Điên Phong Đối Quyết

Chương 18: Thẻ dự bị, thân nhân



Bên ngoài pháo đốt vang tận trời, qua mười hai giờ cũng không yên tĩnh, thật nhiều Đại Hắc được nuôi để đảm nhiệm trông nhà đều bị dọa đến trở nên run cầm cập.

Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi nằm ở trên giường cũng ngủ không được, Lý Dịch Chi dứt khoát quay mặt sang phía đối phương, cười nói: “Nếu không thì anh giúp em bịt lỗ tai nha?”

Bởi vì Lý Dịch Chi không nhìn thấy, nên sẽ không cảm thấy khoảng cách hai người rất gần, Trần Cảnh nhìn gần trong gang tấc, hô hấp nhẹ nhàng phả ở trên mặt mình, không khỏi bối rối, chung quy cảm thấy có chút thẹn thùng.

Đương nhiên Trần Cảnh rốt cuộc là có ‘Điểm mấu chốt’, nên tuy rằng ‘Sợ hãi’ nhưng sẽ không để cho đối phương bịt lỗ tai cho mình.

Hai người đều không ngủ được, tất nhiên là muốn tìm cái đề tài để nói chuyện phiếm, liền nhịn không được nói đến tứ kiếp tuần hoàn Lý Trận nhắc vừa rồi.

Ván cờ như vậy tuy rằng hiếm thấy, nhưng Lý Dịch Chi đời trước ở trong cuộc sống cờ vây vài chục năm, quả thật đã được thấy qua, hơn nữa phi thường trùng hợp chính là, cùng anh đấu trận đúng là Trần Cảnh trước mắt này.

Đương nhiên, việc này Lý Dịch Chi không có khả năng nói cho bé biết.

Trần Cảnh khi đó còn rất trẻ, cấp bậc Tam đẳng, là nhân tài mang thẻ dự bị mới thăng cấp của cúp Trần thị.

Trong thi đua thể thao, thẻ dự bị thông thường là để cấp cho đội ngũ hoặc cá nhân ở trong trận đấu chính quy chưa đạt được tư cách. Trước khi Trần Cảnh một lần đoạt được cái danh hiệu Kỳ Vương đó, thì Trần Cảnh ở trong kỳ đàn chính là một cái Tam đẳng không có tiếng tăm gì, không có bất luận đưa tin gì, không có bất luận tin đồn gì, thậm chí không có ai nghe qua tên của anh ta, chỉ dựa vào một cái thẻ dự bị.

Trận đó Lý Dịch Chi trong trận đấu đã tính nhầm ba lượt, lần trước Lý Trận phục bàn nói về quân đen Đồ Long, quân trắng chỉ tính nhầm một lần cũng đã không thể tránh được hướng đi thất bại, huống chi khi đó tinh thần của Lý Dịch Chi không ổn, nên liên tục tính nhầm.

Nhưng khiến cho Lý Dịch Chi không nghĩ tới chính là, Trần Cảnh làm đối thủ, nhưng lại cố ý nhượng bước mà không có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng không có giữa chừng giết rồi nhặt đồ rơi, chỉ là tự mình bố trí di chuyển.

Sau khi Trần Cảnh đoạt được Quán quân, tin tức ùn ùn kéo đến toàn là về Kỳ Vương trẻ tuổi, có người nói Trần Cảnh là quân tử, hạ cờ cũng tràn ngập phong cách quân tử, sâu sắc mà chính trực, trật tự mà vững vàng.

Trần Cảnh nghe hồi ức không liên tục của Lý Dịch Chi, đối với bàn cờ này phi thường cảm thấy hứng thú, dù sao cũng ngủ không yên, Lý Dịch Chi cũng không chịu nổi chấp nhất của bé, nên liền đứng lên phục bàn cho bé.

Phục bàn cũng gọi là phục ván cờ, chính là đem ván cờ hạ đầu tiên tái hiện lại, thời điểm các đàn tràng lớn huấn luyện cờ vây cho kỳ thủ, không phải dùng phần lớn thời gian để cho nhóm kỳ thủ chém giết mà là chính là phục bàn.

Phục bàn có thể tái hiện lại tâm lý của hai bên ở thời điểm chơi cờ, có thể tìm ra lỗ hổng bị tấn công, vì vậy mà trình độ kỳ thủ được nâng cao, cũng thêm vào rất nhiều đề mục sống chết, rồi tự mình luyện tập kỳ cảm đối với sống chết.

Tuy rằng đời trước Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi cùng nhau xuất hiện cũng không nhiều, nhưng ký ức của Lý Dịch Chi khắc rất sâu, nhất là trụ cột bất bại đã được anh dựng lên đã lâu, lại bị một người kỳ thủ trẻ tuổi đánh bại, điều này càng khắc sâu vào ký ức.

Lý Dịch Chi từng chút từng chút mang quân cờ lên bàn cờ, trước kia bố trí rất lưu loát, dù sao chỉ cần bắt đầu, ký ức còn rất rõ ràng, nhưng sau đó hạ dần dần trở nên chậm rãi, quân tiếp theo cũng là hai đến ba mươi phút.

Có lẽ phục bàn là một chuyện tình liên quan đến tâm lý hành động, anh làm lại việc này không chỉ có ván cờ mà còn có bản thân ngay lúc đó.

Mỗi quân tiếp theo của Lý Dịch Chi, cũng giống như đã đoán ra được tâm lý hỗn loạn lúc ấy, anh muốn tỉnh táo lại để suy ngẫm ván cờ nhưng lại không tự chủ bị những lời tổn thương lôi kéo.

Trần Cảnh xem cũng không kiềm được mà cau mày, vừa mới bắt đầu hướng đi của quân cờ trắng đen là ngang nhau, nhìn ra được hai người đều là cao thủ, cờ hạ rất sâu sắc, dường như không chê vào đâu được.

Chẳng qua sau đó quân đen lại dần dần mệt mỏi, bắt đầu phân tán mất trật tự, trên bàn cờ xuất hiện một lần xuất hiện tứ kiếp, hai bên đen trắng liền đề cập đến tứ kiếp này, do đó hình thành tuần hoàn chết.

Tình hình chung là không ai sẽ hạ đánh vỡ loại tuần hoàn này, một khi đánh vỡ, ngược lại đối với bản thân bất lợi, có khả năng là bị tổn hại đến đánh mất toàn cục, đó là lí do mà trọng tại phán là hòa nhau.

Trận đấu là phải có kết quả, giải quyết là hòa nhau nhưng không có khả năng cùng làm quán quân, vì thế sau khi hòa nhau nhất định phải thi thêm nữa, thêm nữa chính là một hồi Khoái kỳ.

Có người đem hạ Khoái kỳ nói thành quả phạt đền, Khoái kỳ càng thích hợp trực tiếp TV, cơ hồ nửa giờ là có thể hoàn thành một bàn, Khoái kỳ tranh đoạt Quán quân có thể hấp dẫn chú mục của người xem, kết quả có thể đoán được, Lý Dịch Chi thua rất triệt để.

Nói Lý Dịch Chi tâm lý yếu ớt cũng được, không kiên cường cũng được, trận đấu này có thể nói là thua rối tinh rối mù.

Có lẽ không có người nào có thể chịu được phỉ báng, tổn thương pha lẫn trào phúng hứng nhận từ truyền thông, giống như cuốn sạch, đầu đề bản tin của mỗi tạp chí báo chí kỳ đàn đều là Kỳ Vương thua cờ, vấn đề tính hướng khác thường của Kỳ Vương.

Lý Dịch Chi thở dài, đem quân cờ vứt vào trong hộp cờ, ngửa tựa vào lưng ghế phía sau, hai tay che mặt, hít vào thật sâu một hơi.

Trần Cảnh không biết tại sao anh lại lộ ra loại biểu tình này, bé tất nhiên sẽ không nghĩ đến một ván cờ như này, lại dây dưa đến rất nhiều tình cảm cùng tuyệt vọng.

Đây là một trong số ít lần bé nhìn thấy biểu tình Lý Dịch Chi thống khổ mà tuyệt vọng, mỗi một lần nhìn thấy, Trần Cảnh đều sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái.

“Sư phụ, mệt thì đi nghỉ đi.”

Lý Dịch Chi nghe được âm thanh của Trần Cảnh mới đem tay từ trên mặt bỏ ra, dụi dụi con mắt, nhẹ giọng nói: “Ngủ thôi, mùng một trẻ con đến gõ cửa không ít, rất náo nhiệt đó.”

Trần Cảnh có chút hối hận để cho Lý Dịch Chi phục bàn, bé muốn biết tại sao Lý Dịch Chi lại thương tâm như vậy, khổ sở như vậy, bé muốn biết quá khứ của Lý Dịch Chi, chẳng qua đối phương không đề cập tới, bé cũng không thể đi hỏi, đây không thể nghi ngờ là xát muối vào vết thương cũ.

Trần Cảnh vẫn mở to mắt nhìn thẳng trần nhà, tiếng pháo đốt đến nửa đêm, trời vừa sáng trong hẻm nhỏ lại náo nhiệt lên, tựa hồ mọi người đã sử dụng toàn bộ sinh lực và nhiệt tình.

Lý Trận sẽ không ngủ nướng, buổi sáng rất sớm liền tỉnh, cách vách còn không có động tĩnh, Lý Trận rất tự hào là bản thân dậy sớm như vậy, vì thế muốn ra ngoài mua điểm tâm sáng ăn.

Ý tưởng rất tốt, nhưng chỉ là Lý Trận rất không lo ăn không lo mặc, không có cái gì kinh nghiệm sống, mùng một tết chỗ nào sẽ có sạp điểm tâm sáng, ra hẻm nhỏ, trên đường lớn không có một chiếc xe, cũng không có một ai.

Cuối cùng Lý Trận ở cửa nhà gặp được hàng xóm cách vách, hàng xóm ngược lại nhiệt tình nhét cho anh vài cái bọc bánh bao, vì thế Lý Trận liền đắc ý vui sướng cầm bánh bao trở về.

Ăn qua điểm tâm, hơn mười giờ đồng hồ không sai biệt lắm thì cửa lớn vang lên, Lý Dịch Chi còn tưởng rằng là trẻ con hàng xóm đến gõ cửa, nên để cho Trần Cảnh đi mở cửa.

Chẳng qua nửa ngày không động tĩnh, khẳng định ngay không phải người quen, Lý Trận nói qua là đi nhìn một cái, chợt nghe ai đó bên ngoài khách khí gọi Lý Trận một tiếng “Chú.”

Lý Trận gia thế không tệ, lúc anh còn là đứa nhỏ chính là đại thiếu gia điển hình, cho tới bây giờ cũng không lo lắng cái gì, sau đó anh muốn chơi cờ, tuy rằng kỳ cảm Lý Trận tốt, mười tuổi liền định đẳng rồi, rất nhiều người nói anh về sau có thành tựu, nhưng ở một nơi nhỏ bé như cờ vây chính là không có đường ra, còn không bằng học một tay nghề tương tự.

Lý Trận tính tình lại cứ quật cường, liền bản thân một mình bỏ đi lưu lạc, có lẽ là mạng của anh tốt, anh lần đầu đến Bắc Kinh thì liền gặp ‘Quý nhân’. Nói đến cái ‘Quý nhân’ này, đến nay vẫn khá liên quan chặt chẽ với Lý Trận, thẳng cho đến nay, đó chính là người mà Lý Trận đã phóng bồ câu.

Người nọ để anh tiếp tục ở Bắc Kinh không lo ăn không lo mặc mà chơi cờ, từ một người kỳ thủ không có tiếng tăm gì, xoay thân một cái biến thành chức nghiệp Cửu đẳng.

Nhất là hiện tại, Lý Trận xem như là thịnh vượng, chung quy nên có người có quan hệ họ hàng tìm đến nương tựa mới phải.

Anh tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng ở nhà đứng hàng thứ rất cao.

Lý Dịch Chi nghe được âm thanh bên ngoài, nhịn không được cả người đều run lên một cái.

Anh đã nghĩ, cả đời này anh vẫn là họ Lý, bị Lý Trận thu dưỡng, một ngày nào đó đến gặp người của Lý gia, khi đó nhất định sẽ nhìn thấy cha mẹ đời trước, đối với anh nghiêm khắc, đối với anh yêu thương, nhưng cuối cùng những người thân lại cùng anh cắt đứt quan hệ.

Hiện giờ bọn họ ở ngay ngoài cửa, Lý Dịch Chi cảm thấy cục yết hầu như bị siết chặt, anh cả đời này cũng chưa từng cảm thấy mình là một người mù lại may mắn như thế, cũng may nhìn không thấy, không nhìn thấy thì không cần phải buồn phiền…

Vợ chồng Lý Trác lúc này còn rất trẻ, theo lý thuyết năm đó Trần Cảnh trẻ hơn so với Lý Dịch Chi, hiện giờ Trần Cảnh cũng đã mười tuổi, vợ chồng Lý Trác đã sớm nên có đứa con, nhưng cả đời này lại không phải như thế.

Có thể là Lý Dịch Chi xuất hiện làm nhiễu loạn kết cục vốn có, vợ chồng Lý Trác này năm mới đi tới Bắc Kinh, cho dù là đại môn thế gia vọng tộc ở nơi khác, đến Bắc Kinh mà không có mạng lưới quan hệ thì hết thảy đều phải bắt đầu một lần nữa.

Vợ chồng Lý Trác hiển nhiên hiểu được điểm ấy, vào lúc này Lý Trận nổi danh như thế, tất nhiên là muốn được Lý Trận che chở.

Lý Trận so với vợ chồng Lý Trác lớn hơn chưa tới hai tuổi, lúc anh rời nhà đi, có người khinh thường có người đến khuyên anh, duy độc không có ai ủng hộ anh chơi cờ, cho nên sau đó Lý Trận định cư ở Bắc Kinh, chẳng qua là định kỳ thì gửi tiền về nhà, không muốn cùng ai qua lại.

Có thân thích bỗng nhiên đến gõ cửa, Lý Trận mặc dù là tính tình quái gở, nhưng cũng không thể đuổi ra bên ngoài.

Đem người mời vào trong đại sảnh ngồi, Lý Dịch Chi có vẻ phi thường mất tự nhiên, anh tuy rằng không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy, nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thậm chí là tiếng bước chân của bọn họ.

Âm thanh đó đã khiến cho Lý Dịch Chi có chút hỗn loạn, trong não ‘Ong ong’ rung động, anh đã không phải là Lý Phái Thần, nhưng lại sợ bị vợ chồng Lý Trác phát hiện, sợ bị bọn họ nhận ra được, chỉ vào mình ầm ĩ “Rốt cuộc là tạo ra cái nghiệt gì, sinh ra một đứa con bất hiếu như vậy”, quát là “Người của Lý gia quăng không nổi việc này, ta đây một chút mặt mũi tuổi già cũng bị anh làm cho mất hết”, quát là “Lý Phái Thần, anh đây là biến thái anh hiểu hay không”…

Ruột thịt chảy trong máu, giống như con diều, chỉ cần cội nguồn có sợi dây then chốt kia, cho dù sẽ xa nhau, gọi vẫy tay một cái cũng sẽ trở về, nhưng một khi có người cắt chặt đứt sợi dây đó, Lý Phái Thần chính là như con diều đứt dây kia, lượn theo gió, rơi đến thương tích đầy người.

Lý Dịch Chi cảm thấy có lẽ là bản thân tâm tư quá nặng, nhưng dù cho ai gặp qua biến cố như thế, tâm tư nào có thể cùng người thường giống nhau chứ.

Cơ thể của anh không tự chủ được lung lay lại được người phía sau đỡ, Trần Cảnh đỡ cánh tay của anh, nhìn sắc mặt trắng bệch của anh nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Sư phụ có chút không thoải mái, tôi trước dìu anh ấy đi nghỉ ngơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.