Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương, Vô Địch Bạo Sát Mọi Người

Chương 39: Nhân ngư bị xẻ thịt, mổ bụng lấy nội đan (5)



Giải quyết xong Vô Quy Tử, tâm tình Toa Dư tốt lên rất nhiều, nàng lại biến trở về dáng vẻ tiểu công chúa vô tư, yêu đời.

 

Nơi này phong cảnh đẹp không tả xiết, hơn nữa nhân ngư đều rất đẹp, chỉ nhìn bọn họ thôi cũng thấy đã hai con mắt.

 

Duy chỉ có vấn đề không được hoàn hảo, đó là Thuỷ Triều Tịch trông giữ nàng rất nghiêm ngặt, không cho phép nàng đặt chân lên đất liền, sợ nàng sẽ lại mất tích lần nữa, không rõ tung tích.

 

Nhưng Toa Dư mỗi ngày đều kiên trì bơi lên mặt biển xem ánh trăng.

 

Thị nữ cẩn thận hỏi: “Công chúa, vì sao mỗi ngày người đều ngoi lên mặt biển? Nô tỳ cảm thấy rất nguy hiểm, không chỉ có nhân loại bắt cá, còn có những kẻ xấu chuyên môn lừa gạt nhân ngư.”

 

“Lừa gạt nhân ngư?” Toa Dư quay đầu hỏi.

 

“Đúng vậy, đúng vậy.” Thị nữ gật đầu như gà mổ thóc.

 

“Trên người tỷ tỷ nô tỳ có vảy rất xinh đẹp, sáng lấp lánh tựa đá quý, có tên nam nhân nhân loại, lừa tỷ ấy lên bờ, lấy vảy để tặng cho ngươi thương của hắn…”

 

“A tỷ thiếu chút nữa đã bị chết…”

 

“Sau đó thì sao?”

 

Thị nữ thẹn thùng gãi gãi đầu: “Sau đó hắn bị cha ta đánh chết.”

 

Toa Dư:……

 

Hết nói nổi.

 

“Tiểu công chúa, người còn chưa nói cho nô tỳ, vì sao mỗi ngày người đều ngoi lên mặt biển đâu!” Thị nữ lặp lại câu hỏi một lần nữa.

 

Chắc không phải muốn phơi nắng đâu?

 

Toa Dư cười cười, nhìn cỏ vẻ đơn thuần lại vô hại: “Ta chờ người.”

 

“Chờ ai nha?” Ô ô ô, tiểu công chúa không phải là cũng bị nam nhân lừa đấy chứ? Nam nhân trên đất liền không có kẻ nào đáng tin.

 

Hai nhân ngư tán gẫu trên mặt biển, một trận gió nhẹ thổi qua mặt biển, cuốn theo từng đợt sóng biển xôn xao.

 

Bỗng nhiên truyền đến giọng nam mơ hồ, phảng phất như đang gọi ai.

 

“Nguyệt Tịch, Nguyệt Tịch…….”

 

“Tịch Tịch, vì sao ngươi không để ý tới ta? Ta biết ngươi giận ta, nhưng ta chưa từng muốn làm tổn thương ngươi…….”

 



Giọng nam từ xa tiến lại gần, thị nữ nháy mắt mở to hai mắt nhìn.

 

Nàng xoay người giữ chặt hai cánh tay Toa Dư, giọng điệu khẩn trương: “Công chúa điện hạ, nữ vương đã hạ lệnh, người tuyệt đối không thể đặt chân lên đất liền! Chúng ta vẫn là…”

 

Thị nữ còn chưa dứt lời, Toa Dư đã nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, ánh mắt thâm thuý mà thần bí, giống như có ma lực, giây tiếp theo, ánh mắt nàng dần tan rã, không có tiêu cự.

 

“Ngươi rất mệt, muốn xuống phía dưới ngủ một lát, ta chỉ chơi trên mặt biển, rất nhanh sẽ trở về, đúng không?” Giọng nói Toa Dư hết sức mê hoặc, làm ý thức nàng chậm rãi mơ hồ.

 

“Đúng vậy, nô tỳ rất buồn ngủ, nô tỳ muốn đi ngủ, tiểu công chúa vẫn luôn chơi ở trên mặt biển, không lên bờ….” Thị nữ máy móc mà lặp lại.

 

“Bé ngoan, đi thôi.”

 

Thị nữ nghe lời mà xoay người lặn xuống dưới mặt biển.

 

Toa Dư nhếch khóe môi, nhìn qua phương hướng phát ra giọng nói nam nhân, ánh mắt lạnh băng tràn ngập trào phúng.

 

Nhìn kìa, mục tiêu của nhiệm vụ mới đã xuất hiện.

 

_________

 

Bờ biển trải dài, ánh trăng nhô cao, bờ cát được ánh trăng bao phủ đẹp tựa mộng.

 

Một nam nhân thân mặc y phục màu vàng, đứng ở bên bờ, thân hình thon dài, đĩnh bạt như chi lan ngọc thụ, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy ưu sầu.

 

Hắn gọi mãi, gọi mãi, nhưng không thấy ai đáp lại, hắn thở dài một tiếng, định xoay người rời đi, liền nghe được âm thanh bọt sóng đánh vào vách đá.

 

Hắn vui vẻ quay đầu lại, quả nhiên thấy một nhân ngư mỹ lệ đang lẳng lặng ở phía sau vách đá, mắt không chớp mà nhìn hắn chằm chằm.

 

“Nguyệt Tịch, ngươi đã đến rồi! Ta biết là ngươi luyến tiếc ta mà…”

 

Trên mặt nam nhân chứa đầy vẻ thâm tình, giống như hắn thật sự coi nhân ngư trước mắt là bảo vật quý giá. Dùng vẻ ngoài tuấn mỹ, dịu dàng tấn công, chắc chắn không có sinh vật nữ tính nào có thể thoát khỏi sự luân hãm của hắn.

 

Nguyên bản, Thuỷ Nguyệt Tịch cũng chìm sâu vào biển tình giả dối này.

 

Toa Dư im lặng xem nam nhân diễn kịch.

 

Dương Cừu, phiêu kị đại tướng quân của Đại Yến, cũng là thanh mai trúc mã của Cơ Tuyết Vũ.

 

Trong nguyên tác, Thuỷ Nguyệt Tịch sau khi bị bắt, Cơ Tuyết Vũ đều ăn thịt nàng mỗi ngày, tuy có thể áp chế độc tính, nhưng không thể trị tận gốc.

 

Muốn trị hết gốc rễ, trừ phi ăn nội đan của nhân ngư.

 

Nhưng nội đan nếu cưỡng đoạt lấy ra, cá c.h.ế.t đan lập tức tiêu tán theo, không dư thừa bất cứ thứ gì, trừ phi là nhân ngư cam tâm tình nguyện dâng hiến nội đan.



 

Vì thế, bọn chúng bèn nghĩ ra kế hoạch công tâm kế như vậy. (Chinh phục lòng - tình yêu)

 

Mỗi lần Thuỷ Nguyệt Tịch bị tra tấn đến hơi thở thoi thóp, Dương Cừu sẽ chạy đến sưởi ấm trái tim đã tuyệt vọng của nàng, yêu thương một cách ân cần tỉ mỉ.

 

Nói hắn yêu Thuỷ Nguyệt Tịch, nguyện ý vì nàng trả giá hết thảy, nhưng tính mạng người nhà đều nằm trong tay Tư Kiêm Nhẫm, cho nên hắn không có cách nào giúp nàng trốn thoát.

 

Còn thường xuyên thông đồng cùng Tư Kiêm Nhẫm, trình diễn khổ nhục kế, giả vờ bị Tư Kiêm Nhẫm đánh tới mức tàn phế, chỉ vì cố gắng cho nàng uống một ngụm nước.

 

Hoặc giúp nàng trốn đi, sau cùng bị cấm vệ quân bắt được, suýt nữa đã bị g.i.ế.c chết.

 

Nhiều năm trôi qua, lòng phòng bị của Thuỷ Nguyệt Tịch đối với Dương Cừu đã buông bỏ hoàn toàn, chậm rãi nảy sinh tình cảm với hắn.

 

Nàng bị hắn tẩy não đến choáng váng đầu óc, Dương Cừu nói với nàng, chỉ cần dâng ra nội đan, hoàng đế nhất định sẽ thả nàng đi.

 

Dù nàng mất đi nội đan, trở nên già nua xấu xí, nhưng hắn vẫn yêu nàng như thuở ban đầu.

 

Vì tự do và tình yêu, Thuỷ Nguyệt Tịch cắn răng đánh cược, sau đó thất bại thảm hại.

 

Dù nàng tự nguyện dâng nội đan, nhưng quá trình m.ổ b.ụ.n.g lấy đan cũng rất thống khổ.

 

Thủy Nguyệt Tịch cắn chặt răng chịu đựng cảm giác giày vò này, lòng tràn đầy vui mừng và chờ mong tình lang sẽ đón mình về biển, tới lúc xong xuôi, thứ nàng nhận được chỉ là sự trào phúng và khinh miệt.

 

“Với bộ dáng của ngươi hiện tại, ta nhìn thấy liền ghê tởm, ngươi còn có mặt mũi mà yêu cầu ta ở bên ngươi?”

 

Đạt được mục đích, hắn không cần phải che giấu bộ mặt thật của mình, nhìn nàng như nhìn đống rác rưởi.

 

Không! Rác rưởi cũng không buồn cười như vậy!

 

“Nếu không phải nội đan của ngươi có thể giải độc cho Vũ Nhi, ngươi cho rằng ta có thể giữ ngươi tới ngày hôm nay? Giờ ngươi đã không còn tác dụng gì, vẫn là tự kết liễu mạng mình đi, miễn cho dọa người.”

 

“Cũng không đúng… quái thai như ngươi được quốc sư ưu ái, vậy dứt khoát để bệ hạ thưởng ngươi cho quốc sư, nói không chừng còn có chút tác dụng. Ha ha ha ha ha ha ha…”

 

Quý phi đứng bên cạnh hắn, sau khi ăn nội đan của nàng liền thoát thai hoán cốt, thay da đổi thịt, nàng ta nâng giọng lên mắng.

 

“Dương đại ca, không cần nhiều lời với nhân ngư như vậy? Nó chẳng qua chỉ là súc sinh, chưa chắc đã hiểu tiếng người.”

 

Cả cơ thể của nàng bị chặt đi tứ chi, đã biến thành nhục con, trên mặt là vẻ phẫn hận, miệng không ngừng nguyền rủa, cuối cùng rơi vào kết cục bị quốc sư năm nhỏ nấu canh, c.h.ế.t không toàn thây.

 

_____________

 

Hồi ức kết thúc, Toa Dư nhìn Dương Cừu bày ra bộ dạng thâm tình trước mặt, hận ý còn lưu lại trong cơ thể Thuỷ Nguyệt Tịch dâng lên cuồn cuộn, làm nàng mất đi khống chế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.