ta có một vài người mới trông giống như bánh bao sữa, Bùi đại nhân và tiểu thiếu gia đây có muốn vào trong không?"
Người vận một thân hồng bào cho rằng mình đã nắm được sở thích của Bùi Tranh, vội vàng mời gọi.
Kỳ Trường Ức rúc vào trong áo choàng của Bùi Tranh nghe vậy liền siết chặt ống tay áo của Bùi Tranh.
Bùi Tranh nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, ta không đi."
"Bùi đại nhân, ngài có người đi cùng, chúng ta cùng đi vào đi. Tiểu thiếu gia của ta cũng sẽ tìm cho ngài một người tốt..."
"Cút."
Bùi Tranh phất tay một cái, hồng y nam tử trực tiếp bị ném xuống đất, ngã trên mặt đất.
Hắn trực tiếp rơi nước mắt, cũng không biết mình nói cái gì đắc tội với lão nhân gia.
Bùi Tranh đã xoay người rời đi, xung quanh hắn có người đi tới đi lui, nam tử áo hồng vội vàng lau nước mắt, muốn từ dưới đất đứng dậy, nhưng vạt áo lại bị người giẫm lên, không thể nào được rút ra.
"Ta không thể chọc người khác, càng không thể chọc hắn! Xem ai dám giẫm lên y phục của ta!"
Thừa Phong đang mang nhiều thứ trên tay, đôi ủng đen của hắn bất động, khuôn mặt vô cảm.
"Ngày mai, sẽ có người mang ngươi đi biến mất khỏi Đế đô này."
Người đi đường ngày càng nhiều, hình như tối nay có diễu hành đèn đường, người qua đường đang khiêng hoặc cầm những chiếc đèn lồng nhỏ nhắn tinh xảo với đủ hình dạng khác nhau, rất đẹp mắt.
Nhiều đứa trẻ đuổi theo và kêu gọi người bán kẹo rong, còn cha mẹ chúng mua cho chúng rồi vui vẻ chạy đi cùng.
Kỳ Trường Ức nhìn những viên đường nhỏ bọc đường đỏ cắm trên que rơm kia, ánh mắt rõ ràng muốn ăn.
Lần trước, cầm trong tay kẹo dẻo bọc đường chua ngọt, nhưng lại Bùi Tranh tức giận hất tung chúng ra làm bị thương tay hắn. Chuyện đó khiến Kỳ Trường Ức bây giờ rất muốn ăn kẹo táo mèo, nhưng rõ ràng là có chút ám ảnh về tâm lý.
Bùi Tranh đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì, mặc dù cảm thấy kẹo bọc đường không sạch sẽ và không muốn để hắn ăn, nhưng vẫn bảo Thừa Phong mua một vài xiên.
Lớp đường bọc dày thoạt nhìn có vị ngọt bùi, Bùi Tranh cắn một miếng nhỏ, có vị chua ngọt.
Bùi Tranh đưa kẹo bọc đường đến miệng tiểu nhân nhi, nhưng hắn không để y cầm lấy nó, mà giơ nó lên trước mặt y.
Kỳ Trường Ức liếm môi nhìn Bùi Tranh một lúc lâu.
Bùi Tranh câu lên khóe môi, "Ăn đi, ta cho phép."
Lúc này Kỳ Trường Ức mới há cái miệng nhỏ cắn viên lớn ở giữa, nhưng dù có di chuyển trái phải thế nào cũng không thể cắn đứt, cuối cùng đành phải buông miệng ra, thế là một vòng tròn phủ đường dính quanh môi.
Kỳ Trường Ức ngẩng đầu nhìn Bùi Tranh, vừa rồi hắn như thế nào cắn đứt, rõ ràng cứng như đá nhỏ.
Bùi Tranh chỉ vào miếng trên cùng mà y cắn một miếng, "Nên ăn từ trên xuống, ăn cái này đi, nhân bên trong sẽ chảy ra..."
Hắn còn chưa nói xong, Kỳ Trường Ức đã cắn một nửa viên kẹo tròn nhỏ, nuốt hết vào trong miệng, liếm liếm trên má, ăn cả lớp đường bọc bên ngoài.
"Nhai kỹ đi, nếu không sẽ rất chua."
Hai má nhỏ ngoan ngoãn cử động, không ngừng phát ra tiếng cắn răng rắc.
Đang nhai nhai, tiểu nhân nhi đột nhiên dừng lại, nước mắt trào ra, miệng không cử động được.
"Cắn trúng hạt?"
Tiểu nhân nhi gật đầu với đôi mắt ngấn lệ, răng đau nhức.
Bùi Tranh đưa tay lên môi, "Nhả ra."
Hai má nhỏ lại động đậy, vặn vẹo, hai hạt táo gai nhỏ rơi vào trong lòng bàn tay của Bùi Tranh.
"Thật ngoan, còn muốn ăn sao?"
Hàm răng Kỳ Trường Ức nhai chậm lại, đã khôi phục một chút, hắn liế.m liế.m dính dính môi gật đầu.
Bùi Tranh ăn một nửa, còn lại đút cho Kỳ Trường Ức, trước khi nhai, hắn dùng ngón tay nhéo nhẹ hai má.
"Ăn từ từ, bỏ hạt trước."
Sau khi ăn bốn, năm cái Bùi Tranh ném những viên kẹo còn lại cho Thừa Phong.
Ánh mắt Kỳ Trường Ức không ngừng nhìn theo những viên kẹo bọc đường bị némlên, Bùi Tranh xoay người nhét người vào trong áo choàng.
"Đừng ăn nữa, răng sẽ hỏng."
Kỳ Trường Ức không thể làm gì khác ngoài việc liế.m miệng, thưởng thức dư vị chua ngọt.
Bùi Tranh bất giác nhìn cái miệng nhỏ bĩu ra của hắn, xung qquanh tứ phía treo đầy kẹo đường đỏ, hai tay ôm eo y, xoay người vọt vào một con hẻm tối. Thừa Phong đi theo, cố ý canh giữ lối vào ngõ để chặn ánh sáng.
Bị áp sát vào tường, Kỳ Trường Ức dùng bàn tay nhỏ bé đẩy ng.ực Bùi Tranh, nhưng Bùi Tranh đã nâng lên, đè lê.n đỉnh đầu.
"Ngoan, đừng nhúc nhích, miệng của ngươi dơ bẩn, lau sạch đi."