Điện Từ Bi

Chương 51





Từ Nhật Tinh Môn ra đến đường hẻm lại đi thẳng về phía bắc, khi xuyên qua Ngự Hoa Viên, Lương Ngộ bỗng dừng chân.
Đoàn người phía sau cuống quít phanh lại, Tăng Kình cong người hỏi: “Lão tổ tông, lão tổ tông bị rơi mất gì hay sao ạ?”
Lương Ngộ nói: “Sai một người đến nha môn nội vụ lãnh hai đôi lót giày, chọn xong thì đưa đến Thần Vũ Môn, nhà ta muốn mang đi Đông Xưởng.”
Tăng Kình chẳng hiểu vì sao hắn lại muốn lấy miếng lót giày, cũng không tiện hỏi.

Vội xoay người gọi một Chấp sự lên sai đi làm, còn mình thì theo hầu về phía cửa cung.
Ở bên ngoài đã chuẩn bị xong xe liễn, bên trên đỉnh treo một chuỗi lưu tô, xung quanh sông Đồng Tử nổi gió, chuỗi lưu tô kia nhẹ nhàng lay động.

Tăng Kình cong eo nâng cánh tay đỡ, Lương Ngộ dẫm lên lưng tiểu thái giám bước lên xe, sau khi ngồi xuống thì buông mành cửa, xe liễn vẫn chưa chạy, đứng chờ Chấp sự vừa được phái đi quay lại.
Chỉ chốc lát sau đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bởi vì môn động của Thần Vũ Môn rất sâu, tiếng chân chạy phóng đại hẳn lên.

Lương Ngộ thoáng nhìn qua, Tăng Kình nhấc một nửa tầm mành cửa, kính trình miếng lót giày: “Lão tổ tông, đây là miếng lót giày tốt nhất trong nha môn nội vụ, lão tổ tông thấy có được không ạ?”
Lương Ngộ nhận lấy ngắm nghía, trong cung có cung nhân chuyên cho việc may vá thêu thùa, đường may chằn chặn đẹp hơn của Nguyệt Hồi không biết bao nhiêu lần.
Hắn gật đầu, nói đi thôi.

Nương theo ánh nắng mông lung ngoài cửa sổ, hắn lấy tay nghề của Nguyệt Hồi ra nhìn kỹ, càng nhìn càng thấy không vừa ý, không chỉ là đường may sứt sẹo, nét thêu thô kệch, điều khiến hắn không thoải mái nhất chính là nha đầu lớn thế rồi vẫn suốt ngày nghĩ cho người ngoài.

Tiểu Tứ rõ ràng chỉ là đứa bé gặp giữa đường, nàng còn quan tâm nó hơn cả ca ca ruột là hắn.

Miếng lót giày? Tay nghề không tốt thì chỉ xứng thêu lót giày, nhưng hắn cũng chưa từng ghét bỏ mà, vì sao nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc thêu cho hắn một đôi?
Hắn nhìn chằm chằm đôi lót giày xấu xí, còn cởi ủng quan ra cho hả giận, nhét đôi lót giày vào.

Đến lúc xỏ chân thì cảm nhận một chút, hơi chật, nhưng không ảnh hưởng gì đến thoải mái trong lòng.

Hắn cười lạnh, tiện tay ném bừa miếng lót của nha môn sang một bên.


Đứa bé nghèo thì biết tốt xấu gì, có miếng lót đắt tiền thế này đã là ân huệ cực lớn.
Chẳng mấy chốc đã đến ngõ Đông Xưởng, sau khi xe liễn dừng lại, Tăng Kình đi lên nghênh hắn xuống xe.

Có màn lộ diện hôm qua của đảng Hồng La, bây giờ khi hắn ra ngoài cần thận trọng hơn trước kia rất nhiều.

Mấy cái mạng chó loạn đảng kia không đáng giá gì, nhưng nếu một chỉ sợi lông của hắn bị tổn thương thôi thì đúng là cực kỳ thiệt hại.
Các Đương đầu trong nha môn, ngoại trừ những người lĩnh mệnh đi phá án, còn lại đều ra đón chào.

Vốn là vừa mới qua tết, còn có chút uể oải, thế nhưng sau vụ việc hôm qua, hiện giờ ai ai cũng căng da đầu, không dám có chút sơ suất trước mặt Đốc chủ.
Gạch xanh trong sân quét sạch đến nỗi không vương chút bùn, đôi ủng mạ vàng của Đốc chủ bước qua, dù áo choàng da báo đen dài chạm mũi chân cũng không hề bị vấy bẩn.

Phùng Thản bước lên, rũ tay hồi bẩm tiến độ thẩm vấn, khó xử mà nói: “Ba tên kia đều là lũ xương cứng, khảo vấn thế nào cũng không chịu khai thật.

Vốn định dùng trọng hình bức cung nhưng sợ bọn chúng chết, chặt đứt mất manh mối ạ.”
Lương Ngộ cười nhạo, “Sao mà chết dễ thế được, mấy người này vào sinh ra tử, kinh qua rèn giũa, dùng biện pháp tầm thường với bọn chúng vô dụng thôi.

Bây giờ cho cơ hội mà không nói, tưởng nhà ta hết cách rồi phỏng? Đảng Hồng La đã uống máu ăn thề kết nghĩa huynh đệ, nếu thực sự muốn nhìn huynh đệ chịu khổ chịu nạn còn mình thì thờ ơ rong chơi bên ngoài, thế thì không xứng với hai chữ nghĩa tình được đâu, đều chỉ là một đám ngụy quân tử khoác da sói.”
Hắn nâng tay, tà áo choàng phất lên, quay người ngồi xuống ghế bành, “Chọn lấy tên nào cứng đầu nhất dùng khổ hình, đưa hai tên còn lại đến xem.

Nếu khai ra thì tốt, không khai thì nhà ta còn rất nhiều cách ứng phó.”
Phùng Thản vâng, lập tức dẫn người vào nhà lao, Lương Ngộ gọi người đứng cuối hàng một tiếng Phó Tây Châu: “Ngươi ở lại.”
Tiểu Tứ nghe xong thì vội cúi đầu bước tới, chắp tay hướng về phía trước: “Có tiểu nhân, xin nghe Đốc chủ chỉ thị.”
Lương Ngộ ra hiệu Tăng Kình giao đôi lót giày cho Tiểu Tứ, một tay vỗ cái đầu sư tử trên tay ghế, nói: “Tỷ tỷ ngươi biết ngươi sắp đi Kim Lăng thì không yên tâm, nhờ nhà ta tiện thể nhắn cho ngươi, bảo ngươi đi đường cẩn thận.

Miếng lót giày này là nàng làm cho ngươi, nói Giang Nam mưa nhiều, đề phòng lúc khẩn cấp.

Đều là mấy thứ lót trong, ngươi cứ nhận đi, cũng là chút tâm ý của nàng.”
Nguyệt Hồi vốn dĩ chẳng phải cô nương nhiều tinh tế, bình thường không thể trông cậy nàng có thể tự mình làm mấy thứ nữ công.

Tiểu Tứ nâng miếng lót, cong eo nói: “Nhờ Đốc chủ thay tôi cảm ơn Nguyệt tỷ, chuyển lời cho nàng Tiểu Tứ sẽ tận tâm làm việc, chờ khi hồi kinh nhất định sẽ tới thăm.

Với cả…bảo nàng khi nào rảnh thì học chút may vá, đừng để một đôi lót giày cũng phải đến nhà kho xin, kẻo người ta chê cười.”
Hàng mi dài của Lương Ngộ thoáng nảy một cái, lại trở về vẻ thản nhiên như không mà nói: “Nhà ta sẽ chuyển lời cho, ngươi về chuẩn bị đi, một lát nữa đi theo Trương tổng kỳ xuất phát.”
Tiểu Tứ đáp vâng vang dội, đè mũ bước nhanh về phía trị phòng.
Lương Ngộ nhìn theo bóng dáng thiếu niên kia nhảy nhót rời đi, bước vào màn sương dày đặc, rất là mỹ mãn bưng chén trà lên, tao nhã kề lên môi nhấp một ngụm.
Bên ngoài loáng thoáng vang lên tiếng thét gào, hắn thản nhiên thổi trà, để xem mấy tên được gọi là xương cứng kia có thể kiên trì được bao lâu.

Nhưng mấy tên thô dã đúng là giỏi chịu đánh đập, thời gian chờ đợi đã dài hơn dự tính, cuối cùng phiên tử đi vào hồi bẩm, kếtquả không được như ý, cho dù ngục tốt đã đánh chết một tên mà vẫn không thể khiến hai tên còn lại mở miệng.
“Phế vật!” Hắn mắng một câu, đứng dậy đi về hướng nhà ngục.

Trong hình phòng vung vãi máu thịt đầy đất, chỉ đi đến ngạch cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng.

Hắn không đi vào hình phòng, chỉ đứng xa xa ngoài đường đi nhìn vào, hai người còn sót lại có kẻ hơn ba mươi, một kẻ thì cùng lắm chỉ qua hai mươi một chút.

Hắn ra hiệu cho Tăng Kình, ý bảo phiên tử đưa tên trẻ tuổi kia lên giá hành hình, còn mình thì chậm rãi bước đến trước cửa, cao giọng nói: “Nhà ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, khai ra hang ổ chứa chấp loạn đảng, những chuyện quá khứ sẽ được bỏ qua, thả ngươi trở về đoạn tụ cùng gia đình.:
Đáng tiếc người trẻ tuổi huyết khí ngập tràn, giống y như hai tên nho sĩ Nam Bi, thà chết chứ không cúi đầu, hào hứng hô to: “Có thủ đoạn gì thì lôi hết ra, ông đây sợ chết thì đã chẳng vào kinh.”
Lương Ngộ cười, vỗ tay khen ngợi, “Tốt, vậy là cơ hội đã hết, ngươi muốn nói cũng không nói được nữa.” Quay sang gọi người, “Cắt cái lưỡi hắn đi cho ta, lột quần áo ra quấn vải bố lên, nhúng vào vại dầu, đêm nay nhà ta muốn đốt đèn trời.”
Đông Xưởng có rất nhiều thủ đoạn, xẻo thịt bẻ xương máu chảy thành sông, tất cả đều không náo nhiệt sạch sẽ bằng đốt đèn trời.

Người sống sờ sờ bị đem đi thiêu sẽ phải trải qua dày vò dai dẳng, người chịu hình đã bất chấp tất cả, người xem hình càng phải chịu áp lực nặng nề.
Cắt lưỡi, bọc vải, tẩm dầu, lưu loát liền mạch.

Hình phòng khá nhỏ, không đủ để vùng vẫy tay chân, liền dịch đến bãi đất trống góc đông nam.


Sương mù là một tầng bảo vệ rất tốt, bình thường đốt đèn trời đều vào ban đêm, hôm nay hành sự ban ngày lại càng hay, để cho đồng phạm được chiêm ngưỡng kỹ càng.
Người trẻ tuổi bọc vải bố bị xách từ vại dầu ra, treo cao cao lên giữa không trung như con nhộng, máu chảy từ miệng đầm đìa rỏ trước ngực, gào thét gì đó chẳng nghe được.
Đến lúc này đã chẳng cần mở miệng nữa rồi, Lương Ngộ nheo mắt, lạnh giọng ra lệnh: “Động thủ.”
Phiên tử tuân mệnh, cầm cây đuốc đi tới, lửa bắt đầu bén từ mũi chân, ngọn lửa bò thẳng một đường lên phía trước, càng cháy càng vượng, người nọ vặn vẹo trong ánh lửa, trông giống một con nhuyễn trùng buồn cười.
Lương Ngộ quay lại liếc mắt một cái, tên bị áp giải tới xem hình sợ đến nỗi mặt cắt không một hạt máu, hắn tươi cười, ngân nga nói: “Cơ hội chỉ đến một lần, qua thôn này là không còn tiệm nào đâu.

Người ta trẻ trung mới hai mươi mấy, có nhiệt huyết bừng bừng mới dám xuống Cửu U chém Diêm La, ngươi đã đến tuổi cái tuổi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, chẳng nhẽ vẫn lỗ mãng như hắn hay sao?”
Giọng hắn trầm thấp, không nhanh không chậm, chẳng chút lo lắng sẽ phải tay không ra về.

Tên tù sót lại thở hổn hển như con thú hoảng sợ bị vây bắt.

Lương Ngộ biết gã đang nghĩ gì, hắn giỏi nhất là lợi dụng uy hiếp của “chính nhân quân tử”, vì thế vừa ngắm cái đèn trời đang đốt tưng bừng vừa dụ dỗ: “Đồng đảng không còn nữa, ai sẽ xem thường ngươi? Ai phỉ nhổ được ngươi? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nhân lúc vẫn còn mở miệng được thì mau nói đi, đừng để như tên kia, cuối cùng muốn nói cũng không nói được.”
Mùi thịt người bị đốt khuếch tán bốn phương tám hướng, hán tử bị trói lệ rơi đầy mặt, cả người run bần bật, da mặt trướng sình thành màu đỏ tím.
Lương Ngộ cũng chẳng thúc giục, hắn đủ kiên nhẫn để chờ tên kia suy nghĩ thông suốt.
Quả nhiên hán tử run rẩy xong, rốt cuộc đã hạ được nhẫn tâm, “Phố nghiêng Dương Mai, am Sĩ Đầu.”
Mọi người có mặt đều khẽ thở phào, Lương Ngộ liếc nhìn Phùng Thản: “Nghe thấy chưa?”
Phùng Thản hăng hái như tiêm máu gà, “Tiểu nhân lập tức dẫn người bao vây diệt trừ, thề quăng một lưới bắt gọn loạn đảng.”
Phiên tử Đông Xưởng tập kết, ủng quan dẫm rầm rập mặt đất.

Lương Ngộ xoay người đi ra cổng nha môn, vừa đi vừa hạ lệnh: “Tăng Kình ở lại xử lý chuyện này, kẻ cầm đầu loạn đảng trong kinh sống phải thấy người chết phải thấy xác, tuyệt đối không được để chạy thoát.

Ta về cung trước, chờ tin tốt của ngươi.”
Tăng Kình lĩnh mệnh, khom người đưa tiễn, khi đứng thẳng dậy xe liễn đã đi ra ngõ nhỏ.

Tăng Kình quay lại, gằn giọng phân phó: “Tập hợp nhân thủ, không được phép có sơ hở.

Lục soát hết tất cả các nơi, nếu còn để chạy mất thì cả nhà các ngươi đều xong đời!”
Tuy chưa đến mức liên lụy đến sinh tử, ít nhất vẫn ảnh hưởng đến tiền đồ, không một ai dám thiếu cảnh giác.

Sau đó là một màn vây bắt khắp thành, lúc ấy đám người loạn đảng đang định rút khỏi am Sĩ Đầu, không ngờ bị xưởng vệ chặt đứt đường lui, bảy người còn lại ẩn náu trong kinh thành bị bắt hết, không ai lọt lưới.

Cuối cùng Tăng Kình đã có thể thản nhiên về phục mệnh, đi vào trị phòng Chưởng ấn, cười nói: “Đã xong việc rồi ạ.

Lão tổ tông thần cơ diệu toán, nếu để bọn chúng tự do hoạt động trong kinh thì chúng quả thực muốn tính kế đại hôn của Hoàng Thượng.”
Lương Ngộ đang đứng trước cửa sổ buộc cái chuông gió cá vàng, nghe thấy Tăng Kình bẩm báo, nhàn nhạt nói: “Giang sơn Đại Nghiệp rộng lớn vạn dặm, vài tên loạn đảng nhãi nhép đã muốn điên đảo triều cương, đúng là si tâm vọng tưởng! Hiện tại đã tạm thời bình định mối họa trong kinh nhưng tuyệt đối không được lơi lỏng trong đại hôn được, đề phóng đảng Hồng La lại phái người vào kinh kỳ lần nữa.

Mấy thứ này dù sao vẫn phải diệt trừ từ gốc, chờ xem người phái đi Lưỡng Quảng làm việc thế nào, chỉ đến khi dẹp sạch cả ổ thì ta mới kê cao gối ngủ được.”
Tăng Kình dạ vâng, “Nhị đương đầu phá được vô số vụ án, chắc chắn sẽ không phụ kỳ vọng của lão tổ tông.

Nhưng mà Vạn Tuế Gia…lại không khỏe sao ạ?”
Chuông gió đã buộc xong, Lương Ngộ phất tay qua, một chuỗi leng keng êm tai vang lên, hắn khẽ mỉm cười, chậm chạp nói: “Mới qua năm, trời vẫn còn lạnh, lúc nào đến mùa đông cũng là thời điểm dễ phát bệnh nhất, chờ qua tháng Giêng sẽ tốt lên.”
Lời tuy nói thế, nhưng thân thể Hoàng Đế không cường kiện, đây cũng là sự thật.

Tăng Kình nghĩ ngợi, “Cung nhân mang thai kia đã đưa đến chăm sóc ở đường hẻm Dương Phòng.

Người hầu đã được sắp xếp theo lời dặn của lão tổ tông, hai thái y cũng được đưa qua, bắt mạch bình an sáng tối mỗi ngày.

Nhưng mà hai hôm nay mạch tượng hơi phập phòng, một lát phải mời Hồ viện sử đích thân tới khám một chuyến.”
Lương Ngộ gật đầu “Trước đó Hồ viện sử khám ra là hoàng tử, nếu không có bất trắc gì thì đây chính là Hoàng trưởng tử, địa vị hơn hẳn các hoàng tử khác.

Dù thế nào đi nữa, trước khi đứa bé ra đời không được phép để cung nhân kia có bất cứ sơ xuất gì.


Sáu người hầu hạ không đủ thì phái mười người, ta chỉ cần hoàng tự lớn lên khỏe mạnh, những thứ khác không hỏi đến.”
Tăng Kình là người thông minh, chỉ cần hai câu đã lĩnh ngộ ra ý tứ bên trong.
Sức khỏe Hoàng Đế không tốt, chắc chắn Hoàng tử đời sau phải được nuôi dưỡng đầy đủ từ trong bụng mẹ, đây là đại sự liên quan đến giang sơn xã tắc.

Cơ thể người mẹ giống như vật chứa, đối với nhà Đế Vương mà nói, một cung nữ không quyền không thế cũng chỉ xứng làm vật chứa mà thôi.

Điều bên trên muốn chính là đứa bé, nếu vật chứa này không cầm cự nổi thì cùng lắm tương lai mổ gà lấy trứng, căn bản sẽ chẳng ai buồn để tâm sống chết.
Lương Ngộ chậm rãi quay về trước án, lấy khăn ra lau tay, cái đồng hồ Tây Dương trên án chỉ đầu giờ ngọ, hắn sửa lại tay áo tỳ bà nói: “Phải đến Càn Thanh Cung xem một chuyến, nếu vẫn không đỡ thì chuẩn bị truyền thái y.”
Hôm nay sương mù cực kỳ dày, đã giờ này rồi mà vẫn chưa thấy tan.

Hắn bắt tay sau lưng đi trong đường hẻm, đi một đoạn mà cả lông mày lẫn lông mi đều dính giọt nước nho nhỏ, nhìn lại đằng sau giống nhưng đã xuyên qua một màn nước nặng nề.
Chưởng ấn luôn rất bận, phần lớn thời gian đi đường đều vội vàng, chỉ riêng hôm nay khác hẳn, hai miếng lót giày vẫn chưa bị rút ra, mỗi bước đi lại nếm ra một mùi vị khác.
Đi vào Nhật Tinh Môn, nhìn về Chính Đại Quang Minh Điện phía bắc vẫn như thường, không có gì khác biệt.

Hắn đi theo hành lang lên đan bệ, vào noãn các phía đông, liếc mắt một cái đã thấy Nguyệt Hồi vẫn còn canh giữ bên giường Hoàng Đế, cung nhân bên cạnh vắt một cái khăn ấm, nàng cẩn thận lau trên cánh tay và trên ngực Hoàng Đế.

Nghe thấy động tĩnh mới quay đầu lại nhìn, có chút mệt mỏi mà nói: “Chưởng ấn, buổi sáng nay Hoàng Thượng uống Thanh Tâm Hoàn đỡ được một lúc, đến đầu giờ tị lại phát tác.

Tổng quản sai người của Ngự Dược Phòng sắc thuốc theo đơn kê lần trước, bây giờ lấy nước ấm lau mình cho Vạn Tuế Gia nữa, đã khá hơn chút rồi.”
Lương Ngộ bước đến, dừng chân trước giường nhẹ giọng gọi Hoàng Đế: “Chủ tử, vẫn nên truyền thái y thôi, để bọn họ hội chẩn kê thuốc lần nữa.”
Hoàng Đế cũng rất nản lòng với chính mình, mở mắt ra mệt mỏi lắc đầu: “Truyền cũng vô ích, bọn họ không chữa khỏi bệnh của trẫm được.”
Lương Ngộ khuyên nhủ, “Chủ tử đừng nói vậy, vốn không phải bệnh nặng gì, quan trọng là phải điều trị.

Bây giờ mới qua năm, mùa xuân sắp về, khi trời ấm lên bách bệnh cũng tiêu tan hết.”
Hoàng Đế cười khổ, “Mong là thế.”
Khăn ấm lại được dâng lên, lần này Lương Ngộ nhận lấy, tự mình lau cho Hoàng Đế, vừa lau vừa nói: “Thần vừa đến Đông Xưởng một chuyến thẩm tra án đảng Hồng La.

Tên bị bắt sống khai ra nghiệt dư ẩn náu trong kinh, vừa rồi xưởng vệ ra quân, đã quét sạch toàn bộ, xin chủ tử an tâm.”
Hoàng Đế thở dài, “Diệt được là tốt, trong kinh luôn luôn thái bình, bỗng nhiên từ đâu nhảy ra một đám cướp, hại bách tính không được một ngày yên ổn.” Vừa nói vừa ho, dừng một lúc mới nói tiếp được, “Lệnh cho chín cổng tăng mạnh kiểm soát, người từ nơi khác vào kinh đều phải xác minh thân phận, không được để những kẻ đó lẻn vào được nữa.”
Lương Ngộ vâng, “Những thứ này thần đã dặn xuống rồi, chủ tử cứ an tâm dưỡng bệnh.”
Hoàng Đế mệt ghê gớm, mỗi lần phát bệnh đều tiêu tốn nửa cái mạng của hắn, nói nhiều thế này đã mệt muốn chết rồi, đành nhắm mắt lại nặng nề vào giấc.
Lúc này Nguyệt Hồi mới ra khỏi noãn các, đi theo Lương Ngộ về trị phòng.

Nhưng nàng đầy một bụng không vui, vừa vào cửa đã nói: “Nếu thái y không chữa được cho Hoàng Thượng thì tại sao không triệu tập lương y trong thiên hạ? Bây giờ hắn còn trẻ, vẫn còn đủ sức chống đỡ, sau này có tuổi rồi thì làm sao chịu nổi sốt cao như vậy nữa?”
Từ khi nàng trở về đến giờ, chưa một lần nào cao giọng với hắn.

Thế mà lần này vì Hoàng Đế, nàng dám bắt đầu nghi ngờ hắn rồi, điều này khiến hắn rất không vui.
“Triệu tập lương y? Thế thì sao muội không đi chiêu cáo thiên hạ Hoàng Thượng bệnh không dậy nổi luôn đi, để cho mấy phiên vương đó sớm ngày lập kế, sớm ngày điều binh đánh thẳng đến kinh sư?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, “Nguyệt Hồi, ca ca để muội tiến cung không phải để muội quay ra phản ta.

Ta biết muội thích Hoàng Thượng, nhưng muội chớ quên hai chúng ta mới là ruột thịt.

Đừng chỉ mải ngó mặt đặt món nữa, ai thân ai sơ, muội còn phân rõ nữa hay không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.