Điên Tình

Chương 10: - Đêm mê hoặc



Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

(10)

Anh hơi nhớ em một chút, anh đoán em có thể nói là...một chút quá nhiều, một chút quá thường xuyên, thêm một chút mỗi ngày.

(John Michael Montgomery)

...

Harvey từng bước bước lại gần Trầm Uyển. Tối nay cậu ta mặc áo phông tối màu cùng với áo khoác mỏng, tóc không vuốt keo nữa mà có vài sợi ươn ướt. Hình như là mới tắm xong thì phải.

Harvey ăn mặc rất thoải mái, nhưng vẫn không kém đi phần điển trai, ngược lại, nhìn cậu ta như vậy càng hấp dẫn hơn rất nhiều. Chỉ tiếc...Trầm Uyển không có hứng thú.

- Cậu gọi mình?

Harvey cười cười:

- Ở đây còn ai tên Ngự Trầm Uyển nữa sao?

Trầm Uyển nhướn đôi mày thanh tú:

- Có chuyện gì sao?

Thái độ của Trầm Uyển, không những không khiến Harvey tức giận, ngược lại, cậu ta càng thích thú hơn. Trầm Uyển, người đẹp, lại rất có cá tính.

- Phải có chuyện gì mới được gọi tên nhau hả?

Harvey che miệng cười. Cậu ta là một tên vô cùng cuồng ngạo, chẳng có lúc nào gọi là nghiêm túc được cả. Lúc cười mà cũng ngông cuồng như vậy.

- Vậy nghĩa là cậu không có chuyện gì để nói?

Đối với thái độ cuồng ngạo của Harvey, Trầm Uyển càng không có hứng thú. Cô định quay lưng bước đi thì lại nghe thấy lời nói bá đạo ngông cuồng của Harvey vang lên:

- Tôi có hứng thú với cậu!

Hả?

Trầm Uyển ngẩn ngơ. Sống trong trường Surval Montreux được hơn 11 năm, đây là lần đầu tiên cô được gặp một người đàn ông bá đạo như vậy...

À không! Harvey cũng chỉ bằng tuổi cô.

Theo bản năng, cô quay người lại nhìn Harvey, đôi mắt trong suốt không giấu nổi một tia kinh ngạc:

- Harvey...cậu...?

- Hãy để tôi được theo đuổi cậu.

Lời nói ngọt ngào, trầm thấp dễ nghe.

Harvey thấy cô đứng bất động hồi lâu mà không có ý bỏ đi, cậu ta liền từng bước chậm rãi tiến lại về phía cô. Ánh đèn mờ ảo soi theo bóng lưng cậu, như muốn kéo dài ra. Khuôn mặt điển trai, lập tức hiện lên gần cô trong gang tấc.

A!

Lúc này Trầm Uyển mới có phản ứng lại, trong lòng khẽ run rẩy. Khuôn mặt xinh đẹp của cô bối rối, hai má kiều diễm hơi ửng hồng dưới ánh đèn.

- Harvey, cậu nói đùa?

Cô không bao giờ tin vào tình yêu sét đánh, cái được gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Và cô cũng rất ghét bị người khác bỡn cợt.

Harvey nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, thân hình cao lớn hơi cúi thấp xuống. Cậu ta nghiêng người, ghé vào tai cô cười tà:

- Không cần vội, tôi sẽ từ từ theo đuổi cậu.

Vô ích thôi, tháng sau cô sẽ rời khỏi Surval Montreux, rời khỏi Thụy Sĩ rồi.

Trầm Uyển bình tĩnh nở nụ cười:

- Thật ngại quá, khiến cậu phải thất vọng rồi. Harvey!

Nói rồi, bóng lưng nhỏ nhắn dứt khoát quay đi, chìm dần vào dãy kí túc nữ ở phía trước. Harvey bất giác nở nụ cười nồng đậm trên môi, mùi hương trên cơ thể cô, dường như vẫn còn vương vấn trong không khí.

Đối với thái độ lạnh nhạt của Trầm Uyển, Harvey không tức giận. Bởi vì, cậu ta tự tin vào năng lực của mình. Trước giờ, không có cô gái nào là không đổ khi đứng trước mặt cậu.

- Ngự Trầm Uyển!

...

Trầm Uyển trở về phòng, đóng cửa vào. Cô không bật điện mà tiến lại về phía giường ngủ, mệt mỏi nằm xuống. Ở trường Surval Montreux, mỗi nữ sinh được ở một phòng riêng.

Trầm Uyển lơ đãng, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, cô mơ thấy cha nuôi, hắn mỉm cười vuốt tóc cô. Trầm Uyển hạnh phúc, khóe môi cong cong lên cười.

Dưới ánh trăng mờ ảo, thân ảnh cao lớn của người đàn ông hiện lên, che khuất ánh trăng yếu ớt. Khuôn mặt cương nghị điển trai, lúc ẩn lúc hiện trong bóng đêm.

Ngự Trầm Quân ngồi xuống bên cạnh giường Trầm Uyển đang ngủ say, ngắm nhìn cô như một công chúa bé bỏng.

Uyển, em đã lớn!

Bàn tay lạnh lẽo liền giơ lên, chạm nhẹ vào gò má mịn màng của nữ nhân trước mặt. Mi tâm cô khé nhíu lên như một phản xạ tự nhiên, rồi dần dần giãn ra. Đôi môi anh đào hé mở, như đang cố hít thở bầu không khí nặng nề đang bao trùm lấy mình.

Phải nói, Ngự Trầm Quân, thật khiến người ta có cảm giác áp lực, khí thế bức người.

Bàn tay to lớn trơn mớn theo gò má ửng hồng kiều diễm, dưới ánh trăng, cô đẹp gấp bội. Cô, còn đẹp hơn cả tiên nữ Hằng Nga.

Cuối cùng tay hắn dừng lại tại cổ áo trước ngực cô, thuận thế cởi vài nút áo của váy ngủ ra. Cảnh xuân trước mặt, hiện lên không một chút che giấu. Đôi gò bồng cao vút, mềm mại, làn da trắng mịn nõn nà không tì vết, chiếc eo thon nhỏ, xinh xinh. Dọc theo bụng cô, hắn dần vén váy ngủ ở bên dưới lên. Hai chân thon mịn như ngọc hiện ra, còn có cả phía dưới...một chiếc quần lót ren màu đen.

Ngự Trầm Quân hô hấp nặng nề, không kiềm được mà cúi đầu xuống hôn phần bụng trơn phẳng của cô, đầu lưỡi nóng bỏng khẽ **** ***.

Đơn giản vì, hôn ở chỗ gần cổ cô sẽ dễ bị phát giác.

Đột ngột có cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt dâng lên, Trầm Uyển co người lại, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ bật lên những tiếng rên rỉ khe khẽ:

- Ưm...

Nghe tiếng rên kiều mị của cô, con ngươi Ngự Trầm Quân trùng xuống. Lưu luyến rời khỏi phần bụng trơn phẳng mềm mại như nước của cô, hắn mới đưa đôi mắt thâm sâu lên ngắm nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Hít một hơi thật sâu, tâm tư Ngự Trầm Quân đã ổn định.

Trong màn đêm mê hoặc cùng với chút ái muội, hình ảnh người đàn ông đang vuốt ve, vỗ về cô gái nhỏ đang ngủ say hiện lên, như một bước đột phá mới cho một mối quan hệ mới:

- Uyển, tôi chờ em!


Copy nội dung từ truyện 88


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.