Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây đã đến tháng sáu, mỗi ngày nhiệt độ đều cao hơn 30 độ.
Những ngày này phải đội tóc giả đến thắt lưng càng thêm nóng nực, cũng may là phim đã quay gần xong.
"Cắt! Tốt lắm! Rất tốt!"
Đạo diễn Lưu Cần vừa hài lòng vừa khen ngợi vài lần, cả trường quay phát ra tiếng vỗ tay không ngớt.
Khóe mắt Tiểu Viên đỏ hoe, cô hơi cúi đầu nhìn xung quanh rồi bước ra khỏi đám đông.
Cảnh này kéo dài cho đến cảnh cuối cùng của Tiểu Viên và cuối cùng cô cũng đã quay xong.
Phương Hạo vẫn chưa phục hồi tinh thần, ngơ ngác nhìn về phía của Hướng Tiểu Viên.
Chính người đại diện đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai anh thì anh mới hoàn toàn thoát ra được.
Sau đó, anh đưa tay lau mặt, trên đấy đều là nước mắt.
Đạo diễn Lưu Cần nhìn cậu ta rồi nhẹ nhàng nói: "Phải duy trì cảm xúc này, cậu cần phải quay thêm vài cảnh, cả cận cảnh lẫn đặc tả.
Hai phút nữa bắt đầu, cậu từ từ mà uống nước đi".
Phương Hạo nghiêm nghị gật đầu rồi nhận lấy chai nước khoáng từ người đại diện.
Người đại diện nhẹ nhàng nói trước mặt anh: "Cậu phải nắm bắt được cảm giác này.
Đây là cảnh quay nổi bật của cậu.
Nếu cậu diễn tốt sẽ không ai nói cậu không biết diễn nữa".
"Vâng"
Phương Hạo ngẩng đầu, uống cạn nửa chai nước.
Đó là cơ hội của anh, anh sẽ không để nó vuột mất!
Tiểu Viên tìm một bóng cây mát mẻ để nghỉ ngơi, trong lòng có chút xao động, nhớ lại cảm giác hoàn toàn hoá thân vào vở kịch vừa rồi.
Đột nhiên biết phải diễn như thế nào.
Tưởng Tiêu Dao muốn quay về sư môn để tìm ra sự thật về cái chết của cha mình, nhưng hắn không muốn mình đi theo.
Tiểu Viên nhớ đến Tưởng Tiêu Dao ở giai đoạn này trong tiểu thuyết.
Người đã nuôi dạy hắn có lẽ chính là kẻ đã sát hại cha mẹ ruột, hắn phải làm sao khi đối mặt với kẻ vừa có ân dưỡng dục vừa có mối thù giết cha? Và hắn phải đối mặt với sư muội thanh mai trúc mã của mình như thế nào đây?
Nàng không thể đi cùng, bởi vì nàng không có quyền đi theo.
Nàng không giống như Tống Vân Thiện của hắn, không chỉ sư muội mà còn là người trong lòng của hắn.
Cả ba đã cùng nhau trải qua những nguy hiểm trong một khoảng thời gian dài, dù có tình bạn cùng chung hoạn nạn nhưng đối với tình yêu, nàng cũng có sự ích kỷ của riêng mình.
Sau nhiều lần bị từ chối, nàng cũng mệt mỏi và muốn trốn tránh.
Trong lòng hắn có rất nhiều nỗi đau mà hắn không thể nói cho người khác biết.
Lăng Dao muốn đến gần hắn, nhưng nàng không thể làm được.
Nàng đã cố gắng lâu như vậy nhưng vẫn không thể khẳng định được liệu mình có vị trí nào trong trái tim hắn hay không.
Trái tim hắn là biển sâu khó lường, nàng là con thuyền nhỏ trôi dạt trên biển, nhưng nàng nguyện đắm chìm trong trái tim hắn.
Nguyện ý, can tâm.
Tuy đắng nhưng lại có một chút ngọt, vị ngọt mà mình thích cũng đủ bù đắp cho mọi đắng cay.
Lăng Dao có tâm trạng như vậy phải không?
Tiểu Viên nhớ đến khuôn mặt của Vĩ Trang, nhớ đến ánh mắt của chị ấy.
Chị ấy thường mang đến cho cô một cảm giác khó lường như biển sâu.
Nhưng vừa đến gần, nước biển cũng không lạnh lắm, nhìn có vẻ hơi đáng sợ nhưng thực ra lại cô độc và vắng vẻ.
Mỗi lần cô gặp chị ấy, trải nghiệm thật đặc biệt.
Cho nên cô không hối hận khi ký hợp đồng, cho dù trong mắt người khác, đó là một hợp đồng "bao nuôi" không thể nói ra.
Trong mắt người đời, Lăng Dao biết Tưởng Tiêu Dao là danh môn chính phái, là người có hôn ước, cho dù bị khinh thường nhưng nàng chỉ muốn ở bên cạnh hắn, đi theo hắn và sư muội của hắn.
Cho dù khi đó Tưởng Tiêu Dao bị mất ký ức về tình cảm và được nàng cứu vài lần, ấn tượng của hắn về nàng vẫn không thay đổi.
Nhưng nàng không quan tâm chút nào và nàng không oán hay hối hận về những lựa chọn của mình.
Chỉ cần ở bên cạnh hắn, Lăng Dao cũng đã rất vui.
Mỗi lần gặp Vĩ Trang, Tiểu Viên cảm thấy mình cũng rất vui vẻ.
Ngày ấy, lúc cô thức dậy và thấy mình đang ngủ trên ghế sô pha, trên người phủ một chiếc chăn bông.
Cô đoán Vĩ Trang đã phát hiện ra cô có thói quen phải thứ gì đó sau lưng thì mới ngủ được nên đã không đánh thức cô.
Lúc đó, cũng không có người thứ hai nên người đắp chăn cho cô chính là chị ấy.
Nghĩ đến đây, Tiểu Viên có thể cảm nhận được dư vị ngọt ngào trong lòng.
Trước đây, cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Nó không giống như cảm giác khi được anh trai hay Thái Quyển đối xử tốt.
Người bạn trai mà cô quen trong thời đại học chưa bao giờ cho cô cảm giác này.
Cô rất trân trọng cảm giác đó, có lẽ thứ mà cô thiếu trong những bộ phim tình cảm lãng mạn trước đây chính là cảm giác ngọt ngào như thế này.
Việc diễn giải cốt truyện này cần rất nhiều tầng, không thể quá thể hiện ra bên ngoài, chủ yếu dựa vào diễn xuất bằng mắt.
Khi còn đi học, cô giáo khen cô có đôi mắt đẹp, sống động, biểu cảm dễ khơi dậy cảm xúc của người xem.
Nhiều nữ diễn viên ngoài đời trông rất xinh đẹp, có đôi mắt đẹp nhưng khi quay phim thì mắt như gỗ, không truyền tải được cảm xúc, bất ngờ, tức giận hay vui sướng đều trợn mắt, đây đâu phải chơi trò đấu mắt.
Tiểu Viên biết rất nhiều kỹ xảo, cô đã sử dụng kỹ xảo của mình để diễn "Tuý Tiêu Dao", nhưng cảm xúc của cô luôn tiêu chuẩn, cảm giác chưa tới nên cảm thấy kém thú vị.
Bây giờ chút ngọt ngào này đã được thêm vào, sau đó sử dụng các kỹ xảo, cô đã phần nào hiểu được nên có thể phát huy một cách trọn vẹn.
Khi cô ôm Phương Hạo như đã viết trong kịch bản, nước mắt của Phương Hạo tuôn ra ngay lập tức.
Cậu ấy không thể theo kịp cô, loại k1ch thích này quá mạnh, cậu ấy dễ dàng bị đưa đi quá xa.
Lưu Cần lại cảm thấy Tiểu Viên diễn quá tốt, không nỡ quay lại nên để cô qua cảnh, sau đó quay thêm vài cảnh cho Phương Hạo.
Tình tiết này dù bị kẹt rất lâu nhưng cuối cùng cũng được quay hoàn hảo.
Tiểu Viên ngồi trong bóng râm nghỉ ngơi, tâm trạng rất tốt, ánh mặt trời nhẹ rơi vào mắt cô.
Cô lại nghĩ đến Vĩ Trang.
Tối hôm đó, cô uống quá nhiều, không nhớ rõ một số chi tiết, nhưng cô biết Vĩ Trang đã hôn cổ cô.
Cô không từ chối chị, ngược lại, cô rất thích sự gần gũi đó và cô rất mong được gặp lại chị.
Đột nhiên, cô có một ý nghĩ bốc đồng, không do dự quá lâu, cô gọi cho trợ lý Cao.
Trợ lý Cao nói: "Cô Hướng à?".
Rõ ràng là chị ấy hơi ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của cô.
Tiểu Viên chào, sau đó hỏi: "Tổng giám đốc Vĩ đang bận ạ?".
Trợ lý Cao dừng một chút, sau đó tiếp tục hỏi: "Đúng vậy, tổng giám đốc Vĩ đang họp.
Ngài có chuyện gấp gì à?".
"Ồ...!Không có", Tiểu Viên hơi thất vọng, "Vậy thôi".
"Khoan đã, cô Hướng", Trợ lý Cao gọi cô, "Nếu ngài không ngại, tôi có thể truyền đạt lại cho".
Đôi mắt Tiểu Viên hơi rũ xuống, rơi vào bóng cây đang lay động trên váy, cô hé môi, "Vậy thì hãy nói cho tổng giám đốc Vĩ biết rằng tôi đã quay xong rồi".
Trợ lý Cao cười và nói được.
Tiểu Viên cảm ơn chị ấy, khi cô chuẩn bị tắt máy, trợ lý Cao hỏi lại, "Ngài ở bên kia quay xong hết rồi sao?".
Tiểu Viên nói: "Vai diễn của tôi đã kết thúc vào ngày hôm nay và toàn bộ bộ phim sẽ hoàn thành trong tuần này".
Trợ lý Cao: "Vất vã rồi, ngài nên chú ý nghỉ ngơi".
Tiểu Viên nghĩ chị ấy sẽ tắt máy sau khi nói những lời khách sáo, không ngờ trợ lý Cao tiếp tục nói: "Sau khi về nhà, ngài có thời gian không? Có sắp xếp kỳ nghỉ nào không?".
Hóa ra Vĩ Trang biết cô sắp quay xong rồi sao? Có thể ai đó dưới quyền đã nói với chị, hành trình của cô rất dễ kiểm tra.
Dù sao nếu trợ lý Cao hỏi cô như vậy, nhất định cũng là ý của Vĩ Trang.
Không biết do ánh mặt trời chiếu vào cô hay không mà cô cảm giác mặt mình hơi nóng lên.
Tiểu Viên nhẹ giọng nói: "...!Hiện tại không có sắp xếp gì khác".
Cúp điện thoại, cô vẫn ngồi đó, một lúc sau mới đưa tay sờ lên mặt mình rồi bật cười.
Trợ lý Cao đợi tổng giám đốc Vĩ họp xong và trở lại phòng thì mới gõ cửa đi vào.
Vĩ Trang đứng trước giá sách, lật xem một tập tài liệu.
Trợ lý Cao: "Tổng giám đốc Vĩ, vừa rồi trong lúc ngài đang họp, cô Hướng gọi điện thoại đến".
Vĩ Trang liếc mắt nhìn, trợ lý Cao đoán được cô ấy cũng hơi kinh ngạc.
Cô ấy nói: "Có chuyện gì sao?".
Trợ lý Cao cười nói: "Cô ấy muốn nói với ngài, phân cảnh mà cô ấy bị mắc kẹt bấy lâu nay cuối cùng cũng hoàn thành, đạo diễn rất hài lòng".
Vĩ Trang dừng tay, đem văn kiện trở lại trên bàn, ngồi xuống rồi gật gật đầu.
"Hôm nay vai diễn của cô ấy cũng đã hoàn thành" – Trợ lý Cao nói thêm.
Tài liệu trong tay Vĩ Trang vẫn chưa được mở ra, trợ lý Cao thấy cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên.
Gõ ngón tay xuống bàn, cô ấy nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi".
Cần truyền đại thông tin nào thì cũng đã truyền đạt xong, trợ lý Cao bước ra khỏi phòng.
Khi chuẩn bị đóng cửa, chị liếc nhìn sếp của mình, cô ấy vẫn còn vẻ trầm ngâm.
Sau khi đóng cửa lại, trợ lý Cao thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi chị trả lời điện thoại và truyền lại thông tin như đổ thêm dầu vào lửa, hơn nữa phải làm sao để không để lộ dấu vết gì, hy vọng sẽ có hiệu quả.
Ôi, chị thực sự muốn mau chóng xem kết quả! Dù sao thì trong sự nghiệp của mình, chị cũng danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại được chứng kiến tận mắt chuyện riêng tư của sếp đó!
Vào buổi tối khi các cảnh quay của Tiểu Viên kết thúc, đoàn phim đã tổ chức một buổi liên hoan nhỏ, đạo diễn Lưu và nhà sản xuất đều đến uống rượu với cô và nói vài lời thổng phồng.
Sau đó, uống rượu với các diễn viên khác trong đoàn, chụp ảnh lưu niệm.
Đến hơn chín giờ, cô mới được về phòng của mình.
Thái Quyển đã xếp hành lý được hơn phân nửa, dù có bật máy lạnh nhưng người anh vẫn đỗ đầy mồ hôi.
Tiểu Viên không ăn nhiều mà uống bia đầy bụng, may mà cô đi vệ sinh vài lần, mồ hôi gần như bốc hơi hết.
Nhưng vẫn còn hơi say, cô ngồi phịch xuống ghế.
"Cuối cùng cũng thuận lợi quay xong, đại cát đại lợi, tạ ơn trời đất" – Thái Quyển vui mừng khôn xiết, chỉ thiếu mỗi câu A di đà phật.
Tiểu Viên mặt đỏ và ậm ừ lười biếng.
"Bây giờ có thể trở về gặp anh Chi Thạch!"
"Anh em trở về thành phố Thân rồi sao?"
"Gần đây, anh ấy bay qua bay lại giữa thành phố Thân và thành phố Bằng, công thêm phải làm việc với Phi Dực", Thái Quyển nói, "Em sẽ sớm có một đoàn đội hoàn chỉnh, người quản lý thương vụ, đội tuyên truyền, v.v.
Nếu mà được nữa thì sẽ có thêm thợ trang điểm, làm tóc và stylist các kiểu..."
"Hiểu rồi, nhưng em vẫn yêu anh Thái Quyển nhất, không ai có thể thế chỗ của anh" – Tiểu Viên cười với anh.
Thái Quyển không nhịn được cười, "Nói nghiêm túc với em vậy mà em lại như thế", anh khịt mũi, "Không có ai tốt hơn anh sao?".
Hai người lảm nhảm với nhau vài câu, Tiểu Viên có cảm giác không chân thực lắm, không thể tin là cô đã quay xong một bộ phim truyền hình suôn sẻ như vậy, nhưng đó lại là sự thật.
Cô mỉm cười với Thái Quyển, "Anh Thái Quyển đã làm việc chăm chỉ, phải gửi phong bì đỏ lớn mới được!"
"Được, anh cũng không khách sáo".
Khi lương của Tiểu Viên đến, phòng làm việc của họ đã bớt căng thẳng hơn.
"Anh Thái Quyển thích cái gì? Em sẽ mua cho anh!"
"Uhm, anh đã đợi ngày này quá lâu rồi!"
Cả hai đang nói chuyện và cười đùa thì Trâu Nhất Nhuỵ gõ cửa, "Này, cô giáo Hướng, cô muốn đi ăn thịt nướng không?".
Tiểu Viên nghe cô ấy gọi như vậy, cười thành tiếng, "Cô tới thật hả?".
"Chúc mừng ngài đã quay xong, trong khoảng thời gian này, cảm ơn ngài đã chiếu cố! Đi thôi, tôi mời cô" – Trâu Nhất Nhuỵ cười nói, còn rất lễ phép nói mấy lời xã giao làm Tiểu Viên nổi da gà, "Ôi, cô bớt mấy lời đó đi nha!".
Trâu Nhất Nhuỵ hờn dỗi, "Vậy cô có đi không?".
Tiểu Viên vốn cũng chưa ăn no nên đứng lên, "Đi chứ, để tôi mời cô, cám ơn cô để tôi xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi".
Cả hai bước ra ngoài, Thái Quyển ở đằng sau cảm khái.
Ai có thể nghĩ tình chị em bằng nhựa này trông cũng tình nghĩa đấy chứ.
Lần trước, Trâu Nhất Nhuỵ dự định phát sóng trực tiếp vào buổi tối, cô ấy đã đến đây hỏi Hướng Tiểu Viên xem muốn xuất hiện chung không.
Tiểu Viên đã xuất hiện ở giữa buổi phát sóng, chào khán giả rồi rời đi sau khoảng hai phút.
Hai phút không dài, nhưng ngay khi Tiểu Viên lộ mặt đã thu hút đủ sự chú ý.
Đối với em ấy mà nói như vậy là đủ và cũng không đánh cắp ánh đèn sân khấu của Trâu Nhất Nhuỵ quá nhiều.
Suy cho cùng thì đó là buổi phát sóng trực tiếp của cô ấy.
Thái Quyển không khỏi phì cười, mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt, tuyệt vời!.