Tử Thụ phân tích: “Cả nhà thím Trần rất tốt với chúng ta, khi cha mẹ còn sống, quan hệ giữa hai nhà chúng ta cũng tốt rồi, nên huynh nghĩ đồ chúng ta đưa không thể đơn giản qua loa được. Nhưng thu nhập2của nhà chúng ta trong thôn vẫn có nhiều người chưa biết, nên cũng không thể đưa đồ quá khác người.”
“Vậy chúng ta đưa đồ giống mọi người trong thôn rồi thêm một ít trang sức bạc, mọi người thấy được không?” Tử La đề8nghị.
“Đề nghị của Tử La không tệ, đúng là chúng ta có khả năng tặng Đào Hoa tỷ một ít trang sức bằng bạc, như vậy vừa không gây chú ý mà cũng có thể để cho Đào Hoa một ít bạc cất đáy hòm,6mọi người thấy sao?” Tử Vi nói.
Cửa hàng Châu Ngọc Lâu này có hai tầng. Ở cái trấn Cổ Thuỷ này, quy mô như thế có thể nói là không cửa hàng vàng bạc nào sánh được.
Tử La bước vào Châu Ngọc Lâu mới nhận ra trình độ chế tạo trang sức ở đây cũng không khác lắm so với suy đoán của nàng. Tử La có một đôi khuyên tai, một đôi vòng tay xuất xứ từ cửa hàng Châu Ngọc Lâu này nên nàng cũng hiểu đại khái về trình độ chế tạo trang sức ở triều đại này.
Trình độ chế tạo trang sức ở thời này phải nói là cực kỳ tinh xảo, so với thời hiện đại, công nghệ chế tạo của nó cũng không kém gì nhiều, thậm chí có một vài món đồ còn tinh tế hơn so với thời hiện đại. Có thể thấy được, người có tay nghề giỏi ở nơi nào cũng không thiếu.
“Khách quan, mời sang bên này, ở đây có đủ trang sức bạc, vòng tay, trâm cài, vòng cổ các loại, khách quan nhìn trúng món nào cũng đều lấy ra xem được.” Tiểu nhị nhanh nhẹn giới thiệu.
Tiểu nhị thấy Tử Vi và Tử Đào nhìn vào một chiếc vòng tay khắc hình hoa sen tịnh đế, nhanh nhẹn lấy chiếc vòng tay đó từ trên kệ ra.”
“Ánh mắt hai vị thật tốt, vòng này điêu khắc hoa sen tịnh đế này do sư phụ trong tiệm vừa thiết kế ra trong năm nay, vừa mới đánh ra xong, mấy hôm trước mới đưa đến đây. Coi như chỉ có một chiếc ở trấn Cổ Thuỷ này. Không biết hai vị có phải định mua tặng người ta không ạ?”
“Ta nói này, cô bé ngốc thật đấy, cô mới được bao nhiêu tuổi chứ, sao dùng được món trang sức dành cho người đã thành thân. Tất nhiên ta sẽ đoán là mua tặng người khác rồi. Chẳng lẽ cô định mua về tự mang à?”
Không biết từ lúc nào, bên cạnh Tử Đào xuất hiện một thiếu niên tầm mười mấy tuổi mặc cẩm y hoa phục. Hắn thấy Tử Đào hỏi cái vấn đề “ngớ ngẩn” như thế liền buột mồm chỉ trích, còn dùng vẻ mặt hoài nghi chỉ số thông minh đánh giá Tử Đào.
Tử Đào là ai? Cái danh hiệu ớt cay nhỏ không phải tự nhiên mà có, nàng chịu sao nổi thiếu niên ngạo mạn này, thế nên Tử Đào bùng nổ: “Ngươi mới ngu ấy, cả nhà ngươi đều ngu! Bổn cô nương mua về sau này dùng không được à? Ai bắt ta phải đi tặng người khác nào?”
“Tiểu Dư, đưa Chu tiểu thiếu gia lên lầu hai lấy trang sức.” Tiểu nhị không hổ là người phục vụ được huấn luyện của cửa hàng lớn, cách xử lý những vụ ầm ĩ vô cùng thành thạo, dăm ba câu đã đổi chủ để.
Tiểu nhị được gọi là Tiểu Dư kia chạy bay qua nhiệt tình đưa thiếu niên lên lầu.
“Hừ! Hôm nay bổn thiếu gia còn có chuyện phải làm, không chấp nhặt với ngươi!” Tiểu thiếu niên vừa lên lầu vừa nói.
“Vịt chết, có ngon thì đừng đi! Bà cô ta đây còn đang chờ ngươi chấp nhặt đấy.” Tử Đào cực kỳ tức giận, quên luôn cả chuyện giữ gìn hình tượng thục nữ.
“Tử Đào, thôi, người ta đi rồi, muội không chấp nha.” Tử Vi dỗ.
“Đúng đó tỷ, chúng ta không thèm chấp hắn. Nhị tỷ, chúng ta chọn trang sức cho Đào Hoa tỷ tiếp đi.” Tử La cũng biết tính Tử Đào cứng đầu như lừa, phải nịnh mới dỗ được nên cũng hùa theo Tử Vi.
“Đừng để tỷ gặp được hắn ta nữa, không thì không yên đâu!” Tử Đào bỏ lại một câu tàn nhẫn sau đó bị mấy món trang sức khác hấp dẫn.