Điện Quang Ảo Ảnh

Chương 13: 13: Đóng Phim Truyền Hình Đương Nhiên Không Làm Khó Được Tôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả có lời muốn nói:
Trong tác phẩm này có rất nhiều nhân vật, không chỉ có những người xuất hiện ở chuyên mục vai phụ, còn rất nhiều nhân vật lợi hại còn chưa xuất hiện.

Giới giải trí mà, không chỉ có vài người tới lui.
____________________
Vài ngày sau, đoàn phim "Hai Ba Sự Tình Của Họ" mở weibo chính thức, và theo dõi weibo của Lục Tĩnh Niên và Phương Hạo.

 Vào lúc tám giờ tối, đoàn phim gửi một vài bức ảnh tạo hình của hai người họ và tag: @LụcTĩnhNiên, @PhươngHạo, một thành phố, một tình yêu, hoan nghênh hai người đến giải thích câu chuyện của họ cho chúng tôi.

(Mặt cười, ôm, trái tim)
 Lục Tĩnh Niên và Phương Hạo cũng ngầm hiểu, lần lượt đăng lại weibo này.

 Weibo của Lục Tĩnh Niên cũng không tồi, bên dưới có người hâm mộ bày tỏ sự vui mừng và phấn khích.

 Còn weibo của Phương Hạo có lượt đăng lại đến hàng chục nghìn chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, bình luận đều là kích động á á á, đầy đủ các biểu tượng cảm xúc.

 Hướng Tiểu Viên nhìn thấy cũng hoài nghi là do công ty anh ta mua người hâm mộ ảo, "Cậu ta nổi tiếng tới vậy sao?"
Thái Quyển gật đầu, "Đúng vậy, rất nổi tiếng".

Sau đó anh tiến hành phổ cập khoa học cho cô.

 Phương Hạo là ca sĩ xuất thân từ chương trình thực tế tuyển chọn sống còn, có ngoại hình đẹp, có thể hát và nhảy, cười rộ lên như một đứa trẻ ngây thơ, lấy được rất nhiều tình cảm "chị gái" và "mẹ" của những người hâm mộ nữ.

 Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của cậu ta, người hâm mộ đương nhiên vô cùng hào hứng, và lên top tìm kiếm nóng ngay trong đêm.

 Weibo chính thức của đoàn phim kiếm đủ độ nóng, tiếp theo công bố @ đạo diễn và biên kịch, sao đó không đăng gì nữa.

 Lục Tĩnh Niên và Phương Hạo chịu trách nhiệm về lượng truy cập của bộ phim này nên trước mắt weibo chính thức chỉ công bố hai người cũng là chuyện đương nhiên.

Lưu lượng đôi khi là sức mạnh.

 Tôn Tâm từng là một trong những đạo diễn phim truyền hình xuất sắc nhất trong nước.

Ông ta đã quay một số bộ phim tình cảm đô thị kinh điển vào những năm 1990.

Hầu hết các nữ diễn viên tuyến 1 hiện nay của mảng phim truyền hình đều từ các bộ phim truyền hình của ông ta mà ra.

Bề ngoài của ông ta râu ria xồm xoàm, nhưng quay tình cảm nam nữ rất tinh tế và mềm mại.

Đó là những tác phẩm tốt nhất của ông ta, cũng là thời kỳ đỉnh cao nhất.

Các tác phẩm sau đó không mấy thành công, danh tiếng và địa vị không còn như trước.

 Trước đây, nhiều diễn viên đổ xô xuất hiện trong các bộ phim của ông ta, nhưng bây giờ ông ta không có quyền lựa chọn diễn viên, tất cả là phụ thuộc vào nhà sản xuất và nhà đầu tư.

 Tuy nhiên, trên mạng vẫn còn rất nhiều người hâm mộ của ông ta.

Họ vào weibo của ông ta và đoàn phim để lại lời cổ vũ.

Mặc dù cũng thấp thỏm lo lắng nhưng hầu hết người hâm mộ vẫn mong ông ta có thể Đông Sơn tái khởi1.

Quần chúng bình thường và các phương tiện truyền thông cũng mong ngóng.

1.


Đông Sơn tái khởi: Thường dùng để hình dung một người sau khi lui về ở ẩn lại ra nhậm chức, cũng dùng để ví sau khi thất thế lại có lại được vị thế mới.

 Một tuần sau, Tiểu Viên đến địa điểm quay.

 Cảnh đầu tiên là của Lục Tĩnh Niên và Phương Hạo.

 Trong tiểu thuyết, tuyến tình cảm của họ là gương vỡ lại lành.

 Bọn họ yêu nhau vào năm thứ 2 đại học.

Đến năm cuối, Phương Hạo muốn ra nước ngoài du học.

Ý định ban đầu của anh là đưa Lục Tĩnh Niên theo, cả hai cùng nhau học tập và sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.

Lục Tĩnh Niên không đồng ý nên họ chia tay.

Sau đó, Phương Hạo trở về nước và gia nhập công ty Lục Tĩnh Niên đang làm việc.

Hai người trở thành quan hệ cấp trên - cấp dưới và duyên phận có cơ hội được tiếp tục.

 Cảnh đầu tiên là trong khuôn viên trường đại học, Lục Tĩnh Niên xem Phương Hạo chơi bóng rổ.

Trong kịch bản, đêm hôm trước cả hai đã cãi nhau về chuyện du học, không ai thuyết phục được ai.

Hôm sau, nam chính có một trận bóng, nữ chính vẫn đến xem.

 Địa điểm quay được bố trí trong một nhà thi đấu.

Thông thường, không quá khó để sắp xếp và kế hoạch làm việc cũng vô cùng thuận lợi.

 "Trận này vẫn còn hiệp hai.

Anh chơi xong thì chúng ta đi ăn cơm nhé" - Phương Hạo cầm lấy nước khoáng uống "ừng ực" rồi lau mồ hôi.

 Trên sân bóng, có người gọi tên anh: "Hey! Đại ca đừng mãi tán gẫu với chị dâu nữa ~ để giành thời gian trò chuyện với chúng em nữa này!".

 "Đúng vậy, hai người cả ngày cứ dính lấy nhau làm mắt của chúng em sắp mù luôn rồi!"
 Mấy nam sinh cười khúc khích và phát ra những tiếng kêu quái lạ.

 "Mấy thằng đáng ghét này!" - Phương Hạo cười tủm tỉm.

Anh xoay người lại, áo bóng rổ màu lam trên lưng ướt một mảng lớn.

Thời điểm chạy đi cũng không quên quay đầu dặn dò bạn gái, "Em suy nghĩ tối nay ăn gì trước nhé!".

 Vào lúc này, máy ảnh quay mặt của Lục Tĩnh Niên.

 Cô nhìn Phương Hạo chằm chằm, khóe miệng nhếch lên, đó là sự quen thuộc và ngọt ngào chỉ có thể thấy được ở những đôi trẻ yêu nhau thắm thiết.

 "Ánh mắt không tồi" - Tôn Tâm gật đầu.

 Máy ảnh quay về phía Phương Hạo.

Anh nhận bóng từ đồng đội, hai cầu thủ của đội đối phương ở trước mặt ngăn lại.


Anh thành thạo làm một vài động tác giả để tránh đi, sau đó nâng quả bóng rổ qua đầu, hai tay hơi dùng sức.

Quả bóng trên không trung vẽ ra một đường cong mỹ lệ rồi rơi vào chính giữa vành bóng rổ màu cam.

 Toàn bộ quá trình đều vang lên những tiếng reo hò, các cô gái la hét liên tục.

Phương Hạo nhìn về phía khán đài, chỉ nhìn đúng một chỗ rồi nở nụ cười rạng rỡ.

 Nụ cười trên miệng Lục Tĩnh Niên cũng sâu hơn.

Cô đứng dậy nửa người, giơ tay vẫy rồi ngồi xuống, vẫn nhìn về phía sân bóng, nhưng ánh mắt lại có phần trống rỗng.

Dường như cô đang nghĩ về điều gì đó và khẽ thở dài.

Nụ cười trên khóe miệng còn mang theo chút chua xót.

 "Cắt! Rất tốt!"
 Rất thuận lợi, chỉ quay một lần đã được thông qua.

 Tâm tình của Tôn Tâm nhẹ nhõm hơn một nửa, vận khí không tồi.

Hai diễn viên được nhà đầu tư lựa chọn đều có kỹ năng diễn xuất tốt hơn ông tưởng, về cơ bản đều đủ tiêu chuẩn.

Chàng trai mới 21 tuổi, trẻ trung lại điển trai.

Bản thân cậu ta có thể cũng yêu thích thể thao, dáng người thẳng tắp, động tác chơi bóng rổ tự nhiên và rất ngầu, có thể thấy được tính cách cậu ta tương đồng với nhân vật.

 Cô gái năm nay 26 tuổi nhưng dáng người nhỏ nhắn, đóng vai sinh viên cũng không cảm thấy thiếu tự nhiên.

 Trước mắt Tôn Tâm cảm thấy hài lòng và ra lệnh chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

 Sau khi Tiểu Viên xem cảnh đó, chỉ có một cảm giác – Đều được giới truyền thông liệt kê vào danh sách bốn tiểu hoa sau 90, nhưng kỹ năng diễn xuất của Lục Tĩnh Niên tốt hơn Trâu Nhất Nhuỵ rất nhiều.

 Ngày thứ hai vẫn là cảnh của hai người họ, ở trong trường học.

 Theo lý mà nói, không có phân cảnh của mình thì Tiểu Viên không cần phải có mặt trên phim trường.

Chỉ là cô chưa từng đóng phim truyền hình nên tò mò về sự khác biệt giữa phim truyền hình và phim điện ảnh.

Tuy kịch bản rất bình thường nhưng dù sao cô cũng đã tham gia, phải có tố chất chuyên nghiệp.

Hiểu bạn diễn, hiểu đạo diễn...!
 Hiện tại, kỹ năng diễn xuất của Lục Tĩnh Niên là thuần thục nhất.

Còn Phương Hạo là lần đầu tiên diễn xuất, khi gặp một số tình tiết phức tạp rất dễ lộ ra thiếu sót, một khi đã thiếu sót thì sẽ bị đơ.

Biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể của anh ta cứng đờ giống như một bên diễn một bên suy nghĩ lời thoại, thỉnh thoảng lại NG.

Mỗi lần NG thì anh ta cúi đầu xin lỗi toàn bộ phim trường khiến Tôn Tâm dù khó tính cũng không thể nói được gì.

 Anh ta da mỏng thịt mềm, còn rất dễ đỏ mặt.


Số lần NG tăng lên là có thể thấy tai anh ta cũng đỏ theo, điểm này khơi dậy sự yêu mến của tất cả chị em trên phim trường.

Tôn Tâm hướng dẫn anh ta diễn, nhưng anh ta vẫn chưa thông suốt, lo lắng đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi.

 Vẫn là Lục Tĩnh Niên nói: "Đạo diễn Tôn, không bằng chúng ta nghỉ ngơi trước đi?".

 Tôn Tâm cũng sắp sụp đổ, khoát tay, "Được rồi, nghỉ ngơi một lát".

 Lục Tĩnh Niên cũng không nghỉ ngơi, cô chủ động đến trước mặt Phương Hạo và luyện tập với anh ta.

Đọc từng lời thoại, giống như không sợ bị người khác làm phiền.

 Hướng Tiểu Viên nhìn thấy, ngưỡng mộ Lục Tĩnh Niên từ tận đáy lòng, cô tuyệt đối không đủ kiên nhẫn như thế.

 Hầu hết các địa điểm quay của đoàn phim đều ở trong thành phố, di chuyển nhiều nơi.

Tuần trước không có cảnh nào của Tiểu Viên, nhưng mà mỗi ngày cô vẫn đi theo đoàn phim, theo dõi toàn bộ quá trình, cũng không nói chuyện với ai khác.

 Cô không biết rằng trong khi cô quan sát người khác, những người khác cũng đang quan sát cô.

Phần lớn mọi người ở hiện trường đều tự hỏi trong đầu – Đây là ai vậy?
 Cô ta ăn mặc giản dị, một bộ quần áo thể thao màu đen đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa.

Đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, vành nón hạ xuống thấp không thể nhìn rõ mắt, chỉ lộ ra chiếc cằm thanh tú và đôi môi ửng hồng.

 Mãi đến tuần thứ ba mới có cảnh của Tiểu Viên.

 Đại tiểu thư ra mắt.

Có hai cảnh chuyển tiếp.

 Nói chung, rất nhiều đạo diễn và diễn viên sẽ dốc hết sức lực và tâm huyết vào những cảnh cao trào, tức là những cảnh quan trọng cho sự chuyển biến cốt truyện, những mẫu thuẫn hoặc xung đột tình cảm.

Đây là những cảnh có thể thu hút sự chú ý của khán giả, và nó cũng có thể phản ánh kỹ năng diễn xuất của diễn viên.

 Mà cảnh chuyển tiếp thường bị coi nhẹ vì nó trông không quan trọng và ngắn ngủi.

Hầu hết khán giả sẽ không chú ý đến những cảnh này mà tập trung vào cao trào của cốt truyện.

 Chỉ những đạo diễn và diễn viên hàng đầu có kinh nghiệm mới đặc biệt "săm soi" cảnh chuyển tiếp.

Cảnh chuyển tiếp được thực hiện tốt thì cao trào mới mượt mà và nổi bật.

Tính cách nhân vật cũng sẽ được hình thành một cách tự nhiên và hợp lý.

 Dù tốt hay xấu, có mượt mà hay không, nhìn qua là sẽ biết.

 Cảnh thứ nhất, ở trong phòng khách, quay cảnh Tiểu Viên chơi piano.
 Cảnh thứ hai, trong một nhà hàng Pháp, cô có một buổi coi mắt do gia đình sắp xếp và cần cô nói tiếng Pháp.

 Thời lượng quay của hai cảnh này là rất lớn.

Nhưng khi phim chiếu, biên tập lại còn khoảng hai phút là nhiều nhất (nếu là phim điện ảnh thì sẽ ngắn hơn), chủ yếu là để thể hiện vai diễn của Hướng Tiểu Viên, một đại tiểu thư từ nhỏ được giáo dục tốt và đa tài đa nghệ.

 Tôn Tâm chưa bao giờ làm việc với Hướng Tiểu Viên trước đây, ông cũng không biết trình độ của cô, vì vậy không hy vọng quá nhiều.

Đoàn phim có mời giáo viên phụ đạo được mấy ngày, chỉ mong diễn xuất có thể tạm ổn.

 "Cô sẵn sàng chưa?" – Tôn Tâm hỏi cô.

 Yêu cầu của ông là chỉ cần diễn ra dáng, nếu hiệu ứng quá kém thì có thể dùng thế thân hoặc có thể lồng tiếng ở phần hậu kỳ.

 Tiểu Viên gật đầu, "Đạo diễn Tôn, chú yên tâm, cháu có thể làm được".


 Tôn Tâm tạm thời tin tưởng cô.

Thư ký trường quay chuẩn bị đập bảng, quay phim ánh sáng đã sẵn sàng, ông ta hô lên, "Action".

 Cô gái ngồi phía trước đàn piano màu trắng, khoác trên mình một chiếc váy liền thân màu trắng thắt eo, tóc búi cao, dáng ngồi đoan trang, tao nhã, còn có hơi thở thanh xuân của một thiếu nữ.

 Những nốt nhạc đẹp đẽ và du dương tuôn ra từ đầu ngón tay cô – Là đàn thật, bản "Serenade" của Schubert4.

 Mắt Tôn Tâm sáng lên, và ông nói với người quay phim: "Hãy quay cận cảnh mặt và tay cô ấy".

 Cảnh thứ hai là trong nhà hàng.

 Tiểu Viên gọi món, "Salad thịt nguội5, gan ngỗng áp chảo với cherry Pháp và hạnh nhân tươi6, Mont Blanc7".

 Kể cả những lời chào ở phía trước, cũng chỉ là một vài từ đơn giản.

Bình thường, các diễn viên trong nước bị đơ khi nói ngoại ngữ.

Tiểu Viên nói rất trôi chảy và tự nhiên, quay một lần đã được thông qua.

Cô nói tiếng Pháp với giọng nhẹ nhàng và thoải mái, nghe giống như một phụ nữ Pháp đang nói chuyện.

 Tôn Tâm vui vẻ hô cắt, khen cô không ngớt lời: "Nói hay quá, cháu có học qua rồi sao?"
 Tiểu Viên cười nhẹ, "Vâng, có một ít nhưng cũng không nhiều lắm".

 Ở bên ngoài, Thái Quyển cũng cười.

 Một nghệ sĩ nếu muốn làm tốt công việc của mình thì hãy mài dũa kỹ năng của mình trước, những khóa học thượng vàng hạ cám trong hai năm qua cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

 Đa nghệ không hại thân!
 Và điểm quan trọng nhất là Tiểu Viên cũng đã thích nghi rất tốt.

Đứa trẻ này nói không diễn là không diễn, mà khi đã diễn rồi thì nghiêm túc và đáng tin cậy hơn bất kỳ ai khác.

 Thái Quyển vui vẻ nhìn Tiểu Viên với vẻ tự hào và giơ ngón tay cái lên khi cô nhìn sang.

 Tiểu Viên nhếch môi và chớp mắt với anh.

 Đương nhiên không làm khó được em rồi ~
Bổ sung thêm:
4.

Bản Serenade (tiếng Việt là Dạ khúc hoặc Khúc ban chiều) là nhạc khúc thứ tư trong quyển 1 của bộ Schwanengesang (Bài ca thiên nga) của Franz Schubert.

Schubert là nhà soạn nhạc người Áo, âm nhạc của ông thời đó không được thừa nhận rộng rãi.

Vài thập kỷ sau khi Schubert qua đời, các tác phẩm của ông mới được khẳng định, một phần nhờ công lao phổ biến của các nhạc sĩ khác.

Ngày nay, Schubert được xếp vào những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất của những năm cuối thời kỳ cổ điển, đầu thời kỳ lãng mạn, và các tác phẩm của ông thường xuyên được trình diễn nhiều trong những năm đầu thế kỷ 19.

5.

Salad thịt nguội

6.

Gan ngỗng áp chảo với cherry Pháp và hạnh nhân tươi

7.

Mont Blanc
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.