Diễn Trò

Chương 4: Cậu đi một mình đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Bột
Đồng hồ ngoài hành lang điểm năm giờ, sau đó có một chú chim báo giờ bằng gỗ bật ra. Nhan Trưng Bắc nhìn chú chim ồn ào kia thì lâm vào trầm tư.

Hôm nay anh nhắc đến chuyện của Cận Tiêu với tư lệnh, cha anh cũng không từ chối. Chỉ là một lúc lâu sau, ông đột nhiên nói với anh: “Trưng Bắc, cha già rồi.”

Đương nhiên cậu Tư biết cha mình đã già, bởi lúc anh ra đời, tư lệnh Nhan đã và đang gây dựng sự nghiệp. Lúc ông đạt được thành tựu và thống lĩnh một phương trời, thì dù có thương anh đi chăng nữa, cũng thật sự không rảnh để quan tâm. Trong hai mươi lăm năm anh trưởng thành, hai người anh trai đều chiếm giữ một phương và đã đủ lông đủ cánh. Tư lệnh Nhan chinh chiến cả một đời, rồi chợt phát hiện con trai út mình thương yêu nhất thật ra lại yếu thế nhất.

Nếu muốn anh mạnh khỏe cả đời, không âu lo thì không thể trao quyền cầm quân, nhưng không trao quyền cầm quân thì lấy gì để vững chân trong thời loạn này đây?

Thời gian cũng giống như chiếc đồng hồ lúc này, trôi qua tích tắc tích tắc tích tắc. Nhan Trưng Bắc đã nghe tiếng báo giờ này vài chục năm, đến giờ lại không thể nghe tiếp được nữa.

Nếu là nhà bình thường, con cái lớn rồi sẽ tách ra ở riêng. Còn với nhà họ Nhan, nếu phân chia thì sẽ là ăn vào phần cơ nghiệp của bậc cha chú, còn không phân chia thì là anh em tương tàn.

Tư lệnh Nhan hiểu rõ quy luật này, mà anh cũng vậy.

Anh cả đã trở về từ Tây Bắc, số lần bác sĩ ra vào nhà ngày càng nhiều hơn, quyền cầm quân ở Thiều Quan cũng là kế tạm thời đầy bất đắc dĩ của cha anh.

Mọi thứ bắt đầu được suy tính bằng “tạm thời”, vậy đương nhiên tình thế cũng cách “khẩn cấp” không còn xa.

“Đưa con bé đi đi.” Tư lệnh Nhan như đang an ủi anh, cũng như đang an ủi chính mình: “Từ xưa tới nay lập gia đình nghĩa là đã trưởng thành rồi.”

Ông ho khan rồi đưa một chiếc hộp cho Nhan Trưng Bắc: “Tới Thiều Quan đi.” Tư lệnh Nhan nhìn Nhan Trưng Bắc, giống như thời anh còn nhỏ, ông đánh trận xong sẽ mang ô tô đồ chơi nhỏ cho cậu con trai út vậy. Ông lại cười: “Tới Thiều Quan đi thôi.”

*

Trước khi đẩy cửa vào, Nhan Trưng Bắc nghe tiếng dây thừng vung lên “vút vút”. Lúc đẩy cửa vào, anh vẫn còn hơi thấp thỏm, nhưng bước vào rồi thì hai mắt lại tỏa sáng. Cận Tiêu mặc áo thể dục ngắn từ thời học sinh, lúc này đang nhảy dây thoăn thoắt.

Nhan Trưng Bắc dựa vào cột mà chợt quên khuấy những suy nghĩ vừa rồi. Anh cứ nhìn cô buộc tóc đuôi ngựa đầy hơi thở thanh xuân, thỉnh thoảng lộ ra vòng eo trắng như tuyết, ánh nắng lúc này chiếu lên mặt cô cũng thanh thoát vô cùng.

Cận Tiêu đánh mắt nhìn thấy anh thì cười nói: “Cậu về rồi à?” Cô khẽ hổn hển: “Chu Thanh nói em hơi béo ra, em phải giảm cân mới được.”

Nhan Trưng Bắc nhìn cô không mất đi nửa phần rạng rỡ thì lại thấy không thoải mái. Anh nhớ lại người bạn thân này của cô rồi thoáng giận dữ nói: “Chu Thanh nói thì em nghe à? Mấy hôm trước anh muốn em vận động nhiều hơn một chút, em lại coi như gió thoảng bên tai.”

Anh nói xong còn cởi áo khoác quân phục cầm trên tay với vẻ bực dọc, sau đó đi thẳng vào buồng trong.

Cận Tiêu dừng lại, cô nhìn theo bóng lưng không vui của anh rồi thầm thở dài.

Bắt đầu làm việc bắt đầu làm việc, lương cao há lại không lấy?

Cận Tiêu pha trà đưa cho anh: “Ai nạt nộ cậu thế? Này, dù sao cũng sẽ tới Thiều Quan, đừng để ý tới bọn họ.”

Cô đoán người đẹp hôm nay tranh cãi với anh mà thấy hơi đau đầu, sau lại cảm thấy liên lụy như vậy quả là oan uổng vô cùng, vì thế công tác an ủi liên quan cũng rất qua loa. Nhan Trưng Bắc liếc nhìn vẻ không để ý của cô thì lửa giận trong lòng lại ngùn ngụt.

“Bị nạt nộ?” Cậu Tư không nhận trà của cô, khóe miệng lại mang ý cười lạnh: “Em thử nói xem, ai dám nạt nộ anh?”

Sau khi cưới, anh hiếm khi nổi lên tính cậu chủ, lúc này cáu kỉnh lại lộ ra mặt lạnh đầy gay gắt và cay nghiệt.

Cận Tiêu yên lặng một lúc lâu, cô tự đánh giá lại cũng thấy sự nhỏ mọn trong lời nói này của mình. Người có thể bị nạt nộ khi làm việc, có lẽ chỉ có người cha làm quan chức nhỏ kia của cô thôi. Cận Tiêu thở dài, xem ra cô không thể vận dụng kinh nghiệm của mẹ được rồi.

Nhan Trưng Bắc đột nhiên đưa tay ôm cô vào lòng, Cận Tiêu kinh ngạc thốt lên, phản ứng đầu tiên là giữ cho trà trong chén kia không bị sánh ra ngoài. Cô chưa kịp nảy sinh ý nghĩ thẹn thùng vì bị người đàn ông ôm vào lòng, mà chỉ dè dặt kiểm tra xem nước trà có sánh ra ngoài không.

May mà không bị sánh ra, hai mắt Cận Tiêu sáng lên, sau đó mỉm cười quay đầu khoe khoang với hy vọng có thể lảng sang chuyện khác: “Không sánh ra giọt nào, em giỏi chưa?”

Nhan Trưng Bắc thản nhiên đánh giá cô, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Em ngốc thật, hay là giả ngốc?”

Sau khi suy nghĩ một buổi chiều, dường như Cận Tiêu có thể hiểu được ý của anh, nhưng cô không rõ tại sao lại cảm thấy chua xót. Nếu vô tình gặp phải vào mấy tiếng trước, liệu có càng đổ thêm dầu vào lửa không? Cô rối rắm một lúc rồi vẫn không biết phải thể hiện sự ghen tuông của mình ra sao, sau cùng đành phải chán nản nói: “Nếu không thì cậu coi như em ngốc thật đi?”

“Nếu nói vậy…” Nhan Trưng Bắc bóp cằm của cô: “Thì ra là giả ngốc?”

Cận Tiêu hoảng sợ vì ánh mắt của anh, vì thế đôi mắt cũng ẩm ướt hơn một chút. Ánh mắt của Nhan Trưng Bắc mang theo vẻ dò xét, như muốn đập tan bình tĩnh giả dối cô đang cố duy trì kia.

Cận Tiêu chợt bối rối, không biết phải đối diện với anh ra sao. Trong lúc cấp bách, cô áp dụng cách trước đây dùng với cha để đối phó với anh, vì thế vừa mở lời đã là giọng hơi run rẩy: “Sao đột nhiên cậu lại hung dữ thế?”

Cận Quốc hiếm khi dạy dỗ cô, có lẽ là thỉnh thoảng mới có một lần. Những lúc như vậy, chỉ cần cô bắt đầu nghẹn ngào là ông đã thấy phiền rồi.

Đàn ông sẽ thấy phiền khi người con gái mình không quan tâm thút thít nỉ non, sau đó là vội vàng cắt đứt và chạy lấy người.

Cận Tiêu tưởng rằng Nhan Trưng Bắc cũng sẽ buông tha cho mình như vậy, nhưng vẻ mặt của cậu Tư lại dịu đi, anh còn véo mặt của cô: “Anh hung dữ bao giờ, trêu em vậy thôi.”

Thì ra cảm xúc của đàn ông cũng thay đổi thất thường như trời tháng Sáu, như mặt trẻ con.

Cận Tiêu lén nhìn vẻ mặt của anh nhưng cũng không dám bắt bẻ, mà chỉ thầm trách người đẹp kia làm khổ mình.

Cận Tiêu không dám nói lời nào, Nhan Trưng Bắc cũng không nói gì thêm với cô, anh chỉ nghịch tóc đuôi ngựa của cô như có như không, hơn nữa còn tiện thể đánh giá cô từ đầu đến chân.

Hôm nay cô mặc áo thể dục ngắn, người lại bị anh ôm vào lòng nên lộ ra phần đùi trắng bóng, bộ ngực trổ mã thích đáng hơi phập phồng, gợi lên hơi thở đượm vị thanh xuân.

Anh nhớ mình chưa từng thấy hình ảnh Cận Tiêu thời còn đi học, và đương nhiên cũng chưa từng thấy cô chạy bộ trên sân vận động ra sao. Không biết cô có chơi bóng hay không, nếu có thì là bóng chuyền hay bóng rổ?

Anh hoàn toàn không biết những đáp án này, vậy phải chăng vị thanh mai trúc mã trong cuộc hôn nhân trẻ thơ, vị nghe nói là con trai thứ hai của quan chức nhỏ kia… biết tất cả những chuyện này?

Dáng cô chạy nhảy và đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời, cả bóng lưng lộ ra khi đánh bóng… Tất cả những thiếu hụt này khiến anh sinh ra cảm giác ghen ghét tới tột cùng.

Sự vắng mặt này như đổ thêm củi lửa, sét giáng xuống tâm trạng vốn không vui của anh, tới nỗi anh khó có thể chịu đựng được.

“Thời còn đi học em mặc như thế sao?” Nhan Trưng Bắc đổi chủ đề, Cận Tiêu thấy nguy hiểm đã qua nên nghiêm túc gật đầu: “Đến tiết Thể dục phải thay mà, cậu không phải thay à?”

“Ồ.” Tay của Nhan Trưng Bắc sờ lên bắp đùi nhẵn nhụi của cô, xúc cảm quả là tuyệt vời như thế, nhưng vẻ mặt của anh vẫn là vẻ đứng đắn: “Em quyến rũ giáo sư nam ở trường như thế này sao?”

“Em không làm thế…”

Cô tức giận muốn cãi lại, cô không phải kiểu con gái đê tiện như vậy. Cô có thể nói bừa mọi thứ theo anh, nhưng vẫn phải giữ danh tiết của một người con gái. Cận Tiêu còn chưa dứt lời, Nhan Trưng Bắc đã ép người tới khiến chén trà đáng thương kia đổ lên người cô, để lại màu nước trà mập mờ, thấm ướt cả đường cong trước ngực cô.

“A…” Cận Tiêu kêu lên rồi nhíu mày đánh anh vài cái. Vẻ tức giận dẩu môi của cô khiến cậu Tư bật cười, mang theo hơi thở nóng rực: “Chẳng lẽ không nên phạt em?”

*

Những lần giao hoan trước đó của bọn họ đa phần là vào đêm tối, nhưng hôm nay mới chạng vạng tối, trời chiều còn chưa khuất bóng mà đã tuyên dâm giữa ban ngày thế này, quả là khiến cô chịu không thấu.

Cận Tiêu thấy rõ mặt của đối phương, đương nhiên cũng biết đối phương có thể nhìn thấy những gì, vì vậy lại càng xấu hổ không biết phải làm thế nào mới được. Tay của cô bị nâng cao quá đỉnh đầu, cả người vùi trong sofa. Cậu Tư vén áo ngắn ướt sũng của cô lên, lộ ra đôi thỏ trắng đầy đặn. Cô chưa từng trần trụi như vậy vào ban ngày bao giờ, sau đó vừa cúi đầu đã thấy môi lưỡi của người đàn ông đang lưu luyến tại đỉnh ngực của mình. Hình ảnh cắn nuốt ấy khiến cơ thể cô cũng dâng lên cảm giác khác thường không thôi.

Cận Tiêu chợt không biết mình thích hay không thích, bởi hơn một nửa những lúc cô không thích thì sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa. Vì thế cô không dám nghĩ tiếp mà chỉ gọi anh xin tha: “Cậu Tư…”

Cô càng gọi mềm nhũn như vậy càng khiến Nhan Trưng Bắc mang tâm lý bắt nạt thêm nữa, vì thế anh duỗi hai ngón tay xoa nắn nhụy hoa trước ngực cô. Một nụ hoa hồng phấn ánh tia nước lấp lánh dưới sự liếm mút của môi lưỡi, một nụ hoa khác lại mẫn cảm dựng lên vì sự kích thích thô bạo của anh. Cận Tiêu tựa như một cô vú em, lại tựa như một thiếu nữ mảnh mai thiếu ô-xy đang thở dốc khó nhịn dưới người anh.

Đầu màu đen trước ngực cô kia như ăn không đủ, cứ liếm mút từng ngụm từng ngụm như thể bên trong thật sự có dòng sữa ngọt lành. Hai luồng no đủ, tròn trịa của Cận Tiêu biến thành đủ mọi loại hình dạng giữa các ngón tay của anh, thế nhưng cô lại không thấy đau, thay vào đó là cảm giác tê dại khác thường thôi thúc cô đẩy ngực về phía anh.

Cô hãm sâu trong sofa bằng da dê mềm mại, cả người tựa như ngư tinh nhỏ mê mang giãy thân mình, mà cũng chính những ngây thơ và sắc tình như vậy càng khiến Nhan Trưng Bắc động tình hơn. Quần lót cạp chun bị kéo nhẹ khiến bụi cỏ đáng yêu hơi lộ ra, lúc này chúng đang ẩn dưới cơ thể của anh, che khuất chút cảnh xuân nóng bỏng.

Mông của Cận Tiêu bị anh nâng lên đến khi lộ ra khu vực xấu hổ ấy. Tay của cậu Tư lướt qua rãnh mông rồi tiện đà lướt qua nơi ẩm ướt kia của cô. Ánh chiều tà hắt bóng của cậu Tư lên cơ thể dần ửng hồng của cô, Cận Tiêu thẹn thùng che mắt của mình lại.

Vẻ bịt tai trộm chuông của cô như vậy lại khiến làn da ửng hồng thêm mê người. Nhan Trưng Bắc gấp gáp muốn cởi cúc áo của mình, anh đột nhiên rất muốn ôm cô, khiến cơ thể mềm mại của cô chìm nổi trong cơ thể của mình.

Cận Tiêu hơi hé mắt, cô vừa nhìn chếch đã thấy sườn áo sơ mi bị anh cởi ra xuất hiện vệt đỏ. Cô mù mờ nghĩ vì sao anh lại bị thương nên nhìn kĩ thêm mấy lần nữa. Một cúc áo nữa được mở ra, nơi cổ áo chậm rãi hiện ra dấu son môi hoàn chỉnh khiến cô phải hít vào một hơi khí lạnh.

Cả người cô đột nhiên lạnh cứng.

Môi của cậu Tư vẫn lưu luyến ở nơi mẫn cảm của cô, nhưng cô lại không cảm nhận được chút nồng nhiệt nào nữa.

Trước đây, Cận Tiêu có thể lừa mình bằng vui sướng khi giao hoan, nhưng cô đột nhiên không cảm nhận được phần vui sướng này nữa, mà tất thảy đều là thê lương. Lúc cậu Tư tiến vào cơ thể của cô, cô thấy mình như đang bị làm nhục, bị coi khinh. Cô là cơ thể thanh xuân cậu Tư mê đắm, là người con gái mặc anh trút hết ham muốn. Cô chạy không được, cũng trốn không xong, càng đâu có tư cách nói đến trung trinh gì đó. Thì ra, cô cũng không khác gì ả đảo trong rạp hát kia.

Nước mắt của cô không kiềm được mà rơi xuống.

Dấu son môi đỏ tươi kia phập phồng theo cơ thể của cậu Tư, tựa như đang thị uy trước mặt cô một lần rồi lại một lần, hay lại như đang thương hại cô vậy.

Cô hầu hạ dưới người của đàn ông, cơ thể bị anh lần lượt tiến vào, chân cũng bị người nhấc lên, sau rồi cô mới phát hiện ra tư thể này xấu hổ đến nhường nào.

Nực cười là cô tới giờ cô mới nhận ra xấu hổ, cũng cảm thấy mình như con thuyền nhỏ phiêu diêu trong gió mưa. Trong cảnh đời chìm nổi và khổ sở như vậy, tới diễn trò cũng không thể gắng gượng vui cười được nữa.

Nhan Trưng Bắc tới chỗ Lê Uyển hay về nhà, thân mật với người đẹp tuyệt mỹ kia hay thân mật với cô thì cũng chỉ là khẩu vị ưa thích mà thôi, nào có khác nhau cả trời cả vực. Bây giờ giấu giếm cũng chẳng muốn giấu giếm nữa, có lẽ cũng do cảm thấy việc này không có gì là quan trọng. Cô còn trẻ không hay biết điều chi, chỉ biết tạm bợ ăn xổi ở thì, bây giờ mới biết mợ chủ trong dinh thự này ngoài ghen tuông khổ sở ra, thì chỉ còn lại chút tự ái hèn mọn như bụi bay. Tranh giành tình cảm với ả đào, cướp đoạt ngờ vực với nữ diễn viên đã khiến những trong sạch, cao thượng và tự phụ thời còn là học sinh kia bị người ta chà đạp hết thảy, sau đó mới nhận ra bản thân đã tự lừa mình dối người ra sao.

Nhan Trưng Bắc phát hiện cả người cứng ngắc, anh vừa định dùng môi trấn an cô thì lại thấy có gì không đúng. Anh vừa ngẩng đầu đã đối diện với khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt, đôi mắt loáng nước như nai con kia không biết đang suy nghĩ điều gì. Cận Tiêu bị anh phát hiện thì thấy quá mất mặt nên muốn quay đi, còn cậu Tư lại dịu dàng dỗ cô, hôn cô, hỏi có phải anh làm cô đau hay không.

Đầu cô rất hỗn loạn, cũng không còn cảm giác được những chuyện này nữa. Một lúc lâu sau, cô mới lấy lại bình tĩnh rồi nói khẽ: “Em không đi Thiều Quan nữa.”

Cô hít mũi, đột nhiên nảy sinh can đảm tột cùng: “Cậu đi một mình đi.”

Hết chương 4.
Lời của tác giả: Thế này không tính là ngược nhỉ?

QFCoverWomanMalayaHQ_18endminus2

v2-23d94c03218d85d25922eb006eae76ac_hd

Đồng phục thể dục thời dân quốc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.