Điện Từ Bi

Chương 7





Nguyệt Hồi ngơ ngác một lúc, bỗng nhiên hiểu ra cái giữ lại mà hắn nói còn có một tầng nghĩa khác.
Chẳng nhẽ là vì chấp niệm của nàng với mặt đẹp quá sâu đậm, làm hắn hiểu lầm rồi? Chắc hắn cho rằng nàng chăm bẵm Tiểu Tứ là để nuôi chồng nhí cho mình, nhưng mà trời đất chứng giám, nàng có hồ đồ hơn nữa cũng không thể làm ra chuyện hỗn trướng như vậy được.
Nàng xấu hổ sờ trán, “Muội không ý định không an phận gì với Tiểu Tứ hết, chỉ coi nó như đệ đệ ruột thôi.

Muội với nó cùng nhau chịu khổ mà lớn, bộ dạng xấu xí của nó muội đều nhìn hết rồi, thật sự không thể xuống miệng được, ca ca tuyệt đối đừng hiểu lầm.”
Lương Ngộ cũng chỉ tìm hiểu vậy thôi, trên đời có rất nhiều việc không thể nói trước, nếu hắn không nhặt nàng về, hai đứa bé càng ngày càng lớn, tìm người ngoài kết hôn chưa chắc đã có kết quả, hoặc là ngày dài tháng rộng, thật sự kết đôi sinh hoạt cùng nhau.

Nhưng hôm nay Nguyệt Hồi đã trở lại bên hắn, sẽ có rất nhiều việc không đi theo quỹ đạo ban đầu, hắn hỏi rõ ra rồi, nàng không có ý định “kia” với Tiểu Tứ, vậy thì những an bài trong tương lai sẽ dễ dàng hơn, không thương gân động cốt, không làm tổn hại ai.
Hắn nhoẻn miệng, bên môi hiện ra một rãnh cười nhàn nhạt, giống như hoa tháng ba rơi làm mặt ao gợn sóng, “Như vậy cũng tốt, tương lai mỗi người đều có tiền đồ của mình, không nhất thiết phải buộc chặt vào thành người một nhà.

Càng nhiều nhân tình càng nhiều lối đi, trong tay ta nắm giữ nha môn lớn như vậy, bên cạnh lại chẳng có nổi một kẻ tin tưởng được, nếu Tiểu Tứ có tố chất, sau này bồi dưỡng cho tốt, rồi sẽ có cơ hội bật lên.”
Cuối cùng Nguyệt Hồi cũng yên tâm, tuy mình chỉ lớn hơn Tiểu Tứ hai tuổi nhưng lúc nào cũng như bà mẹ già của nó, được no bụng rồi thì bắt đầu tính toán phải làm sao để đứa nhỏ này có tương lai.

Bây giờ muốn bước chân vào quan trường Đại Nghiệp không hề dễ, hoặc là vùi đầu đọc sách đến chết thi đậu công danh, nếu như trong nhà có cơ cấu thì ngay cả Cẩm Y Vệ cũng thừa kế được.


Tiểu Tứ lại chẳng có gì, nếu không phải nàng nhận được một ca ca ngoài dự đoán, có lẽ nó chỉ có thể dựa vào cái mặt đẹp đi làm tiểu quan(*), hoặc là dẫn dụ cô nương trong sạch rồi về ở rể cho người ta.
(*) Tiểu quan: trai lầu xanh.
Nguyệt Hồi cười nói: “Muội cũng có ý định này, muốn nhờ ca ca lo lắng cho Tiểu Tứ giúp, ai ngờ ca ca hiểu muội, muội còn chưa mở miệng đã làm xong hết rồi.”
Lương Ngộ nhẹ nhàng nâng khóe môi, “Người Lương gia trọng tình trọng nghĩa, người khác đối đãi bảy phần tốt với chúng ta, chúng ta sẽ báo đáp lại họ mười phần.”
Hắn nói xong đứng lên đi dạo đến trước cửa, nhìn cái sân trắng xóa bên ngoài, tuyết đọng thành tầng trên viên ngói đen, chậm rãi thở dài một cái, “Tòa nhà này xây từ khi ta còn là Bỉnh bút, đến bây giờ đã 3 4 năm, số lần ta ngủ lại đếm được trên đầu ngón tay.

Bởi vì trong nhà không có ai, trở về cũng chỉ là sân đình vắng vẻ, làm ta càng thấy thêm cô đơn, cho nên tình nguyện ở lại trị phòng qua đêm.

Hôm nay ở nha môn ta nhận được đề bổn từ ngoại trấn, có người dâng tấu nói Vĩnh Ninh quận vương gả muội muội trái quy củ, bỗng nhiên lại nhớ đến muội.

Ta vốn không thể dứt ra được, lại lo lắng thuộc hạ hầu hạ không chu đáo, lo lắng ma ma không dạy được muội, cho nên mới gác hết công vụ trở về xem.” Hắn quay đầu lại, ấm áp nhìn nàng, “Tuy nói hiện giờ ta đã đi đến bước đường này, vướng bận trùng trùng hiểm nguy rình rập, nhưng muội yên tâm, ca ca sẽ cố hết sức bảo vệ muội bình an vô sự.”
Nguyệt Hồi vốn là người cẩu thả, nghe hắn nói thế, cái mũi cũng cay cay.
Nàng đứng bên cạnh hắn, còn nhớ ngày xưa lùn tịt chỉ đứng đến eo ca ca, tuy mấy năm nay đã cao lên hơn chút, miễn cưỡng mới chạm được đến vai.

Người làm việc trong cung, mỗi nơi đều lộ ra tinh tế, nhìn tóc mai bên thái dương hắn, nhìn quai hàm sắc nét, hầu kết có chỗ hơi gồ lên, bỗng dưng lại có một nỗi thê lương xót xa.
Không phải cốt nhục chí thân thì sẽ không có cách nào đồng cảm thấu đáo với hắn.

Nguyệt Hồi cảm thấy ca ca vẫn có chút yếu ớt, thân ở vị trí này, dù cho quyền to thế lớn, chỉ sợ cũng sẽ nơm nớp ngày đêm, không thể yên ổn được như người bình thường!
Nàng ôm lấy cánh tay hắn như khi còn bé, ngửa đầu nói: “Mạng của chúng ta là nhặt về được, nếu năm đó không phải huynh đưa muội chạy đi, muội cũng không sống được đến ngày hôm nay.

Người ta nói phú quý hiểm trung cầu mà(*), chỉ cần ca ca giữ được chính mình thì cũng là giữ được muội.”
(*) Không có nguy hiểm thì sẽ không có phú quý.
Nàng mềm mại dựa vào hắn, trọng lượng êm ái dừng trên cánh tay, đã nhiều năm như vậy, hắn quát tháo tới lui chốn quan trường, vốn tưởng mình chán ghét bị mọi người đụng chạm, thì ra không phải.

Theo lý mà nói bây giờ nàng đã lớn, cũng nên chú ý nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng lời đến bên miệng lại không nỡ thốt ra, không đơn thuần chỉ là vì huynh muội mới đoàn tụ, càng là vì thỏa mãn khát vọng thân cận của bản thân.
Nguyệt Hồi có một vấn đề để nghẹn đã lâu, bây giờ mới đủ can đảm hỏi hắn: “Năm nay ca ca hai mươi lăm rồi, sao không tìm người một bầu bạn? Cứ mãi cô đơn một mình cũng không được đâu.”
Lương Ngộ hờ hững, “Ta là thái giám, còn tìm bạn làm gì?”
“Là không tìm được sao?” Nàng bắt đầu lao lực nghĩ ngợi, “Trong cung nhiều cung nữ như vậy, đều là do huynh quản, làm sao mà đến một người thích hợp cũng không tìm ra?” Giữa những câu chữ đầy ắp đồng cảm.
Lương Ngộ có chút bất đắc dĩ, “Không phải không tìm ra, người nịnh bợ ta nhiều lắm, muốn nữ nhân còn không dễ ư! Chỉ là ta không có tâm tư đó, thân mình không còn dùng được, ai dám thổ lộ tình cảm với ta? Nằm cùng nhau lòng đầy ý xấu, chi bằng nằm một mình thanh tịnh tự tại.”
Thực ra cũng chưa chắc, ngoài miệng Nguyệt Hồi khó mà nói, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần mỗi gương mặt này thôi đã đủ để coi trọng cả đời, thân mình dùng được hay không đâu còn quan trọng!

Nhưng mà có những đau khổ chỉ mình hắn biết, nói thêm nữa chỉ tổ càng thêm thương cảm, liền vội vàng chuyển sang buôn chuyện tào lao, “Tào quản sự chuẩn bị cho muội một gian thư phòng, để muội đưa ca ca đi xem.”
Nha đầu bên cạnh tiến lên hầu hạ, Lương Ngộ nâng tay ý bảo các nàng không cần đi theo, mở ô tản bộ rời khỏi hoa sảnh với Nguyệt Hồi.
Tuyết rơi rất lớn, cứ như ông trời đang thả bông, đậu lại trên mặt ô tạo thành tiếng vang sàn sạt nho nhỏ.

Nguyệt Hồi mặc chiếc áo lông sáng màu khoác ngoài, xiêm y cắt may vừa vặn với thân thể, nhìn từ phía sau trông mảnh mảnh thon thon, rất có ý vị như lan tựa quế.

Thỉnh thoảng nàng sẽ quay đầu lại, giống như khi còn nhỏ được mua cho đồ chơi mới, háo hức dẫn hắn đi mở rộng tầm mắt, miệng nói liên miên: “Trước kia muội thật hâm mộ ca ca có thư phòng của riêng mình, sau này lưu lạc bên ngoài, đến cơm cũng chẳng có, niệm tưởng này cũng hoàn toàn đứt đoạn.

Hôm nay Tào quản sự đưa muội đi xem, kỳ thực muội thấy hổ thẹn quá đỗi, muội chẳng biết được mấy chữ, phí phạm mất thư phòng tốt nhường này.”
Lương Ngộ cùng nàng bước lên bậc thang, lắc ô cho rơi bớt tuyết đọng, tự khép ô mình lại rồi cầm lấy cái ô trong tay nàng, “Đồ đạc là vật chết, cốt lõi nằm ở người dùng, chỉ cần muội không làm rơi bút, dùng thế nào cũng không phí hỏng được.” Nói xong lại dừng một chút, rũ mi cất lời, “Nếu trong nhà không gặp chuyện, muội cũng là một cô nương học đủ thứ thi thư, nào sẽ thành ra như bây giờ…May mà ta tìm lại được muội, không có gì là muộn hết.”
Thư phòng Tào Điện Sinh bố trí thực sự rất tao nhã, không có bày biện hoa mỹ, một bàn một ghế một bệ đàn, đượm nét cổ xưa trong vẻ tĩnh lặng.

Nguyệt Hồi thích lắm, nàng luôn có một cảm giác kính sợ với những thứ này, cẩn thận chạm nhẹ từng cái, sờ xong thì đứng đó nhìn hắn, trong mắt đầy ắp chờ mong.
Lương Ngộ nghĩ ngợi, “Hôm nay chưa dạy muội cái gì mới, dạy muội viết được tên mình trước đã.” Hắn đặt giấy nơi ánh nắng chiếu qua ô cửa, chấm mực viết xuống hai chữ ngay ngắn trên đầu tờ giấy Tuyên Thành, “Nguyệt Hồi”.
Tên nàng ít nét, không quá khó học, chỉ là nàng chưa từng viết chữ bao giờ, ngay cả tư thế cầm bút cũng lộ ra kỳ quặc, hắn làm mẫu mấy lần mà nàng vẫn chưa nắm được trọng điểm, hắn đành phải cầm tay dạy nàng.
“Năm ngón giữ bút, mỗi ngón đều có một vị trí riêng.” Hắn đặt quản bút vào giữa ngón trỏ và ngón áp út nàng, “Yểm, áp, câu, cách, để,(*) ngón tay cầm bút phải thả lỏng mới có thể chuyển động linh hoạt, vậy mới viết ra chữ đẹp được.”
(*) Thuật ngữ trong thư pháp, 5 chữ về cách cầm bút được truyền lại từ đời Vương Hi Chi, Vương Hiến Chi (chú thích rõ hơn ở cuối chương).
Hắn dạy nàng, dạy đến là tận tâm tận lực, nhưng Nguyệt Hồi lại như trôi vào cõi thần tiên, đôi mắt hoàn toàn dùng để thưởng thức bàn tay hắn.
Người đẹp nhờ xương, sự tinh xảo của Lương Ngộ lan tràn đến tận đầu ngón tay.

Hắn có một đôi tay xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, cân xứng thon dài, trên ngón cái đeo một chiếc nhẫn vàng ròng chạm hoa, càng nổi bật lên mười ngón tay thuần tịnh ưu nhã.

Nguyệt Hồi có một tật xấu quái gở, đó là khi nàng nhìn một người, cái liếc mắt đầu tiên sẽ là mặt, cái liếc mắt thứ hai sẽ là tay.

Có đôi khi mặt không quá đẹp cũng không sao, chỉ cần bàn tay đủ đẹp cũng hóa thành hoàn mỹ trong mắt nàng.
Có chút đại nghịch bất đạo, nhưng thực sự là chảy dãi ba thước, nàng quay đầu lại nói: “Ca ca, đợi lát nữa chúng ta luyện chữ tiếp, để muội xem chỉ tay cho huynh đã.”
Lương Ngộ sửng sốt, “Xem chỉ tay?”
Nàng nhe răng cười, gật đầu liên tục, “Muội biết xem chỉ tay mà.” Sau đó không thèm nói nhiều vồ lấy tay hắn, quay cuồng sờ soạng khắp bàn tay.
Lương Ngộ nào biết tà tâm của nàng bất tử, chỉ thấy hẳn là cô nương huyết hư khí nhược, bàn tay lạnh quá chừng.

Hắn nhíu mày, “Lát nữa bảo Tào Điện Sinh mời đại phu tới, kê vài thang thuốc cho muội bồi bổ.”

Nguyệt Hồi nói không cần, “Muội rắn chắc lắm.

Thuốc là ba phần độc, muội không đau không ốm, uống thuốc vào chẳng để làm gì!”
Lương Ngộ thấy nàng bướng bỉnh cũng đành hết cách, nhẫn nại để mặc nàng sờ mó, nàng xuýt xoa nửa ngày, hắn hỏi: “Nhìn ra được gì rồi?”
“Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chịu nhiều phỉ báng, một sớm đắc chí, lên thẳng trời cao.” Nàng thao thao bất tuyệt, “Ca ca lận đận ở chỗ quá thông minh, người thông minh tâm tư tỉ mỉ, khó tránh khỏi muộn phiền, phải thả lỏng ra mới được.

Còn cả đường nhân duyên này, ca ca là người kiên trì đến tận cùng, đời này không động tâm tư tam thê tứ thiếp, thực sự rất ‘chuyên nhất’ đó.”
Cái này không cần xem cũng biết, hắn mà muốn tam thê tứ thiếp thì đã chẳng chờ đến tận bây giờ.
Hắn thu tay lại, đưa mắt liếc nàng một cái, “Nhân duyên ta thế nào tạm thời chưa biết được, nhưng mà ta biết muội đang muốn giở trò lừa bịp, cho nên mới túm lấy ta nói xằng nói bậy.”
Đúng là oan uổng nàng quá mà, Nguyệt Hồi vội nói không phải, một lần nữa nhặt bút lên uốn nắn tư thế.
Chữ Lương Ngộ viết là kiểu chữ tiểu khải ngay ngắn, đầu bút lông xinh đẹp đĩnh đạc, hai chữ Nguyệt Hồi hiện ra trước mắt, mô phỏng theo chỉ là chuyện nhỏ.

Nàng nhấc bút hít một hơi, vốn đang rất có khí thế, ai dè khi ngòi bút đặt xuống giấy mới phát hiện ra không hề dễ nắm giữ chút nào.

Riêng chữ ‘nguyệt’ tám phần đã bị nàng viết lệch bảy phần, còn chẳng bằng đứa bé 6 7 tuổi trong trường tư thục.
Nàng than một tiếng, “Có phải tại đầu bút cứng không? Muội không viết được bút lông sói này đâu!”
Lương Ngộ vẫn rất kiên nhẫn, “Khi mới học thường bị thế, sau này quen tay sẽ dần luyện ra chữ đẹp thôi.” Hắn giúp nàng lật tờ giấy Tuyên Thành lên, nâng cằm nói: “Lại đi.”
Kết quả nét bút Nguyệt Hồi vẫn uốn lượn như giun bò, lúc này không chỉ đơn thuần là chữ xấu nữa, bút thuận đảo điên, sợ là một mảnh huynh muội tình thâm sẽ bị hủy hoại hết trong buổi học này.
(*) Bút thuận: thứ tự viết các nét khi viết chữ Hán.
Lương Ngộ đứng đằng sau không nhịn được mà lắc đầu, đành nắm lấy tay nàng.

Nàng ngồi hắn đứng, hắn không thể không hạ lưng xuống, nửa cuốn nàng vào lồng ngực.
“Nét chữ phải thẳng…” Hắn lẩm bẩm nói, thấy nàng càng thêm câu nệ, kinh ngạc hỏi, “Viết chữ chứ đâu phải chém đầu, muội run cái gì?”
Nguyệt Hồi vẹo cổ nhỏ giọng ngập ngừng: “Ca ca, huynh túm tóc muội rồi…A, đau…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.