Điền Môn Danh Hoa

Chương 29: Phần 10: Danh hoa chỉ đẹp chứ chẳng hồng 2



CHUYỂN NGỮ: LAM THIÊN

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

“Ta không có. Chúng ta, chúng ta thực sự đã hỏa táng. Sau đó, Trại Mục Tư cùng ta đem tro cốt của tỷ ấy rắc xuống vực Ngân Lĩnh rồi, A Đa và A Mụ của ta đều rơi xuống đó, tỷ ấy đã xuống cùng bọn họ, cùng được an táng tại vực Ngân Lĩnh. Ta…ta không có gạt ngươi.” Không được nói lắp, không được nói ngọng. Nàng hít một hơi thật sâu.

Hắn lại không nói. Quay đầu đi nơi khác, nhìn chăm chú mặt hồ, im lặng như một tượng đá.

“Này, ngươi…ngươi ổn không?” Thấy hắn không phản ứng, không biết tại sao Mộc Lan Tư cảm thấy hắn thật đáng thương, có chút hối hận với những lời đã nói với hắn. “Ngươi sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ?” Nàng đi vòng qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, cẩn thận nói:”Ngươi tốt nhất không nên nghĩ quẩn, nghĩ không ra có thể cho qua” Nếu hắn nhảy xuống hồ, nàng coi như thảm rồi!

Dung Xán nhìn nàng trừng trừng, lạnh lùng ra lệnh:”Mời ngươi rời khỏi đây.”

“Há!” nàng ngoan ngoãn quay đầu đi mấy bước, bỗng nhiên nàng nghĩ đến việc tại sao phải nghe lời hắn? Vốn là đối với hắn có chút thương hại, bây giờ thì không cần nữa rồi! Tỉnh, quay lại thôi!

Nàng vòng trở lại, hai tay chống hông:” Này, ngươi đừng có như vậy mà trừng người ta. Ta nói xong thì sẽ đi, không cần ngươi đuổi. Ngươi không quên chúng ta từng trải qua năm năm như thế nào chứ? Ta đặc biệt tìm ngươi vì chuyện này, ngươi sẽ cùng ta so tài chứ?” Thấy thần sắc lạnh như băng của hắn, Mộc Lan Tư lại nói:” Này, ngươi không nói gì là đồng ý, ta thông báo trước, sáng sớm mai ta cùng ngươi sẽ tỷ võ ở nơi này, vũ khí của ta là song đao, không dùng độc cùng ám khí, vô cùng quanh minh chính đại. Ta nhất định sẽ thắng, cáo từ.” Nàng học theo cách chào của võ lâm Trung Nguyên, hướng hắn ôm quyền, tiêu sái quay người rời đi.

Hắn đứng ở ven hồ, tiếng gió lùa kẽ lá, chim kêu, tiếng nước chảy, hắn đều lắng nghe, sau đó, một âm thanh vang lên trong tiềm thức của hắn…

Tỷ ấy cho ngươi máu, tuyệt không còn đường sống, nàng chết, đã chết năm năm rồi.

Nơi cổ họng hắn nghèn nghẹn, hắn nuốt nước miếng để nhuận họng bớt đi căng thẳng, nhưng không thể nuốt xuống, ngực khó chịu, phun ra một ngụm máu. Máu phun lên cỏ, thật giống như cỏ bị gió thổi lá phong rơi.

Đã sớm không thể phân biệt nổi đây là máu hắn, hay là máu nàng?

“Này! Dung Xán ngươi tới sớm thật!”

Thiếu nữ Miêu tộc kêu lớn, nhưng không được bất kỳ ai đáp lại, nam nhân kia im lặng không biểu cảm, không thể nhận ra một chút sinh khí từ hắn, hắn cùng hòn đá bên cạnh không có gì khác nhau.

“Này!” nàng lại kêu lên, chưa từ bỏ ý định, chạy đến bên cạnh hắn, vừa nhìn thấy mặt hắn, Mộc Lan Tư bị khiếp sợ lùi ba bước suýt nữa rơi xuống hồ. Ngón tay nàng chỉ hắn, lo lắng nói:” Này không phải ngươi ngồi ở đây một đêm rồi đấy chứ?”

Hắn chậm rãi ngước mắt lên, trong mắt vằn lên những tia máu, mặt trắng như quỷ.

Bây giờ là lúc nào rồi? Hắn suy nghĩ, lại chậm rãi ngẩng đầu ngắm đường chân trời, đối với ánh nắng lsc này thì hơi nhíu mày. Trời đã sáng rồi sao? Thời gian đối với hắn mà nói như đã mất đi ý nghĩa, chỉ có hồ này, cảnh này, thu này mà thôi.

Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Mộc Lan Tư một thân quần áo miêu tộc, mày càng nhíu lại, trong lúc này hắn tỏ ra vô cùng hung tợn.

“Ngươi không phải là nàng!!!”

Mộc Lan Tư miệng nhỏ khẽ nhếch, hơi lùi lại phòng thủ:” Ngươi, ngươi nổi điên rồi!”

Hắn chỉ nhìn lại, lẳng lặng nói:” Ngươi không phải nàng!”

“À…” Mộc Lan Tư không thể thừa nhận lúc này hắn thật đáng sợ. Ánh mắt nàng không tự chủ liếc về phía sâu trong rừng phong, hôm nay nàng đã mang người kia tới trốn ở chỗ đó, nàng phải xem xét địa hình, nếu nam nhân này thực sự phát điên thì bản thân cũng phải tìm đường thoát thân trước.

Nuốt xuống một ngụm nước miếng, nàng cố gắng tỏ ra dũng cảm nói:” Ta là Mộc Lan Tư hôm nay tới đây tìm ngươi tỷ võ… Nhưng mà ngươi hôm nay sức khỏe không tốt…vậy…có thể thương lượng…” Hắn vẫn im lặng, nàng đành tự quyết định: “Vậy thì đổi thành ngày mai, ngươi đừng đem bản thân ra dày vò nữa, đến lúc đó ta thắng ngươi, cũng không cảm thấy vinh dự.”

Nàng vừa rời đi được một bước, lại nghe được giọng hắn lạnh lùng:” Không cần đổi, ngay hôm nay, bây giờ.” Hôm nay hay ngày mai có gì khác biệt? Thời gian đối với hắn chỉ là thứ vô ích, hắn chỉ muốn đuổi được người này đi, để nơi này chỉ còn hắn với rừng phong.

Mộc Lan Tư xoay người lại, ánh mắt lại tìm kiếm người cứu mạng mình. Nàng muốn ổn định để phát huy toàn bộ năng lực để tỷ thí nhưng là đấu võ với một người bình thường chứ không phải là một kẻ điên.

Nàng tự cổ vũ bản thân:” Đây là ngươi nói, thua đừng có tìm lý do chối bỏ.” Lùi ra xa hắn năm bước, hai tay rút song đao, thủ chiêu, hét lớn:” Mời!”

Dung Xán không nói gì, đem áo khoác trên người cởi ra.

“Ngươi dùng gì làm binh khí?” Nàng hỏi.

Trong chốc lát hắn mới ý thức được vấn đề nàng hỏi, bình tĩnh trả lời:” Tay.”

Mộc Lan Tư có chút bực mình, không để ý tới không khí cổ quái xung quanh, xuất chiêu đầu tiên.

Trong mấy năm gần đây, nàng không uổng phí luyện tập, võ công tiến bộ nhanh chóng, nội lực dồi dào, một đao lại tới một đao, chiêu thức liên tiếp, mục tiêu là Dung Xán không hể nể mặt mà chém tới.

Ngược lại Dung Xán vẫn đứng yên đó, thần sắc lạnh nhạt, cặp mắt lơ đãng.

Mộc Lan Tư thấy giao chiến với hắn hơn sáu mươi chiêu, nhưng hắn vẫn khí sắc ổn định, trong lòng càng kinh ngạc và bội phục, hơi lùi lại một bước, sử dụng khinh công vòng quanh hắn để tìm điểm sơ hở.

Chiêu thức thay đổi, nàng khóa chân hắn, chiêu ra như hàng trăm con sóng, Dung Xán chợt ngẩn người trong đầu xuất hiện cảnh tượng cũ, hắn cùng một nữ nhân tranh giành một chiếc áo khoác cũ nát.

Trực giác phản ứng, bàn tay hắn đặt ở bả vai của Mộc Lan Tư, theo bản năng thu hồi kình lực, Mộc Lan Tư không biết trong đầu nghĩ gì, nàng quyết định ra chiêu cuối cùng “đánh ngã kim tôn” thân như cung, phối hợp đao ở sau, thẳng phía trước hướng tới Dung Xán tấn công.

Lưng của nàng bị thương, là lúc rơi xuống vực bị đá làm rách.

Hắn quên Mộc Lan Tư không phải là nàng, quên bản thân đang tỷ thí, hắn rơi vào ký ức xưa cũ, người đứng thẳng tắp. Ngay sau đấy ngực hắn bị đao của nàng đâm trúng, hai vết thương trước ngực rỉ máu đau đớn.

Mộc Lan Tư run sợ, Dung Xán cũng run sợ, hắn nghe có tiếng bước chân, chạy thật gấp, hắn không để ý tới, cúi đầu nhìn quần áo của mình toàn màu máu, hắn cười một tiếng, người ngã thẳng tắp về phía sau.

“Tỷ tỷ, muội không biết hắn sẽ đứng yên cho muội chém, không phải muội cố ý.” Mộc Lan Tư vội vàng đem song đao giấu đi, mặt đầy vô tội. Hu hu nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sách nỗi oan này, thắng một cách như này không vẻ vang gì. Cái này chết không người quản!

Từ trong rừng có một cô nương lao ra lo lắng ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy hết sức nên nâng người hắn lên, thấy máu nhuộm đỏ áo, tay chân có chút luống cuống, lại vội vàng lấy áo choàng để đè lên vết thương ngăn máu chảy.

Nàng mặt trắng như xác chết, chỉ có đôi mắt là có thần, nhìn qua Dung Xán rồi lại nhìn muội muội mình, ánh mắt cầu cứu.

Haiz…”Được rồi! Được rồi! Tỷ đừng nhìn muội như vậy.” Mộc Lan Tư cam chịu số phận thở dài, khom người cắn răng cùng nâng tên nam nhân đang nằm dưới đất lên.

Haiz nàng không thể nói hắn chết là không có người quan tâm mà, bởi vì còn tỷ tỷ ngốc của nàng sẽ quan tâm hắn. Tức quá!

Bên trong khe núi nhỏ có một căn phòng được trang trí vô cùng đơn giản.

Dung Xán nằm trên giường, cằm nhọn, hai gò má cao gầy gò, mi mắt nhắm chặt, cho dù là hôn mê hắn cũng không yên giấc.

Trước ngực hắn là vết thương đã được xử lí, Mộc Lan Tư đã giúp hắn bôi thuốc và băng bó. Bởi vì có một nữ nhân mặt như ma nữ đòi mạng, Mộc Lan Tư không muốn nhưng cũng phải làm.

May mà vết thương không quá sâu, lại thêm ngực hắn thịt dày cùng cứng rắn.

Nàng đứng một hồi, không dám đến gần, ánh mắt không thể nào rời khỏi hắn, bước lại gần tới giường, ánh mắt toát ra vẻ yêu thương, nàng rất muốn đưa tay vuốt ve mặt hắn nhưng lại không dám.

Bên ngoài khe núi truyền tới tiếng nước chảy, không khí thoang thoảng mùi thảo dược, Mộc Lan Tư đi kiếm đồ ăn có thể gặp Trại Mục Tư, nhất định hắn sẽ phát hiện ra Dung Xán đang ở chỗ này.

Người nằm trên giường nhăn mày, ngón tay khẽ cử động, nàng sợ hãi lùi mấy bước, phiền não vì muội muội đi lâu quá chưa về.

Một hồi lâu hắn mới nằm yên, đôi môi khô nẻ tái nhợt, nàng nhìn mà đau lòng, lặng lẽ thở dài, dùng khăn thấm nước cẩn thận thấm môi cho hắn.

Nàng ngắm hắn thật kỹ, bất chợt hắn mở mắt, trong ánh mắt có lửa, nàng cả kinh vì hắn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.

Nàng lấy tay che miệng hoảng hốt rời khỏi giường.

Nàng đứng rất xa hắn, lựa cơ hội tông cửa xông ra. Nàng thật muốn ôm hắn nhưng mà không thể… Nàng cắn môi, nước mắt thành dòng, nàng đứng ở phía cửa che đi nguồn sáng, khiến cho thân hình của nàng nửa ẩn trong bóng tối.

Trong mấy giây ngắn ngủi, hắn nhìn thấy khuôn mặt của nàng thật gần, tuy khuôn mặt đã che lại bởi khăn nhưng hắn vẫn nhận ra đôi mắt xinh đẹp ấy, đôi măt vô cùng xinh đẹp.

Vẫn là cô nương Miêu tộc với y phục trắng, được thêu tầng tầng lớp lớp hoa hồng cùng bướm, nàng nói với hắn đấy là hoa mã anh, nàng dùng để trang trí cho quần áo của mình.

Hắn giờ phút này không thể diễn tả cảm xúc của bản thân, trong lòng hắn là một ngọn lửa khát vọng, cháy bùng lên thiêu đốt tất cả, môi hơi hé, từ từ vang lên một cái tên…

“Mộc…Diễm…Sinh…”

Nàng kinh hãi xoay người liền rời đi.

“Đừng đi!” Hắn nhảy lên, hoàn toàn quên đi vết thương trước ngực, quên đi đau đớn, cả người lăn từ trên giường xuống đất, phát ra âm thanh lớn.

Nàng dừng bước quay lại đỡ hắn, thấy vải trắng trước ngực hắn lại nhuộm đỏ bởi máu, nàng vô cùng đau lòng.

Nàng ngồi xổm xuống muốn xem xét vết thương thì bên hông đột nhiên bị ôm lấy, cả người ngã vào trong lòng hắn, đè lên vết thương. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ kêu một tiếng muốn đẩy hắn ra, nhưng sợ tay chạm vào vết thương khiến hắn đau đớn, tiến thoái lưỡng nan, nàng ngửi được mùi cơ thể lẫn mùi máu tanh trên người hắn, cảm giác quen thuộc trong tay, nàng cảm nhận được hắn khẽ xiết nhẹ, Thần thái của nàng trở nên dịu dàng, nàng khẽ thở dài một tiếng.

Nàng không thể đi, vì vòng tay này quá ấm áp, nàng nghĩ hắn cũng không muốn để nàng đi, lòng nàng tham lam muốn níu giữ phút giây yên bình này, im lặng bên cạnh nhau…Một chút nữa…một chút nữa là tốt rồi…

Dung Xán ôm nàng, để nàng tựa vào vết thương trước ngực bởi trong tim hắn có khoảng trống mà chỉ có nàng mới lấp đầy được nó.

Nếu đây là mộng, hắn muốn chìm sâu vĩnh viễn như này, trong giấc mộng ở nơi này hàng ngàn năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.