Đồng Thu ở trước mặt Hoắc Tri Hành cố gắng hết sức giả bộ rụt rè, đối phương vừa mới hỏi chuyện kết hôn, anh liền xấu hổ.
Anh ngồi đó thẹn thùng, tài xế taxi lại không kiên nhẫn được nữa: “Có đi hay không đây? Nếu không anh đi xuống, hai người lại tiếp tục nói chuyện.”
Một câu kia của tài xế lại càng khiến cho Đồng Thu lúng túng, nhanh chóng gật đầu với Hoắc Tri Hành nói câu: “Được.”
Sau đó đóng cửa, quay lại nói với tài xế taxi: “Thật ngại quá, chúng ta đi thôi.”
Tài xế taxi lái như bay, chỉ chừa lại cho Hoắc Tri Hành ở đằng sau một cái đuôi xe.
Hắn đứng ở đó mất một lúc lâu mới ý thức được vừa rồi Đồng Thu đã đồng ý cùng hắn kết hôn.
Hắn vội vàng lấy di động ra, gửi cho Đồng Thu một tin nhắn: Em là đồng ý rồi?
Đồng Thu ngồi ở trên xe dùng tay xoa mặt cho hạ nhiệt độ, điện thoại đột nhiên rung lên, dọa anh giật cả mình.
Lấy điện thoại ra nhìn, là Hoắc Tri Hành gửi tin nhắn tới.
Anh mím môi cười, gật nhẹ đầu. Gật xong mới phát hiện, người ta nhìn không thấy.
Đồng Thu trả lời lại cho Hoắc Tri Hành: “Anh hối hận rồi?”
Sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại, mãi cho tới khi Hoắc Tri Hành gửi tin nhắn đến: Anh rất vinh dự!
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, Đồng Thu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày anh sẽ thảo luận chuyện kết hôn với một người chỉ mới quen được mấy tháng, anh thậm chí còn không hề nghĩ tới anh sẽ kết hôn.
Không đúng, lúc còn trẻ hơn một chút có nghĩ tới, hồi hai mươi tuổi, đối với tình yêu cùng hôn nhân khao khát một cách mù quáng, nhưng đến lúc ba mươi tuổi, anh bắt đầu không còn mơ mộng xa vời, tất cả đều tùy duyên vậy. Vốn nghĩ rằng sẽ cứ như vậy mà tà tà sống đến già, kết quả, không phải là quá trùng hợp sao, thế mà thật sự gặp được một người phù hợp.
Anh gọi điện cho bạn tốt thanh mai trúc mã Sở Dao: “Chị em, tôi phải gả đi trước bà rồi!”
“…..Hả…..?” Sở Dao tối hôm qua tăng ca, hôm nay ngủ nguyên một ngày, lúc này vừa mới tỉnh, nói, “Ông ăn nói bậy bạ cái gì vậy?”
“Nói thật, tôi đồng ý với anh ấy rồi.”
Sở Dao trầm mặc một lát, hỏi: “Ông đồng ý với ai?”
Đồng Thu “Hừ!” một tiếng, tức giận nói: “Bà tăng ca nhiều quá hỏng não rồi à? Tôi đã nói với bà rồi đấy thôi, tôi xem mắt rồi hẹn hò một cảnh sát, rất tốt.”
“Ca ca, các ông mới quen biết được bao lâu chứ?”
“Hơn ba tháng.”
“Hơn ba tháng đã kết hôn?” Sở Dao tỉnh ngủ, “Người trẻ tuổi thật dữ dội nha!”
“Tình yêu đã đến, có ngăn cũng ngăn không được.” Đồng Thu cười đắc ý nói, “Chuẩn bị tiền lì xì đi, tôi muốn một cái thật bự, bà phải chuẩn bị trước cho tôi.”
Sở Dao lần nữa nằm lại lên giường: “Cuộc sống kỳ diệu thay, ông thế nào nói kết hôn liền kết hôn như vậy chứ! Ông kết hôn rồi, sau này còn có thể nửa đêm cùng tôi đi uống rượu không?”
“Trước kia tôi cũng không có mỗi ngày đi uống rượu với bà.” Đồng Thu nói, “Tôi nói trước với bà, tôi ở trước mặt cảnh sát Hoắc chính là một người chín chắn chững chạc, làm việc nghiêm túc. Hôm nào gặp mặt anh ấy, bà cũng đừng làm cho tôi bại lộ.”
“…… Ý ông là gì?”
“Tóm lại chính là, bà phải bảo toàn hình tượng của tôi một chút.”
Sở Dao đã hiểu: “Được, ông cái đồ hai mặt, không biết xấu hổ.”
Đồng Thu lúc này tâm tình tốt, không cùng cô đấu võ mồm: “Được rồi, tôi thông báo xong rồi, tranh thủ nói với tôi một câu chúc phúc tân hôn rồi nhanh chóng lui đi.”
“Sớm sinh quý tử nha…. kẻ hai mặt!” Sở Dao nói, “Cẩn thận bị cảnh sát Hoắc nhà ông phát hiện ra bản chất lẳng lơ dâm đãng của ông, quay đầu ly dị ông.”
“Phi!” Đồng Thu “Phi! Phi!” vài tiếng, “Đừng có nói xui xẻo, tắt điện thoại đi, tình nghĩa giữa chúng ta hết rồi!”
Mặc dù là nói tình nghĩa chúng ta hết rồi, nhưng hai người vẫn cứ nói chuyện mãi cho tới khi Đồng Thu xuống xe.
“Tôi về đến cửa nhà rồi, bà nói xem, mẹ tôi mà biết chuyện này thì sẽ có phản ứng gì?”
“Khua chiêng gõ trống, vui vẻ ngay lập tức tiễn ông lên giường của cảnh sát Hoắc.”
Đồng Thu vui thích cười cười, tưởng tượng đến cảnh mình nằm bên cạnh Hoắc Tri Hành mặc cảnh phục, hình ảnh kia kích thích đến mức khiến anh muốn chảy máu mũi.
Đồng Thu vừa đồng ý kết hôn với Hoắc Tri Hành, nhà bên đó liền lập tức lên lịch.
Cha mẹ hai bên gặp mặt, nói chuyện rất vui vẻ, Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành đều không thể xen miệng vào.
Ban đầu Đồng Thu tưởng là chuyện này thế nào cũng phải đợi qua tết, kết quả mẹ Hoắc Tri Hành cùng mẹ Đồng Thu hai người hợp lại tính ngày, cảm thấy thời gian trước năm mới rất tốt, lập tức quyết định để hai người kết hôn trước Tết Nguyên Đán luôn.
Đồng Thu nhìn ngày, chỉ còn cách tết âm lịch khoảng một tháng. “Nhanh như vậy sao?” Đồng Thu choáng váng.
Mẹ Đồng Thu nói: “Mẹ với dì Hoắc của con đã tính toán rồi, thứ ba tới là ngày tốt nhất trong nửa năm qua, rất thích hợp để đi lĩnh chứng.”
Đồng Thu thật sự chịu không nổi quan niệm mê tín của những người lớn tuổi này, anh cảm thấy lĩnh chứng…., hôn lễ….., lúc nào thuận tiện thì làm là được rồi, không cần phải tính toán ngày tháng, tính đi tính lại, thật ra cũng đâu có gì khác nhau. Cuộc sống là do hai người, không phải cứ chọn một “ngày lành tháng tốt” là có thể cùng nhau sống tốt cả một đời đâu.
Nhưng anh cũng lười phản bác lại những người lớn tuổi này, có nói cũng vô ích, muốn làm gì thì làm đi.
Hoắc Tri Hành vỗ nhẹ mu bàn tay của anh trấn an, nhỏ giọng nói: “Nếu em cảm thấy quá nhanh, về nhà anh sẽ thương lượng lại với mẹ anh.”
Đồng Thu giữ hắn lại: “Đừng, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, chúng ta cũng đừng dập tắt hứng thú của họ. Dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng đều phải làm, sớm một chút cũng không sao.”
Hoắc Tri Hành nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn!”
Đồng Thu trong lòng tự nhủ: Ca, anh cám ơn làm gì? Hai chúng ta kết hôn, anh lại khách khách khí khí với em, đây là chuyện gì vậy?
Trong lòng thổ tào như vậy, nhưng trên mặt Đồng Thu vẫn cười cười nói: “Khách khí cái gì…”
Cứ như vậy, cha mẹ hai bên đã quyết định được ngày đi lĩnh chứng, mẹ Hoắc nói: “Còn chuyện hôn lễ, hai người các con tự mình thương lượng đi.”
Thật lâu trước kia lúc Đồng Thu còn nhỏ cảm thấy loại chuyện kết hôn này, có lẽ cả đời chỉ có một lần, cho dù như thế nào cũng phải làm cho hoành tráng tưng bừng, ra hình ra dáng. Về sau anh phát hiện mình là gay, lúc đó hôn nhân đồng tính còn chưa được hợp pháp hóa, anh cảm thấy mình đời này có lẽ không thể nào kết hôn hợp pháp, cho nên cũng không có hy vọng xa vời.
Hiện tại, ở thời điểm tốt như này, hợp pháp, cũng có người yêu, đang chuẩn bị kết hôn, nhưng đối với hôn lễ lại không có ý nghĩ gì.
Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành hai người bàn bạc, quyết định giản lược tất cả.
Hai người bọn họ đều đã hơn ba mươi, đối với loại chuyện này đã không còn sự nhiệt tình như người hai mươi mấy, hơn nữa công việc đều rất bận rộn, nếu thật sự muốn làm lớn thật lớn, quá phiền toái, lại phí công, làm không nổi.
Hai bà mẹ cảm thấy có hơi đáng tiếc, các bà thậm chí đã nghĩ xong trong hôn lễ của con sẽ nói cảm nghĩ gì, kết quả bây giờ con trai lại nói không muốn tổ chức hôn lễ.
“Được rồi được rồi, tùy các con thôi.” Mẹ Đồng Thu vẫy vẫy tay, “Chỉ cần sau này các con đừng hối hận là được.”
Đêm hôm đó trở về nhà, lúc sắp sửa đi ngủ, Đồng Thu nhận được tin nhắn của Hoắc Tri Hành, đối phương đang trực ban ở đồn công an, hiếm khi có được một tối không có việc gì, đang ngồi trong phòng làm việc.
Hoắc Tri Hành hỏi anh: Em thật sự không muốn làm sao? Nếu muốn thì nói, chúng ta có thể tổ chức.
Đồng Thu trả lời cho hắn: Thật sự không cần, quá phiền toái. Đến lúc đó chúng ta mời bạn bè đồng nghiệp thân thiết ăn một bữa cơm là được. Hơn nữa, anh là công chức nhà nước, ít khoa trương một chút thì tốt hơn.
Hoắc Tri Hành đọc tin nhắn Đồng Thu gửi tới, cười cười: Thầy giáo Đồng thật là chu đáo.
Đồng Thu: Đúng vậy, còn có rất nhiều ưu điểm chờ anh từ từ phát hiện.
Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành vào ngày 23 tháng 1 đi cục dân chính lĩnh giấy hôn thú, bởi vì một năm trước hôn nhân đồng tính vừa được hợp pháp hóa, cho nên bắt đầu từ lúc đó, cặp đôi đồng tính đến đăng ký kết hôn ngày càng nhiều.
Lúc hai người Đồng Thu tới cũng gặp được vài đôi, mọi người đi ngang qua nhau, đều mỉm cười với nhau, chúc phúc cho nhau.
Anh đặc biệt thích cái cảm giác này, chính là loại hương vị cả thế giới đều được bao phủ bởi tình yêu.
Hai người đến đăng ký, phải chụp ảnh.
Hoắc Tri Hành là tạm thời rời khỏi đồn công an, lấy đại một cái áo sơ mi trắng mặc vào, Đồng Thu cũng không tốt hơn bao nhiêu, vì đuổi cho kịp giờ tốt ngày lành, vừa mới dạy xong một tiết liền chạy tới, anh cảm giác bên trên áo sơ mi của mình toàn phấn là phấn.
Sau này ly hôn rồi, Đồng Thu lại nhìn thấy tấm hình này, nhìn thấy hai người ai cũng không sửa soạn được cho tươm tất dựa vào nhau cười, thật sự đúng là rất ngọt ngào.
Giấy hôn thú đỏ chói cầm ở trong tay, Đồng Thu cảm thấy vô cùng không chân thật.
Hoắc Tri Hành cười cười: “Được rồi, hai chúng ta lúc này đều là nam thanh niên đã kết hôn.”
Hai người sánh vai đi ra ngoài, hai mắt Đồng Thu vẫn còn dính chặt trên tấm hình kết hôn: “Haizzz, chụp không có đẹp, em còn có một nhúm tóc chỉa ra đây này.”
Hoắc Tri Hành cũng tiến lên nhìn, ôm vai anh cười nói: “Rất đáng yêu, anh rất thích.”
Đồng Thu quay đầu nhìn hắn, hai người đứng ở cổng ra vào, anh vừa quay đầu, ánh mặt trời lập tức chói vào trong mắt anh.
Đồng Thu nheo mắt lại, Hoắc Tri Hành giơ tay chắn ánh nắng cho anh.
Đồng Thu nở nụ cười: “Cảnh sát Hoắc cũng rất chu đáo!”
“Còn chấp nhận được.” Hoắc Tri Hành nói, “Tiếp theo chúng ta có phải là nên chúc mừng một chút hay không?”
“Hả?”
“Đã lĩnh được chứng nhận kết hôn, chúng ta đã là chồng chồng, hôm nay là ngày đại hỉ, không chúc mừng một chút thì không hợp lý đâu…”
Đồng Thu cảm thấy hắn nói đúng, gật nhẹ đầu: “Được thôi, ăn lẩu nhé?”
“Cũng được, nhưng mà trước khi ăn lẩu, còn có một chuyện muốn làm.”
Đồng Thu nghi hoặc nhìn Hoắc Tri Hành, đối phương đang cười, khóe mắt nhuộm ánh mặt trời, giữa mùa đông mang đến cảm giác thật ấm áp.
“Chuyện gì vậy?” Đồng Thu nghĩ là đơn vị hắn có chuyện.
Kết quả, Hoắc Tri Hành nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi, vậy bây giờ, anh có thể hôn em rồi phải không?”
Lúc Hoắc Tri Hành hỏi ra lời này, trong lòng Đồng Thu “lộp độp” một tiếng, lập tức đỏ bừng mặt.
Đồng Thu trước giờ cũng không phải loại người rụt rè gì, từ lúc quen biết Hoắc Tri Hành đến nay, anh đếm không được mình đã bao nhiêu lần trốn ở trong chăn tưởng tượng đến người ta làm việc xấu hổ.
Nhưng mà, cảm giác hai người vẫn luôn bảo trì một khoảng cách, số lần nắm tay nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thì càng không cần phải nói đến hôn.
Hiện tại đã là chồng chồng rồi, lại còn tỏ vẻ thuần khiết thì thật sự quá giả tạo rồi.
Đồng Thu cười nói: “Ở nơi này sao? Nhiều người nhìn như vậy.”
“Đúng vậy, ngay tại đây.” Hoắc Tri Hành đột nhiên ôm eo Đồng Thu, cúi đầu, ngậm lấy môi đối phương.
Ở nơi này, ngay tại cổng ra vào cục dân chính, trong tay hai người đều cầm cuốn sổ nhỏ màu đỏ, dưới ánh mặt trời mùa đông, trao cho nhau nụ hôn đầu tiên trong đoạn quan hệ này.
“Sau này làm phiền thầy giáo Đồng quan tâm.”
“Không vấn đề gì!”
Hết phiên ngoại 8
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn đọc, tác phẩm này đến đây là hoàn toàn kết thúc, tạm thời không còn phiên ngoại nào khác. Có nhiều người nói muốn thêm phiên ngoại về tuần trăng mật, tôi nghĩ, hai người bọn họ hưởng tuần trăng mật đơn giản cũng chỉ là dính chặt lấy nhau “ân ái”. Cái loại dính dính đó hiện tại không có cách nào để viết được, vì vậy đành kết thúc thôi.