Điện Trường Sinh
Ta dựa vào vách đá, cắn răng xử lý vết thương trên vai.
Vết thương không sâu.
Nhưng lại cực kỳ cực kỳ đau.
Trong toàn tông môn, người ta hiểu rõ nhất chính là tiểu sư đệ này.
Hắn vốn là một tên ăn mày dưới núi, dựa vào ăn xin mà sống, thường xuyên phải giành ăn với chó hoang, khắp người chi chít dấu răng do bị chó cắn.
Ta thấy hắn có linh căn, liền mang hắn lên núi, quỳ một ngày một đêm sư tôn mới đồng ý thu hắn.
Ta thương xót hắn tuổi thơ bất hạnh, luôn đối xử với hắn tốt hơn chút.
Nhưng ta chưa từng nghĩ, mười năm yêu thương chăm sóc lại nuôi ra một kẻ vô ơn.
...
Có người tới Tư Quá Nhai.
Người nọ nửa đứng trước mặt ta, nhẹ giọng nói: "Đau không?"
Ta chậm rãi ngẩng đầu, khoảnh khắc khi thấy người tới, tất cả uất ức lập tức tuôn trào: "Sư huynh..."
Ta và sư huynh Dận Chân đính hôn từ trong bụng mẹ, tình cảm trước giờ rất tốt, chỉ chờ sư tôn lần này đi chu du trở về sẽ cử hành hôn lễ.
Hắn đặt lọ thuốc ở bên chân ta, vén lọn tóc rối bù của ta ra sau tai.
Nhưng hắn vừa mở miệng, lại khiến ta như rơi vào hầm băng.
Hắn hỏi:
"Dận Nhạc, ngươi giấu hồn phách của tiểu sư muội ở đâu?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.