Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của hắn, Kỳ Băng Chi thả lỏng một chút, nhưng sau đó lại trở nên bối rối.
Dựa vào vẻ ngoài của người này, làm sao hắn có thể lọt vào mắt của Bùi Tranh?
Hay có điều gì khác sai với người này?
"Ngươi tên là gì?"
Thẩm Thập Cửu ngoan ngoãn trả lời, Kỳ Băng Chi trầm ngâm một lúc và hỏi: "Ngươi đã hành y bao lâu rồi?"
"Khởi bẩm công chúa, ta không nhớ rõ, chỉ biết lúc nhận thức được đã theo sư phụ học y..."
"Không nhớ?" Kỳ Băng Chi nghi hoặc, "Chuyện này sao có thể không nhớ, chẳng lẽ ngươi bị mất trí nhớ sao?"
Chu Ngô nói: "Nhị công chúa không biết đó, có gì đó không ổn với hắn ở đây."
Hắn chỉ vào đầu mình, "Ngày thường nhìn hắn có vẻ ngu ngốc, nếu không phải y thuật của hắn có chút thành tựu, Giang thái y đã không giữ hắn lại."
Thẩm Thập Cửu không hài lòng lẩm bẩm nói: "Đầu óc ta không có vấn đề gì... Sư phụ còn khen ta thông minh..."
Kỳ Băng Chi gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, nhưng sự nghi ngờ của nàng đối với Thẩm Thập Cửu thực sự tăng lên rất nhiều.
Làm sao có thể trùng hợp như vậy, người này cũng có chút ngu xuẩn?
Nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngập ngừng hỏi: "Không biết hai người có thể giúp ta một việc nữa không."
Chu Ngô chấp tay, "Công chúa người muốn chỉ bảo gì?."
Kỳ Băng Chi trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, "Này, Tam muội muội Nhu Nhu có quan hệ thân thiết nhất với ta ba năm trước nàng bị kẻ xấu lừa gạt, bị thương nặng..."
Nói đến đây, nàng làm động tác rưng rưng xúc động: "Ta cũng nhờ hai người xem hộ cho Tam muội muội của ta, chân của nàng còn có thể đứng lên được nữa hay không".
Chu Ngô trả lời: "Đừng lo lắng, Nhị công chúa, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để chữa cho Tam công chúa."
Thẩm Thập Cửu bên cạnh cũng gật đầu.
Có vẻ như hắn không có phản ứng lại khi đề cập đến Tam công chúa như thể hắn hoàn toàn không biết nàng.
Kỳ Băng Chi tin rằng hắn không thể giả vờ giống như thế này, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng đã xua tan những nghi ngờ của mình đối với Thẩm Thập Cửu.
Sau khi dặn dò Nhị công chúa hôm nay bôi thuốc lên vết thương trên cổ tay, không để bị ướt, Chu Ngô và Thẩm Thập Cửu lui ra ngoài trước.
Hai người bọn họ được sắp xếp ở bên cạnh Thủy Tạ Cư, đồ đạc trong phòng rất đơn giản nhưng chất lượng tốt.
Kỳ Băng Chi trực tiếp phái người vào cung mang Tam công chúa Kỳ Y Nhu đến phủ thừa tướng, nàng nghe nói mẫu phi của Tam công chúa là Hi Quý Phi gần đây sức khỏe không tốt, không thể chiếu cố Tam công chúa thật tốt, vì vậy nàng thân là tỷ tỷ sẽ sẵn sàng chiếu cố cho muội muội của mình.
Kỳ Y Nhu không muốn rời khỏi cung, rời khỏi mẫu thân.
Bởi vì trên thực tế, vị trí của Hi Quý Phi trong cung hiện tại rất lung lay, Hoàng Hậu nhắm đến nàng đã lâu, có Kỳ Y Nhu ở bên nàng có thể giúp đỡ chiếu cố một chút.
Nhưng bây giờ Kỳ Y Nhu đã bị cưỡ.ng bức mang đi, tình cảnh của Hi Quý Phi càng thêm bấp bênh.
Sau khi Kỳ Y Nhu đến phủ Thủ tướng, Kỳ Băng Chi cũng sắp xếp nàng ở lại nơi Chu Ngô và Thẩm Thập Cửu sống.
Căn phòng đó là quá đủ cho hạ nhân trong phủ, nhưng nó quá tồi tàn cho một công chúa vào ở.
Kỳ Y Nhu từ lâu đã thay đổi hoàn toàn khác với công chúa ương ngạnh, tự cao và cay nghiệt, ỷ vào sưự sủng ái của Hoàng Thượng luôn luôn không coi ai ra gì.
Bây giờ nàng rất gầy, khuôn mặt xám trắng bất thường, nàng đang ngồi ở một chiếc ghế tựa lưng đặc biệt.
Chu Ngô và Thẩm Thập Cửu cẩn thận kiểm tra chân của Kỳ Y Nhu, và phát hiện ra rằng xương bánh chè của nàng đã bị vỡ không thể khôi phục được như lúc đầu nữa, Kỳ Băng Chi không thể không biết về chuyện này.
Khi Chu Ngô đến báo cáo tình hình với Kỳ Băng Chi, Thẩm Thập Cửu ở lại đó với Kỳ Y Nhu.
Kỳ Y Nhu thất thần ngồi bên cửa sổ, nhìn bên ngoài mà không chuyển mắt, trong mắt nàng không có dương quang.
Đến phủ thừa tướng mấy ngày nay, nàng không nói một lời.
Thẩm Thập Cửu đứng ở bên cạnh có chút khó xử, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Công chúa điện hạ, người có khát nước không, có muốn uống chút nước không?"
Kỳ Y Nhu lắc đầu rất chậm, giống như một ông lão không có sức lực.
"Vậy ngươi có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?"
Kỳ Y Nhu vẫn lắc đầu.
Thẩm Thập Cửu lại gần vài bước, quan tâm hỏi: "Ngươi lạnh không? Muốn mặc thêm quần áo a, đừng để cảm lạnh..."
"Không, cám ơn......"
Giọng nói của Kỳ Y Nhu không còn trong trẻo như trước mà có phần khàn khàn.
Thẩm Thập Cửu nói "A", bầu không khí lại đột nhiên lạnh xuống.
"Hay là, tốt hơn ta rót cho ngươi ly nước..."
Thẩm Thập Cửu đi tới trước bàn.
Kỳ Y Nhu đột nhiên giật giật cổ tay áo của hắn, "Không cần, cám ơn lòng tốt của ngươi, ta muốn ở một mình một lát..."
Thẩm Thập Cửu quay đầu lại.
"Sư phụ ta nói, khi nữ nhân nói muốn ở một mình, ý tứ là muốn được an ủi..."
Thẩm Thập Cửu nhìn Kỳ Y Nhu, đôi mắt trong veo lấp lánh: "Tam công chúa, ý của ngươi cũng là như vậy sao?"
Kỳ Y Nhu bị đôi mắt đó làm cho sững sờ, người này xấu như vậy, tại sao lại có đôi mắt đẹp như thế?
Đôi mắt sạch sẽ và thuần khiết như vậy là cực kỳ hiếm gặp.
"Ý ta không phải thế... Nhưng, ngươi có thể ở lại với ta."
Thẩm Thập Cửu lộ ra vẻ mặt tươi cười, dời một cái băng ghế nhỏ, ngồi ở bên cạnh Kỳ Y Nhu.
"Công chúa, ngài không vui sao?"
Kỳ Y Nhu hồi lâu không nói chuyện, ngay lúc Thẩm Thập Cửu cho rằng nàng sẽ không trả lời, nàng đột nhiên lên tiếng.
"Uy, ta không vui..."
"Đã lâu rồi ta không có vui vẻ, ba năm? Bốn năm? Hay lâu hơn nữa, hạnh phúc ta từng có chỉ là thoáng qua trên bề mặt. Ta ở trong cung hằng ngày sống trong sợ hãi và cô độc..."
Ánh mắt Kỳ Y Nhu càng ngày càng âm trầm, "Hơn nữa, ta là người có lỗi, ta có tư cách gì để cảm thấy vui vẻ."
Nàng bất giác sờ sờ đầu gối, "Ta chịu hình phạt như vậy còn chưa đủ a, thứ ta nợ cái gì...ta nên dùng cả đời này để báo đáp... "
Thẩm Thập Cửu nghe được trong giọng nói của nàng vô cùng bi thương, không biết nên an ủi như thế nào: "Công chúa..."
Kỳ Y Nhu nở một nụ cười cực kỳ cay đắng, "Ta chưa bao giờ nói với ai những lời này nhưng ta lại đang nói với ngươi bây giờ bởi vì, bởi vì..."
Nàng hít một hơi thật sâu, "...bởi vì ngươi làm ta nhớ đến một cố nhân."
Thẩm Thập Cửu chớp mắt: "Cố nhân của công chúa là ai?"
"Là người thân của ta, đệ đệ của ta, a, người đã vong mạng."
Đôi mắt của Kỳ Y Nhu mơ hồ hơi nước.
"Ta từng ỷ vào sự sủng ái cùng nuông chiều của phụ hoàng, làm rất nhiều chuyện tổn thương hắn, ta đã từng nhiều lần nói muốn hắn chết, nhưng sau này khi hắn thực sự chết, mà ta vẫn còn sống tốt khi hắn chết. Đến giây phút cuối cùng gặp, ta vẫn không quên hung hăng đẩy hắn một phen..."
Kỳ Y Nhu bật khóc, "Ta hối hận, ta thực sự hối hận, ta đã bị người khác kích động để ghét hắn như vậy, nhưng thực ra hắn đã rất tốt với ta từ khi còn nhỏ, nhưng ta đã mù quáng, quên mất rằng hắn thực sự là một người tốt bụng và ấm áp..."
Kỳ Y Nhu không thể nói được nữa, nàng che mắt và khóc không ngừng.
Những lời kìm nén bấy lâu nay chỉ có thể nói ra trước mặt một người xa lạ.
Khóe mắt Thẩm Thập Cửu cũng trở nên có chút ươn ướt, hắn ngồi ở chỗ đó, nhìn Kỳ Y Nhu đang khóc run vai, yên lặng đưa tay áo lau nước mắt.
Kỳ Y Nhu đã khóc một lúc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Chuyện hôm nay đừng nói cho ai biết."
Thẩm Thập Cửu hai ngón tay cùng nhau giơ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chân thành, "Ta đáp ứng, sẽ không nói lung tung, điện hạ yên tâm đi!"
Kỳ Y Nhu không thể không buồn cười trước sự xuất hiện của hắn.
Chu Ngô cuối cùng đã trở lại, sau khi hắn bước vào phòng, biểu cảm trên khuôn mặt hắn có chút mất tự nhiên, hắn tránh nhìn vào mắt Thẩm Thập Cửu.
"Uy..., Tam công chúa, Nhị công chúa nói muốn gặp hai người."
Thẩm Thập Cửu có chút kinh ngạc, chỉ chỉ chính mình nói: "Ta cũng đi?"
Chu Ngô gật đầu.
Mấy hạ nhân đi vào bên ngoài, dẫn Kỳ Y Nhu ra khỏi phòng, hướng Thủy Tạ Cư đi tới, Thẩm Thập Cửu cũng ngoan ngoãn đi theo ra cửa.
Sau khi đến Thủy Tạ Cư, Tam công chúa được khiêng vào màn, mà Thập Cửu đứng một mình trong sảnh ngoài, với một số hạ nhân đang theo dõi hắn. Chu Ngô bước vào cổng Thủy Tạ Cư, cúi đầu và đứng cùng những hạ nhân đó.
Thẩm Thập Cửu nhìn hắn rất khó hiểu, thậm chí còn nhỏ giọng gọi hắn, nhưng Chu Ngô giống như không nghe thấy.
Bức màn khẽ động, một bóng người xuất hiện phía sau.
"Thẩm Thập Cửu."
Thẩm Thập Cửu hồi đáp: "Khấu kiến Nhị công chúa điện hạ."
"Ngươi cũng biết tội?"
Thẩm Thập Cửu sửng sốt, hắn biết tội gì? Hắn không phạm tội gì.
Kỳ Băng Chi ở sau bức màn lại nói: "Ta hỏi lại ngươi, ngươi hạ độc Tam công chúa, chân của nàng vĩnh viễn không hồi phục, không phải là ngươi có tội sao?"
Thẩm Thập Cửu vội vàng lắc đầu: "Ta không có, ta không có hạ độc Tam công chúa..."
Kỳ Y Nhu sắc bén nói, "Ngươi vẫn không biết hối cải, đồng bạn của ngươi Chu Ngô đã tự mình xác nhận, không lẽ là giả?"
Thẩm Thập Cửu vẻ mặt không thể tin nhìn Chu Ngô, "Chu Ngô, không phải ngươi nói đúng không? Xin giúp ta cùng Vương phi giải thích, ta thật sự không có hạ độc..."
Không ngờ, Chu Ngô tiến lên một bước, chắp tay hướng Kỳ Y Nhu nói: "Hồi bẩm Nhị công chúa điện hạ, Thẩm Thập Cửu nấu thuốc sắc cho Tam công chúa lúc trước, hắn có bỏ vào một ít đan dược ta chưa từng thấy qua nhưng ta không chắc những đan dược đó có độc hay không."
Thẩm Thập Cửu rất kinh ngạc, "Ta nấu thuốc ngươi không có xem qua sao? Đều không phải là thảo dược quý hiếm gì, ở các dược phòng bình thường cũng có thể mua."
Kỳ Băng Chi ngắt lời hắn, "Nếu đã như vậy,ngươi đến đây, chuẩn bị giấy mực, để hắn viết đơn thuốc ngay lập tức."
Mấy người hầu bưng bàn cùng bút mực, theo Thẩm Thập Cửu ngồi xuống trước bàn.
Tiểu Mai, thị nữ có bên cạnh Kỳ Băng Chi, đã đến và nhét bút vào tay hắn.
"Mau viết đi!"
Thẩm Thập Cửu mặc dù trong lòng hoảng loạn, nhưng vẫn là cầm được bút, chịu đựng trong lòng sợ hãi, chậm rãi viết lên giấy.
Sau khi viết xong, Tiểu Mai lấy đơn thuốc và đưa nó cho Chu Ngô trước.
Chu Ngô nhìn nó một lúc lâu rồi nói: "Nhị công chúa, ta đã nghìn kỹ rồi, đơn thuốc này quả thực không có vấn đề gì."
Kỳ Băng Chi thay đổi thanh âm, "Ngươi...."
Nàng hừ lạnh một tiếng, "Quên đi, Tiểu Mai, đem đơn thuốc tới, ta xem một chút!"
Tiểu Mai đi vào trong bức màn với đơn thuốc.
Kỳ Băng Chi nhận lấy mảnh giấy, sau khi nhìn vào nó, nàng đã cảm thấy có gì đó không bình thường.
Nét chữ trên đó cao dài mảnh, đầu bút sắc bén, không ngờ Thẩm Thập Cửu xấu xí như vậy lại có thể viết chữ đẹp như thế.
Nhưng Kỳ Băng Chi càng nhìn, nàng càng cảm thấy nét chữ này vô cùng quen thuộc, trên đó tràn đầy thảo mộc, vẻ mặt của nàng dần trở nên vặn vẹo.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói với Tiểu Mai: "Mau! Mang kỷ vật trên giá sách của ta tới! Nhanh lên!"
Thấy công chúa vội vàng như vậy, Tiểu Mai vội vàng đi lấy kỷ vật.
Những kỷ vật này được Kỳ Băng Chi lấy từ thư phòng của Bùi Tranh khi hắn đi vắng, trên kỷ vật chỉ viết bốn chữ "Tái kiến Hoàn Thượng".
Sau khi lấy kỷ vật và so sánh cẩn thận với đơn thuốc, Kỳ Băng Chi cảm thấy ngày càng giống nhau, nhưng trên kỷ vật có quá ít chữ nên cô không thể khẳng định.
"Tiểu Mai, tới xem một chút, hai chữ này giống nhau không?"
Tiểu Mai cúi người nhìn kỹ một chút: "Công chúa, người cũng biết nô tỳ không biết chữ, nhưng nhìn qua rất giống nhau."
Bàn tay cầm đơn thuốc của Kỳ Băng Chi đột nhiên run lên, mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy nét chữ nào khác của Bùi Tranh, nhưng trùng hợp như vậy hết lần này đến lần khác, nàng làm sao có thể không suy nghĩ nhiều!
"Nhị công chúa điện hạ, thần thật sự không có dùng độc dược, những thảo dược kia đều tốt cho thân thể..."
Thẩm Thập Cửu vô cùng áy náy, nước mắt lưng tròng, hắn không biết Kỳ Băng Chi tại sao lại đột nhiên hỏi hắn như vậy.
Kỳ Băng Chi, người đang ở trong bức màn, thì thầm vào tai Tiểu Mai, sau đó Tiểu Mai bước ra đứng thẳng lưng ở sảnh sau.
"Được rồi, chuyện này công chúa tự có định đoạt của chính mình, ngươi trở về trước đi."
Thẩm Thập Cửu nhàn nhạt đáp lại, sau đó lại liếc mành, "Tam công chúa..."
Tiểu Mai không kiên nhẫn nói: "Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, cho ngươi trở về liền trở về đi! Nhị công chúa cùng Tam công chúa đang hàn huyên chuyện xưa, đến phiên ngươi hỏi a!"
Thẩm Thập Cửu cúi đầu, nắm lấy vạt áo không trả lời, chậm rãi đi tới cửa ra ngoài.
Chu Ngô cũng hành lễ, "Nhị công chúa, nếu chuyện này là một sự hiểu lầm, ta cũng xin lui xuống."
Ai ngờ Tiểu Mai đi tới nói: "Chờ một chút, ngươi không thể rời đi, công chúa còn có chuyện muốn hỏi ngươi."
Chu Ngô liếc nhìn sau màn trướng đành phải ở lại một mình.
Sau khi Thẩm Thập Cửu rời đi, Kỳ Băng Chi ra lệnh cho người kéo rèm lên và chậm rãi bước ra ngoài.
Chu Ngô đứng yên, không dám ngẩng đầu lên cứ nhìn xuống đất một cách lo lắng.
"Ngươi thật có gan trêu chọc bổn công chúa sao? Ngươi rõ ràng đã thỏa thuận mà lại đổi ý!"
Kỳ Băng Chi đi đến bên Chu Ngô, giọng nói của nàng nhẹ nhàng nhưng có ý vị trách móc và cũng không gay gắt.
Chu Ngô sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Thẩm Thập Cửu, hắn hối hận không muốn hại người, dù sao thì Thẩm Thập Cửu rất đơn thuần và tốt bụng, hắn vẫn còn lương tâm, vì vậy hắn không thể vì chút tiền tài mà làm hại người.
"Không muốn nói?" Ngón tay của Kỳ Băng Chi chạm vào cằm của Chu Ngô qua chiếc khăn hương rồi nhẹ nhàng nâng nó lên.
Chu Ngô không thể ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Kỳ Băng Chi.
Tuy nói hắn ở phủ thừa tướng mấy ngày nay, nhưng kỳ thực cũng chưa từng nhìn thấy mặt Nhị công chúa.
Chỉ thấy người trước mắt da trắng nõn, trong suốt tinh xảo, đôi mắt mị như tơ câu nhân, hơi hơi nghiêng mắt từ nhìn hắn, một đôi môi đỏ mọng lúc nói chuyện nhẹ nhàng khép mở, càng ngày càng gần trước mắt Chu Ngô...
Chu Ngô hoảng sợ lùi lại một bước, vết đỏ trên cổ tay không thể che được, trước đây hắn tầm y khắp nơi, bận rộn nghiên cứu y thuật, chưa bao giờ thâm mật với cô nương nào, vì vậy hắn bị trêu chọc một chút liền không chịu nổi.
Thấy hắn như vậy, Kỳ Băng Chi dùng khăn thơm che miệng, khẽ cười cười, sau đó xoay người đi trở về sau bức màn.
Bức màn lại được hạ xuống, nhưng trái tim của Chu Ngô vẫn đập không ngừng.
"Công chúa cho ngươi lui," Tiểu Mai đứng bên cạnh nói.
Chu Ngô ngây người "A", quay người hành lễ rồi rời đi.
Tiểu Mai đột nhiên lại nhỏ giọng nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, "Công chúa muốn ngươi tối nay trở lại."
Thẩm Thập Cửu một mình trở lại gian phòng, nằm ở trên giường, kéo chăn lên che mặt.
Trong lòng hắn vẫn còn cảm thấy rất oan ức, vô cớ phải chịu những oan ức như vậy, hai mắt hắn đỏ hoe vì ủy khuất, hắn đang cố kìm nước mắt dưới chăn.
Ở bên ngoài một mình thật sự rất khó khăn, hắn nhớ sư phụ, nhưng vì sao sư phụ không tới tìm hắn?
Sư phụ ở ngoài sẽ bị người khác ức hiếp sao?
Một số hình ảnh xuất hiện trong tâm trí Thẩm Thập Cửu vào đúng thời điểm: Thẩm Hoan dùng khói độc làm mù mắt một đám đạo tặc.
Ném độc trùng vào người của mấy công tử cưỡng đoạt dân nữ, hại bọn hắn đoạn tử tuyệt tôn;
Múa cánh tay mưng mủ giả, hù dọa trẻ con chạy trên đường hoảng sợ đến phát khóc, chỉ vì những đứa trẻ đó làm ngã Thẩm Thập Cửu;
Hạ thuốc xổ lên người đàn bà đánh đá chửi đổng trên phố...
Từ điểm này mà nói, Sư phụ hẳn là có thể tự bảo vệ mình thật tốt, chỉ cần nàng không đi ra ngoài bắt nạt người khác là được.
Thẩm Thập Cửu thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần sư phụ yêu thương hắn là được, nhưng hắn thật sự rất nhớ sư phụ, nhớ căn nhà trúc rách nát kia... Sư phụ đi đâu rồi, vì sao không tới đón hắn đi bây giờ hắn có rất nhiều tiền thưởng, có thể nuôi được sư phụ...
Nghĩ tới đây, Thẩm Thập Cửu cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, trời đã tối, bên trong gian phòng tối đen như mực.
Hắn mò mẫm xuống giường, cảm thấy hơi đói, đi tới bàn rót một ly nước để lót dạ.
Uống nước xong, hắn nhìn ra ngoài thì thấy một bóng người đang ngồi dưới sân.
Hắn vảm thấy kỳ lạ lặng lẽ bước ra ngoài.
Người trong sân hóa ra là Kỳ Y Nhu, nàng lặng lẽ ngồi trên ghế của mình, nhìn lên bầu trời.
"Tam công chúa, sao còn chưa ngủ?"
Thẩm Thập Cửu cũng đi tới bên cạnh ghế đá ngồi xuống.
Bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, trăng trắng treo cao, dải ngân hà điểm xuyết, đẹp như một bức tranh cuộn.
Khi họ đến gần hơn, Thập Cửu nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với Kỳ Y Nhu, gấu váy của nàng dính đầy máu đỏ tươi, dường như chảy ra từ đầu gối.
"Công chúa điện hạ, đầu gối ngài chảy máu!"
Thẩm Thập Cửu vội vã vào nhà, lấy ra một hộp thuốc và khẩn trương băng bó cho Kỳ Y Nhu.
"Công chúa điện hạ, chịu đựng một chút, máu sẽ sớm ngừng chảy."
Khuôn mặt của Kỳ Y Nhu trở nên tái nhợt vì đau đớn, nàng gật đầu.
Cuối cùng cũng bang bó xong, Thẩm Thập Cửu quan tâm hỏi: "Làm sao vậy, tại sao lại chảy máu?"
Kỳ Y Nhu có vẻ hơi xấu hổ không muốn trả lời.
Thẩm Thập Cửu giơ cánh tay lên, vỗ nhẹ vào vai Kỳ Y Nhu rất thấu hiểu.
"Không có việc gì, nếu như ngươi bị thương tới tìm ta, ta có thể giúp ngươi chữa trị."
"Là Kỳ Băng Chi." Kỳ Y Nhu đột nhiên nói, "Hắn nói sẽ kiểm tra chân của ta thường xuyên, nếu có dấu hiệu tốt hơn, hắn sẽ lại làm cho ta bị thương. Cho nên, ngươi đừng phí công, chân của ta vĩnh viễn không lành..."
Thẩm Thập Cửu trong mắt tràn đầy kinh ngạc, "Sao, sao có thể như vậy... Nhị công chúa không phải là tỷ tỷ của ngươi sao?"
"Có phải tỷ tỷ hay không, hắn chưa bao giờ coi ta là muội muội. Ta chỉ là một con tốt thí để hắn đạt được mục đích của mình."
Kỳ Y Nhu chậm rãi nói: "Ta ban ngày đối việc nói dối là hắn ép."
"Ta khi còn bé không hiểu chuyện thế sự, nàng bắt đầu bên tai ta xúi giục sai xử, nhưng ta không hiểu, ta còn tưởng rằng nàng thật sự vì lợi ích của ta, hiện tại thì tốt rồi, nàng một tay nắm giữ vận mệnh của ta, mẫu phi của ta cũng bị Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương khống chế..."
Kỳ Y Nhu nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt chảy dài trên má.
Thẩm Thập Cửu thấy vậy, vội vàng hỏi nàng: "Công chúa điện hạ, vết thương lại đau sao? Có thể để ta giúp bôi thuốc không?"
"Không cần." Kỳ Y Nhu chỉ vào trái tim của mình, "Ta nơi này đau, thuốc không có tác dụng."
Thẩm Thập Cửu không biết nên an ủi nàng như thế nào, đành lặng lẽ ở bên cạnh cùng nàng một hồi.
Nửa đêm, Thẩm Thập Cửu đưa Kỳ Y Nhu về phòng.
Hắn ấn cái bụng trống rỗng của mình, dự định ngủ tiếp để không bị đói dày vò.
Nhưng vừa định đóng cửa lại, đột nhiên nhìn thấy Chu Ngô mở cửa phòng hở ra một cái khe, một bóng người vụt đi ra.
Thẩm Thập Cửu cảm thấy kỳ quái, muộn như vậy Chu Ngô sao còn chưa đi ngủ?
Vừa định gọi hắn, đã thấy hắn vội vàng đi ra ngoài.
Thẩm Thập Cửu cũng đi theo.
Nhưng sau khi rời khỏi sân, Chu Ngô đi quá nhanh, đi qua nhiều đường vòng rồi biến mất.
Thẩm Thập Cửu đi theo phía sau trở nên hoa mắt, hắn nhìn chung quanh địa phương xa lạ, có chút lo lắng, phía trước Chu Ngô cũng không nhìn thấy hắn.
Hắn nhỏ giọng nói: "Chu Ngô?"
Không có ai trả lời.
Hắn khuếch đại thanh âm, "Chu Ngô? Ngô, ngươi có ở đó không?"
Chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió đêm.
Xung quanh rất tối, có vài cây cao cao đung đưa trong gió khiến bầu không khí có chút đáng sợ.
Thẩm Thập Cửu trực tiếp kêu lên: "Xin hỏi, có ai không?"
Nhưng vẫn không có ai đáp lại hắn.
Lúc này, phía trước khúc ngoặt đột nhiên xuất hiện trên mặt đất một cái bóng người cao lớn, không chút vội vàng mà tới gần.
Trái tim của Thẩm Thập Cửu đã dâng lên trong cổ họng.
Kia, nó có phải là ma không, nó sẽ ăn thịt hắn à?
Hắn sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, ngồi xổm xuống, co quắp trên mặt đất, bịt lỗ tai không ngừng lắc đầu.
"Không nhìn thấy ta... không nhìn thấy ta... đừng ăn thịt ta... Ta không có thịt trên người... đi ăn những người to béo đi... ngươi không thể" không nhìn thấy ta..."
Cánh tay đột nhiên bị một bàn tay kéo lên, Thẩm Thập Cửu đột nhiên mở mắt ra, kinh hô một tiếng: "Ahhhh".
Bùi Tranh cau mày, dùng ngón tay che miệng hắn, kéo đến trước mặt mình, đôi mắt đẹp không kiên nhẫn nhìn hắn chằm chằm.