Điền Môn Danh Hoa

Chương 19: Phần 7: Mối tình ôm ấp trùng trùng phong ba (4)



CHUYỂN NGỮ: LAM THIÊN

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

( Chú ý trong chương này A Đa là phụ thân nha mọi người J)))

Núi Thương Sơn, tổng phân đà của Điền Môn.

Hoàng hôn, nắng chiều nhuộm đỏ cả những đám mây ở tầng sâu nhất, khiến bầu trời như bừng sáng.

Chiều tà trên Thương Sơn, năm năm tháng tháng, đều như vậy, khiến cho con người lưu luyến trầm ngâm trước nó.

Một tiểu linh tước đáp xuống bệ cửa, đưa đôi mắt tròn nhìn ngó xung quanh, thân hình nho nhỏ kia kích động nhảy vào cửa số, mổ những hạt ngô trên bàn uống trà mà cô gái vừa rải ra.

Nàng thương tiếc nhìn nó, ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp lại gần, dụ dỗ:” Tới đây, tới đây với ta.” Tiểu linh tước không hề tỏ ra sợ hãi, mà nghe lời nhảy vào lòng bàn tay ấm áp của nàng.

Cúi đầu uống chút nước trong lòng bàn tay cô gái, chốc lát, cô gái tựa vào bên cửa sổ, giơ tay lên, khẽ nói:”Đi đi.”

Tiểu linh tước giương cánh, thân hình xinh xắn lanh lợi cất cánh bay vào không trung.

“Thật mong, ta có thể giống như ngươi, có một đôi cánh bay lượn thoải thích. ” Nàng nói thầm, giờ phút này, nét cười tịch mịch, ánh mắt nhìn vào một điểm hư vô trong không khí, trong lòng lại nhớ về một người.

Ngoài cửa, Hoắc Tiểu Kiều hơi chững lại trong phút chốc, hơi trầm ngâm, cuối cùng cất bước đi vào.

“Trở lại Thương Sơn rồi, tại sao lại không vui?” Nàng sau khi gặp lại đứa con do mình mang nặng đẻ đau, lại gặp cảnh nó đang khẽ vuốt tiểu linh tước kia. “Mẫu thân thật lâu rồi không nghe con ca hát, con không phải thích ca hát nhất sao? Cây tam huyền cầm bị hỏng, mẫu thân đã cho người luyện chế lại rồi, lấy tới cho con thử âm một chút nhé.”

Nhìn mẫu thân, nàng cười, nụ cười nhìn thế nào cũng cảm thấy kiều mỵ vô cùng nhưng lại mang trong đó một chút cảm giác bất lực, rất khó để nhận ra điều ấy.

“Mẫu thân, con không phải đang không vui, con đang cười này.” Giống như con bướm, nàng khẽ bước múa một điệu, khoác tay Hoắc Tiểu Kiều “Người thích nghe hát, con sẽ đàn hát cho người nghe.” Ngay sau đó nàng đi vào trong phòng lấy cầm.

Mới một lúc, Hoắc Tiểu Kiều lại thấy nàng vội vã chạy ra, trong lòng đã sáng tỏ nhưng mặt lại tỉnh bơ như không có gì.

“Mẫu thân, người có thấy tam huyền cầm của con để đâu không?” Mộc Diễm Sinh tỏ ra hơi hoảng loạn, khiến cho người đối diện có cảm giác như nàng mất thứ gì đó rất quý giá. Cây cầm kia nàng nhớ là mình để ở đầu giường, giờ lại biến mất như có cánh mà bay.

Hoắc Tiểu Kiều ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, lặng lẽ nói:” Con mang miêu cầm đã bị hỏng, gảy không còn ra âm thanh hay nữa về, chỉ là phế vật, ta giúp con ném nó đi rồi. Đợi lát nữa ta sẽ bảo người đem tới cho cầm một cây cầm tốt hơn.”

“Con không muốn.” Nàng hét lên, tay nắm chặt, dậm chân “Con chỉ cần cây cầm kia.”

“Ban đầu cây cầm kia cũng là đồ tốt, nó theo con nhiều năm như vậy chắc là có cảm tình. Con không phải đã nói, cây cầm ấy bị kẻ địch phá hỏng, sao có thể sửa lại được nữa?” Bà cố ý thay đổi đề tài, trêu chọc con gái của mình.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay.

Mộc Diễm Sinh tỏ ra nóng nảy, vẻ mặt khó chịu kìm nén “Không phải là cây cầm kia của con, cây này là con mang về, hắn cho con, tuy nó bị hỏng, không thể gảy lên những âm thanh hay, nhưng có thể giữ nó cũng khiến bản thân con cảm thấy hạnh phúc.” Thật sự đáng sao? Ngay cả một cây huyền cầm mà hắn cũng không nhớ. Hắn với nàng đến tột cùng là hữu duyên hay vô duyên đây? Kết quả như nào?

“Hắn?!” Hoắc Tiểu Kiều hơi nhăn mũi, giọng điệu bắt bẻ. “Hắn là ai? Cũng chỉ là một cây cầm hỏng, vứt thì vứt, cần gì phải đau lòng?”

“Hắn…hắn…” Nàng hơi thở dốc, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại.

“Con gái, con còn muốn lừa gạt mẫu thân sao?” Hoắc Tiểu Kiều than, “Con từ trước tới giờ luôn quỷ quái thông minh, tâm tư khó đoán nhưng cũng là từ bụng mẫu thân mà ra, trong lòng con muốn gì mà ta còn không biết sao?”

Mộc Diễm Sinh kinh ngac nhìn mẫu thân, không báo trước, hai giọt nước mắt chợt lăn xuống, nàng cắn môi, như cũ gượng cười nói “Mẫu thân, con sai rồi sao? Ta chỉ không muốn A Đa đả thương hắn.”

Hoắc Tiểu Kiều thay con gái lau đi nước mắt, thấy nét mặt của nàng như vậy, mới hiểu nàng đã rung động thật rồi.

“Hắn bị giam ở thiết lao sau núi, A Đa… hạ độc với hắn…là “Cửu trọng cổ.”

“Cái gì?! Cửu trọng…” Mộc Diễm Sinh không dám tin, thân thể mềm nhũn, ngã xuống ghế.

“Cửu trọng cổ.”  loại cổ mà lấy chín loại trùng độc dung hợp lại khiến cho chất độc tăng lên, lúc phát tác khiến cho người bị trúng đau đớn không chịu nổi, sống không bằng chết.

“Tại sao…A Đa nói sẽ không lấy tính mạng của hắn cơ mà, chờ đổi lấy thứ cần sẽ thả hắn rời đi. A Đa rõ ràng đã nói như vậy, sao có thể dùng độc đối với hắn?”

“A Đa con chỉ là hiện tại không muốn giết hắn, nay hắn vẫn giữ được mạng không vi phạm tới cam kết, nên vẫn có thể trao đổi.”

“A Đa muốn khống chế hắn?” Tỉnh táo, nàng cố gắng bình tĩnh suy nghĩ lại, trong lòng chỉ có thể âm thầm suy xét. Cân nhắc mưu kế của A Đa, nàng hơi cắn môi “Sợ rằng không dễ dàng như vậy. Xán lang, chàng…nào cam chịu bị uy hiếp như vậy.”

Hoắc Tiểu Kiều nhìn con gái, nhẹ giọng nói “Thật không dễ dàng…Nhiều người con trai tốt như vậy, con lại động tình với hắn…Người không nên chọn nhất là hắn.” Dừng một chút, bà chép miệng:”Nêu tự do hắn nhất định sẽ trả thù, thả hổ về rừng rất nguy hiểm nên…A Đa con không có ý định giải độc cho hắn.”

Phương pháp để điều chế giải dược chỉ có chủ nhân của Điền môn mới biết, giải dược “Cửu trọng cổ” được điều chế trong phòng có mùi tanh lượn lờ như mùi máu tươi. Không có giải dược, cho dù hiện giờ hắn đang bình an, tương lai độc phát, không ai có thể chịu được nỗi đau hành hạ của cửu trọng cổ, cảm giác như bị hành hạ ở địa ngục vậy.

Nàng theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, thật mong muốn có một đôi cánh để bay thật nhanh đễn bên cạnh người ấy.

☆☆☆

Gặp hắn. Nàng phải tận mắt nhìn thấy hắn, phải biết tình hình của hắn ngay lúc này.

Từ đáy vực trở về, hắn vẫn luôn bị nhốt ở trong thiết lao tại núi Thương Sơn, bị canh gác nghiêm mật, đến hôm nay đã qua nửa tháng rất lâu rồi, nàng lúc nào cũng nghĩ cách cứu hắn, nhưng liên tục thất bại, A Đa luôn có biện pháp ngăn cản nàng.

Lúc này, hắn là điều quan trọng nhất trong lòng cnàng.

Thương sơn, tuyết trắng hai ven đường, Mộc Diễm Sinh dùng khinh công đuổi theo cha, hình ảnh hai người vô cùng ấm áp, mưa bay tựa như bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, dõi mắt nhìn ra xa đã thấy cảnh đất trời trắng muốt.

“Con đã đáp ứng yêu cầu của ta, không thể quên được.” Mộc Khai Xa bất ngờ mở miệng, khẽ phun ra một làn khói trắng.

“Con gái biết.” Trên mặt đất lưu lại từng dấu chân, nàng cúi đầu cùng cha bước từng bước “A Đa người đáp ứng con một chuyện, cũng không thể quên.” Nếu không như vậy, lấy điều kiện này trao đổi, nàng không thể gặp mặt hắn.

“Đó là tất nhiên.” Hắn khẽ thở dài, “Con từ trước tới giờ luôn phóng khoáng, A Đa hy vọng con có thể làm được. Hôm đó ở đáy vực, tên tiểu tử nhàm chán kia đối với con không có tình ý, nếu con u mê, thì chính mình hại bản thân mình. Con là một đứa trẻ thông minh, đạo lý này nhất định phải hiểu.”

Nàng hiểu nhưng tâm như dây đàn, đã đánh ra tình khúc dù có khó khăn, uất ức cũng dám vượt qua.

Đi qua những khúc quanh co hiểm trở, bỗng xuất hiện bốn thủ hạ tiến ra tiếp đón.

“Môn chủ, tiểu thư.” Tuyết như gương ánh lên hình ảnh của loan đao trên lưng họ, lưu quang sắc bén vô cùng.

Mộc Khai Xa hơi gật đầu, đoàn người bước sâu hơn vào trong rừng tuyết, dọc đường đều có người canh giữ, ước chừng một ly trà là có thể nhìn thấy cửa chính đi vào thiết lao. Một tên thủ hạ lấy chìa khoá mở cửa sắt kia, dẫn Mộc Khai Xa cùng Mộc Diễm Sinh đi sâu vào trong.

“Ngươi lui ra trước.” Mộc Khai Xa ra lệnh.

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Tên thuộc hạ kia nộp lên chìa khoá rồi đi ra ngoài.

Thiết lao xây dựng dưới lòng đất, bốn bên lấy sắt làm nguyên liệu để làm song giam, bước xuống khoảng hai mươi bậc thang, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy hắn.

Dung Xán ngồi xếp chân ngay ngắn, hai tay niệm thức đưa tay để trên đầu gối, mày kiếm dãn ra, mi tâm khoảng một khắc lại khẽ nhíu lại, hai mắt khép chặt đang tự dưỡng thần.

Mộc Diễm Sinh chạy đến gần, thấy hắn bị giam bởi một xích sắt to dài gắn chặt vào tường, cổ và thắt lưng bị khoá chặt, sau đó là còng tay xích chân, nàng trong lòng vừa sợ vừa đau, cũng không biết tại sao hắn lại bị đối đãi như vậy, mà tất cả điều này là do phụ thân của mình ra lệnh.

“Xán lang…” Nàng quỳ xuống gọi lớn nhưng đáp lại nàng chỉ là một mảnh yên tĩnh.

“Xán lang…” Nàng lại gọi một lần nữa.

Cuối cùng nam tử kia cũng như mong đợi của nàng mà mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo, nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì có lẽ nàng đã bị hắn chém cho trăm nhát tới chết.

Nàng hướng lại gần hắn hơn, một động tác hơi ngốc nghếch, nàng cười diễm lệ lay động lòng người, tự cố gắng cười thật xinh đẹp, bất kể hiện giờ Dung Xán mặt mũi lạnh như băng. Nàng nhìn thấy hắn không phải rất vui vẻ sao? Lòng đau xót, nàng một tay nắm chặt vạt áo, đột nhiên không có cách nào để áp chế nỗi buồn.

“A Đa, để cho con nói với chàng vài câu được chứ?”

“Không được.” Mộc Khai Xa quả quyết từ chối “Con cùng ta đến thì phải cùng ta trở về, ta đã gặp Sở Hùng Tích cầu hôn, mấy ngày nữa đội ngũ đón dâu sẽ đến, ta muốn con dùng thời gian còn lại để chuẩn bị, lần này không thể thất bại.”

Chính là điều kiện này, nàng đáp ứng gả cho phó môn chủ, bề ngoài là kết thân tốt đẹp nhưng thực tế vì đề phòng Sở Hùng Tích làm phản, để cho A Đa có đủ thời gian, an bài mọi thứ. Sở Hùng Tích ở phía tây nam của Điền môn, thế lực ngày càng tăng lên, mấy năm nay liên tục có động tĩnh lớn, tuyệt đối hắn sẽ không chịu ngồi yên với chức vị Phó môn chủ, dã tâm thống nhất môn phái của hắn đã lộ rất rõ ràng.

Nàng đáp ứng A Đa yêu cầu này vì âm mưu này mà khoác lên mình giá y, vì xin một viên giải dược để cứu hắn.

“Nếu ta đã đáp ứng thì ta nhất định sẽ hoàn thành. A Đa cũng đừng quên, ngài đã đáp ứng điều kiện của con.”

Mộc Khai Xa mắt nheo nhỏ, sắc mặt trầm xuống, xử trí Dung Xán như một con mãnh hổ thế nào, nội tâm tự đưa ra quyết định.

“A Đa để con ở một mình với chàng đi.”

Mộc Khai Xa không trả lời, thần thái tỏ rõ không vui.

Thấy vậy, nàng quyết tâm nói:” Vậy thì, việc dụ thuyền của Tào Bang vào hồ Lô Hạp, người phái người khác đi đi, con không đi. Người cũng đừng nghĩ con sẽ ngoan ngoãn gả cho ai.”

“Con không cần giải dược của “Cửu trọng cổ” nữa sao? Con không muốn cứu mạng hắn nữa à?” Hắn  cũng tức giận, nhìn con gái vì một tên tiểu tử người Hán mà hao tổn tâm trí, cãi lại mệnh phụ thân, hắn không muốn tức giận cũng khó.

Mộc Diễm Sinh đưa mắt nhìn Dung Xán, mặt hắn vẫn lạnh như băng, hai người một người ánh mắt nóng bỏng người kia lại lạnh như băng, nàng không sợ bị đông cứng bởi ánh mắt của hắn, thản nhiên mỉm cười, nói:” Cùng lắm thì con đi theo chàng, cùng nhau siêu thoát.” Hắn chết nàng cũng chết.

“Con…” nhìn cũng thấy, tính tình con gái là di truyền từ hắn, ngoan cố chống đối, không ai có thể ngăn cản. Mộc Khai Xa cuối cùng cũng tức giận phất tay áo rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.