Điện Từ Bi

Chương 23





Trương Hằng đi từ hoa viên Từ Ninh Cung ra, chưa được bao xa đã gặp phải Lương Ngộ.
Tư Lễ Giám vẫn cứ phô trương hiển hách như vậy, bên cạnh Thủ phụ đương triều chỉ có 2 đứa tiểu lại, thế mà sau lưng Lương Ngộ lại là 3 4 đường quan, tất cả đều là thái giám theo hầu.
Tuyết trong Tử Cấm Thành vẫn chưa tan, mặt trời lấp ló, người kia mặc duệ tát màu son, dẫn theo đám tùy tùng chậm rãi đi đến từ đầu đường hẻm bên kia, mũ ô sa ép xuống rất thấp, bên dưới cái mũ vàng nạm ngọc là một đôi mắt sâu thẳm thanh nhã, lại còn xinh đẹp đến bức người.
Hắn vẫn còn chưa tới nơi mà ý cười đã tràn lan khắp mặt, dài giọng biếng lười nói: “Sắp sửa đến tết, lại thêm sang năm Hoàng Thượng đại hôn, năm nay Lưu Cầu tiến cống không ít.

Vừa rồi Tứ Phương Quán tới báo, nói sứ thần đã vào kinh rồi, nhà ta đi tìm khắp nơi mà thấy Trương đại nhân đâu, không ngờ lại gặp được Trương đại nhân ở đây.”
Trương Hằng nâng tay áo, khoe khoang gật đầu: “Ban nãy là Thái Hậu nương nương triệu kiến, ta đi về phía bắc một chuyến.

Tiến cống hàng năm đều có lệ, đồ nào đưa vào kho nấy.

Ví dụ như tơ lụa ngân lượng tiến cống, hẳn là nên chuyển vào quốc khố, nhưng dùng để chúc mừng Đế Hậu đại hôn thì đưa vào Như Ý Quán lại càng thích hợp hơn.” Trương Hằng cân nhắc nói xong, thấy Lương Ngộ chỉ mỉm cười chẳng đáp, trong lòng không khỏi phập phồng.

Cũng đúng thôi, bây giờ đã là thời nào rồi, còn nhắc đến tập tục cũ? Ông ta lập tức thay đổi ngữ khí, “Nhưng mà đồ tiến cống ngày tết, quy về làm chi tiêu ăn tết trong cung là đúng nhất.

Hiện giờ trong cung gánh nhiều phí tổn, vạn sự đều cần Lương chưởng ấn tận tâm, có bột mới gột nên hồ mà, cái này ta hiểu.

Theo ý ta, chi bằng cứ giao cống phẩm lại cho Lương đại nhân sai khiến, tránh cho tốn nhiều tay chân.

Thiếu thì phân phối từ quỹ công, thừa thì đưa lại vào quốc khố, dù sao Nội các cũng không tiện hỏi đến chi tiêu của hậu cung, dẫu hỏi cũng khó mà hiểu.”
Câu này nghe còn giống tiếng người, Lương Ngộ quay lại dặn dò Tần Cửu An: “Nghe thấy Trương thủ phụ dặn chưa? Cứ nghe theo ý Thủ phụ đại nhân mà làm.” Dứt lời lại cười với Trương Hằng, ra vẻ bất đắc dĩ mà nói: “Không giữ nhà không biết củi gạo quý, Tử Cấm Thành rộng lớn biết bao nhiêu miệng ăn, mở mắt ra đã tiêu tốn vạn lượng.

Còn có các nương nương chủ tử hậu cung, hôm nay đòi cái này ngày mai muốn cái kia, nào ai dám chậm trễ.


Mùa xuân mùa thu còn đỡ, cùng lắm là mấy thứ xiêm y trang sức trái cây điểm tâm này kia, đến mùa đông mùa hạ mới mệt, hết dùng than lại đến dùng băng, cái nào mà chẳng tốn kém! Ôi dào, nói thật trong cung còn bằng các quan viên bên ngoài, có người phía dưới tôn kính hầu hạ chu đáo.

Triều đình thì mục nát, đám quan nhỏ có gan nịnh hót cấp trên, lại không có gan nịnh hót Hoàng Thượng, ngài nói xem có bực hay không?”
Hắn nói nhiều lời ngấm ngầm công kích thế này, Trương Hằng nghe vào tai lại là một liều thuốc tỉnh thần.

Giờ đây làm gì có ai làm quan mà vẫn thanh bạch nữa đâu? Dù chưa bao giờ nhận hối lộ đi chăng nữa, chỉ cần Đông Xưởng muốn thì cũng có thể nhuộm người ta đen hơn cả quạ, rốt cuộc chẳng trắng nổi.

Lương Ngộ không đề cập đến thì còn đỡ, một khi đã nhắc thì chứng tỏ là muốn buộc ông ta lại phải động não, Tư Lễ Giám đã dựng nên nhiều chuyện bè cánh đấu đá rồi, ai biết được tiếp theo có lại lấy cái cớ này ra hãm hại quan viên Nội các nữa hay không!
Trương Hằng chỉ đành liên tiếp gật đầu theo lời hắn, “Lương đại nhân nói đúng, chính là lý lẽ này…”
Lương Ngộ lại cười, ôn hòa hỏi: “Thái Hậu triệu kiến Trương đại nhân, hẳn là vì chuyện lập Hậu chăng? Tư Lễ Giám đã tăng cường chuẩn bị đại lễ dùng khi hạ sính, ân chỉ muốn ban bất cứ khi nào, chúng ta đều có thể nâng ra ngay lập tức.”
Trương Hằng ậm ừ, “Ta cũng đang định chuyển lời với Lương đại nhân đây, ban nãy Thái Hậu lên tiếng, Hoàng Hậu được chọn lại thay đổi rồi, Thái Hậu nhìn trúng cháu gái Từ thái phó, định sách lập Từ thị làm Hậu.”
Lương Ngộ do dự, kinh ngạc hỏi: “Trước nay Thái Hậu và Từ thái phó không hợp nhau, sao có thể lập cháu gái Từ Túc làm Hậu được, không phải là Trương đại nhân nghe lầm đấy chứ?”
Trương Hằng lại nói không sai: “Ta cũng sợ nghe nhầm, hỏi lại Thái Hậu một lần nữa, Thái Hậu nói đúng là Từ thị, không hề sai lầm.”
Xem ra Nguyệt Hồi thực sự lừa được Trương Hằng rồi.

Năng lực nha đầu này thực sự không nhỏ, nhưng mà chuyện này làm xong, chỉ e phiền toái phía sau cũng nối gót mà đến.
Lương Ngộ gật đầu, “Đã là ý của Thái Hậu thì cứ nghe theo mà làm vậy! Sửa tên trên chiếu thư không khó, khi nào sẽ tuyên chỉ, nhà ta chờ tin của Thủ phụ đại nhân.”
Trương Hằng ngẫm nghĩ, “Dù sao cũng chỉ mươi ngày nửa tháng nữa thôi, làm xong trong năm nay để ăn tết cho ngon.

Còn có một chuyện này nữa, Thái Hậu nói muốn thêm nhân khẩu cho Đông – Tây lục cung, cô nương đủ tuổi trong nhà quan viên từ ngũ phẩm đều cho tham tuyển.

Còn đặc biệt nhắc đến nhà Vũ Văn Nam Uyển, rất có ý tứ muốn liên hôn.”
“Nhà Vũ Văn?” Lương Ngộ bừng tỉnh đại ngộ, “Cũng phải, những nhà phiên vương khác họ đó hiếm có cô nương tiến cung làm Phi.

Quả đúng là tấm lòng mẹ hiền của Thái Hậu, nghĩ mọi cách giúp Hoàng Thượng mượn sức phiên vương, củng cố triều cương.”
Cho nên mới nói Thái Hậu cứ như thể biến thành người khác sau một đêm, chắc chắn mơ thấy Tiên Đế khóc là giả, mơ thấy Tiên Đế mắng nàng làm càn, muốn mang nàng xuống cùng mới là thật thì có! Trương Hằng vẫn giữ nguyên nụ cười, hàn huyên thêm dăm câu, đi về phía triều phòng phía nam.
Suốt dọc đường đi, tuyết đọng dính đầy góc áo, Lương Ngộ giũ một bên vạt áo xếp ly, nhàn nhạt nói: “Những phiên vương khác họ trước đây từng đi theo Thái Tổ bình định giang sơn, thừa kế võng thế(*) đến tận hôm nay, triều đình vẫn phải dùng lễ nghi mà tiếp đãi.”
(*) Thừa kế võng thế: có nghĩa là số lần kế thừa là vô hạn, hơn nữa người kế tục còn được kế thừa nguyên vẹn tước vị vốn có của người trước, không bị hạ tước.
Dương Ngu Lỗ vâng, “Ngày trước Sùng Tông Hoàng Đế từng có tiền lệ không cần đợi đón vào cung đã phong Phi, chính là thưởng cho một phong hào, các phiên vương đề cử ra cô nương thích hợp, xem như là ân điển của hoàng cung.

Đến lúc đó triều đình phái người đến đón, nếu đầu xuân hạ ý chỉ, ước chừng phải đến tháng 6 tháng 7 sang năm mới có thể xong được.”
Lương Ngộ ừ một tiếng, “Cứ chờ đã, chờ đến khi ngai Hậu định chắc thì hẵng ban bố ý chỉ đến các phiên.

Từ hôm nay trở đi không được để động tĩnh bên ngoài lọt vào Từ Ninh Cung nửa lời, nếu Thái Hậu làm ầm lên, người hầu trong Từ Ninh Cung đừng hòng được sống.

Còn chuyện phong Phi vẫn phải nghe xem ý Hoàng Thượng thế nào, đến lúc đó Tư Lễ Giám, Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ đều sẽ điều động nhân lực tới tiếp ứng…… Phó Tây Châu, mấy ngày nay học hành thế nào?”
Dương Ngu Lỗ nói: “Bẩm lão tổ tông, tiểu tử kia lanh lợi, Phùng Thản nói là một hạt giống tốt.

Chỉ cần dạy dỗ cẩn thận, dăm ba năm sau ắt sẽ là nhân vật xuất chúng của Đông Xưởng.”
Lương Ngộ không nói nữa, tuy hắn chẳng có thiện cảm gì với đứa bé hoang kia nhưng đành nể mặt mũi Nguyệt Hồi, thành tài được cũng là chuyện tốt.
Từ đường hẻm đi về hướng bắc, phía trước chính là Lãm Thắng Môn, hẳn lúc này Nguyệt Hồi vẫn còn đang ở trong Hàm Nhược Quán.

Hôm nay làm xong việc rồi, ít nhất còn có thể nhân cơ hội về nhà hai ngày, tuy Hoàng Đế nóng lòng muốn nàng tiến cung nhưng cũng phải chờ cho hắn dàn xếp xong xuôi mọi thứ.

Hắn không giấu giếm thân phận Nguyệt Hồi với Hoàng Đế, nhưng khi ở ngoài vẫn cứ ngụy trang một chút là hơn, đây là chính là nhận thức chung mà hắn và Hoàng Đế đều ngầm hiểu.

Vẫn còn nhiều việc quan trọng cần làm, hắn định đến đón Nguyệt Hồi về trước, nhưng điều không thể ngờ chính là khi hắn đang vội vàng chạy đến Hàm Nhược Quán, thế mà cả Hoàng Đế cũng đang ở đây.
Đế Vương trẻ tuổi, đứng dưới ánh dương cũng tự tỏa ra một loại phong lưu hàm súc, đôi mắt phượng khẽ nhếch kia, lại thêm cả tóc mai đen nhánh, càng khắc thêm cho dáng vẻ thiếu niên nét đẹp đẽ tinh xảo.
Hoàng Đế đứng trước bậc thang, ngoảnh đầu chờ người bên trong ra.

Nguyệt Hồi cởi cái váy của Thái Hậu, mặc lại bộ lãnh bào quỳ hoa thái giám của nàng, nghe Hoàng Đế gọi, nàng đáp một tiếng, vừa buộc lại đai lưng vừa nói “đây rồi, đây rồi”, ở chung với nhau thư giãn đến vậy, giống hệt như nàng vẫn còn là tiểu thư Lương gia, còn Hoàng Đế là cậu học trò trường tư thục cùng đi cùng về.
Từ Ninh Cung và hoa viên Từ Ninh Cung rất gần nhau, ngay đối diện Trường Tín Môn chính là Từ Ninh Môn, bởi vậy không thể đi qua lối hướng bắc, biện pháp duy nhất là đi từ Lãm Thắng Môn rồi vào Nghênh Hi Môn, xuyên qua trị phòng Kinh xưởng Tư Lễ Giám, vòng ra xa khỏi Từ Ninh Cung.
Bọn họ đi về phía này, Lương Ngộ hơi khựng lại, nhanh chóng lui vào sau đầu hồi Hàm Thanh Trai, nghe bọn họ nói nói cười cười bước qua cửa ngách đi xa dần.

Dương Ngu Lỗ nhìn hắn, “Lão tổ tông, trông dáng vẻ Vạn Tuế Gia quả thực rất thích cô nương.”
Lương Ngộ chậm chạp gật đầu, quả thực cảm tình của Đế Vương vừa phức tạp lại vừa rời rạc, đã sắp sửa lập Hậu tuyển Phi mà vẫn không ngại ngùng tiếp cận với cô nương tình đậu sơ khai.

Hoàng quyền thiên hạ vốn thế, chỉ cần thích là sẽ có tiếp lời sau, huống chi còn có ca ca ruột là hắn đây, dù có đi lên từ nữ quan, hắn cũng có thể đưa nàng đến Hậu vị.
Chuyện tốt…là chuyện tốt mà…Lương Ngộ nhíu mày, bảo Dương Ngu Lỗ gọi người đến đây thăm hỏi.
Chẳng mấy chốc Chưởng ban Tăng Kình lĩnh mệnh chạy tới, rũ tay cung kính chào một tiếng lão tổ tông.
Tư Lễ Giám đông đúc nhân tài, một Lạc Thừa Lương vừa đi là Tư phòng bên dưới có thể thăng chức.

Tên Tăng Kình này luôn im ỉm như cái hũ nút, nhưng làm việc lại rất ổn thỏa, Lương Ngộ đã quan sát suốt 3 năm, Tăng Kình nhạy bén, không hề thua kém Dương Ngu Lỗ hay Tần Cửu An.
Lương Ngộ hỏi: “Hoàng Thượng đến bao lâu? Là mới đến, hay là đã đến từ sớm rồi?”
Tăng Kình thưa: “Bẩm lão tổ tông, Hoàng Thượng còn đến sớm hơn cả Trương thủ phụ, bên trong mới thay quần áo xong, bên ngoài đã thấy Vạn Tuế Gia đến rồi ạ.”
Lương Ngộ trầm mặc, thì ra ngay từ khi bắt đầu, Hoàng Đế đã luôn ở cùng với Nguyệt Hồi.
Kế hoạch biến hóa khôn lường, hắn vốn dĩ muốn tự mình đến chỗ nàng, không ngờ sứ thần ngoại bang bỗng nhiên tiến cung, quấy rầy dự định của hắn.

Bởi vì hôm qua hắn đã dặn dò Nguyệt Hồi thật cẩn thận, hôm nay lại sai khiến Tăng Kình giám sát, cho nên dù nàng ở một mình cũng không có gì đáng lo.

Hắn thậm chí rất thoải mái để nàng tự tay đảm đương việc này, tuy nói để cho một đứa bé chưa từng tiếp xúc quan trường đi lừa gạt Thủ phụ đương triều nghe thật giống trò đùa, nhưng chỉ cần hắn vẫn còn nắm giữ Tư Lễ Giám, nguy hiểm đến mấy cũng đều chỉ là thử thách cho nàng rèn luyện, cùng lắm thì cá chết lưới rách, dẫu hỏng việc đã có hắn đứng ra lo.
Chỉ có điều không thể ngờ Hoàng Đế sẽ đến, có Hoàng Đế đích thân tọa trấn, chẳng may Trương Hằng phát hiện người sau mành không phải Thái Hậu thì Hoàng Đế cũng có thể che chắn được.
Kể cũng lạ, một người mà bình thường ngay cả cất bước còn phải cân nhắc nên đặt chân trái trước hay chân phải trước lại có được quyết đoán nhường này, xem ra niềm yêu thích kia đã đủ khắc sâu.

Lương Ngộ khoanh tay, âm thầm thở dài, trước kia từng nghĩ là chuyện tốt, không ngờ khi chuyện tốt thành sự thật lại có chút bất mãn, cảm thấy mọi thứ tiến triển quá nhanh.

Con người luôn được voi đòi tiên như thế, bây giờ hắn lại có một nỗi phiền muộn mới, phiền muộn Nguyệt Hồi vừa mới trở về mà chẳng mấy chốc lòng nàng sẽ hướng về người khác.
Nguyệt Hồi ở đàng kia chẳng hay biết ưu phiền của ca ca, nàng còn đang bận cảm thán may mà cuối cùng đã hoàn thành đại sự, cho dù Hoàng Đế kiêng dè giọng nói của nàng thì vẫn có lòng cảm kích Đại bạn thôi.
Nàng theo đuôi Hoàng Đế vào Càn Thanh Môn, Hoàng Đế không về noãn các mà dẫn nàng đến mãi tận phía sau.

Khôn Ninh Cung ở ngay sau Càn Thanh Cung, chính giữa là một tòa Giao Thái Điện lẻ loi, Hoàng Đế chỉ về phía tòa cung cao lớn ngói lưu ly vàng, “Bảo tỉ của trẫm đặt ở nơi đó, tuy gần trong gang tấc nhưng lại do Nội các nắm giữ, mỗi ngày trẫm đều đứng đây nhìn thế này, thấy được mà không với được, phải chờ đến khi Khôn Ninh Cung có người vào ở, trẫm mới có thể tùy ý mở cánh cửa điện kia ra.”
Nguyệt Hồi gật đầu, “Cho nên việc chúng ta làm hôm nay chính là để Hoàng Thượng có thể cưới được người vợ tốt nhất.

Trong dân gian cũng như vậy, gia nghiệp thịnh vượng hay không đều dựa vào bà vợ có thể giữ nhà hay không.

Chưởng ấn đã nói tiểu thư Từ gia đầy một bụng học vấn, tương lai nhất định sẽ phụ tá Hoàng Thượng thật tốt.”
“Một bụng học vấn? Nghe răm rắp theo sách dạy cũng không hẳn đã tốt, thích cứng nhắc, chuyện to bằng hạt vừng cũng đủ tranh cãi nửa ngày.” Hoàng Đế nhợt nhạt cười, “Người đời đều nói làm Hoàng Đế thật thích, nhưng làm Hoàng Đế không có tự do, muốn chạy muốn nhảy cũng là không thể.”
Nguyệt Hồi tặc lưỡi, “Không thể chạy không thể nhảy, sau này qua tuổi ba mươi chắc chắn sẽ phát phì.

Nô tỳ biết một vị muối thương nọ không thích đi đường, ngay cả khi lên thuyền cũng phải có người nâng, nằm mà còn cao hơn cả đứng.” Rồi nàng lại cẩn thận nhìn kỹ hắn, không tưởng tượng nổi hắn mà béo thì sẽ thành bộ dạng gì, có phải đuôi mắt dài kia sẽ híp lại dữ tợn, cặp mắt phượng kia cũng sưng húp lên, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta buồn rầu.
Đời này của Hoàng Đế chưa từng có ai lo lắng tương lai hắn bị phát phì, kiểu luận điệu mới lạ làm hắn rất hứng thú, nghiêm túc cân nhắc một lúc, trang trọng nói: “Mười mấy đời tổ tiên Hoàng Đế của ta không có ai bị béo.


Chính sự nhiều như vậy, sầu muộn đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, lấy đâu ra mỡ thừa được.”
“Muốn hưởng phú quý ngập trời thì phải chịu mệt nhọc vô biên, đúng là không còn cách nào rồi.” Nguyệt Hồi hiếm khi nói được lời nào có học vấn đến vậy, “Bây giờ Hoàng Thượng vẫn chưa thành gia, thiếu vài người tâm kề tâm chia ngọt sẻ bùi.

Chờ sang năm Đông – Tây lục cung có người vào ở, Khôn Ninh Cung cũng có chủ, bao nhiêu người đều dốc sức vì một mình Hoàng Thượng, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ vững lòng hơn nhiều lắm.”
Hoàng Đế nghe những lời tương lai tươi sáng kia, lại chẳng cảm thấy được an ủi chút nào.
Người ngoài không hiểu được, bọn họ cho rằng làm Hoàng Đế là làm chủ thiên hạ, nữ nhân hậu cung tranh nhau yêu hắn, thực ra không phải.

Hắn lớn lên trong cung từ nhỏ, nhìn những hậu phi của Tiên Đế ai cũng là người sống sờ sờ, các nàng có thể thích hoa thích cỏ thích ăn uống, Hoàng Đế lật thẻ bài các nàng, các nàng đúng lệ hầu hạ, hầu hạ xong ai lại về chỗ nấy chờ hoài thai.

Hoài thai được thì quá tốt, coi như đã hoàn thành một nửa sứ mệnh tiến cung; không hoài được cũng không sao, tiếp tục lãnh lương tháng thị tẩm, tuần hoàn lặp lại, cả đời chẳng mấy chốc liền qua.
Yêu ư? Không có.

Thi thoảng chạm vào nhau một lần, thậm chí chẳng được coi là kết đôi, còn không bằng quen mặt bằng các đại thần trong triều.

Hoàng Đế thì sao, quá nhiều người, yêu không nổi, hiếm hoi lắm thì gặp được một hai người vừa ý, còn lại tất cả đều chỉ là điểm xuyết dệt hoa trên gấm, dù sao nhà Đế Vương chú trọng phô trương, ít đi thì lại không phù hợp.
Hoàng Đế hỏi nàng: “Nguyệt Hồi, ngươi có bạn chơi cùng từ thuở thanh mai trúc mã không?”
Nguyệt Hồi nói có, “Nô tỳ có một huynh đệ nghèo, tên là Phó Tây Châu, hai đứa cắm hương kết nghĩa, nó nhận nô tỳ làm tỷ tỷ.”
Đây chính là sự phóng khoáng của giang hồ, cách Hoàng Đế xa lắm, hắn hơi thẫn thờ: “Trẫm không có.”
Nguyệt Hồi thầm nghĩ làm Hoàng Đế thì còn cần bạn bè làm gì, đừng có khác người nữa.

Nhưng mà nàng không dám nói ra, nghĩ ngợi đáp: “Không có bạn cũng không sao, Hoàng Thượng vẫn có chúng nô tỳ hầu hạ, bán mạng cho Hoàng Thượng, giống như ca ca nô tỳ, còn có nô tỳ, còn có cả Phó Tây Châu.”
Hoàng Đế bật cười, đây là cô nương không biết né tránh, thể hiện lòng trung thành không chút hàm hồ.

Cái hộp giấu trong tay áo nóng bừng lên, hắn do dự nửa ngày, cuối cùng cũng rút ra đưa cho nàng.
“Hôm nay ngươi lập kỳ công, đây là thưởng cho ngươi.”
Nguyệt Hồi rất bất ngờ, cái hộp kia nhìn qua đã thấy quý báu, nhưng để tỏ ra khách khí, nàng vẫn xua tay nói không cần, “Làm việc cho Hoàng Thượng là phúc khí của nô tỳ, nô tỳ sao có thể đòi thưởng được.”
Trước nay Hoàng Đế chưa từng ban thưởng cho ai mà bị từ chối, cánh tay vươn ra nửa đường xấu hổ dừng lại, bởi vì căng thẳng mà trên mặt phủ một tầng ửng đỏ, lại đưa về phía trước, “Ngươi cầm lấy…Trẫm bảo ngươi cầm thì ngươi cầm, nếu không nhận chính là kháng chỉ bất tuân, phải chém đầu đó.”
Thế là cuối cùng Nguyệt Hồi “miễn cưỡng” nhận, miệng vừa nói “Hoàng Thượng khách khí quá rồi”, tay vừa mở nắp hộp ra.
Trong hộp là một cây trâm điểm thúy hình cá vàng nhỏ, tơ vàng bện vào tạo thành cái đầu to, một trái một phải nạm mã não đỏ làm mắt cá.

Nàng không hiểu lắm, “Sao Hoàng Thượng lại đưa nô tỳ cái này?”
Đây là lần đầu tiên Hoàng Đế tặng quà keo kiệt như vậy, ban thưởng bình thường không thế, chỉ là hắn cảm thấy càng ít càng tinh xảo mới càng có thâm ý.
Đáng tiếc Nguyệt Hồi hồ đồ, nàng làm sao mà tinh tế vậy được.

Hoàng Đế vốn nghĩ nàng sẽ kinh ngạc cảm thán một tiếng, thiên hoan địa hỉ nói lời cảm ơn, ai ngờ nàng căn bản không có được cái cốt ấy.

Hắn hơi luống cuống, lại không tiện nói quá rõ ràng, đành phải hàm hồ giải thích: “Con cá này có đôi mắt to, giống ngươi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.