Điện Từ Bi

Chương 50





Dù sao nằm mơ là chuyện riêng tư, trong mơ có vô pháp vô thiên đến mấy cũng chẳng ai làm gì được nàng.
Nàng còn cảm thấy dư vị vô tận, có lẽ là do đầu óc nửa đêm không tỉnh táo chăng! Mơ màng nằm xuống một lần nữa, thậm chí còn hy vọng viển vông có thể nối lại mộng đẹp, đáng tiếc mộng đứt rồi, rốt cuộc vẫn không quay lại.
Đến canh năm thì dậy, trời vẫn chưa sáng, cửa cung các nơi đều đã mở ra, Tử Cấm Thành ngâm mình trong đêm đen và gió lạnh.

Giữa đường hẻm âm u là các cung nhân cầm đèn đi trước, nếu ai ngắm kỹ tòa hoàng thành này thì sẽ trông thấy những điểm sáng di động lấp kín trên những dọc ngang rắc rối.
Nguyệt Hồi cầm đèn đi đến Càn Thanh Cung, tuy dế của nàng đã bị gà ăn nhưng dế của Hoàng Đế vẫn do nàng hầu hạ.

Công việc mỗi ngày của nàng là chải đầu cho Hoàng Đế, cho dế ăn, hầu hết thời gian còn lại là nhàn rỗi, đứng gác ở ngự tiền, thi thoảng nói chuyện với Hoàng Đế câu được câu không.
Đếm kỹ ra thì đã tiến cung gần một tháng, nàng quen thuộc Càn Thanh Cung lắm rồi, nhắm mắt cũng đi vào noãn các phía đông được.

Chỉ là hôm nay hơi uể oải, ngủ quá ít, lại còn thêm giấc mơ kia, nàng như bị trôi dạt vào Càn Thanh Cung.
Hẳn là lúc này Hoàng Đế đã dậy rồi, nhưng đi đến sảnh ngoài mới phát hiện ra không đúng cho lắm, trong ngoài noãn các vẫn im ắng.

Chẳng mấy chốc gặp được Liễu Thuận, Liễu Thuận nói: “Cô nương đến rồi? Hôm nay Vạn Tuế Gia lại ho, cả người mệt mỏi, ta đang sai người đi bẩm Chưởng ấn đây, để còn xem xem có cần mới thái y đến hay không.”
Nguyệt Hồi thấy lạ, “Thánh cung Vạn Tuế Gia không khỏe mà sao không truyền thẳng thái y, còn phải bẩm Chưởng ấn?”
“Cô nương không biết đó thôi, từ nhỏ Vạn Tuế Gia đã được Chưởng ấn chăm sóc, khi nào nên mời thái y, trong lòng Chưởng ấn hiểu rõ.” Liễu Thuận cười nói, nói xong lại đè thấp giọng, “Huống chi Vạn Tuế Gia là bậc Đế Vương, dăm bữa nửa tháng lại truyền thái y một lần, dù không bị truyền ra ngoài đi chăng nữa thì để người hầu bên cạnh nhìn vào cũng không hay.

Vạn Tuế Gia đương độ xuân thu đỉnh thịnh, có chút bệnh vặt thì uống hai viên Thanh Tâm Hoàn là khỏi, không muốn phải lao sư động chúng.”
Nguyệt Hồi ồ lên, tuy ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại thầm kinh ngạc quyền lực của Lương Ngộ đã rộng đến tận mức này, ngay cả Hoàng Đế muốn gặp thái y hay không cũng phải nghe ý hắn.

May mà hắn một lòng vì Hoàng Đế, Hoàng Đế cũng không nghi ngờ hắn, nếu một ngày nào đó sinh lòng bất trung thì đúng là không dám tưởng tượng hậu quả.
“Tôi vào xem một chút.” Nguyệt Hồi hơi cúi người, “Tổng quản cứ làm việc đi.” Vừa nói giao đèn lồng và tay nải chải đầu cho tiểu thái giám đứng bên, vén mành đi vào noãn các.
Hoàng Đế nằm trên giường, gò má ửng hồng, dáng vẻ giống y như lần đầu nàng gặp hắn, xem ra bệnh cũ lại phát tác.


Nàng hướng về phía trước hỏi: “Vạn Tuế Gia không thoải mái chỗ nào? Có đau lắm không?”
Hoàng Đế nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ là thấy ngột ngạt, muốn ho ra, không có gì nghiêm trọng.”
Nguyệt Hồi bước đến ngồi xuống, ém lại góc chăn cho hắn, nói: “Hôm nay không có triều hội, Hoàng Thượng nghỉ ngơi một ngày đi, nô tỳ nghĩ hẳn là do đại lễ chấp chính hôm qua hao tâm tốn sức quá, nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay.”
Hoàng Đế gắng gượng mỉm cười, “Có lẽ thế, dù không cần tự mình hỏi đến mấy việc chuẩn bị đó, nhưng nó cứ như tảng đá đè trong lòng trẫm vậy.

Bây giờ an ổn, được thả lỏng rồi, thế mà lại phát bệnh.” Nói xong ho khan hai tiếng, nhớ đến tin tức nhận được ngày hôm qua, “Trẫm nghe nói Đại bạn cũng không khỏe, bây giờ đã đỡ chưa?”
Nguyệt Hồi đáp: “Là đau dạ dày thôi, đến cũng nhanh đi cũng nhanh.

Lúc đêm qua nô tỳ về tha thản ca ca đã đỡ hơn nhiều, hẳn là không có gì đáng ngại, Hoàng Thượng cứ yên tâm.”
Hoàng Đế gật đầu, dừng một chút rồi hỏi: “Hôm qua ra ngoài lại gặp đúng lúc Đông Xưởng bắt người, có sợ không?”
Vậy là mọi kế hoạch của Lương Ngộ đều đã được Hoàng Đế thông qua từ trước.

Đưa nàng đi chơi chợ đêm cùng mới không khiến những người đó sinh nghi, dù sao Chưởng ấn là người bận rộn, thình lình ra đường đi dạo thì ai dám tin.
May mà mình vừa cẩu thả vừa hồ đồ, nếu đổi lại là một cô nương hay nghĩ ngợi thì hẳn đã cảm thấy bọn họ vì đại sự mà lôi nàng ra làm mồi nhử, phải giận dỗi ba ngày mới hả.
“Không sợ.” Nàng tỉnh bơ nói: “Thân thủ người của Đông Xưởng rất giỏi, đầu kia vừa bắt đầu đánh, đầu này nô tỳ đã lên xe ngựa hồi cung.”
Chính sự lạc quan thấu hiểu này của nàng đã hấp dẫn Hoàng Đế, cô nương nuôi trong khuê các đều là hoa quý, thiếu đi nhiệt huyết lẫn tinh thần của chính các nàng.

Hoàng Đế thở phào, cẩn thận nói: “Hôm qua Đại bạn hồi bẩm chuyện Tư trướng hoài thai, trẫm vẫn luôn muốn giải thích với nàng…Lời này không dễ mở miệng, trẫm cũng cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào, một đằng nói thích nàng, một đằng lại hạnh người khác, lại còn có con.”
Quả thật trước đó Nguyệt Hồi cũng có một khoảng thời gian không thoải mái nhưng về sau đã nghĩ thông suốt ra rồi, rất thông cảm mà nói: “Em bé của Tư trướng đã ba tháng rồi, ba tháng trước Hoàng Thượng còn chưa quen nô tỳ mà! Nô tỳ nghe Chưởng ấn nói Hoàng Thượng đến tuổi phải học bản lĩnh, cái này không trách Hoàng Thượng được, có thể thấy Hoàng Thượng học bản lĩnh rất giỏi.”
Hoàng Đế nghẹn lời, học bản lĩnh rất giỏi sao? Rốt cuộc lời này là khen hay là trách? Dù sao hắn vẫn thấy thật có lỗi với nàng, chuyện ngày đó xuất cung đi Thập Sát Hải trượt tuyết với nàng dường như đã biến thành bằng chứng lạm tình.

Rõ ràng khi đó là chân tình thật mà, đến bây giờ vẫn là như thế.

Nhưng trong lòng nàng sẽ nghĩ về hắn thế nào? Rộng lượng của nàng là vì thực sự không để tâm ư, hay chỉ là ép dạ cầu toàn, nói ra lời này là để khiến hắn an tâm?
Hoàng Đế nâng mắt lên, cẩn thận quan sát nàng: “Trẫm một đằng chuẩn bị nghênh đón Hoàng Hậu, một đằng hứa hẹn phong nàng làm Phi, lời hãy còn đó, Thái Y Viện lại báo cung nhân ngộ hỉ…Trẫm thực sự không còn mặt mũi nào.”
Hoàng Đế có thể chân thành đến thế này đúng là hiếm có, Nguyệt Hồi cũng không dám trách móc nặng nề, hào phóng nói: “Sao Hoàng Thượng lại nghĩ thế được, con nối dõi là điều quan trọng của nhà Đế Vương, Chưởng ấn đã nói thế rồi.

Tương lai Hoàng Thượng sẽ có rất nhiều phi tần, sẽ có rất nhiều hoàng tự, chẳng nhẽ mỗi lần một đứa bé sinh ra lại thấy có lỗi với nô tỳ?” Nàng mỉm cười, “Hoàng Thượng cứ yên tâm, nô tỳ sẽ không vì cái này mà xa cách Hoàng Thượng, chúng ta chơi cùng nhau rất vui mà, cho dù không được làm Quý Phi thì nô tỳ vẫn to gan coi Hoàng Thượng là bạn tốt.”
Hoàng Đế bỗng sinh ra một chút thất vọng, nghe ra được trong lời nàng còn giấu ẩn ý, đã có dự định rút lui kiểu “cho dù” này rồi.

Nàng tình nguyện làm bạn với hắn, lại chẳng muốn làm Quý Phi của hắn nữa.
Hoàng Đế lại ho, thêm một trận chấn tâm động phổi.

Cả người ngã xuống đệm chăn, tay vẫn còn túm chặt nàng, “Nguyệt Hồi, trẫm không muốn làm bạn với nàng, trẫm một lòng muốn làm phu thê với nàng.”
Nguyệt Hồi ngơ ngẩn, làm phu thê, cái này nghe xa xôi quá.

Nàng phát hiện hóa ra nàng chưa bao giờ nghĩ đến hai từ phu thê này, hình như nàng chỉ định làm thiếp cho hắn.
“Hoàng Thượng và Hoàng Hậu là phu thê, nô tỳ sẽ là hồng nhan tri kỷ.” Nàng kề bên mép giường hắn nói: “Chẳng hạn hôm nào Hoàng Thượng có tâm sự thì kể với nô tỳ, nô tỳ chẳng có bản lĩnh gì, nhưng mà ít nhất vẫn biết khuyên nhủ Hoàng Thượng.”
Nói mình không có bản lĩnh gì, có thể thấy quá mức khiêm tốn.

Bản lĩnh của nàng là tuyệt nhất trên đời, ban đầu hắn muốn giữ nàng lại là xuất phát từ quý trọng nhân tài lẫn cả băn khoăn, sau này mới dần nổi tư tâm.

Một nữ nhân hữu dụng đã hiếm có, lực hấp dẫn càng nhân đôi, dù thế nào hắn cũng không nỡ buông tay nàng.
Hắn thở dài, lẩm bẩm nói: “Có lẽ lời này nghe thấy dối trá, nhưng dù có nhiều nữ nhân đến mấy, trái tim trẫm vẫn là của nàng.”
Nguyệt Hồi muốn cười mà nghẹn lại, vỗ về tay hắn, “Nô tỳ hiểu mà, nô tỳ nhận tấm lòng này của Hoàng Thượng.

Bây giờ Hoàng Thượng đừng nghĩ những cái đó, dưỡng bệnh quan trọng hơn.”
Bên ngoài Ngự Dược Phòng đã đưa thuốc Hoàng Đế thường dùng đến, nàng dìu hắn dậy, lấy trong hồ lô ngọc ra mấy viên thuốc to bằng móng tay, cẩn thận đếm đủ bảy viên mới đưa vào tay hắn.


Dâng chén trà lên, chăm chú nhìn hắn nuốt vào, rồi lại nhận lấy khăn cung nhân dâng lên cẩn thận lau mặt cho hắn.
Hoàng Đế vốn trắng nõn, dính nước vào lại càng trong sáng hơn.

Nguyệt Hồi nhìn hắn, nhớ đến lần trước hắn mới khỏi bệnh, đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn nàng, còn có hàng mi dày tinh xảo, dù đã ngắm bao nhiêu lần vẫn phải cảm thán đúng là mặt mày như vẽ.
Nguyệt Hồi vui sướng thưởng thức, giống như đang ngắm hoa, chỉ ngắm chứ không vươn tay hái, ngắm xong sẽ rời đi, bởi vì không hái xuống thì sẽ không tiếc nuối, đối với Hoàng Đế cũng là vậy.

Bây giờ hắn đang ốm, vì giao tình trượt băng lần trước mà cũng nên cẩn thận chăm hắn.

Nàng áp tay lên trán hắn, quả nhiên là nóng bỏng tay, thuốc đã uống rồi, chẳng còn biện pháp nào khác, đành kéo tay hắn qua, giúp hắn ấn huyệt Hợp Cốc.
Nữ nhân trong cung đình này sẽ chẳng có người thứ hai ân cần đối đãi với hắn thế này, Hoàng Đế hổn hển hỏi: “Làm thế để làm gì?”
Nguyệt Hồi nói: “Đây là ngón nghề nô tỳ học được từ mấy ông lang trung, ấn vào huyệt vị này có thể hạ sốt.

Ngày trước Tiểu Tứ bị ốm, nô tỳ không có tiền mua thuốc, ấn huyệt theo cách này tầm hai chén trà, dần dần cũng khỏe lên.”
Tiểu Tứ nàng nhắc đến chính là đứa bé nghèo lang thang, nàng lấy cách chữa bệnh cho đứa bé nghèo ra dùng lên Hoàng Đế, nếu bị luận tội thì chắc chắn rơi đầu.

Nhưng Hoàng Đế chẳng thấy có gì không ổn, biết được nàng coi hắn như người nhà thì mới chăm sóc hắn đến vậy.

Nếu không thì chỉ như những cung nữ kia, hầu hạ uống thuốc xong thì lui sang một bên đứng gác, ngươi có sốt đến mê sảng cũng chẳng ai liếc mắt nhìn ngươi.
“Nguyệt Hồi, nàng ở lại đây, đừng đi.” Hắn yếu ớt nói.
Nguyệt Hồi đồng ý, “Hoàng Thượng ngủ đi, nô tỳ ở đây trông Hoàng Thượng.”
Lúc này Hoàng Đế mới yên tâm, quay đầu đi nhắm mắt lại.
Nguyệt Hồi vẫn không dừng tay, tiếp tục ấn huyệt cho hắn.

Quay đầu nhìn xung quanh trong lúc lơ đãng, phát hiện ra Lương Ngộ đã xuất hiện ở ngoài lạc địa tráo tự khi nào, cứ như vậy hờ hững lạnh nhạt nhìn nàng, không nói, không chuyển động, thậm chí còn chẳng chớp mắt.
Nguyệt Hồi muốn chào hắn, lại sợ đánh thức Hoàng Đế, bèn cẩn thận đặt tay Hoàng Đế lại trong chăn, đi ra ngoài noãn các.
Trời sắp sáng hẳn, đất trời phủ một màu xanh loãng nhạt, đứng từ nơi này nhìn ra cửa cung phía trước, mây mù vờn quanh, cung lầu nguy nga chìm trong tầng mây ấy.

Đèn lồng treo dưới hiên được gỡ xuống từng cái một, một loạt tiểu thái giám đồng thời thổi tắt nến, lại ngay hàng thẳng lối rời đi.

Lương Ngộ đứng trong nơi tối, khoanh tay nói: “Buổi sáng chưa ăn gì phải không? Vi phòng phía tây bày đồ ăn sáng rồi, qua đó dùng một chút đi.”
Nguyệt Hồi đi theo vào trị phòng nội thị, thái giám hầu thiện đã bày biện xong xuôi, mỗi người nhận lấy một tách trà.

Lương Ngộ phẩy tay, người hầu lui hết xuống, hắn bảo nàng ngồi, lấy một bát nhỏ khắc hoa văn cánh sen bằng ngọc xanh bên trong là cháo gạo huyết rồng tim gà, đặt trước mặt nàng.
Nguyệt Hồi nhìn sắc mặt hắn, hỏi: “Ca ca khỏe hẳn chưa?”
Hằn ừm một tiếng, “Không phải bệnh nặng gì, đau một canh giờ là khỏe.”
Nguyệt Hồi cúi đầu, ôm bát cháo tim gà trong lòng bàn tay, một lát sau mới nói: “Trông bệnh tình Hoàng Thượng không khác lần trước mấy, huynh không định truyền thái y cho hắn sao?”
Lương Ngộ lấy đũa ra, rút khăn chậm rì rì lau lại một lần, vừa lau vừa nói: “Đã uống thuốc rồi, hẵng chờ thuốc có tác dụng đã, bây giờ truyền thái y cũng chẳng làm được gì…Ăn đi.”
Nguyệt Hồi hết cách, lấy thìa bạc múc một miếng, nghĩ ngợi nói: “Muội thấy hắn sốt, cả người nóng như thiêu, huynh vẫn nên gọi thái y đến khám, châm cứu một chút cũng được mà.”
Lương Ngộ chẳng nói gì nữa, một lúc lâu sau mới bỏ cái bát trong tay xuống, lạnh lùng cất tiếng: “Bệnh phổi của Hoàng Thượng đã chữa mười mấy năm nay, chỉ biết lấy điều trị bồi dưỡng, không thể khỏi tận gốc.

Ta đã ở cạnh hắn mười mấy năm, mỗi lần phát bệnh đều như vậy, thái y đến khám nọ khám kia, bốn năm người hội chẩn cân nhắc kê thuốc, thêm thêm bớt bớt, uống thuốc xem tình trạng, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ta biết muội quan tâm Hoàng Thượng, nhưng có những việc không thể chỉ giải quyết bằng tấm lòng thành, muội chỉ cần làm tốt việc của mình là đủ.”
Nguyệt Hồi không dám nói gì nữa, là do mình nhiễu nhương không hiểu quy củ, mới khiến cho ca ca không vui.
Cứng chọi cứng không được, nàng nhìn chuẩn thời cơ xun xoe, cuốn tay áo đẩy một cái đĩa nhỏ đến trước mặt hắn: “Ca ca ăn cái này này, măng tơ mùa đông ngon lắm.”
Ban đầu sắc mặt Lương Ngộ không tốt, thấy nàng không hỏi han bệnh tình Hoàng Đế nữa, lúc này mới lộ ra một chút ý cười, “Muội cũng ăn đi.”
Sau đó bầu không khí cũng rất hòa hợp, chỉ là Nguyệt Hồi thầm thấy không được tự nhiên, tại sao ca ca lại giống như đã biến thành một người khác, càng ngày càng âm tình bất định.


Nàng biết cô nương đến mấy ngày không tiện sẽ rất vượng hỏa khí, chẳng nhẽ ca ca cũng có tật xấu này? Nhưng nàng không dám ăn nói lung tung, chỉ biết cẩn thận nịnh hót, có lẽ hắn lao tâm vì chuyện đảng Hồng La, mình phải thông minh một chút, không được đổ thêm dầu vào lửa.
Ăn sáng xong thì dùng trà hạnh nhân, hai huynh muội ngồi đối diện nhau, chẳng ai nói gì.

Bên ngoài tuyết nghỉ gió dừng, sương mù nổi lên dày đặc, cửa sổ nâng lên một khe hở, trông thấy sương mù như mây trên trời đang dần dần lan tràn vào.

Nguyệt Hồi nhấp một ngụm trà, liếc nhìn hắn qua cái mép chén, bỗng nhiên nhớ đến giấc mộng đêm qua, lập tức lòng dạ quay cuồng.
Thực ra nàng có chút chột dạ, có chút ngượng ngùng, lại càng hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với hắn, có lỗi với cha mẹ.

Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, thế mà nàng lại dám tâm viên ý mã với ca ca, quả thực không còn là con người nữa.

Nhưng hình như những việc như nằm mơ không có cách nào để chế ngự, nàng xấu hổ một lát, tự an ủi bản thân, nhanh chóng trở về tự tại như cũ.
(*) Tâm viên ý mã: Tim đập loạn như con vượn đang nhảy, con ngựa đang phi.
Nàng bắt đầu nhớ Tiểu Tứ, bắt đầu ngóng chờ tin tức của Tần Cửu An, trông thất thần hẳn đi.
Lương Ngộ nhìn ra, giương mắt hỏi: “Muội sao thế? Có việc gì?”
Nguyệt Hồi đáp qua loa: “Không có gì hết.”
Không có gì…Hắn đặt chén trà xuống, lạnh lùng cười nhạo.

Tuổi trẻ tốt ở chỗ đó, nhiều tinh lực, hôm nay nhọc lòng Hoàng Đế, ngày mai nhọc lòng Tiểu Tứ.

Còn hắn già rồi, không theo kịp tâm tư hay lung lay của nàng, tự do ngoài hồng trần đứng xem bọn họ náo nhiệt cũng không phải không thú vị.
Hắn đứng lên, “Ta phải đến Đông Xưởng một chuyến xem vụ án tiến triển thế nào.

Hôm nay Tiểu Tứ khởi hành đi Kim Lăng, muội có muốn chuyển đồ hay muốn gửi lời gì thì đưa cho ta, ta tiện đường mang đi.”
Nguyệt Hồi mờ mịt đứng lên, thiên ngôn vạn ngữ kẹt trong cổ họng, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Tần Cửu An đã hứa sẽ để Tiểu Tứ vào cung bẩm việc rồi, bây giờ hắn lại muốn đến nha môn Đông Xưởng, có lẽ Tiểu Tứ không vào được nữa.
Biết làm sao được nữa, nàng dám phó thác Tần Cửu An, lại không dám nhắc đến trước mặt hắn.

Buồn bã móc hai đôi lót giày từ trong ngực áo ra, đưa qua, “Huynh đưa cái này cho Tiểu Tứ, mấy ngày nay nhiều mưa tuyết, muội sợ nó lạnh chân, chẳng may lại nứt da.

Miếng lót này còn thêm một tầng vài dầu, nước không thấm vào được, nhỡ ướt giày cũng không đến nỗi.”
Lương Ngộ nhìn xuống, trong mắt bí mật mang theo bắt bẻ: “Thêu cái gì đây? Con rết?”
Nguyệt Hồi không vui, “Không phải con rết, là con trăn, muộn mong Tiểu Tứ sớm phong hầu bái tướng.”
Lương Ngộ không nỡ đạp đổ ước nguyện tốt đẹp của nàng, chỉ nói: “Ta thấy muội ở ngự tiền cả ngày, không ngờ vẫn còn rảnh thêu lót giày.

Có lòng là tốt, nhưng mà công phu thêu hơi kém, không nỡ trưng ra…” Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài: “Được rồi, cứ để ta lo, muội về noãn các đi, hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt.”
Nguyệt Hồi đứng trước cửa nhìn theo hắn, thấy hắn dẫn thủ hạ đi xa dần, bóng người dần chìm vào màn sương dày đặc.

Không thể gặp Tiểu Tứ là nỗi phiền muộn thứ hai, thái độ kỳ lạ của ca ca đã biến thành khối mây mù lớn nhất, đè nặng trĩu trong lòng nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.