Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương, Vô Địch Bạo Sát Mọi Người

Chương 47: Bạch phú mỹ bị cướp đi khí vận (3)



Trong nháy mắt, khuôn mặt thiếu nữ trong gương bắt đầu xảy ra biến hoá, vết sẹo dữ tợn trên mặt chậm rãi biến mất.

 

Danh hiệu Tuyệt Thế Mỹ Nhân khi được người chơi sử dụng sẽ dựa vào tính cách của từng người mà biến đổi phù hợp.

 

Giống như Đông Tang La, xinh đẹp uyển chuyển, tinh xảo cao quý, tựa như thiên tiên hạ phàm.

 

Ngược lại, Toa Dư đẹp đẽ mỹ lệ, sắc sảo cuốn hút.

 

Môi đỏ yêu dị, da trắng như tuyết, ngũ quan lạnh lùng, cả người như viết chữ “chớ lại gần”.

 

Cô nở nụ cười hài lòng, hình ảnh phản chiếu trong gương cũng làm động tác y hệt. Hình ảnh này thoạt nhìn biến thái lại quỷ diễm vô cùng, tà khí lan ra bốn phía.

 

Nói thật, vẻ ngoài của Lạc Vân Chi giống Toa Dư đến 7, 8 phần.

 

Thưởng thức chưa được bao lâu, gương đột nhiên vỡ vụn, những mảnh vỡ văng khắp nơi.

 

Toa Dư nhanh nhẹn né tránh, nhìn mảnh vỡ rơi đầy đất, nhíu mày.

 

[Chuyện gì xảy ra vậy?] 003 kinh hô.

 

[Chẳng lẽ chiếc gương này bị vẻ đẹp của ký chủ làm cho vỡ nát?]

 

“…Khí vận của Lạc Vân Chi đã bị hút cạn, vận đen ùa tới không ngừng, hiện tại ta đúng lúc xuyên vào người cô ấy. Người gặp xui xẻo đương nhiên chính là ta!”

 

Toa Dư vừa giải thích vừa cười lạnh, vừa rồi nếu không phải cô phản ứng kịp thời, những mảnh vỡ kia sẽ cắt vào mặt cô.

 

Sau khi khí vận bị hút cạn, thể chất hung hiểm, cực ác, xui xẻo quả đúng là danh bất hư truyền.

 

003: [Làm sao bây giờ? A! Đúng rồi, ký chủ có thể xoá hình xăm trước, phá bỏ khế ước đổi vận, những chuyện khác tính sau.]

 

Toa Dư vén tay áo lên, trên cánh tay trái tinh tế, trắng trẻo có một hình xăm xấu xí, đen nhánh, vừa nhìn vào đã có cảm giác không thoải mái.

 

Toa Dư thử dùng tinh thần lực, nhưng không hề có tác dụng.

 

Hình xăm này được xăm lên bằng Huyền Thuật, đương nhiên phải giải quyết bằng Huyền Thuật.

 

Đáng tiếc Lạc gia đã sớm phá sản, nên Toa Dư không mời nổi thiên sư.

 

Dù có mời được, thì cũng không thể gỡ bỏ đạo pháp của Trương Nhất Mục.

 

Lão già này nhân phẩm tuy kém một chút, nhưng thực lực rất mạnh.

 

003 cũng đã nhìn ra, sốt ruột nói: [Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để hình xăm này như vậy, để cho đôi cẩu nam cẩu nữ kia hút hết vận khí sao? Tức c.h.ế.t mất! Hừ!]

 

Toa Dư không nghĩ ngợi, nói: [Tự học.]

 

003: [Học cái gì nha?…… Không lẽ ký chủ muốn học Huyền Thuật? A a a a a… thật quá trâu bò mà!]

 

Toa Dư mặc kệ tên vua nịnh nọt này.

 

Cô mở máy tính cũ nát của Lạc Vân Chi ra, bắt đầu tìm tòi các loại tư liệu về Huyền Thuật.

 

Thế giới này tuy rằng có thiên sư, có quỷ, nhưng khoa học kỹ thuật rất phát triển, cho nên Toa Dư mở các trang web rất dễ dàng, giống như đi dạo trong vườn hoa nhà mình.

 

Giới Huyền Thuật có nhiều đại gia tộc, bọn họ truyền thừa lại rất nhiều sách Huyền Thuật, sách phong thuỷ, sách truyền phù… nhiều tới mức đếm không xuể.

 

Hơn nữa bọn họ còn bắt kịp thời đại, sao chép hết số tư liệu này lên mạng.

 



Những trang web này người bình thường không vào được, chỉ những người trong gia tộc mới có thể sử dụng.

 

Việc này đã giúp ích cho Toa Dư rất nhiều.

 

Tinh thần lực khủng bố, cuồn cuộn như đại dương mênh mông, vươn vô số xúc tu, tham lam xâm nhập vào dữ liệu, xử lý, lọc, cuối cùng phân loại hoàn chỉnh.

 

Toa Dư ngồi trước máy tính một ngày một đêm, nhắm mắt lại, tiêu hoá hết tri thức Huyền Thuật.

 

Mãi cho tới sáng sớm ngày hôm sau, cô mở mắt ra, khuôn mặt lộ ra ý cười.

 

Tất cả bí mật về Huyền Thuật ở thế giới này đã nằm trong bàn tay cô!

 

003 bên cạnh cô cả một đêm, thấy vậy thì kích động không thôi, không ngừng ở trong đầu cô hát vang bài hát “sự cô đơn của kẻ chiến thắng”.

 

Chiến thắng đồng nghĩa với cô đơn~ cô đơn~

 

Cùng với âm thanh hát hò trào dâng, 003 nói không ngừng: [Ký chủ, cô thực sự quá trâu bò! Những tư liệu đó, ngay cả máy móc như ta muốn xem hết cũng phải mất rất nhiều thời gian, mà cô lại dễ dàng học thuộc! Trâu, trâu, trâu!]

 

[Tốt tốt! Ngừng hát cho ta.] Vẻ mặt Toa Dư lạnh nhạt nói.

 

[Hehe… Yes sir!]

 

Toa Dư mở app trên di động ra, đặt một số đồ, gà sống, chu sa, bùa… nhiều đồ linh tinh loạn xạ khác.

 

Chờ đã đủ đồ dùng, cô nghiên cứu nửa ngày, vặn gãy cổ gà, dùng m.á.u trộn lẫn với chu sa, lại lấy xuống một ít tóc của thân thể này, sau đó bôi lên cánh tay, miệng lẩm bẩm.

 

Hình xăm trên cánh tay cuối cùng cũng được xoá bỏ.

 

Nếu có lão giả trong giới Huyền Thuật ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.

 

Thế giới này yêu cầu có thiên phú, người không có thiên phú, cả đời cũng chỉ không thể sờ tới ngạch cửa.

 

Mà người có thiên phú, từ nhỏ khổ học cũng chỉ đạt được chút thành tựu.

 

Loại người ngồi trước máy tính một ngày một đêm, đã học hết được thuật pháp, quả thật từ cổ chí kim mới có một người, thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy.

 

Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt mà!

 

Toa Dư rũ mắt nhìn cánh tay trắng nõn đã được khôi phục như cũ.

 

Tuy rằng hình xăm đã được xoá, nhưng khí vận bị cướp đi cũng không thể quay lại.

 

Cứ để Văn Nhân Diệc và vợ con hắn hưởng thụ khí vận của Lạc Vân Chi như vậy sao?

 

Toa Dư tỏ vẻ không có khả năng đó xảy ra.

 

Lúc trước trộm như thế nào, hiện tại phải quay trở về như thế!

 

Nghĩ vậy, cô dọn dẹp một chút, sau đó ngồi xe lăn ra cửa.

 

003 siêng năng đặt câu hỏi: [Ký chủ, không phải chân của cô đã được trị hết rồi sao? Vì sao còn muốn ngồi xe lăn? Bây giờ cô muốn đi đâu?]

 

Toa Dư: [Vì sao phải cho bọn hắn biết chân của ta đã khỏi? Ta rất thích ở trong thời điểm tuyệt vọng, cho bọn hắn tuyệt vọng lớn hơn.]

 

Đi đến đâu? Đương nhiên là đi tìm nam nữ chủ gây phiền toái rồi!

 

003 cái hiểu cái không.

 

Văn Nhân Diệc là đồ đệ của Trương Nhất Mục, là kẻ dẫn đầu trong giới Huyền Thuật, rất nhiều người đều tới tìm ông ta xem phong thuỷ, bắt quỷ trừ yêu, trả giá cực kỳ cao.



 

Hơn nữa năm đó Lạc gia muốn cảm tạ Trương Nhất Mục đã tặng không ít tiền tài.

 

Cho nên Văn Nhân Diệc hiện giờ cũng có một chút tài sản, ở khu trung tâm thành phố nổi danh là giới nhà giàu, trong một biệt thự nhỏ.

 

Lạc gia cách nhà bọn họ không xa, đi bộ khoảng hai mươi phút là tới nơi.

 

Toa Dư tự đẩy xe lăn, dọc đường đi, không ít người phải ngoái đầu lại vì khuôn mặt kinh diễm của cô, ngoài ra còn có nhiều người chụp trộm ảnh.

 

Rất nhiều kẻ thấy cô là người tàn tật, bèn tiến lại gần gây chuyện.

 

Vừa hay, có thể trở thành vật thí nghiệm cho thuật pháp mới học được của Toa Dư.

 

Một đạo phù vận đen đánh vào trên người họ, có thể làm cho họ xui xẻo trong vòng nửa năm.

 

Một đường thông suốt đi tới nhà Văn Nhân Diệc, Toa Dư nhìn biệt thự xa hoa trước mắt, ấn chuông cửa vang lên.

 

Rất nhanh đã có người hầu ra mở cửa, vừa nhìn thấy cô, đã ngẩn người.

 

“A, không phải là tiểu thư Vân Chi sao? Đã lâu rồi không thấy cô tới đây, sao vậy, hôm nay lại không ăn nổi cơm nữa à?”

 

Hầu gái nói ra những lời này, thâm ý sâu sắc.

 

Năm đó Lạc gia xảy ra chuyện, Lạc Vân Chi nghèo đến mức cơm không có để ăn.

 

Mà Văn Nhân Diệc sợ việc mình làm bị trời phạt, nói sinh thời sư phụ có quan hệ tốt với Lạc gia, nên muốn chiếu cố Lạc Vân Chi.

 

Hắn nghĩ rằng, chỉ cần chăm sóc Lạc Vân Chi, không để cô chết, như vậy việc cả nhà hắn hút cạn vận khí của Lạc Vân Chi sẽ được trả hết nợ.

 

Văn Nhân Diệc hắn chưa làm bất kỳ kẻ nào thất vọng bao giờ.

 

Lạc Vân Chi không hề biết gì, còn tưởng hắn là người tốt, tiếp nhận ý tốt của hắn, cho nên thường xuyên tới đó ăn cơm.

 

Người vui nhất vẫn là Đông Yến Anh, cô ta ở trước mặt Lạc Vân Chi tự ti mặc cảm. Hiện giờ, Lạc Vân Chi cửa nát nhà tan, huỷ dung tàn phế, cô ta đương nhiên cảm thấy bản thân trở nên ưu việt hơn rất nhiều.

 

Cho nên Đông Yến Anh đồng ý cho Lạc Vân Chi tới nhà ăn cơm, nhưng toàn là cơm thiu, lại còn thường xuyên nói móc châm chọc cô.

 

Chủ nhà có dạng gì thì người hầu sẽ là cái dạng ấy.

 

Cả nhà này đều không quen nhìn Lạc Vân Chi, người hầu là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, lúc nào cũng âm dương quái khí tiếp đón cô.

 

Dần dà Lạc Vân Chi không tới nữa, tình nguyện bị đói.

 

Dứt ra khỉ hồi ức, Toa Dư bật cười, nhìn qua có vẻ sạch sẽ vô hại, nhưng lời vừa nói ra lại kiêu ngạo vô cùng.

 

“Yên tâm, cơm nhà các người cho heo, chó cũng không thèm ăn, lần này tôi tới, là muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về tôi!”

 

“Cô!”

 

Sắc mặt người hầu trở nên khó coi, nhưng ngay sau đó, bà ta như sực nhớ ra gì đó, nở nụ cười.

 

“Tốt, tốt, tốt, Vân Chi đại tiểu thư, tôi sẽ dẫn cô vào, cô không biết dâu, một tháng cô không tới đây, tiểu thiếu gia rất nhớ cô đấy!”

 

Xác thật là nhớ, Lạc Vân Chi không tới, tiểu hỗn thế ma vương kia không có ai để bắt nàng, liền bắt đầu quấy phá người hầu.

 

Lần này người gặp nạn là đại tiểu thư Lạc Gia, nhất định sẽ gặp xui xẻo!

 

Người hầu vui sướng khi có người gặp hoạ, đẩy Toa Dư vào trong sân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.