Qua nhiều năm như vậy, Lý Dịch Chi đã muốn không nhận rõ kỳ phong của Trần Cảnh, Trần Cảnh so với năm đó tiến bộ rất nhiều, hơn nữa anh hiện tại đã là Tam đẳng chuyên nghiệp, nhưng so với Trần Cảnh đời trước đứng ở thời kỳ đỉnh cao mà nói, trình độ hiện tại còn có khiếm khuyết, vì thế mà Lý Dịch Chi chỉ là mơ hồ cảm giác loại phong cách này có chút quen thuộc.
Trần Cảnh nắm đen, Lý Dịch Chi nắm trắng, Lý Dịch Chi cũng không nghĩ tới bản thân thu đồ đệ mới thậm chí có bản lĩnh vượt trội như thế.
Vừa bắt đầu lên tay là có thể nhìn ra, không phải kỳ thủ nghiệp dư bình thường, có thể ở trong nghiệp dư cũng tàng long ngọa hổ, nhưng loại phong cách lão luyện quyết đoán này hoàn toàn không giống.
Có thể là bởi vì vấn đề lòng tự trọng của một người thầy, Lý Dịch Chi chơi rất tập trung, đi một quân hai người thường thường phải tốn hai mươi mấy phút đồng hồ suy ngẫm, Lý Dịch Chi đã thật lâu không ngẫm qua một ván cờ dài, thế cục vô cùng dài đằng đẵng, nhưng sẽ không hoàn toàn nhàm chán mà cần phải bố trí suy nghĩ đông tây rất nhiều, loại cảm giác này làm anh nhớ tới những trận đấu to to nhỏ nhỏ đời trước.
Bản thân quân đen chiếm ưu thế, nhưng khổ chiến đến giữa bàn thì đột nhiên xuất hiện sai lầm rất lớn, bạch kỳ sống hết sức khó khăn mà còn tập kích thành công, khiến hắc kỳ không có biện pháp tả hữu liên hệ, cuối cùng vào giữa bàn đã thắng cờ.
Trần Cảnh phát hiện lối cờ của Lý Dịch Chi dần dần rất phong phú, đây là dự báo tiến vào cảnh giới, Lý Dịch Chi tìm được cảm giác chơi cờ anh đương nhiên là cảm thấy vui sướng, nhưng vào thời điểm hạ hăng say, cửa phòng làm việc lại vang lên tiếng gõ, trợ lý mang văn kiện đến để anh ký tên, thời gian của một kỳ thủ không thể vượt qua hai mươi lăm phút, tuy rằng ký một chữ chỉ cần một phút đồng hồ, nhưng một khi tư duy bị quấy rầy, thì sẽ phải tiếp tục suy nghĩ lại lần nữa.
Trần Cảnh hạ một bước cờ hồ đồ, Lý Dịch Chi sắc bén bắt được lỗ hổng, bạch kỳ bắt đầu đánh bất ngờ.
Bạch kỳ bắt đầu từ sai sót trở nên hưng phấn dị thường lợi hại, tựa như một loại dao nhỏ, đem sai sót của hắc kỳ như một vết nứt rồi cạy ra ngày càng lớn, cuối cùng hắc kỳ bại sự.
0 Thiên Nguyên 0: Tôi thua.
Bên kia cách một chút xíu liền đáp lại, dường như là Lý Dịch Chi cũng có ý thức là phải chú ý khung tin nhắn phía dưới màn hình.
Phái Thần: Cậu là kỳ thủ chuyên nghiệp đi?
0 Thiên Nguyên 0: Tại sao lại nói thế.
Phái Thần: Chỉ là cảm thấy nếu cậu không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, thì sẽ chậm trễ, vậy thì có chút đáng tiếc.
0 Thiên Nguyên 0: Tôi là
0 Thiên Nguyên 0: Tam đẳng chuyên nghiệp.
Phái Thần: Thực lực của cậu không dừng ở Tam đẳng, còn có nửa năm là thi đấu cấp Tân vương, cậu đi thử xem đi.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ anh thật hiểu rõ trận đấu chuyên nghiệp?
Phái Thần: Hiểu biết một chút
0 Thiên Nguyên 0: Anh cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp sao.
Phái Thần: Tôi không phải
0 Thiên Nguyên 0: Tôi muốn cùng anh đấu một trận cùng nhau.
0 Thiên Nguyên 0: Không phải thông qua Internet.
Lý Dịch Chi nhìn chằm chằm màn hình, câu nói bình thường này dường như có thể câu ra tâm huyết của anh, đã rất nhiều năm anh cảm thấy không muốn tham gia thi đấu.
Phái Thần: Tôi đã muốn gần ba mươi tuổi, không có đẳng cấp, không có khả năng tiến quân chuyên nghiệp nữa.
Trần Cảnh bên kia nhìn đến những lời này cảm xúc lẫn lộn, mười năm cứ như vậy trôi qua, Lý Dịch Chi năm đó hai mươi, hiện tại ngay tức khắc đã muốn ba mươi tuổi, bậc cửa chức nghiệp cờ vây là mười tám tuổi, đã muốn kém khá xa.
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ
Phái Thần: Sao?
0 Thiên Nguyên 0: Trong giải đấu đối kháng cờ vây nghiệp dư Trung Hàn
Phái Thần: Thì sao?
0 Thiên Nguyên 0: Có một thẻ dự bị
Phái Thần: …
0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ anh mang thẻ dự bị, chúng ta có thể gặp mặt trên Tân vương.
Phái Thần: Chỉ có một thẻ dự bị, kia tất nhiên là Quán Quân mới có thể cầm, cậu rất coi trọng tôi
0 Thiên Nguyên 0: Đó là thực lực của anh, không phải sao?
0 Thiên Nguyên 0: Thời điểm mới vào giữa bàn, hướng đi của bạch kỳ rất nổi trội, tất cả đều là diệu thủ.
Lý Dịch Chi thấy đồ đệ nhỏ nói, không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trên bàn cờ chưa từng xê dịch, quả thật giống như cậu ta nói, giữa bàn hướng đi bạch kỳ vô cùng nổi trội, liên tục nhiều lần xuất hiện diệu thủ, khiến người hô to thán phục.
Loại trình độ này tuy rằng không thể cùng so sánh với Lý Phái Thần cửu đẳng đời trước, nhưng đã có cảm giác rơi vào cảnh giới, dường như là trong tuyệt địa nổi lên hy vọng.
Lý Dịch Chi vẫn thẳng không nói gì, anh nhìn chằm chằm bàn cờ, trong đầu xem xét lại ván cờ lúc trước, hai bên mỗi một bước hạ như thế nào, bạch kỳ như thế nào hưng phấn tập kích thành công, dường như máu trong thân thể mỗi một chỗ đều muốn sôi trào lên.
0 Thiên Nguyên 0: Thế nào? Lúc này giải giải đấu đối kháng cờ vây nghiệp dư cùng thi đấu Tân vương đều tổ chức ở Nam Kinh, sư phụ anh nếu đến, tôi sẽ mời anh ăn Vịt muối1, đến Vũ Hoa Đài* nhặt đá.
*Vũ Hoa Đài là một khu thắng cảnh nổi tiếng ở Nam Kinh, Giang Tô.
Lý Dịch Chi thấy lời đối phương, nhịn không được có chút muốn cười.
Phái Thần: Hai ta rốt cuộc ai là sư phụ ai là đồ đệ, tại sao cảm giác cậu như là đại sói xám lừa gạt quàng khăn đỏ nhỏ bé.
0 Thiên Nguyên 0: Nếu anh không phải là kỳ thủ chuyên nghiệp, thì sẽ chậm trễ, vậy thì có chút đáng tiếc
0 Thiên Nguyên 0: Những lời này, nguyên tặng lại cho anh.
Lý Dịch Chi thở dài, đồ đệ nhỏ tựa hồ thật sẽ du thuyết (đi thuyết khách), đối với cờ vây tình cảm đã phong bế vài thập niên, vậy mà cậu ta nói mấy câu du thuyết liền nhịn không được trong lòng có chút rục rịch, giống như là một loại mới phát sinh ra.
Hơn nữa nhắc đến Nam Kinh, Lý Dịch Chi sẽ nghĩ đến Trần Cảnh, nhớ tới năm đó Trần Cảnh mới mười tuổi, từ Nam Kinh ngồi xe tải chuyển qua xe hơi chạy tới Bắc Kinh, vô luận bé có đúng hay không là nghé con mới sinh, nếu đối với cờ vây không có tình cảm, là trăm triệu làm không được.
Trần Cảnh đã từng đối với truyền thông nói qua, cờ vây chính là sinh mệnh của bé, quả thật là như thế.
Sinh mệnh trước của Lý Phái Thần cũng là một thế hệ cờ vây, lúc ở trong đàn tràng cờ vây học cờ, buồn tẻ, áp lực, mệt mỏi, đều khiến anh đối với cờ vây không thích lên nổi, vì mặt mũi của gia đình, lại càng không thể không học ra một bộ dáng.
Sau lại đi ra xã hội, tham gia các loại trận đấu, tiêu đề truyền thông tranh nhau truyền đi, Lý Dịch Chi lại từ trong những thắng lợi vào vòng đó để cảm nhận được vui sướng, tuy rằng buồn tẻ, tuy rằng áp lực nhưng làm cho anh vô cùng hưng phấn, nhiệt huyết sôi sục.
Có lẽ những điều này đều rất mâu thuẫn, anh chán ghét cờ vây, lại từ trong máu, trong xương si mê cờ vây, anh vì cờ vây sống cả đời, lại bởi vì cờ vây mà kết thúc sinh mạng của bản thân.
Đầu ngón tay thon nhỏ của Lý Dịch Chi có chút hơi run lên, lời của Trần Cảnh, đã kích phát khát vọng đối với cờ vây trong lòng của anh.
Chẳng lẽ những năm gần đây, Lý Dịch Chi không muốn chạm vào cờ vây sao? Chẳng lẽ những năm gần đây Lý Dịch Chi thanh cao giống như trong mắt mọi người chán chường như thế sao?
Anh si mê cờ vây, vô luận nguyên nhân ban đầu vẫn là bị ép buộc chủ động, si mê đã muốn dung nhập vào máu, là một phần của bản thân anh, rốt cuộc thay đổi không được, thật giống như phản xạ có điều kiện, một khi hình thành liền biến thành tất nhiên.
Sau đó cờ vây hủy cả đời anh, nếu anh tầm thường không tên tuổi, truyền thông cũng sẽ không dùng tiêu đề truyền đi tin tức Kỳ Thánh là đồng tính, kỳ hữu cũng sẽ không tức giận kích động ở trước cửa hội trường trận đấu mắng anh, vũ nhục anh.
Một người từ trên cao té xuống vũng lầy, dù kiên cường hơn nữa trong lòng cũng sẽ lưu lại vết sẹo, Lý Dịch Chi không dám lại đi chạm vào cờ vây.
Mà lúc này, lời của Trần Cảnh tựa hồ chính là một lưỡi dao, không chút vết tích cạy mở ổ khóa, khát vọng cùng si mê đối với cờ vây, tựa như hồng thủy bị nhốt trong rương, hung mãnh tràn ra, đẩy hoa nổi trên mặt nước.
Lý Dịch Chi không nói chuyện, thời điểm Trần Cảnh đi chọt avatar của anh thì đã màu xám, biểu hiện logout.
Trần Cảnh thở dài, rời khỏi diễn đàn cờ vây, cũng logout theo.
Anh không biết trong cuộc sống của Lý Dịch Chi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là cùng cờ vây có liên hệ, mỗi lần nhắc tới điểm này, anh ấy đều sẽ lộ ra một loại biểu tình bi thương tuyệt vọng, Trần Cảnh muốn mở ra khúc mắc của anh, nhưng không dám quá cấp công cận lợi.
Giải đấu đối kháng cờ vây nghiệp dư Trung Hàn đã tổ chức được rất nhiều năm, bởi vì không có hạn chế tuổi tác đẳng cấp, nên nhân số tham gia rất nhiều, hơn nữa đây là trận đấu nghiệp dư uy tín nhất, tất cả tuyển thủ nghiệp dư cấp đại sư đều sẽ tham gia.
Không phải bởi vì hai mươi vạn tiền thưởng, cũng không phải bởi vì tiến công vào đẳng cấp nghiệp dư mà là vì một thẻ dự bị kia.
Trận đấu cuối cùng từ đông đảo tuyển thủ nghiệp dư trúng tuyển chọn ra một người, dành cho một thẻ dự bị, bằng vào cái thẻ dự bị này tiếp theo có thể tham gia tiến hành thi đấu Tân vương, nếu có may mắn giết sạch lớp lớp vòng vây, chính là cá chép nhảy long môn.
Đó là sự lột xác từ nghiệp dư đến chuyên nghiệp.
Có rất nhiều nguyên nhân, khiến cho một số người cả đời không thể trở thành chức nghiệp kỳ thủ, giống như tuổi tác, vượt qua mười tám tuổi, cho dù năng lực có tốt, cũng không thể tiến quân chuyên nghiệp, loại mục đích của trận đấu này chính là chọn lựa, trong nghiệp dư tuyển ra thổ long (rồng đất), để cho bạn tiến quân vào chuyên nghiệp.
Số người ít nhưng cạnh tranh thì kịch liệt, cũng có thể dùng thảm thiết để hình dung.
Hơn nữa là Trung Hàn đối kháng, nhân số liền nhiều hơn, nếu như có thể thắng trận đấu, thì giải thưởng cũng mang tính chất quốc tế.
Hơn nữa bên chính phủ tuyên truyền rất thỏa đáng, trận đấu này mời rất nhiều kỳ thủ chuyên nghiệp cấp bậc trọng yếu đến tuyên truyền, thậm chí là truyền giao việc ký phổ.
Diệp Nhiên là kỳ thủ Ngũ đẳng chuyên nghiệp, trong một lần thi đấu Tân vương đã nổi danh với biệt danh là Bạch Mã, rất nhiều đại sư chuyên môn đều cho rằng, kết quả trận đấu đã không cần phải đoán, Diệp Nhiên tất nhiên là Quán quân.
Chẳng qua khiến cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, Diệp Nhiên con ngựa trắng này, vậy mà lại âm ấm bị chiếm lấy loại ra khỏi bát cường, ngay cả tứ cường cũng không tiến vào, cùng Quán quân kém đến ngàn dặm.
Rất nhiều kỳ hữu đều giễu danh hiệu Diệp Nhân kêu là Diệp Dương (cừu Diệp), thời điểm làm cho tất cả mọi người không nghĩ đến, Diệp Nhiên ở Internet thật sự đăng kí một cái tài khoản, liền kêu là Diệp Dương Dương, trước sau đánh bại Quán quân Tân vương Trung Quốc cùng tứ cường, trong lúc nhất thời gây tiếng vang mãnh liệt.
Hóa ra đó là một thời khắc quan trọng Diệp Dương đánh rớt dây cót.
Lần này giải đấu đối kháng Trung Hàn, ban tổ chức đã biểu đạt đặc biệt mời Diệp Nhiên đến ký phổ, có thể nói là thanh thế lớn tuyên truyền.
Trần Cảnh ngày hôm sau đã mở một cuộc họp, tiếp theo phải từ Nam Kinh bay đi Thượng Hải nói chuyện làm ăn, trước khi lên máy bay còn đang suy nghĩ Lý Dịch Chi có hay không sẽ đến Nam Kinh dự thi.
Anh mở ra máy tính, vào diễn đàn, bởi vì còn chưa tới bốn giờ rưỡi, cho rằng Lý Dịch Chi sẽ không có trên mạng, nào biết avatar của đối phương cũng phát sáng.
Trần Cảnh vừa mới chọt ra một cái tin nhắn, còn chưa kịp đánh chữ, trong khung phía dưới liền có nội dung tin nhắn.
Phái Thần: Đồ đệ.
Phái Thần: Đợi mời ta ăn vịt muối đi
Phái Thần: Còn có trà kem
0 Thiên Nguyên 0: Ừm
0 Thiên Nguyên 0: Hương vị trà Vũ Hoa * cũng không tệ, vừa uống trà vừa chơi cờ.
*Trà Vũ Hoa là đặc sản của Nam Kinh, được sản xuất ở ngoại ô. Trà sau khi pha có màu xanh biếc, trong veo, hương thanh. Uống một chén dễ chịu đến tận tim, lưu lại hương trong miệng, mùi vị thuần khiết, dư vị ngọt ngào.