Hoàng đế Đại Viêm triều, Triệu Trệ, ngồi ở trên long ỷ, hơi hơi mị mâu, nhìn kỹ Diệp Tiềm trước mắt.
thật lâu sau, hắn trầm ngâm, cười nói, "Diệp ái khanh, sắp đến tuổi bất hoặc chi niên rồi" (40 tuổi)
Diệp Tiềm ủy khuất, tiến lên nói, "Hoàng thượng, thần năm nay ba mươi bảy, còn cách bất hoặc chi niên ba năm."
Hoàng thượng nghe vậy, vỗ tay cười khẽ, gật đầu nói: "Tốt, ái khanh đúng là lúc lực tráng."
Diệp Tiềm trong mắt buồn bã, cúi đầu cung kính nói: "Thần mười bảy tuổi vì nước ra trận giết địch, đến nay nhìn sa trường hơn mười năm. Thần mặc dù tuổi chưa già, nhưng cả người đau đớn, giết địch bất lợi, vài năm nay cô phụ Hoàng thượng nhờ vả."
Hoàng thượng lắc đầu: "Ái khanh nói thế nào, thắng bại là chuyện thường binh gia, trẫm chưa từng trách ái khanh." Hoàng thượng nói tới đây, đứng dậy, khoanh tay đứng thẳng, cảm thán: "hiện giờ Bắc Địch suất hai mươi vạn đại quân hưng binh nam hạ tập kích biên cảnh bắc bộ ta, tiên phong thẳng vào thượng cốc, thế tới rào rạt, mà Bình Tây Hầu trấn thủ tây cương, đến nay chưa về, trong thời khắc này, mong rằng Diệp ái khanh trọng chấn trống trận, dương uy Đại Viêm triều ta."
Diệp Tiềm ôm quyền, cung thanh nói: "Hoàng thượng có lệnh, vi thần sao dám không tuân lời."
Hoàng thượng gật đầu, đạm thanh phân phó: "Tốt, Diệp ái khanh, quân tình gấp gáp, còn thỉnh Diệp ái khanh tùy ý xuất phát."
Diệp Tiềm quỳ một gối xuống, cất cao giọng nói: "Vâng."
Hai người đang nói, chợt nghe đến người hầu bên cạnh báo lại, nói là Thái tử thỉnh an Hoàng thượng, tức thời Hoàng thượng vẫy tay nói: "Mời vào."
Thái tử Hú Nhi vào điện, thấy cữu cữu Diệp Tiềm đã ở đó, trước vấn an phụ hoàng, tiếp theo bái kiến cữu cữu.
Hoàng thượng vẫy tay, lệnh Thái tử Hú Nhi đi đến gần, vẻ mặt ôn hoà hỏi hắn công khóa. Thái tử Hú Nhi nhu thuận, vài năm nay đọc sách cực kì tiến tới, thái phó thường xuyên khen ngợi. Tức thời hắn liền đem sở học gần đây bẩm báo một năm một mười cho phụ hoàng.
Hoàng thượng nghe liên tục gật đầu, cuối cùng khen với Diệp Tiềm: "Diệp ái khanh cho rằng Thái tử thế nào?"
Diệp Tiềm nghe vậy, cung thanh đáp: "Thái tử chăm chỉ hiếu học, quả thật may mắn cho quốc gia."
Hoàng thượng nghe xong, vỗ về đầu vai Thái tử Hú Nhi, cười ha ha nói: "Đó là đương nhiên, đây đường đường là thái tử Đại Viêm triều ta."
Đợi đến lúc rời hoàng cung, trở lại phủ công chúa trong, bỏ triều phục, trong lòng vẫn suy nghĩ lời Hoàng thượng nói hôm nay. Triêu Dương công chúa đang ngồi bên cửa sổ phẩm trà thơm, thấy hắntâm tư ngưng trọng, đạm thanh hỏi: "Hôm nay Hoàng thượng triệu chàng tiến cung, nói gì đó?"
Diệp Tiềm thay y phục thường ngày, đi đến phía sau Triêu Dương công chúa, dựa vào nàng ngồi ở bên sạp, mới nói: "Địch nhân xâm phạm biên cảnh, Hoàng thượng muốn ta dẫn quân xuất chinh."
Triêu Dương công chúa nga mi khẽ nhúc nhích, chậm rãi nhấp tiếp ngụm trà thơm, mới vân đạm phong khinh nói: "Vậy đi thôi."
Diệp Tiềm cũng mặt mày ngưng trọng: "Hôm nay lúc chúng ta nghị sự, Hú Nhi cũng tới."
Diệp Tiềm nói: "Hôm nay Hoàng thượng ám chỉ, vị trí Thái tử của Hú Nhi sẽ không thay đổi. Xem ra lần này xuất chinh, chỉ có thể thắng, không thể bại."
Triêu Dương công chúa nhíu mày: "Xem ra chàng vì hoàng hậu và Thái tử, phải kiệt hết toàn lực."
Diệp Tiềm ôm nàng, không dám gật bừa nói: "Ta đương nhiên là vì bọn họ, nhưng sao không phải vì nàng?"
Triêu Dương công chúa cúi mâu, khẽ hừ một tiếng: "Ta mặc kệ, chung quy chàng phải bình an trở về mới được."
Diệp Tiềm nghe vậy, cúi đầu nhìn chằm chằm nữ tử bên cạnh, trên mặt ngưng trọng ngược lại hóa thành ôn nhu: "Đó là đương nhiên."
Triêu Dương công chúa buông trà cụ trong tay, ôm ở trong lòng hắn một nửa: "Lúc này nếu chàng thực diệt Bắc Địch, chàng nói Hoàng thượng nên phong thưởng cho chàng thế nào?"
Diệp Tiềm nghe xong, không khỏi đau đầu: "Ta đã tới cực vị, không thể phong."
Triêu Dương công chúa nghe vậy cười nói: "không bằng chàng xuất chinh lần này, trở về là vết thương đau đớn càng nghiêm trọng, từ đây không thể vào triều, thế nào?"
Diệp Tiềm ngẫm lại cũng đúng: "Chủ ý này tuy rằng sẽ bị Hoàng thượng nhìn thấu, nhưng vẫn có thể xem là một biện pháp."
Triêu Dương công chúa hừ cười một tiếng nói: "Nếu nói chủ ý của ta không tốt, Diệp đại tư mã nếu có ý kiến hay thì nói nghe một chút?"
Diệp Tiềm thấy mình nói sai rồi, vội cười nhận tội, Triêu Dương công chúa mới từ bỏ. Trong khoảng khắc, Diệp Tiềm lại cảm thấy khát nước, thấy phía trên án kỷ có trà thơm Triêu Dương công chúa vừa thử, liền lấy uống một hơi cạn sạch.
Triêu Dương công chúa thấy vậy, lắc đầu nhíu mày: "Chàng -- "
Diệp Tiềm đương nhiên biết Triêu Dương công chúa muốn nói gì, tức thời buông chén trà, dùng cái miệng vừa mới uống trà ngăn chận lời Triêu Dương công chúa muốn nói, tay nắm vòng eo nàng, nhẹnhàng nhắc, ôm ngang nàng lên.
Triêu Dương công chúa đẩy ra nói: "Giữa ban ngày, chàng muốn làm gì?"
Diệp Tiềm không cho cự tuyệt nói: "Ta sắp viễn chinh, trước khi đi phải đòi đủ."
Triêu Dương công chúa không nói gì, ghét bỏ: "nói chuyện với chàng thật là càng ngày càng thô tục, vì sao lúc trước ta không phát hiện?"
Diệp Tiềm không trả lời nàng, hắn đặt nàng ở trên giường, rất nhanh dùng thân mình rất nặng đè ép lên, ép Triêu Dương công chúa kiều hừ một tiếng.
Vô cùng thuần thục, rút đi thâm y, cởi xuống la quần, thân mình ngọc bạch nhu ngấy liền run rẩy ở dưới bàn tay to.
Người dưới thân vẫn từ chối, nhưng giãy dụa lại làm hai luồng mềm mại rung động, đãng dạng ra độ cong quyến rũ, làm nam nhân phía trên muốn ngừng không được.
Rất nhanh, hắn ngựa quen đường cũ tiến nhập chỗ ôn nhuận khít khao đã từng lui tới kia, bắt đầu mãnh lực chinh phạt trên giường.
Mười mấy năm, hắn ở ngoài chinh chiến, nhiều là bất lợi, thắng là cực ít, nhưng ở bên trong, trêngiường hắn vẫn luôn luôn mọi việc thuận lợi. Vô luận nữ tử dưới thân bất mãn cái gì, chỉ cần lợi kiếm vừa ra, thảo phạt chinh chiến, chủy chủy đánh đánh, bảo đảm nàng hóa thành nước xuân trong suốt rưng rưng.
Lúc này, đúng như rất nhiều lần ngày xưa, hai người mồ hôi đầm đìa, cơ hồ hợp hai thành một, nan xá khó phân. Tiếng gầm nhẹ tiến lên rung động, giường ngọc khẽ đung đưa, tiếng dâm mỹ kiều hừ tràn ngập ở bên trong.
===============================
Mùa thu, đại tư mã Diệp Tiềm dẫn ba mươi vạn binh lên bắc, ngăn chặn Bắc Địch vào vùng tái ngoại. Hai quân đối chọi mấy tháng, thắng bại khó phân, đại tư mã Diệp Tiềm chia ba mươi vạn đại quân thủ hạ làm ba đường, một đường lặng lẽ vòng đến phía sau quân Hung Nô, nhanh chóng công chiếm Cao Khuyết, một đường chặt đứt liên hệ Lâu phiền vương đóng ở Hà Nam cùng với Vương đình Bắc Địch, một đường khác theo một bên mai phục tập kích, do đó hình thành thế vây quanh đại quân Bắc Địch. Lúc này Lâu Phiền vương lĩnh quân Bắc Địch thấy tình thế không tốt, liền đập nồi dìm thuyền khởi xướng thế công với quân Đại Viêm. Nhưng quân Đại Viêm ba đường vây đánh, tan tác, vì thế suất lĩnh tàn quân hoảng hốt chạy về bắc.
Chiến báo truyền vào Đôn Dương, thiên tử đại duyệt, hạ lệnh Diệp Tiềm dẫn quân lên bắc, cần triệt để đuổi tận giết tuyệt vương đình Bắc Địch. Vì thế Diệp Tiềm vâng mệnh lên bắc, xuyên qua mấy ngàn dặn sa mạc mờ mịt, thẳng vào nơi đồn trú của vương đình Bắc Địch, ở Nghiêm Trần gặp được quân Bắc Địch. Lúc này quân Đại Viêm đường xa mà đến, mỏi mệt không chịu nổi, sĩ khí xuống thấp. Trong lúc đó, thân là thống soái Diệp Tiềm gặp nguy không loạn, trầm giọng hạ lệnh tướng sĩ lấy xe thiết giáp áp chế vây quanh làm phòng hộ, sau đó bài xuất kỵ binh tinh nhuệ đánh sâu vào trận địa địch. Đúng lúc song phương kịch chiến, gió lớn đột kích, bụi đất bay lên đập vào mặt, mắt mọi người không thể thấy phía trước, tướng sĩ hai bên khó có thể nhận rõ địch ta. Vì thế Diệp Tiềm mượn cơ hội lúc này phái ra hai nhánh khinh kị binh, từ hai bên tả hữu đánh vòng vào sau quân địch, hình thành thế bao vây đại doanh quân địch. Quân địch gặp quân đội Đại Viêm triều như từ trên trời giáng xuống, trong khoảng khắc hốt hoảng không thôi, binh bại như núi đổ. Bắc Địch vương vội vàng mang lão mẫu và ấu tử trốn lên bắc về Bắc Cương chỗ lạnh khủng khiếp, quân Diệp Tiềm một lần bắt bảy hoàng tử, vương hậu, cùng với phần đông đại thần vô số là tù binh, trảm hơn 3 vạn quân không hàng.
Tin tức truyền tới Đôn Dương Thành, Hoàng thượng Triệu Trệ lúc này đang đi Tê Hà điện hỏi han hoàng hậu Diệp Trường Vân ru rú trong nhà, nghe nói tin tức này, hắn lôi kéo tay hoàng hậu thở dài nói: "Từ đây về sau, thiên hạ chỉ Đại Viêm triều ta một mình độc đại, không bị ngăn trở nữa."
Triêu Dương công chúa nghe tin tức này, cũng cúi mâu không nói thật lâu, cuối cùng rốt cục nói với con trai A Ly của mình: "A Ly, về sau không thể tập võ."
Còn Diệp Tiềm viễn chinh ở mạc bắc, đại thắng rồi, mang theo số đông tù binh bắt đầu khải hoàn hồi triêu, một đường đi về phía nam, có chỗ lưu dân ý đồ ngăn chặn, đều bất quá là qua đường thôi. Nhưng một ngày, đại quân xây dựng chỗ nghỉ tạm xong, thống soái Diệp Tiềm tự mình tuần tra doanh địa, điđến một lùm cây, đang đi tới, cách đó không xa có một phó tướng, thấy Diệp Tiềm, ánh mắt lại đặt ở trên kiếm của hắn, trầm giọng hỏi: "không biết đại tư mã có biết dây đeo trên thân kiếm, là người nào đưa?"
Diệp Tiềm đeo kiếm này nhiều năm, chưa bao giờ chú ý kiếm tuệ, mơ hồ chỉ nhớ ngày xưa Triêu Dương công chúa từng bởi vì này thế mà không vui, nhưng sau này lại không nhắc nữa, tức thời không hiểu, nói: "không biết."
Phó tướng này bỗng nhiên cười lạnh một tiếng nói: "Đại tư mã bệnh hay quên quá lớn." nói xong cưỡi ngựa xoay người rời đi, thế nhưng không bái biệt.
Buổi chiều, Diệp Tiềm một mình ở trong trướng đọc binh thư dưới đèn, hốt nhiên bên ngoài một mũi tên phóng tới, hắn vội tránh, nhưng không kịp, tên đã bắn giữa đùi hắn. Trong khoảng khắc doanh trướng ồ lên, ào ào truy tra thích khách, nhưng lật hết doanh, không có chút khả nghi người, vì thế trở thành mộtán chưa giải quyết.
Trong lúc đó, trong ba nghĩa tử của Diệp Tiềm, Diệp Khởi, Diệp Độ cùng với phần đông con cháu đời sau đều theo xuất chiến, nhìn thấy Diệp Tiềm bị thương, đều oán giận. Đặc biệt hai nghĩa tử, luôn luôn coi nghĩa phụ làm phụ thân thân sinh mà đối đãi, thấy hắn bị tên bắn lén, không khỏi lo lắng, một mặt tra rõ mọi người trong quân, một mặt thế nhưng tự mình ngày đêm cắt lượt canh giữ ở phía trước đại trướng Diệp Tiềm.
May mắn một đường coi như bình an, loại chuyệnnày rốt cuộc không phát sinh nữa, đợi trở lại Đôn Dương Thành, mọi người cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thu hoạch toàn thắng khải hoàn trở về, đương nhiên không tránh được thiên tử trọng thưởng, Hoàng thượng dắt tay đại tư mã trọng thương chỉ có thể ngồi ở sạp, hỏi Diệp Tiềm muốn phong thưởng cái gì, nhưng Diệp Tiềm kiên quyết từ chối, Hoàng thượng thấy vậy, vừa muốn phong thưởng nghĩa tử của Diệp Tiềm làm hầu, Diệp Tiềm lấy lí do tuổi nhỏkhông chịu nổi trọng thưởng mà kiên quyết cự tuyệt.
Trở lại phủ công chúa, trưởng công chúa thấy Diệp Tiềm suy yếu nằm ở trong xe, sắc mặt lãnh đạm, Diệp Tiềm không rõ chân tướng, ăn tiệc tối đón gió xong, người hầu đều đã lui, Diệp Tiềm nằm ở trong trướng, rốt cục hỏi ra nghi hoặc cùng bất mãn trong lòng: "Ta bị trọng thương, chẳng lẽ nàng thế nhưng không có nửa phần đau lòng?"
Triêu Dương công chúa hừ lạnh một tiếng, đứng ở bên cạnh hỏi: "Bản cung hỏi chàng, chàng trúng tên này, là người phương nào gây nên?"
Diệp Tiềm chột dạ, cười nói: "Ta mà biết, sớm đã bắt người này."
Triêu Dương công chúa phượng mâu nhướn lên, tà liếc hắn một cái, liền quay đầu không để ý hắn.
Diệp Tiềm ngượng ngùng nằm ở đó, nửa ngày sau rốt cục gọi: "Triêu Dương..."
Triêu Dương công chúa thu tay áo, âm thanh lạnh lùng nói: "Chàng gọi bản cung có chuyện gì?"
Diệp Tiềm chỉa chỉa nước trà trên bàn, cười cầu xin: "Ta khát nước, không biết công chúa có thể bưng trà cho ta không?"
Triêu Dương công chúa động cũng không động một chút: "không."
Diệp Tiềm bất đắc dĩ, dựa vào gối cẩm ngửa mặt thở dài, vỗ về chân bị thương nói: "Được, nếu thế, để ta khát đi."
Triêu Dương công chúa ngồi ở chỗ kia, sau một lát, liếc hắn một cái, vẫn đứng dậy, vì hắn rót một chén trà nóng đưa qua.
Ai biết nàng vừa ngồi xuống cạnh sạp, liền nghe Diệp Tiềm ẩn nhẫn đau đớn hô nhỏ: "A -- "
Triêu Dương công chúa thấy vậy, kinh ngạc nhảy dựng, vội đứng dậy, trong mắt tràn ra đau lòng, vội hỏi: "Ta đè lên miệng vết thương?"
Diệp Tiềm thống khổ nhắm mắt, rên rỉ nửa ngày mới cố sức đáp: "Đúng vậy... Đau quá..."
Triêu Dương công chúa cắn môi, trên mặt mang theo tự trách nhíu mày nói: "Muốn triệu đại phu đến nhìn một cái không?"
Diệp Tiềm chậm rãi lắc đầu, suy yếu nói: "không cần... Chỉ tương đối đau thôi, nàng có thể giúp ta xoa một chút hay không "
Triêu Dương công chúa càng nhíu mày: "Nhưng ta không biết xoa."
Diệp Tiềm nhìn mắt nàng, an ủi nói: "không sao, ta dạy nàng."
Triêu Dương công chúa gật đầu: "Được."
Tức thời Diệp Tiềm kéo tay nàng, đầu tiên là khẽ vuốt ve một phen, cảm thấy tay kia thật là mềm mại không xương, không khỏi thở dài: "Rất nhiều ngày chinh chiến ở ngoài, tái bắc lạnh khủng khiếp, giờ nắm tay nàng, dường như có cảm giác đã mấy đời."
Triêu Dương công chúa càng đau lòng: "Về sau không bao giờ cần xuất ngoại chinh chiến nữa."
Diệp Tiềm vừa lòng xem sắc mặt nàng, nắm tay nàng đặt lên trên đùi, chậm rãi vuốt ve. Triêu Dương công chúa có tâm bù đắp, lấy tay khẽ xoa đùi hắn.
Diệp Tiềm thấy, rõ ràng buông tay nàng ra, để nàng tự vuốt ve, còn mình lại mị mâu cảm thụ. Triêu Dương công chúa thấy hắn không đau nữa, cho rằng có tác dụng, liền đổi tư thế một chút, dùng hai tay đặt trên đùi hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Tiếc rằng Diệp Tiềm còn chưa thỏa mãn, khi thì nhắm mắt nhắc nhở: "Lại lên trên một ít, đúng đúng..." hoặc là "dùng thêm chút lực đạo..." Triêu Dương công chúa cúi đầu, dần dần mệt đến thở hổn hển, mồ hôi chảy ra gò má.
Nàng đang ra sức vuốt ve hắn, bỗng nhiên không cẩn thận, khuỷu tay thế nhưng đụng tới hạ bộ, lập tức đụng chạm tới vật dâng trào nóng hổi đó.
Triêu Dương công chúa lúc đầu còn trách cứ: "đã bị trọng thương, thế nhưng vẫn không quên..." nóimột nửa, nàng liền hiểu được, nhất thời đầy mặt ửng hồng, đó là giận.
Nàng buông hắn ra, nhảy dựng lên, đứng ở đó, tức giận nói: "Diệp Tiềm chàng, cũng dám đùa giỡn bản cung!"
Diệp Tiềm vội cười làm lành, tiến lên lôi kéo nàng trấn an: "Công chúa không cần tức giận, là nàng vuốt ve tốt, mới không đau."
Triêu Dương công chúa hừ lạnh một tiếng, ngồi ở chỗ kia: "Thôi, bản cung xem ở chàng bị thương, không cùng chàng so đo nhiều như vậy."
Diệp Tiềm mới phóng tâm, vội cẩn thận né chân, ôm Triêu Dương công chúa vào trong ngực nói: "Triêu Dương, ta biết trong lòng nàng vướng bận ta."
Triêu Dương công chúa quay đầu, hơi hơi nheo phượng mâu, dò hỏi: "Chàng đã biết, cần gì giấu diếm chuyện bị thương với ta?"
Diệp Tiềm tránh không khỏi, đành phải nói: "Việc này xác thức là huynh trưởng của Hoài Nhu quận chúa gây nên."
Triêu Dương công chúa sớm biết, bất quá nghe hắn chính miệng nói ra, tức thời bất mãn: "Trong lòng chàng còn rất nhớ nàng, nếu không như thế, cũng không đến mức hôm nay tự rơi vào hiểm cảnh, trúng tên còn muốn che giấu cho huynh trưởng nàng."
Diệp Tiềm mềm nhẹ thở dài: "Triêu Dương, việc ngày xưa, trong lòng ta phải xin lỗi, trong lòng huynh trưởng nàng ấy có tức giận cũng là lẽ thường, ta chịu một tên của hắn thì đã sao?"
Triêu Dương công chúa dư quang khóe mắt trừng hắn nói: "Hôm nay có thể cho bắn một tên lên đùi, ngày mai có thể bắn một tên vào tim. Nếu đúng như vậy, chàng thì tốt rồi, đương nhiên đi đời nhà ma, nhưng còn ta, không công lại một lần ở góa."
Diệp Tiềm nghe vậy lại nở nụ cười: "Nếu ta thực mất đi, có phải nàng lại muốn gả nữa không?"
Triêu Dương công chúa gật đầu: "Chủ ý này tốt, khó mà không thể."
Diệp Tiềm cũng không nghe nổi nàng nói thế, sắc mặt liền khó coi: "bàn tính của Công chúa thật là lâu dài."
Triêu Dương công chúa bên môi dần dần phiếm cười: "Nếu phò mã của bản cung không biết yêu quý thân thể, sao có thể làm bạn với bản cung lâu dài, bản cung đương nhiên muốn làm quyết định khác."
Diệp Tiềm nghe thấy, chăm chú nhìn nàng nửa ngày, bỗng nhiên bàn tay to sử lực, kéo nàng cả người nằm úp sấp trên ngực.
Ngực nóng bỏng phập phồng, nóng cháy thô cứng giận dữ, nữ thể phía trên mềm mại nằm sấp, mùi thơm bắt đầu khó nhịn, nàng kìm lòng không đậu giật giật thân mình, lấy tay đẩy ngực hắn, thấp giọng khiển trách: "Chàng bị thương, không cần hồ nháo."
Diệp Tiềm lại gao đè lại thắt lưng nàng mảnh khảnh, để nàng không được nhúc nhích, trong miệng ồ ồ đè nén: "Ta bị thương thì có sao, vẫn có thể đút no nàng."
Triêu Dương công chúa bên tai đỏ lên, quau đầu trách: "Chàng ngày càng thô tục!"
Diệp Tiềm dùng lưỡi áp lên nàng, bá đạo xâm nhập, chọc nàng thở gấp liên tục, nửa ngày sau, rốt cục ngừng lại, hai người thở hổn hển giao thoa, hắn ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Kỳ thực về sau ta không dám xuất ngoại chinh chiến nữa."
Triêu Dương công chúa hai tay vô lực ôm lấy cổ hắn, vừa thở gấp liên tục vừa hỏi: "Vì sao?"
Diệp Tiềm hạ giọng, nói ở bên tai nàng: "Công chúa năm nay đã bốn mươi tuổi, đúng là lúc như sói như hổ, nếu ta không ở đây, công chúa khuê phòng hư không, khó bảo đảm sẽ không -- "
Triêu Dương công chúa mười ngón tay phát run, móng tay thon dài đỏ bừng cào vào ngức hắn kiên cố: "Diệp Tiềm, chàng rất -- rất -- "
Rất thế nào Triêu Dương công chúa không thể nói ra miệng, bởi vì bàn tay Diệp Tiềm đã bá đạo mạnh mẽ xâm nhập dưới váy nàng, ở bên trong không kiêng nể gì sờ soạng, tìm được chỗ hoa sen kia, thăm dò ướt át bên trong. hắn hơi hơi nheo mắt, đem khuôn mặt mơ hồ mọc đậy râu kiên nghị tựa vào tóc nàng, trên tay cũng càng dùng sức, chỉ cần một ngón tay chọc sâu vào chỗ động khẩu dính nhuyễn kia.
Triêu Dương công chúa không nói nữa, chỉ mảnh mai tế suyễn, giống như bạo phong quét sen tàn, nghiêng ngả dựa vào hắn, mặc cho hắn làm.
Diệp Tiềm nhất thời mê loạn, thấp giọng nói: "A Cẩn, ta đến giờ vẫn nhớ được hai mươi mấy năm trước lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng..."
Triêu Dương công chúa thân mình hơi giật giật, nhỏ giọng nói: "đã hai mươi mấy năm, ta già đi..."
Diệp Tiềm nhắm mắt, dựa vào cảm giác chỗ chọc vào kia lại bỏ thêm một ngón tay: "không, nàng tuyệt không già, vẫn giống hệt lần đầu tiên ta gặp nàng năm đó."
Năm tháng quả thật đãi nàng không tệ, cũng không có lưu lại bao nhiêu dấu vết với nàng, chỉ có khóe mắt có vết nhăn rất nhỏ có thể nhìn ra nàng không bao giờ là Triêu Dương công chúa mười mấy tuổi tính tình quái đản năm đó nữa, nhưng dấu vết này lại càng tăng thêm phong vận nàng cao quý lãnh diễm. Mà lúc này nơi Diệp Tiềm thăm dò, vẫn khít khao mềm mại, tốt tươi nhiều nước như cũ, mỗi lần Diệp Tiềm trầm mê trong đó, lưu luyến không thôi.
Triêu Dương công chúa đã ý loạn tình mê, môi đỏ mọng khẽ nhếch, suyễn thanh nỉ non nói: "Chàng luôn biết dỗ ta vui vẻ..."
Diệp Tiềm thở dốc càng ồ ồ, mũi tên nhọn bạo trương, thẳng tắp chọc vào bên ngoài Triêu Dương công chúa, hắn nhịn không được khàn khàn khẩn cầu: "A Cẩn, ta muốn nàng..."
A Cẩn, là khuê danh của Triêu Dương công chúa, cũng chỉ có trong khuê phòng lúc tình thế cấp bách làhắn mới có thể gọi nàng như vậy.
Triêu Dương công chúa thoải mái tựa đầu cọ xát ở trong ngực Diệp Tiềm, híp mắt, không đáp.
Diệp Tiềm khó có thể nhẫn nại, liền đem hai cái ngón tay phía dưới làn váy hơi hơi chống đẩy ra, thành cái kéo, vì động tác này, liền chống đỡ chỗ động khẩu kia rõ ràng sớm bị hắn thao làm nhiều lần lại vẫn khít khao như trước, vì thế chọc Triêu Dương công chúa trong ngực hô nhỏ một tiếng.
Diệp Tiềm thấp giọng khẩn cầu, lại dẫn theo vài phần hương vị uy hiếp: "A Cẩn, ta muốn nàng."
Diệp Tiềm nhíu mày: "Chân ta thật sự bị thương, không thể động."
Triêu Dương công chúa dán gò má vào hắn, vẫn không nhúc nhích nói: "Vậy chàng phải như thế nào?"
Diệp Tiềm thấp giọng nói: "Nàng tới, được không?"
Triêu Dương công chúa lắc đầu: "Ta không."
Diệp Tiềm thấy vậy, từ bên trong động nước của nàng kéo ngón tay ra: "Nếu như thế, vậy thôi, chúng ta đều tự nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Nhưng tay hắn vừa ra, cái động khẩu kia lại như giữ lại, hơi hơi co rút, kiều đồn của Triêu Dương công chúa cũng nhẹ nhàng đong đưa theo.
Diệp Tiềm trong mắt thâm ảm, khàn khàn nói: "Nàng đã luyến tiếc, thì tự đến đi."
Triêu Dương công chúa gò má đỏ hơn rặng mây, trong mắt đầy nước, rốt cục nỗ lực đứng dậy, Diệp Tiềm cho rằng nàng thực rời đi, đang muốn giơ cánh tay ngăn trở, ai biết nàng lại tách hai chân ra, ngồi ở trên thắt lưng hắn, hai cái tay còn tì lên ngực hắn chống đỡ thân mình.
Diệp Tiềm thấy vậy, trong lòng mừng thầm, lại ra vẻ mệt mỏi tựa vào gối cẩm, lấy tay đỡ vòng eo mềm mại nói: "Mau chút, nếu không chân ta đau, thực không đút vào được."
Triêu Dương công chúa thở gấp, nỗ lực nâng kiều đồn lên, một cái tay ngọc thon thon bắt được vật đang cứng rắn nhét vào bên trong, nhưng tiếc rằng ngượng tay, vật dâng trào kia cũng không chịu không nghe sai sử, huống hồ vật kia rất lớn, nàng mặc dù thừa nhận nhiều năm, hiện giờ nhìn thấy, vẫn là có chút e ngại, thử vài lần vẫn không thành công.
Diệp Tiềm ở dưới, không khỏi nóng vội, một tay bắt được eo nàng, nâng nàng lên, tay kia thì mở rộng hai cánh hoa tuyết trắng của nàng, sau đó bảo nàng dùng hai tay nâng cự vật mình đứng thẳng. Triêu Dương công chúa bị hắn sai sử, đang nâng cự vật kia không biết thế nào cho phải, bỗng nhiên thân mình mạnh mẽ ấn xuống, cũng đã chính mình cứng rắn cất chứa được vật đó vào bên trong. Bởi vì tư thế nàng đi xuống thật lớn, lập tức chính xác toàn bộ nhập vào, cơ hồ chọc vào chỗ sâu nhất chưa bao giờ đến, dù Triêu Dương công chúa từ khi còn trẻ đến giờ, thân mình sớm đã trải qua bao nhiêu lần thuần thục, cũng có chút không chịu nổi, nhịn không được nhíu mày nén đau.
Diệp Tiềm cũng đã không thể nhẫn nại, vòng eo dùng sức muốn chọc thẳng vào, vừa chọc hai lần, liền chọc đến chân đau, đau đến nhíu mày không nói.
Triêu Dương công chúa lúc này đã hòa dịu lại, thấy hắn như thế, biết hắn thực đụng phải vết thương, đau lòng không thôi, cúi đầu nói nhỏ: "Chàng đừng nhúc nhích, ta đến."
nói đến đây, nàng miễn cưỡng lại lấy tay chống đỡ lên, dọc theo cự vật thô to, cao thấp cọ xát qua lại.
Diệp Tiềm thở dài một hơi, bế mâu hưởng thụ nàng hầu hạ, chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt nhất đẳng trong nhân sinh này.
Triêu Dương công chúa động một lát, đến cùng khí lực chống đỡ không nổi, liền thấy mệt mỏi, khôngđộng nữa.
Diệp Tiềm đương nhiên chưa no, lại mệnh lệnh: "Nàng hàm chứa ta, trước sau cọ xát một phen cũng được."
Triêu Dương công chúa nghe lời này, đành phải di động về phía sau, hàm chứa vật giày vò kia trước sau ma nghiền, ai biết cứ như vậy, cũng rất là hưởng thụ, chẳng những Diệp Tiềm kêu rên vài tiếng cực kì thoải mái, bản thân nàng phía dưới bốc lên một cỗ ngứa ngáy, hận không thể làm nhiều vài lần.
Diệp Tiềm thấy nàng nhập hạng, lại mệnh lệnh: "Mau một chút."
Triêu Dương công chúa cũng biết hương vị trong đó, liền duỗi thân mình, phía dưới gắt gao nuốt cự vật, ra sức lắc lư trước sau.
Diệp Tiềm vừa lòng cảm nhận được nữ tử trên người dần dần tiến vào cảnh đẹp, liền duỗi hai chân, nằm ở đó hưởng thụ nàng hầu hạ. Cũng không biết bao lâu, hắn cảm thấy một giọt mồ hôi giỏ lên ngực, mở hai mắt nhìn qua, đã thấy nữ tử trên người ngẩng đầu lên, khép hờ mắt, khẽ nhếch môi, đangra sức trên dưới trước sau đong đưa vòng eo.
Tóc nàng tản ra, hỗn độn trên ở vòng và hai luồng ngọc bạch, tóc màu đen, da thịt màu trắng, cùng nhau lắc lư không ngừng, cảnh tượng phóng đãng này khiến cuộc đời này hắn vĩnh viễn không thể quên.
Lúc này tịch dương về tây, xuyên qua cửa sổ từ phía sau nàng chiếu vào, làm nổi bật mông lung trong hôn ám, cũng càng làm nổi bật dáng người nàng lắc lư qua lại.
Diệp Tiềm vươn tay, muốn vuốt ve mái tóc nữ nhân trên người, dưới tịch dương hơi tản ra quang huy, nhưng lại không với tới, hắn liền đưa tay lên eo ở nàng nâng đỡ.
hắn nheo con ngươi, hưởng thụ tịch dương dừng trên gò má ấm áp, cũng hưởng thụ khoái cảm kịch liệt nữ nhân kia gây cho hắn.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ rất nhiều, có phong cảnh hôm nay thiên tử tự mình dắt tay đón hắn vào, có trưởng tỷ và cháu ngoại trong cung, có Diệp gia già trẻ, có chư tướng trong triều đi theo hắn nhiều năm, cũng có mấy nghĩa tử nghĩa nữ trong nhà này.
hắn nhẹ nhàng thở dài, biết về sau nhiều năm qua, hắn sẽ không bao giờ có vinh quang như hôm nay nữa.
Diệp Tiềm khi còn sống, là một hòn đá ném vào không trung, từ chỗ thấp nhất bắt đầu vươn mình cất cánh, cao cao lướt qua tầng mây, vượt tường giương cánh, sau đó chậm rãi giảm dần, cuối cùng rơi xuống mặt đất, yên tĩnh không tiếng động, yên lặng qua tuổi già.
Nhưng tính sao, hắn cả đời này dữ dội may mắn, thế nhưng có một nữ tử hắn tham luyến nhiều năm làm bạn, cũng ở những năm tuổi già nua luôn luôn không rời không bỏ.
Cũng không biết bao lâu, Triêu Dương công chúa xụi lơ nằm sấp nằm trong ngực hắn, tinh tế thở gấp.
Nàng ở trên thân thể hắn chiếm được một lần cao phong chưa bao giờ có, nhưng hắn vẫn cứng rắn như ban đầu.
Diệp Tiềm nở nụ cười, vuốt ve sợi tóc nàng hỗn độn, khàn khàn mà ấm áp nói: "Lần sau thì tốt rồi."
- ---------oOo----------
(Hoàn)
PS: Như thường lệ,editor thêm vài câu lảm nhảm về truyện này:
Tác giả viết truyện khá đơn giản và cũng không hấp dẫn lắm, tình tiết không nổi bật, chỉ chú trọng vào những đoạn diễn biến tình cảm của nam nữ chính. Nhiều đoạn ko được kể chi tiết làm mất đi sức hấp dẫn, ví dụ những lần Diệp Tiềm xuất chinh thế nào, đánh nhau nguy hiểm, thương vong ra sao, đấu đá trong triều giữa các tướng... Vì từ một viên tướng nhỏ bò lên đến Đại tư mã thể nào dễ dàng như vậy. Ai cũng biết là khó mà khó thế nào thì có lẽ tác giả không viết ra (hay không viết nổi???).
sự trưởng thành của Triều Dương thì rõ rệt và dễ viết hơn. Từ 1 nàng công chúa tự tôn và kiêu ngạo bị tổn thương nặng nề trở thành người sa đọa lãnh bạc, rồi theo thăng trầm thời gian, làm mẹ, làm người yêu, làm vợ, dần trở nên điềm tĩnh, trầm lắng.
Truyện này ta ấn tượng với hoàng đế hơn. Tác giả ko tả chi tiết nhưng một số đoạn hint cũng đủ để mọi người đoán ra, đế vương lạnh lùng tâm cơ thế nào. Lợi dụng tất cả mọi người từ mẹ hắn, chị em hắnđến vợ con hắn, chưa nói đến đám quần thần đương nhiên chỉ là công cụ cho hắn. Đoạn giữa truyện, lúc Thái hậu chết ko rõ nguyên do, cũng ko tra ra được, Triêu Dương ngồi nghĩ cả một ngày chắc đãđoán ra nguyên nhân nên mới phản ứng như vậy. Đoạn cuối, rõ ràng là vì Triệu Trệ còn cần một Diệp Tiềm, một thế lực Diệp gia trợ lực nên Diệp Trường Vân mới giữ được ngôi hoàng hậu và Hú Nhi mới giữ được mạng. Tuy nhiên hắn cũng đã ra thông điệp rõ ràng với hoàng hậu và ngoại thích, từ sau việc đó Diệp Trường Vân đã thay đổi hẳn, thu liễm, an phận thủ thường làm hoàng hậu. Đến chuyện để phi tần nào sinh con cũng là để cân bằng thế lực. Làm đế vương cũng thật mệt mỏi và cô độc.