Điện Quang Ảo Ảnh

Chương 18: 18: Không Đóng Phim Truyền Hình Được Thì Đóng Phim Chiếu Mạng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong nửa năm này, Tiểu Viên đã trải qua tình cảnh dầu sôi lửa bỏng không gì có thể sánh được.

 Vĩ Gia Bảo rất tàn nhẫn.

Bộ phim "Hai Ba Sự Tình Của Họ" không phải do Đồng Hoa đầu tư, nhưng hắn ta tự mình đem tiền vào và chịu mọi tổn thất.

Không còn đơn thuần viết lại kịch bản cho nhân vật của cô "chết" mà trực tiếp quay lại và đổi thành người khác diễn.

 Cô không kiếm được các nhân vật nữ tốt nữa, phim điện ảnh không thể đóng từ lâu rồi, giờ nhân vật nữ thứ n của phim truyền hình cũng không lấy được.

Không phải bị từ chối khéo léo, mà cơ hội thử vai còn không có.

 Cũng may trời không tuyệt đường người, là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của Hoa Hí cùng với ngoại hình của mình, cô vẫn có thể nhận được một số vai diễn.

 Chà, những nhân vật này chẳng qua là một lời khó mà diễn tả hết được.

 "Phim điện ảnh này không cần kịch bản.

Nào, để tôi giải thích cho nghe, nhân vật nam chính của chúng ta là một người rất tài giỏi nhưng chưa gặp thời, làm gì cũng vấp phải trở ngại.

Gia đình coi thường, bạn bè ghét bỏ cậu ấy.

Bên cạnh chỉ có gấu Teddy luôn đồng hành cùng với cậu ấy từ khi còn bé, mà vai diễn của cô chính là con gấu này!"
 Những ngày tháng Tư ở thành phố Dương đã rất oi bức, trong một nhà kho lớn được thuê tạm thời, vị đạo diễn cao to mặc chiếc quần cọc rộng vừa vẫy quạt lá cọ vừa chỉ chỉ bên cạnh, nhà sản xuất đang cầm một bộ đồ gấu Teddy nhồi bông màu nâu nhạt còn cao hơn anh ta, "Này, đây là trang phục của cô".

 Đó thực sự là thú nhồi bông mịn màng, thực sự là một con gấu Teddy cỡ lớn, trông khá giống thật, với một cái đầu rụt vào trong, một cái miệng hếch, hai mắt nâu sáng ngời, một chiếc áo thun sọc hồng, một chiếc quần đùi bóng rổ màu đỏ và một một đôi giày Converse.

 Hướng Tiểu Viên hít một hơi thật sâu, "Con gấu này...".

 "Bộ quần áo này được làm với giá rất đắt.

Kinh phí của đoàn phim chủ yếu ở đây hết đấy" - Nhà sản xuất nói trong đau đớn.

 Hướng Tiểu Viên lại hít một hơi, sau đó đổi chủ đề, "Đạo diễn, kịch bản tiếp theo là gì vậy?".  
 Chẳng lẽ là gấu thành tinh à?
"Cô xem bộ quần áo này giống hệt quần áo của người thật, trẻ trung và năng động làm sao!", đạo diễn đứng lên và chạm vào thú nhồi bông, tán thưởng mà nói, "Cảm giác rất êm tay!".

 Nhà sản xuất gật đầu, "Đúng vậy, đạo diễn, tiền nào của đó! Ba nghìn NDT lận đó!".

 Đạo diễn nói, "Còn không phải sao, đoàn phim chúng ta chỉ là một sản xuất nhỏ, và mỗi xu đều chi cho sự đột phá này! 3.000 tệ! Ôi, nghĩ tới thật đau lòng!"
 Hướng Tiểu Viên ho khan một tiếng, "Đạo diễn, tiêu nhiều tiền như vậy cho trang phục vậy có nghĩa là con gấu này là nhân vật chính?"
 "Nhân vật chính!", đạo diễn vỗ tay, "Tất nhiên rồi, nam chính cảm thấy không ai yêu mình nên muốn tự tử.

Trong giấc mơ, cậu thấy gấu Teddy có sự sống, sau đó một người một gấu phiêu lưu trong mộng, lúc này gấu chiếu cố cậu, làm bạn với cậu, thay cậu cản đao cản thương, từ trong biển lửa đến trong biển nước..."
 Tiểu Viên nghe thấy thì rất hãi hùng nhưng đạo diễn càng nói càng say sưa, "Chú gấu này là người duy nhất trên đời này đối tốt với nam chính của chúng ta, ủa, không phải, chú gấu này đã dạy cho nam chính biết cách yêu, thế nào là yêu thương cuộc sống của mình...".

 "Cuối cùng, nam chính tỉnh dậy, giấc mộng Nam Kha1, trên mắt vẫn còn lệ, nhưng chú gấu đó...!không còn sống động...!mà chỉ là một con gấu bông lớn! Huhuhu! Rất cảm động!"
 "Mặc dù thế giới mà nam chính thức dậy vẫn là thế giới không có ai quan tâm đến cậu, nhưng hơi ấm mà chú gấu đã cho cậu trong giấc mơ là có thật và cậu sẽ không bao giờ quên.

Cuối cùng cậu cũng có hy vọng để tiếp tục sống!
 "Huhuhu! Nhà sản xuất, tôi đã viết kịch bản này, anh cảm thấy thế nào? Tôi đang khóc!"

 "Tôi đang khóc! Đạo diễn! Anh thật tài năng!"
 "Đúng, tôi đúng là cmn nhân tài! Một kịch bản tốt như thế mà không ai đầu tư! Thế giới này thật bất công!"
 "Đạo diễn!"
 "Nhà sản xuất!"
 Đạo diễn cao to và nhà sản xuất cao gầy ngày càng xúc động hơn, không nhịn được mà ôm nhau khóc rống lên!
 Hướng Tiểu Viên đột nhiên thấy đau đầu.

Từ lúc đạo diễn bắt đầu kể chuyện, Thái Quyển đã há hốc miệng không ngậm lại được.

 Đạo diễn và nhà sản xuất gạt nước mắt, động viên nhau, "Đừng như vậy mà đạo diễn, phim chiếu mạng cũng là phim, phải lạc quan lên.

Nhiều người còn không quay phim được nữa kìa".

 "Vâng vâng vâng"
 Thái Quyển trợn mắt nhìn bọn họ, nói nhỏ bên tai Tiểu Viên: "Em lấy đâu ra vai này vậy?".

 Hướng Tiểu Viên: "Em thấy đạo diễn này đăng bài trên Douban, em nghĩ đến xem một chút cũng không mất gì".

 "Làm sao mà "cản đao cản thương, từ trong biển lửa đến trong biển nước", nghe không đáng tin chút nào, hay là chúng ta không đi về thôi?"
 Hướng Tiểu Viên còn chưa lên tiếng thì hai người bên cạnh đột nhiên quay đầu lại nhìn Hướng Tiểu Viên, "May mắn chúng ta đã tìm thấy một trong những nhân vật chính!".

 "Còn nam chính thì sao?" – Thái Quyển hỏi.

 "Cô ấy là nam chính!" - Đạo diễn và nhà sản xuất đồng thanh trả lời.

 "Hả?" – Tiểu Viên và Thái Quyển cũng đồng thanh.

 "Tuy rằng là gấu bông, nhưng là! Là gấu đực!", đạo diễn đưa tay chỉ quần áo trên người con gấu, "Nhìn xem, đây là đồng phục bóng rổ, trên đầu cũng không có hoa, không có nơ con bướm!".

 Hướng Tiểu Viên và Thái Quyển: "...".

Theo những gì anh ta nói, đây quả thực là một con gấu đực.

 "Về phần nam chính khác, ôi, vốn là tôi tự mình diễn, mà cô thấy đấy...", đạo diễn nhìn xuống bụng mình, "Cho nên đành phải...".

 Nhà sản xuất tiến lên một bước: "Tôi đành phải đến diễn!".
 Hướng Tiểu Viên cao 1,68 mét, ngang ngửa một con gấu bông, trong khi nhà sản xuất thấp hơn nửa cái đầu so với con gấu và thân hình rất gầy.

Thoạt nhìn, tiết diện ngang dường như chỉ bằng một nửa so với gấu bông.

 Đạo diễn thở dài, "Người trong nhà, có thể tiết kiệm được một ít tiền!".
 Nhà sản xuất: "Vì sự nghiệp của đạo diễn, không thể từ chối!".

 "Nhà sản xuất!"
 "Đạo diễn!"
 Hai người này lại nhìn nhau mà xúc động.

 Thái Quyển cảm thấy đau mắt, "Viên nhi à! Anh nghĩ cần phải suy nghĩ lại!".

 Hai người đàn ông quay lại, vẻ mặt kích động, "Cô không muốn diễn à?".


 "Thật ra thú nhồi bông không phải nhiều tiền nhất mà tiền cát-xê của cô mới là nhiều nhất!"
 Thái Quyển oán thầm: Cũng chỉ có mười ngàn tệ...!
 Nhân viên văn phòng bình thường ở thành phố Thân một tháng còn kiếm được nhiều hơn!
 Vì vậy, Thái Quyển mở miệng nói: "Thực xin lỗi, Tiểu Viên của chúng tôi...".

 "Này này này, đừng mà, đừng mà, đây không chỉ là tán gẫu cho vui!" – Đạo diễn sốt ruột, quạt lá cọ bị văng xuống đất.

 "Nếu không hài lòng với thù lao, chúng tôi có thể thêm một chút nữa, cộng thêm ba nghìn", nhà sản xuất hoảng sợ, "Năm, năm nghìn...!5500 cũng được...".

 Thái Quyển lắc đầu, "Không chỉ có thù lao, mà còn là kịch bản...".

 Đạo diễn đưa cái tay đầy đặn của mình vỗ lên ngực, "Cốt truyện đều ở trong đây, cậu không cần phải lo lắng!!".

 Thái Quyển khó khăn mà nói: "Điều chúng tôi lo là cốt truyện, có thể sửa hay không..."
 Đạo diễn hít sâu, vẻ mặt thống khổ, "Cốt truyện này là sinh mạng của tôi.

Nếu cậu muốn thay đổi cốt truyện của tôi, không phải là muốn mạng của tôi à?
 Nhà sản xuất nhìn nghiêm túc, "Đây là tôn nghiêm của người sáng tạo! Hãy tôn trọng điều đó!".

 Thái Quyển: "Vậy chuyện này không thể...".

 "Được rồi, tôi sẽ quay!" – Hướng Tiểu Viên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

 Nhà kho rất trống trải, ánh nắng chiếu vào cùng với giọng nói trầm thấp của cô vang vọng.

 "Viên nhi, em đã suy nghĩ kỹ chưa?" – Từ nhà kho đi ra, Thái Quyển hỏi cô.

 Không ngờ, ánh nắng tháng Tư ở thành phố Dương lại chói chang như vậy, lá cây bên đường cũng lấm tấm nắng vàng, không dễ thấy nhưng lại có mùi thơm kỳ lạ.

 "Đây là cái gì?" Tiểu Viên ngồi xổm xuống, "Mùi thơm rất quen thuộc, chúng ta ở thành phố Dương đã ăn qua rồi sao?"
 "Húng quế tây, hình như người Triều Sán ở thành phố Dương gọi là cửu tằng tháp.

Chúng ta đã ăn một món Triều Sán rồi, là nghêu xào với húng tây" - Thái Quyển cũng ngồi xổm xuống.

 "Ồ, còn có thể chiên trứng, em nhớ rồi" – Tiểu Viên hái một chiếc lá và ngửi.

 Thái Quyển nhìn cô.

 Phải nói rằng đoàn làm phim của Vĩ Gia Bảo có phúc lợi cơm nước thực sự rất tốt và họ đã ăn rất nhiều đồ ăn ngon trong suốt quá trình quay phim.

 Vài ngày trước, "Lựa Chọn" đã tung ra trailer, và dàn diễn viên ban đầu cũng bắt đầu tuyên truyền.

Dựa theo phiên vị, ban đầu Tiểu Viên là nữ thứ ba, nhưng tên của cô không có trên áp phích.

Trong trailer, cô không có cơ hội để lộ mặt mà chỉ có một bóng người lướt qua, buổi họp báo tuyên truyền cũng không có phần của cô.

Các phóng viên báo đài có hỏi về diễn viên diễn vai chị gái đều bị khéo léo chuyển chủ đề, như thể cô chưa từng tham gia bộ phim.

 Thái Quyển không dám nhắc tới vấn đề này và không dám hỏi em ấy.


 Rõ ràng là bộ phim điện ảnh này không thể ra rạp, nhiều nhất chỉ có thể phát trên các nền tảng trực tuyến.

 Ở Trung Quốc, phim chiếu mạng có chi phí nhỏ, quá trình sản xuất thô sơ, chất lượng kịch bản thấp, các diễn viên về cơ bản từ tuyến 18 trở xuống, và là mắt xích dưới cùng của ngành điện ảnh và truyền hình, Thái Quyển cảm thấy em ấy rất thiệt thòi.

 Hướng Tiểu Viên cười, "Em chưa diễn gấu bao giờ!".

Giọng em ấy nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.

 "Không tới mức phải đóng loại phim như vậy", Thái Quyển nghiêm nghị nói, "Chúng ta vẫn chưa tới bước này".

 "Thái Quyển, anh hai đã vất vả rồi...", Tiểu Viên thì thầm, "Em không thể không đi diễn, không đi làm việc nữa".

 Quay phim bắt đầu sau hai ngày, đạo diễn và nhà sản xuất (nam chính) sợ bọn họ sẽ hối hận nên đã nhanh chóng ký hợp đồng, và sau đó tâng bốc bọn họ, "Rất cảm tạ, chúng tôi không thể tìm được một nữ diễn viên nào xinh đẹp như cô Hướng vậy!".

 Thái Quyển thầm than thở, đóng vai một con gấu đội mũ trùm đầu, khán giả còn không biết là nam hay nữ, lớn lên thành tiên nữ cũng vô dụng...!
 Cả đoàn phim cộng thêm người sáng tạo chính còn chưa đến tám người, tên phim vẫn chưa được quyết định.

 Đạo diễn thực sự không muốn thay đổi cốt truyện của mình, và nó thực sự không hề cường điệu chút nào.

 Ở thực tại, nam chính suy sụp, không thể sống nổi và muốn tự tử, kể cả trong mơ.

 Đi ra ngoài, gặp được tòa nhà đang cháy, anh ta lao vào không hề do dự, không chỉ làm anh hùng, mà còn liều chết "oanh liệt", lúc đó chú gấu bông của anh ta sẽ lao vào cứu.

 Thái Quyển nghe xong muốn phát điên, mặc đồ thú nhồi bông, còn đi vào đống lửa.

 "Ôi, Thái Quyển, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không đốt nhiều lửa như vậy, chỉ châm bánh khói2 nên sẽ có khói nhiều, lửa rất ít"
 "Cái này thậm chí còn tệ hơn.

Em ấy phải đội chiếc mũ, hô hấp đã khó khăn.

Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em ấy hít phải nhiều khói thì làm sao bây giờ? Mấy người có mua bảo hiểm tai nạn cho các diễn viên không?"
 Nhà sản xuất nói yếu ớt: "...!Không đủ tiền".

 Thái Quyển tức chết.

 "Ngọn lửa đó cũng chỉ nhỏ thôi, ý là...", âm thanh đạo diễn càng nhỏ, "Chúng ta không có nhiều tiền như vậy...". 
 "Không sao đâu Thái Quyển, anh không cần phải xem, em quay đây"
 Thái Quyển bị Hướng Tiểu Viên đuổi ra ngoài.

 Sau khi cảnh này được quay xong, Hướng Tiểu Viên đã cắt tóc dài thành ngang vai.

Đầu đội mũ, thời tiết oi bức, tóc sẽ sớm đổ mồ hôi, càng khó chịu hơn.

 Còn có cảnh quay dưới nước, nam chính nhảy xuống biển, Hướng Tiểu Viên mặc đồ thú nhồi bông nhảy xuống nước, đạp chân hơn chục lần, tới cuối cùng hai chân như bị rót chì, một bước cũng đi không nổi.

Hơn nữa cả đoàn chỉ có một bộ thú nhồi bông không có cái để thay thế, gấp rút sấy khô, hôm sau mặc có mùi ẩm ướt.

 Mặc bộ đồ này đi vệ sinh không tiện, cô cũng không dám uống quá nhiều nước.

Có một lần, cô ngã xuống, Thái Quyển xông tới, cởi mũ đội đầu xuống.

Ánh mắt của Hướng Tiểu Viên lờ đờ, hai má đỏ rực và đôi môi trắng bệch như tờ giấy.

 "Nước, nước, mau uống nước, mau gọi bác sĩ..." – Thái Quyển ôm đầu của cô, giọng nói run run và đôi mắt đỏ hoe.

 "Chờ đã, chờ..." - Đôi môi khô khốc của Hướng Tiểu Viên mấp máy.

 "Còn chờ gì nữa? Mau uống nước đi, bác sĩ ở đâu? Đã gọi bác sĩ chưa?"
 "Để em nhớ kỹ cảm giác này..." – Hướng Tiểu Viên cảm thấy trước mặt đều là màu xám, cô muốn sức để nhìn rõ ràng, muốn nói chuyện nhưng không thể nhìn rõ cũng không thể nói và ý thức mơ hồ.


 "Đồ ngốc!" - Thái Quyển bật khóc.

 Không sao đâu, em không sao.

Tiểu Viên muốn nói như vậy.
 Nhớ kỹ, lần sau có thể diễn loại tình trạng hạ đường huyết này.

Đây là của cải, đây là tích lũy.

 Cô không thể khống chế hoàn cảnh, cô chỉ có thể tiếp tục làm việc chăm chỉ và tiến lên phía trước.

 Đó là điều duy nhất cô có thể làm.

 Điều duy nhất cô có thể thực hiện.

 Cô không thể gục ngã, cô không thể nhận thua.
Bổ sung thêm:
1.

Trong "Nam Kha ký thuật" của Lý Công Tá đời nhà Đường có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy chàng đến nước Hòe An.

Thuần được vua Hòe An cho vào bái yết.

Thấy Thuần tướng mạo khôi vĩ nên gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng to lớn.

Đương lúc vợ chồng Thuần sống một cuộc vương giả, cực kỳ sung sướng thì bỗng có giặc kéo đến vây quận Nam Kha.

Thuần đem quân chống cự.

Giặc đông mạnh, Thuần thua chạy.

Quân giặc vây thành đánh phá.

Công chúa nước Hòe An, vợ của Vu Phần chết trong đám loạn quân.

Thuần Vu Phần đem tàn quân về kinh đô tâu lại vua cha.

Nhà vua nghi kỵ Thuần đã đầu hàng giặc, nên tước hết phẩm hàm, đuổi về làm thường dân.

Thuần oan ức vừa tủi nhục, khóc lóc bi thương...!Vừa lúc ấy thì Thuần chợt tỉnh dậy, thấy mình nằm dưới gốc cây hòe, trên đầu một nhành cây hòe chĩa về phía nam.

Cạnh Thuần lại có một ổ kiến lớn.

Bầy kiến kéo hàng đàn hàng lũ trèo lên cây hòe.

Trong tác phẩm "Cung oán ngâm khúc" của Nguyễn Gia Thiều, có câu:
Giấc Nam Kha khéo bất bình,
Bừng con mắt dậy, thấy mình tay không.

"Giấc Nam Kha", "Giấc hòe", "Giấc mộng kê vàng" hay "Giấc hoàng lương" đều do điển tích trên.

Có nghĩa sự phú quý vinh hoa chẳng khác nào một giấc mộng.

2.

Bánh khói: Dùng để tạo hiệu ứng khói lớn.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.