Lucinda đi rồi, tôi đứng bất động khoảng ba phút, choáng váng sững sờ. Rồi, đột ngột, tôi bừng tỉnh. Tôi đi bộ xuống cầu thang. Lúc ra khỏi tòa nhà, tôi tắt máy điện thoại. Tôi không chịu nổi bị ai hỏi tới lúc này. Tôi cần suy nghĩ. Tôi cần ở một mình. Như Lucinda nói, tôi cần tự xử vụ này.
Tôi bắt đầu đi dọc vỉa hè, không quan tâm mình đang đi về hướng nào. Đầu óc tôi đang quay như chong chóng xung quanh những sự thực, giả thiết, phỏng đoán, rồi lại quay trở lại với sự thực. Nhưng trong lúc đi bộ, suy nghĩ dần dần có vẻ tự sắp xếp đâu vào đấy. Quyết tâm của tôi vững vàng hơn. Tôi có một kế hoạch.
Tôi không biết quyết định đột xuất của mình nảy mầm từ đâu: có phải do Lucinda kích tôi hay vì tôi đã đủ chán việc cứ tránh né đối đầu trong khi bụng tức anh ách. Nhưng tôi sẽ đương đầu với chuyện này. Tôi sẽ làm thế. Điều kỳ cục là, tôi cứ nghe giọng Sam văng vẳng trong đầu, làm tôi vững dạ, cổ vũ tôi, bảo tôi rằng tôi có thể làm được. Cứ như thể anh đang lên lớp cho tôi, mặc dù anh không có mặt ở đây. Và điều này khiến tôi tự tin hơn. Nó khiến tôi cảm thấy tôi có thể làm được việc này. Tôi sẽ trở thành một Poppy Hoàn Toàn Mới.
Khi đi tới góc phố Battersea Rise, tôi cảm thấy mình sẵn sàng rồi. Tôi lôi điện thoại ra, bật lên, và không thèm đọc một tin nhắn nào, tôi gọi ngay cho Magnus. Tất nhiên là anh ta không trả lời, nhưng tôi đã lường trước điều đó.
“Chào anh, Magnus,” tôi nói bằng giọng như người dưng, lạnh nhạt nhất mà tôi có thể thốt ra được. “Anh có thể gọi lại cho em càng sớm càng tốt được không? Chúng ta cần nói chuyện.”
OK. Tốt lắm. Rất đàng hoàng. Một lời nhắn cụt lủn mà anh ta sẽ phải hiểu. Bây giờ tắt máy nào.
Tắt đi, Poppy.
Nhưng tôi không thể. Có cảm giác tay tôi bị hàn vào điện thoại. Khi ở gần Magnus, dù chỉ để lại tin nhắn thoại cho anh ta thôi, tôi có thể cảm thấy tinh thần phòng thủ của mình tụt xuống. Tôi muốn nói chuyện. Tôi muốn biết tin tức của anh ta. Tôi muốn anh ta biết tôi bị sốc và đau đớn biết chừng nào.
“Bởi vì... em được biết một số tin, anh hiểu không?” Thế rồi dừng không đặng, tôi lại tiếp tục nói. “Em vừa mới nói chuyện với chị Lucinda, người bạn tuyệt vời của anh.” Tôi hơi nhấn mạnh giận dữ vào từ “Lucinda.” “Và những gì chị ta kể với em có phần hơi gây sốc, đấy là nói giảm nói tránh nhất, thành thử em nghĩ chúng ta cần nói chuyện càng sớm càng tốt. Bởi vì trừ phi anh có một lời giải thích tuyệt diệu, vĩ đại nào đó, điều mà em không nghĩ anh sẽ làm được, thế khác nào chị Lucindanói dối? Bởi vì chắc chắn phải có người nói dối, anh Magnus ạ. Phải có người...”
Bíp.
Chết tiệt, hết thời gian để lại lời nhắn.
Tắt máy lần nữa, tôi tự nguyền rủa mình. Thôi rồi cái tin nhắn cộc lốc. Thôi rồi một Poppy Hoàn Toàn Mới. Sự việc đáng lẽ không đến nỗi thế.
Dù vậy cũng chẳng sao. Ít nhất tôi đã gọi điện. Ít nhất tôi không ngồi bó gối bịt tai, lẩn tránh tất cả. Và bây giờ là bước tiếp theo trên danh sách trong đầu tôi. Tôi bước xuống đường, giơ tay vẫy taxi.
“Chào anh,” tôi nói khi bước lên xe. “Anh chở tôi đến Hampstead nhé.”
Tôi biết hôm nay bác Wanda ở nhà, bởi vì bác ấy bảo đang chuẩn bị cho một buổi lên đài phát thanh tối nay. Và tất nhiên, khi xe dừng lại trước cửa ngôi nhà, tôi nghe thấy tiếng nhạc vọng ra ngoài cửa sổ. Tôi không biết bác Antony có ở nhà hay không, nhưng tôi chẳng quan tâm. Cả hai bác ấy đều có thể nghe chuyện này. Khi tôi đến sát ngôi nhà, người tôi run rẩy, giống như tối hôm trước - nhưng theo một cách khác. Theo một cách tích cực. Theo cách “tiến lên nào”.
“Poppy!” Bác Wanda mở tung cửa ngoác miệng cười với tôi. “Cơn gió lành nào mang cháu tới đây thế này!” Bác ấy hôn chụt lên má tôi, rồi lại ngắm nét mặt tôi. “Cháu ghé qua hỏi thăm thôi hay là có việc gì...”
“Bác cháu mình cần nói chuyện ạ.”
Một thoáng im lặng giữa tôi và bác ấy. Tôi thấy là bác ấy hiểu tôi không có ý định buôn chuyện tào lao.
“Bác hiểu. Ờ, vào nhà đi cháu!” Bác ấy lại mỉm cười nhưng tôi có thể thấy vẻ bồn chồn trong khóe mắt, miệng bác ấy hơi mím lại. Bác Wanda ấy, có nét mặt rất biểu cảm: nước da màu trắng như hoa hồng kiểu Anh nhợt nhạt và mỏng như giấy lụa, những nếp gấp dưới mắt bác ấy nhăn theo ti tỉ kiểu khác nhau phụ thuộc vào tâm trạng của bác ấy. Tôi đoán đó là điều sẽ xảy ra khi người ta không bơm Botox làm căng da hay thoa phấn trang điểm hoặc kem rám nắng. Thay vào đó, mặt người ta trở nên biểu cảm. “Bác pha cà phê nhé?”
“Tại sao lại không ạ?” Tôi theo bác ấy vào trong nhà bếp, bẩn gấp mười lần so với lúc tôi ở đây cùng Magnus. Tôi không thể không nhăn mũi khi ngửi thấy mùi khó chịu trong không khí - tôi đoán đó là mùi hoa vẫn còn nằm trong giấy bóng kính, đang thối dần ở trên bàn bếp. Trong bồn rửa có một chiếc giày nam, cùng với một cây lược, và trên cái ghế nào cũng có một đống khổng lồ những hồ sơ cũ bằng bìa cứng.
“À.” Bác Wanda mơ hồ chỉ xung quanh như thể hy vọng một chiếc ghế nào đó có phép thần thông có thể tự dọn sạch. “Hai bác vừa mới lôi ra để dọn dẹp. Người ta phải lưu trữ giấy tờ đến mức độ nào nhỉ? Thật là nan giải.”
Ngày xửa ngày xưa thì tôi đã cuống cả lên liếc quanh tìm ra cái gì hay ho để nói về chuyện lưu trữ tài liệu. Nhưng bây giờ tôi chỉ nhìn thẳng vào bác ấy mà nói trắng ra: “Thực ra là cháu muốn nói với bác về chuyện khác ạ.”
“Ừ nhỉ,” bác Wanda nói sau một hồi im lặng. “Bác cũng đoán thế. Hai bác cháu mình ngồi xuống nào.”
Bác ấy gạt một đống hồ sơ xuống khỏi ghế, để lộ ra một con cá to bọc trong giấy gói của hàng bán cá. OK. Vậy ra là cái mùi này.
“Hóa ra là từ đây. Hết ý.” Bác ấy chau mày, ngập ngừng một lát, rồi đặt lại chồng hồ sơ lên trên. “Chúng ta sang phòng khách nào.”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa bập bênh, còn bác Wanda kéo một chiếc ghế cổ đầy vết kim châm lại gần ngồi đối diện. Mùi khói củi lâu ngày, mùi thảm ẩm mốc và mùi đồ ăn ôi thiu phảng phất khắp phòng. Ánh sáng óng ả đang chiếu qua những tấm kính màu nguyên bản trên cửa sổ. Căn phòng này đúng chất nhà Tavish. Và bác Wanda cũng thế. Bác ấy đang ngồi trong tư thế người cầm trịch thường nhật của mình, đầu gối tõe ra, chiếc váy dài thắt eo phủ xung quanh chân, đầu nghiêng về phía trước lắng nghe, và mái tóc đỏ hung xoăn tít của bác ấy xõa rũ rượi khắp mặt.
“Anh Magnus...” tôi cất tiếng nhưng rồi ngay lập tức lại dừng lời.
“Sao cháu?”
“Anh Magnus...”
Tôi lại ngậm tăm. Cả tôi và bác Wanda cùng im lặng một hồi.
Người phụ nữ này có vai trò đáng kể đến thế trong cuộc đời tôi, nhưng tôi gần như chẳng biết gì về bác ấy. Quan hệ giữa chúng tôi hoàn toàn khách sáo, xa cách, chúng tôi chẳng hề nói gì với nhau ngoại trừ những chuyện tầm phào. Bây giờ tôi có cảm giác mình sắp xé toạc tấm màn ngăn giữa hai bác cháu. Nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Từ ngữ cứ bay vo ve trong đầu tôi như bầy ruồi. Tôi cần phải tóm được một con.
“Anh Magnus đã ngỏ lời cầu hôn với bao nhiêu cô gái rồi ạ?” Tôi không định bắt đầu với điểm này, nhưng tại sao không?
Bác Wanda trông như bị bắt quả tang. “Ôi Poppy!” Bác ấy nuốt nước bọt. “Trời. Bác thực sự nghĩ Magnus... Đây là một chuyện...” Bác ấy xoa mặt và tôi để ý thấy móng tay bác ấy cáu bẩn.
“Magnus đang ở Bruges. Cháu không nói chuyện được với anh ấy. Thế nên cháu đến nói chuyện với bác ạ.”
“Bác hiểu rồi.” Nét mặt bác Wanda trở nên trang nghiêm.
“Chị Lucinda bảo cháu là có cả một danh sách, chị ấy và cháu là hai người ở cuối cùng. Magnus chưa bao giờ nhắc đến người nào khác. Anh ấy thậm chí chưa bao giờ kể cho cháu biết chị Lucinda là bồ cũ của mình. Không ai cho cháu biết cả.” Tôi không ngăn được sự oán hận trong giọng nói.
“Poppy. Cháu không được...” Tôi thấy bác Wanda đang lúng túng. “Magnus rất, rất yêu cháu, và cháu thực sự không nên lo lắng về... về chuyện đó. Cháu là một cô gái đáng yêu.”
Có thể bác ấy đang cố tỏ ra tốt bụng - nhưng cái cách bác ấy nói chuyện làm tôi không thoải mái. “Đáng yêu” theo ý bác ấy là thế nào? Đấy có phải cách diễn đạt kẻ cả của câu “Có thể cháu không có đầu óc nhưng trông cháu cũng tạm” không?
Tôi phải nói điều gì đó. Tôi phải nói. Bây giờ hoặc không bao giờ nữa. Tiến lên nào, Poppy.
“Bác Wanda ạ, bác khiến cháu cảm thấy mình thấp kém hơn.” Từ ngữ cứ thế tuôn ra. “Bác thực sự nghĩ cháu thấp kém hơn hay đây chỉ là cháu tưởng tượng ra ạ?”
Ái chà. Tôi làm được rồi. Thật không thể tưởng tượng nổi tôi lại nói điều đó thành tiếng.
“Sao hả cháu?” Mắt bác Wanda mở to đến độ lần đầu tiên tôi nhận thấy mắt bác ấy xanh thăm thẳm đến chừng nào. Tôi giật mình thấy bác ấy có vẻ bị sốc, nhưng bây giờ tôi không rút lui được nữa.
“Cháu cảm thấy thấp kém khi ở trong nhà bác.” Tôi ngập ngừng lại. “Lúc nào cũng thế. Và cháu chỉ tự hỏi không biết bác thực sự nghĩ thế hay là...”
Bác Wanda đã lùa cả hai tay vào mái tóc uốn quăn. Bác ấy chạm vào cái bút chì, lấy ra vô thức đặt xuống mặt bàn.
“Bác nghĩ cả hai bác cháu ta đều cần một ly rượu,” cuối cùng bác ấy nói. Bác ấy nhấc mình lên khỏi chiếc ghế võng vẹo và rót hai ly rượu mạnh từ một chai trong tủ rượu. Bác ấy đưa một ly cho tôi, nâng ly của mình lên uống một hơi dài. “Bác cảm thấy hơi choáng váng.”
“Cháu xin lỗi ạ.” Ngay lập tức tôi cảm thấy mình có lỗi.
“Không!” Bác giơ một tay lên. “Hoàn toàn không! Cô gái yêu quý! Cháu không phải xin lỗi vì đã thành thật thể hiện cách nhìn nhận tình hình của mình, dù đó có phải là một quan niệm hay không.”
Tôi chẳng hiểu bác đang nói chuyện gì. Nhưng tôi nghĩ bác đang cố tỏ ra tử tế.
“Bác mới là người phải nói lời xin lỗi,” bác Wanda tiếp tục, “nếu như cháu từng cảm thấy không thoải mái, chứ đừng nói tới ‘thấp kém’. Mặc dù vậy, đây là một ý nghĩ nhố nhăng đến mức bác khó có thể...” Tiếng bác nhỏ dần, trông bác bối rối. “Poppy này, chỉ đơn giản là bác không hiểu. Bác có thể hỏi điều gì khiến cháu có ấn tượng này được không?”
“Nhà bác ai cũng siêu thông minh cả.” Tôi nhún vai không thoải mái. “Các bác có bài đăng tạp chí còn cháu thì không.”
Bác Wanda trông bối rối.
“Nhưng sao cháu lại phải có bài đăng tạp chí?”
“Bởi vì...” Tôi xoa mũi. “Cháu không biết ạ. Không phải là như thế. Mà là... kiểu như, cháu phải biết phát âm tên ‘Proust’ như thế nào."
“OK, bây giờ thì cháu biết! Nhưng lúc trước thì không. Lần đầu tiên cháu ra mắt hai bác, cháu cứ như gà mắc tóc, và bác Antony nói rằng cái bằng vật lý trị liệu của cháu ‘buồn cười’ làm cháu xấu hổ muốn chui xuống đất...” Tôi dừng lời, cổ họng đột nhiên nghẹn đắng.
“À.” Ánh mắt bác Wanda sáng lên. “Cháu không bao giờ được nghĩ là bác Antony nói nghiêm chỉnh. Magnus không cảnh báo cháu trước à? Tính hài hước của bác ấy có thể, nói thế nào nhỉ, hơi ẩm ương’? Bác ấy đi làm phật lòng rất nhiều bạn bè của gia đình vì những câu đùa không đúng chỗ, bác không thể đếm được.” Bác ngước mắt nhìn lên trời. “Tuy thế, dưới cái vẻ bề ngoài đó, bác là một người đàn ông đáng quý, rồi sẽ có lúc cháu hiểu được bác ấy.”
Tôi không trả lời được nên nhấp một ngụm rượu mạnh. Thông thường tôi không bao giờ uống loại rượu mạnh này, nhưng đây đúng dịp rồi. Khi tôi ngước nhìn lên, ánh mắt sắc sảo của bác Wanda đang nhìn tôi.
“Poppy này, hai bác không phải kiểu thích bộc lộ tình cảm. Nhưng cháu hãy tin bác, bác Antony đánh giá cao cháu cũng như bác vậy. Bác Antony chắc sẽ rất buồn phiền nếu biết những băn khoăn của cháu.”
“Thế cuộc cãi cọ ở trong nhà thờ là về chuyện gì ạ?” Tôi giận dữ nói sổ toẹt với bác ấy trước khi kịp ngăn mình lại. Bác Wanda trông như thể vừa bị tôi tát.
“À. Cháu đã nghe thấy à. Bác xin lỗi. Bác không nhận ra.” Bác Wanda lại nhấp một ngụm đầy rượu mạnh nữa, trông căng thẳng.
Đột nhiên tôi chán ngấy phải tỏ ra lịch sự và nói vòng vo. Tôi muốn đi thẳng vào vấn đề luôn.
“OK.” Tôi đặt ly rượu xuống. “Lý do cháu đến đây là vì, hóa ra Magnus đã ngủ với Lucinda. Thế nên cháu sẽ hủy đám cưới. Vì vậy tốt hơn cả là bác cứ nói thật cho cháu biết ngay từ đầu bác đã ghét cháu đến thế nào đi ạ.”
“Lucinda ư?” Bác Wanda đưa tay lên che miệng, trông kinh hãi. “Ôi Magnus. Cái thằng mất dạy, mất dạy. Lúc nào thì nó mới mở mắt ra đây?” Bác có vẻ hoàn toàn suy sụp trước mẩu tin này. “Poppy ơi, bác rất xin lỗi cháu. Magnus là thằng... bác có thể nói gì đây? Một cá nhân không hoàn thiện.”
“Vậy là... bác đã đoán trước là anh ấy có thể làm việc đó ạ? Tôi tròn mắt nhìn bác. “Trước đây anh ấy đã từng làm thế rồi ạ?”
“Bác đã e ngại rằng nó có thể làm điều gì đó ngu ngốc,” bác Wanda nói sau một hồi ngập ngừng. “Bác e rằng cho dẫu Magnus đã thừa hưởng được những đức tính gì từ hai bác thì phẩm chất giữ chữ tín cũng không nằm trong số đó. Thành thử hai bác mới lo lắng về chuyện đám cưới. Magnus có tiền sử lao vào những cuộc phiêu lưu tình ái lãng mạn, rồi rút lui, thay đổi quyết định, khiến mọi việc trở nên rối tinh cho mọi người..."
“Vậy nghĩa là anh ấy đã từng làm như thế.”
“Theo một cách nào đó.” Bác co người lại. “Mặc dù hai bác chưa bao giờ đi xa đến mức vào nhà thờ. Trước đây đã từng có ba cô vợ chưa cưới, và theo như bác hiểu thì Lucinda suýt nữa thì thành một cô vợ chưa cưới. Khi nó thông báo nó lại sắp cưới một cô gái mà hai bác gần như không biết, bác e rằng hai bác không hào hứng đi dự đám cưới.” Bác nhìn thẳng vào tôi. “Cháu nói đúng. Hai bác đã cố thuyết phục nó từ bỏ ý định lúc ở trong nhà thờ, khá là cứng rắn. Hai bác nghĩ các cháu nên dành một năm để có thời gian tìm hiểu nhau nhiều hơn. Điều mà hai bác không muốn nhất là cháu bị tổn thương bởi thằng con trai ngu ngốc nhà mình.”
Tôi cảm thấy choáng váng. Tôi không hề biết là Magnus đã từng ngỏ lời với người nào khác. Đừng nói tới chuyện có đến bốn người, tính cả Lucinda [suýt]. Sao có thể như thế này được? Có phải là lỗi tại tôi không? Có bao giờ tôi hỏi về quá khứ của anh ta không nhỉ?
Có. Có! Tất nhiên tôi có từng hỏi. Trí nhớ quay lại với tôi như một bức vẽ hoàn chỉnh. Lúc đó chúng tôi nằm trên giường, sau bữa tối ở quán ăn Tàu. Chúng tôi kể cho nhau về tất cả những người yêu cũ của mình. Và OK, tôi có chỉnh sửa tí chút [không ai cần biết về anh chàng tóc vàng hoe ở buổi liên hoan của các sinh viên năm thứ nhất], nhưng tôi không bỏ quên bốn lần cầu hôn. Magnus chưa bao giờ nói một lời nào. Không một lời nào. Nhưng tất cả đều biết.
Bây giờ thì đương nhiên tất cả những cái liếc mắt kỳ cục và câu nói bóng gió giữa bác Antony và bác Wanda trở nên rõ ràng. Lúc ấy tôi nhìn đâu cũng thấy giặc. Tôi đã cho rằng tất cả những cái đó nói lên rằng mình thấp kém đến thế nào.
“Cháu cứ nghĩ bác ghét cháu,” tôi nói, gần như với chính mình. “Và cháu cứ nghĩ bác tức giận vì anh ấy đã dùng chiếc nhẫn gia truyền bởi vì... cháu không biết. Cháu không xứng đáng với nó.”
“Không xứng đáng ư?” Bác Wanda có vẻ hết sức kinh hãi. “Ai cấy những ý tưởng như thế vào trong đầu cháu vậy?”
“Thế vấn đề nằm ở đâu ạ?” Tôi cảm thấy vết thương cũ lại nhói lên. “Cháu biết bác không vui về việc đó, thế nên bác đừng giả vờ.”
Bác Wanda có vẻ đấu tranh nội tâm một lúc. “Hai bác cháu mình đang thẳng thắn với nhau đúng không ?”
“Thế thì được,” Bác Wanda thở dài. “Cho đến bây giờ Magnus đã rất nhiều lần lấy chiếc nhẫn đó ra khỏi két sắt ngân hàng, khiến bác Antony và bác đi đến chỗ có giả thiết riêng của mình.”
“Là như thế nào ạ?”
“Chiếc nhẫn gia truyền quá dễ lấy.” Bác xòe bàn tay ra. “Nó chẳng đòi hỏi phải suy nghĩ gì cả. Magnus có thể ngẫu hứng làm thế. Lý thuyết của hai bác là khi nào nó thực sự muốn gắn bó đời mình với ai đó, nó sẽ tự tìm một chiếc nhẫn. Nó sẽ cẩn thận chọn lựa một cái nào đó. Bỏ công suy nghĩ một tí. Có thể thậm chí nó sẽ để vợ chưa cưới của nó tự lựa chọn.” Bác hé môi cười buồn bã với tôi. “Vì thế khi hai bác được biết nó lại dùng đến chiếc nhẫn gia truyền lần nữa, bác e rằng chuông báo động đã kêu lên.”
“Ồ, cháu hiểu rồi.”
Tôi xoay chiếc nhẫn quanh ngón tay. Đột nhiên tôi có cảm giác nó nặng trĩu và thô kệch. Tôi đã nghĩ có một chiếc nhẫn gia truyền thế này thì thật đặc biệt. Tôi đã nghĩ nó nói lên là Magnus gắn bó với tôi hơn. Nhưng bây giờ tôi lại nhìn nhận sự việc giống như bác Wanda. Một sự lựa chọn không cần đầu tư suy nghĩ, dễ dãi, đơn giản. Tôi không thể tin nổi tất cả những gì mình từng nghĩ đều quay đầu lộn đuôi. Tôi không thể tin nổi sao mình có thể hiểu sai tất cả sự việc đến thế.
“Dù có thể là không quan trọng,” bác Wanda bổ sung, giọng hơi chán nản, “bác rất tiếc là mọi việc lại kết thúc thế này. Cháu là một cô gái đáng yêu, Poppy. Chúc cháu vui vẻ. Bác đã trông chờ cháu về làm con dâu nhà bác.”
Tôi đợi cơn giận sôi lên khi nghe thấy mấy từ “Chúc cháu vui vẻ,” đợi nỗi tự ái trong lòng trỗi dậy... nhưng không hiểu sao chúng không xuất hiện. Lần đầu tiên kể từ khi gặp bác Wanda tôi có thể tin lời bác nói. Với mấy từ “Chúc cháu vui vẻ,” bác không định nói “Chỉ số thông minh thấp, bằng cấp kém cỏi.” Bác muốn nói “Chúc cháu vui vẻ” thật lòng.
“Cháu cũng lấy làm tiếc ạ,” tôi nói - và tôi đang nói thật. Tôi thực sự cảm thấy buồn. Khi tôi hiểu được bác Wanda thì mọi việc đã kết thúc.
Tôi đã nghĩ Magnus hoàn hảo còn bố mẹ anh ta là vấn đề duy nhất của tôi. Bây giờ tôi có cảm giác như hoàn toàn ngược lại. Bác Wanda tuyệt vời, đáng tiếc thay cho con trai bác ấy.
“Đây ạ.” Tôi tháo nhẫn ra đưa cho bác.
“Poppy!” Bác có vẻ giật mình. “Cháu có chắc...”
“Kết thúc rồi ạ. Cháu không muốn đeo nó nữa. Nó thuộc về gia đình bác. Thực lòng mà nói, chưa bao giờ cháu thực sự có cảm giác nó thuộc về cháu.” Tôi cầm túi đứng dậy. “Cháu nghĩ cháu phải đi đây ạ.” “Nhưng...” Bác Wanda có vẻ bối rối. “Đừng vội vã quyết định điều gì nhé. Cháu đã nói chuyện với Magnus chưa?”
“Chưa ạ.” Tôi thở ra. “Cũng không để làm gì. Hết rồi bác.” Cuộc nói chuyện kết thúc như vậy. Bác Wanda tiễn tôi ra cửa, siết chặt tay tôi khi tôi rời đi, và tôi bỗng cảm thấy trào lên tình cảm dành cho bác. Có thể hai bác cháu sẽ giữ liên lạc với nhau. Có thể tôi sẽ mất Magnus nhưng lại có được bác Wanda.
Cánh cửa ra vào to lớn khép lại, tôi đi giữa hàng đỗ quyên um tùm ra phía cổng. Tôi chờ đợi mình sẽ òa lên khóc bất cứ lúc nào. Người chồng sắp cưới hoàn hảo của tôi rốt cuộc không hoàn hảo chút nào. Anh ta là một kẻ nói dối, trăng hoa, sợ ràng buộc. Tôi sẽ phải hủy bỏ cả đám cưới. Cuối cùng, các em trai tôi sẽ không tháp tùng tôi vào lễ đường. Đáng lẽ tôi phải suy sụp. Nhưng trong khi đi xuống đồi, tất cả những gì tôi có thể cảm thấy là sự tê liệt.
Tôi không chịu được tàu điện ngầm. Mà tôi cũng không còn đủ tiền đi taxi nữa. Thế nên tôi đi về phía một băng ghế lỏng chỏng lơ chơ giữa một mảng nắng, ngồi xuống, thẫn thờ nhìn vào khoảng không một lúc. Những ý nghĩ lộn xộn đang bồng bềnh trong đầu tôi, đẩy xô nhau như trong trạng thái không trọng lực.
Tất cả thế là trôi sông đổ biển...Không biết mình có thể bán lại váy cưới được không... Lẽ ra mình phải nhận thấy mọi việc quá hoàn hảo đến mức không thể là sự thật...Mình phải báo cho linh mục biết... Mình nghĩ Toby và Tom chẳng thích gì Magnus, tuy hai đứa không thú nhận điều đó... Mà Magnus có bao giờ yêu mình thật lòng không?
Cuối cùng tôi thở dài, bật điện thoại lên. Tôi phải quay trở lại với cuộc đời thực. Điện thoại nhấp nháy báo hiệu có tin nhắn, khoảng mười cái của Sam, và trong một giây vẩn vơ tôi đã nghĩ: Ôi trời, anh ấy linh cảm thấy, anh ấy biết...
Nhưng khi mở ra xem, tôi ngay lập tức nhận ra mình ngu ngốc làm sao. Tất nhiên anh không nhắn tin hỏi han về cuộc sống cá nhân của tôi. Tất cả đều là chuyện công việc thuần túy.
Poppy ơi, cô có đấy không? Thật không thể tin được. Trên máy tính còn lưu hồ sơ. Các tin nhắn thoại đều nằm trong đó. Điều này khẳng định mọi việc.
Cô có ở gần không, gặp nhau nói chuyện nhé?
Hãy gọi cho tôi ngay khi nào có thể nhé. Ở đây tất cả đang sôi sùng sục. Có vài cái đầu sẽ rơi đây. Chiều nay có họp báo, Vicks muốn cô cũng có mặt.
Chào Poppy, chúng tôi cần chiếc điện thoại. Cô gọi lại cho tôi ngay được không?
Tôi không buồn đọc tiếp những tin nhắn khác, gọi lại luôn. Một lát sau đường dây bên kia được nối và tôi đột nhiên cảm thấy hối hộp. Tôi không hiểu tại sao.
“Chào Poppy! Cuối cùng cũng gặp được. Poppy!” Sam sôi nổi chào đón tôi, tôi có thể nghe thấy những tiếng lao xao của nhiều người khác. “Tất cả chúng tôi ở đây đều đang hò reo. Cô không thể tưởng tượng nổi phát hiện nhỏ bé của cô có ý nghĩa thế nào đâu.” “Không phải phát hiện của tôi,” tôi thành thật nói. “Mà là của Violet.”
“Nhưng nếu không phải cô nghe điện thoại của Violet và gặp con bé... Vicks nói hoan hô cô nhiệt liệt! Chị ấy muốn mời cô một chầu rượu. Tất cả chúng tôi đều muốn vậy.” Giọng Sam nghe hết sức hân hoan. “Thế cô có nhận được tin nhắn của tôi không? Mấy cậu kỹ thuật muốn xem cái điện thoại, ngộ nhỡ còn có thứ gì trong đó.”
“Ồ, được thôi. Không vấn đề gì. Tôi sẽ mang nó đến văn phòng anh.”
“Cô không sao chứ?” Giọng Sam lo lắng. “Tôi có làm phiền cô không? Cô đang làm gì thế?”
“À... có làm gì đâu.”
Chỉ đang hủy bỏ đám cưới thôi. Chỉ đang cảm thấy mình như một kẻ ngớ ngẩn hết biết.
“Không thì tôi sẽ cử người đến lấy...”
“Không, thật mà.” Tôi gượng cười. “Không sao cả. Tôi sẽ tới liền.”