Điên Rồi! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư

Chương 17: 17: Ta Chỉ Khá Chăm Chỉ Mà Thôi




Chỉ cần điều này được chứng thực thì đã đủ rồi!Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, hắn cũng không tiện gặng hỏi tới cùng.

Nhưng xuất phát từ lòng tò mò, hắn vẫn hỏi: “Bạn học Tô Trạch, ngươi tu luyện lên tới Đoán Thể ngũ trọng trong vòng hơn mười ngày kiểu gì thế? Chẳng nhẽ sử dụng đan dược gì hay sao?”Tô Trạch nghe vậy thì bỗng không biết nên trả lời thế nào.

Mọi người thấy dáng vẻ lặng im suy nghĩ của Tô Trạch, thấy hắn lại đang muốn trả lời vấn đề này thật.

Lập tức, trong cả lễ đường đều trở nên yên tĩnh tới mức kim rơi cũng có thể nghe được, tất cả mọi người đều không nói gì, lẳng lặng đợi câu trả lời của Tô Trạch.

Chỉ chốc lát sau.

Tô Trạch ngẩng đầu, nhìn mọi người ở bên cạnh, nói rất chân thành.

“Ta không ăn linh đan diệu dược gì cả, cũng không có kỳ ngộ gì hết, đương nhiên cũng không có cao nhân trực tiếp truyền công cho ta…”Tiếng của hắn có hơi khựng lại.

Tất cả mọi người đều vểnh tai lên, không dám bỏ qua lời kế tiếp của Tô Trạch.

Tô Trạch cười, nói: “Ta chỉ… Khá chăm chỉ mà thôi!”Rắc rắc rắc!Trong lúc vô hình, dường như có tiếng hóa đá xuất hiện.

Nụ cười của hiệu trưởng chợt đọng lại ở trên mặt.


Tất cả mọi người nhìn Tô Trạch, sắc mặt vô cùng đặc sắc.

Ban nãy bọn họ tập trung tinh thần một trăm phần trăm, không dám thả lỏng, cuối cùng lại nghe được một câu nói nhảm!Đây con mẹ nó có khác gì nghe một câu sáo rỗng đâu!Sau một hồi lâu, cuối cùng hiệu trưởng cũng phản ứng lại.

Sắc mặt của hắn lúc trắng lúc xanh, cuối cùng ho khan sù sụ, sau đó mới thấy dễ chịu hơn.

Tô Trạch hỏi với vẻ quan tâm: “Hiệu trưởng, ngươi sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu sao?”“Ta không sao…” Hiệu trưởng khoát tay áo nói.

Thằng oắt này đúng là nghịch ngợm, không muốn nói thì thôi đừng nói, sao phải giở trò đó ra với lão già ta chứ?Đúng là không biết tôn ti gì hết!Vẻ mặt của Tô Trạch rất là nghiêm túc.

“Ta nói thật mà, thật ra thì ta cũng không phải thiên tài gì đâu, chỉ là khá chăm chỉ mà thôi.

”“Bảy giờ mỗi sáng, ta đều dậy tu luyện đúng giờ, không dám bỏ bê một ngày nào!”“Ngoài điều đó thì tất cả thời gian rảnh ta đều dùng cho học tập, học tập các loại kiến thức…”Mọi người nghe lời Tô Trạch nói, nhìn vẻ mặt trịnh trọng của hắn.

Bọn họ bỗng cảm thấy… Tô Trạch nói giống như thật vậy!Nhưng ý nghĩ này rất nhanh đã bị bọn họ lật đổ.

Con mẹ nó ngươi có chăm chỉ hơn nữa thì trong thời gian ngắn như vậy thăng lên Đoán Thể ngũ trọng cũng đã quá không hợp lẽ thường rồi!Lúc Tô Trạch nói.

Tiểu Thanh trên cổ tay hắn lé mắt.

Người khác không biết, chẳng nhẽ nó còn không rõ à?Mỗi sáng sớm dậy tu luyện đúng giờ???Ngươi dám chém thật đó!Ngươi gọi đó là tu luyện hả?Ngươi chỉ tùy tiện nâng một ngón tay lên nhấn đầu ta, sau khi truyền linh lực cho ta thì lại lăn ra ngủ như chết tiếp!Ngươi dậy tu luyện khi nào thế???Nếu mà so sánh thì công cụ hình rắn ta đây còn cố gắng chăm chỉ hơn đó?!!Nhưng rắn dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Tiểu Thanh liếc mắt rồi lại giả bộ làm vòng tay.

Hiệu trưởng nghe lời giải thích của Tô Trạch.

Hắn tỏ ra xúc động không thôi.

Dù Tô Trạch có nói thế nào thì chuyện hắn là thiên tài là chắc chắn không còn gì để nghi ngờ.

Suy cho cùng cố gắng nữa thì cũng không có được thành tựu như Tô Trạch hiện giờ.

Còn điều làm hiệu trưởng xúc động thật sự là mồ hôi đằng sau thiên phú của Tô Trạch kia!Bình thường đối với người thức tỉnh, ở giai đoạn ban đầu họ vẫn sẽ còn rất nhiều thói quen của người bình thường, không thể thích ứng ngay được.

Bọn họ thường coi tu luyện là một phần công việc, hoặc là nhiệm vụ.


Mỗi ngày hoàn thành một mức nhất định là đã xong chuyện!Còn Tô Trạch thì sao?Vốn đã có thiên phú kinh người như vậy rồi, nhưng lại còn chịu khó tới thế!!!Giác ngộ này, nghị lực này, thiên phú này!Hiệu trưởng nhìn Tô Trạch, không ghìm mình nổi bèn thấy bùi ngùi vô cùng.

Nếu như Tô Trạch có thể trưởng thành bình thường tiếp thì chắc chắn sẽ ngôi sao tương lai của Nhân tộc!Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Không phải có mỗi hiệu trưởng.

Mà rất nhiều người sau khi đang nghe xong lời của Tô Trạch thì đều nghĩ như hiệu trưởng.

Đầu tiên do cảm xúc dạt dào của Tô Trạch khi nói, thật sự quá thật luôn.

Thứ hai là bọn hắn không thể tưởng tượng ra được, thiên phú của một người phải tốt tới cỡ nào thì mới có thể thăng lên Đoán Thể ngũ trọng chỉ với thời gian mười ngày trong tình huống không tu luyện gì!Bọn họ không tưởng tượng ra được.

Vì vậy bọn họ lựa chọn tin tưởng Tô Trạch chăm chỉ cần cù.

Ngay tức khắc, vẻ mặt của rất nhiều người đều thay đổi.

Bọn họ nhìn Tô Trạch, trong mắt toát ra sự tôn kính và sùng bái.

Người như vậy, chắc chắn sẽ là ngôi sao chói mắt nhất trong đám người!Tô Trạch nói rồi chợt phát hiện sự thay đổi của những người xung quanh.

Hắn liếc mắt nhìn một lượt, khóe miệng có hơi co quắp.

Hắn chỉ ngẫu hứng chém gió một chút.

Những người này hình như… Tin thật à?Nhìn những ánh mắt đầy sùng bái kia.


Tô Trạch đột nhiên cảm thấy sởn hết tóc gáy, hắn thấy có hơi hối hận vì ban nãy chém hơi quá đà.

Nếu để đám người kia biết, hắn chỉ tu luyện trong hai ngày đầu, rồi sau đó mỗi ngày thu được tu vi dựa vào năng lực truyền và trả lại, sau đó thu được tu vi mấy chục năm mới thăng đến Đoán Thể ngũ trọng.

Thì có khi sẽ bị những người này ẩu đả đến chết đúng không?Tô Trạch cẩn thận suy tính một phen, cuối cùng quyết định vẫn giữ lại hình tượng là thiếu niên thiên tài chăm chỉ cố gắng.

Vì để tránh bản thân lộ ra sơ hở.

Tô Trạch quyết đoán lựa chọn ngừng đề tài này lại, hắn nói.

“Nói tóm lại, mặc dù có lẽ ta có chút thiên phú, nhưng sự cố gắng và chăm chỉ của ta cũng là điều không thể thiếu! Chỉ có thiên phú nhưng không cố gắng thì cũng không được!”Nghe được câu này.

Tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu.

Tô Trạch nói quá đúng!Nếu không cố gắng, cho dù là tuyệt thế thiên tài thì thành tựu tương lai cũng sẽ rất có hạn!Lúc này, hầu hết ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Trạch đều thay đổi.

Vị giáo viên ban đầu kia tỏ ra áy náy, nói xin lỗi với Tô Trạch.

“Bạn học Tô Trạch, thật xin lỗi, là ta trách lầm ngươi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.