Điền Viên Cốc Hương

Quyển 1 - Chương 120: Trợ Trụ vi ngược* cũng không thể buông tha



Trợ Trụ vi ngược* = Giúp vua Trụ làm điều ác

Lễ bái sư đã chuẩn bị tốt, cáchươngthân đưa tới mấy thứ dĩ nhiên giữ lại nhà,CốcVũ muốn làm đơn giản một chút, nhưng không đành lòng phá tan hưng phấn của mọi người, thân bất do kỷ để Vương thị làm xiêm y.

Từ ngày Hạ Xuyên bị Lí Hà Thị ôm đi ăn bánh, cách một ngày hai ngày Lí Hà Thị lại qua ôm hắn đi, nhưng chưa bao giờ quá thân thiện, tiểu tử này một dạng coi nãi chính là nương, cười đến chảy nước miếng, mỗi khi Tiểu Mãn chỉ vào trán của hắn mắng hắn không có tiền đồ, hắn cũng cười nước miếng chảy ròng, cuối cùng Tiểu Mãn cũng bị hắn chọc cười.

Một đám người thanh thế to lớn đi bái sư, chỉ cóCốcVũ, nhân vật chính, một lòng một dạ đăt lên thần tiên quả.

Đến tửu lâu, Hứa Thế Cùng lại ngăn cản mọi người, nói là Miêu lão tiên sinh không thích phô trương như vậy, vẫn là vô cùng đơn giản tốt để Lí Đắc Tuyền, Vương thị và mình cùng nhau mangCốcVũ qua dập đầu, đưa một ít thịt là được, "Miêu lão tiên sinh thu đồ đệ, là tạo hóaCốcVũ, cũng là duyên của hai người, nếu không hợp ý của hắn, đưa nhiều lễ hắn cũng không chịu, chuyện đã định rồi, không làm lễ chỉ khiến cho lòng các ngươi không buông ý."

Một lời nói đã phủ định tâm tư mọi người, cứ y như vậy làm việc.

Miêu lão tiên sinh thấyCốcVũ quỳ xuống dập đầu giòn tan, rất nghiêm túc, vuốt râu cười, uống qua trà, lễ bái sư xong.

An Cẩm Hiên đi theo vì chuyện chiết cây thần tiên quả, lại bị Miêu lão tiên sinh ngăn đón, "Ngươi tiểu tử này, lần tới không thể làm như vậy, còn có ngươi,CốcVũ, ngày sau có chuyện gì phải cùng vi sư thương lượng trước, biết không?"

Lời này đại khái chỉ có An Cẩm Hiên vàCốcVũ nghe hiểu, vội vàng đồng ý, tưởng Miêu lão tiên sinh tức giận, ai ngờ hắn lại cười to: "Giống ta lúc còn trẻ. Ha ha..."

Lí Đắc Tuyền bọn họ không hiểu gì hết.

CốcVũ nói: "Sư phụ, ta đến chiết cây thần tiên quả, sang năm ngươi là có thể ngồi dưới tàng cây vừa hóng mát vừa ăn thần tiên quả."

Miêu lão tiên sinh gật đầu, "Nhớ kỹ, không thể động tới cây bên phía bàn đá". Nói xong, không biết là không đành lòng nhìn cây bị chặt hay là thế nào, cũng không đi theo vào.

Tiểu nhị hỗ trợ An Cẩm Hiên và Lí Đắc Tuyền, kéo An Cẩm Hiên hỏi: "Cẩm Hiên, lần trước ngươi nói phân tro trị bệnh gì, nói cho ta biết a, ta về cả nửa ngày nghĩ không ra, hỏi tiên sinh hắn cũng chưa nói."

CốcVũ bật cười, tình cảnh ngày đó An Cẩm Hiên một thân đầy lọ nồi, nhìn tiểu nhị nói: "Không phải là trị bệnh tham lam sao!"

An Cẩm Hiên vội gật đầu, "Đúng, là trị bệnh tham lam."

Chờ Lí Đắc Tuyền và An Cẩm Hiên chặt nhánh cây, lại cẩn thận chiết cây,CốcVũ vẫn không quá yên tâm, chỗ tiếp nối có cần san bằng không, lá mỏng như vậy có thể bảo trì đủ hơi nước không, chồi non có thể nẩy mầm không.

Cứ như vậy lo lắng, làmCốcVũ lại có chủ ý, đem một cái thùng gỗ treo cao lên cành phía trên, phía dưới thùng đục một cái lỗ nhỏ, một cọng dây thừng bằng rơm vòng qua, như vậy có thể bảo trì ẩm cho chỗ tiếp nối.CốcVũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đã tận lực, đến lúc đó nhìn xem có được hay không.

Tiểu nhị kia thở dài, "Tiên sinh nên vội, vừa thu đồ đệ,trong nhà thùng gỗ cũng không có."

Lí Đắc Tuyền là người thật thà, vội nói sẽ đưa một ít tới.

Trở ra cửa, Lí Đắc Tuyền và Vương thị mấy người muốn đi mua vài thứ cho Linh Nga, trong nhà cũng cần mua thêm đồ, khó được dịp Vương thị ra cửa một lần, nói muốn mua đồ đáp lễ chohươnglân đến nhà tặng đồ,CốcVũ có lòng muốn cho cha mẹ đi dạo, liền nói mình và An Cẩm Hiên mệt mỏi đi tửu lâu trước ăn đậu hủ.

Lí Đắc Tuyền đồng ý, nói với Vương thị nơi nào bán cái gì.

CốcVũ và An Cẩm Hiên đi ra khỏi ngõ nhỏ, gặp Hoàng quản gia mặc vải thô sam đứng bên đường, một mặt tươi cười,CốcVũ nổi da gà, lôi kéo An Cẩm Hiên đi qua bên kia đường.

Hai người nhất thời không biết đi chỗ nào.

Vẫn là An Cẩm Hiên nói, "Đi, chúng ta đi lộ khẩu nhìn xem."

Nói tới lộ khẩu,CốcVũ liền biết hắn muốn làm cái gì, vừa rồi nàng sở dĩ không nói ra, một là nhớ tới giáo huấn lúc trước của Kinh Trập, thứ hai không biết An Cẩm Hiên có việc hay không, hắn đã mở miệng,CốcVũ thấy không có gì lớn lao, dù sao cũng không gian nguy như lần trước.

Đến lộ khẩu, thấy một cửa hiệu mặt tiền bán bánh gạo, bánh rán, người không ít, hộ nông dân đi tập hợp, sẽ ghé cửa hàng ăn một chén bánh đúc hoặc là mua bánh gạo, bánh rán mang đi, hoặc mình không thể ăn, cũng mua một cái hai cái cho đứa nhỏ ở nhà. Bánh rán ba văn tiền một cái, bánh gạo một văn.

CốcVũ và An Cẩm Hiên đứng một góc một lúc lâu, thấy thật nhiều người mua bánh rán, nghĩ lại cũng đúng, không phải hộ nông dân nào cũng làm bánh rán, huống chi nồi chảo mất nhiều công sức, còn không bằng mua ăn, hai ba văn tiền có thể lấy ra.

Lão bản gầy, nhân lúc không có người mua, phun một bãi nước miếng ra bên ngoài, hai cái tay bóng nhẫy gãi trên đầu, nhoáng lên một cái,CốcVũ nhìn đến buồn nôn, thầm nói ngươi này làm ăn thật mất vệ sinh. Cũng không ảnh hưởng sinh ý của hắn, hộ nông dân vẫn mua như thường,CốcVũ nhìn bàn tay gầy khô của hắn cầm bánh gạo bỏ vào giấy gói lại, thẳng lắc đầu.

Lão bản thấyCốcVũ và An Cẩm Hiên đứng cách đó không xa nhìn, cũng không mua, liền vẫy tay đuổi, "Tránh ra tránh ra, không cần trì hoãn buôn bán của ta!"

CốcVũ bọn họ xê dịch qua bên cạnh, An Cẩm Hiên lấy ra hai văn tiền định mua bịCốcVũ gắt gao kéo lại.

Lúc này, tấm mành trong cửa hàng vén lên, một phụ nhân mập mạp bước ra, chỉ vào lão bản gầy teo kia mắng, "Ngươi nhìn tiền đồ của ngươi, ngườI ta nói hai câu ngươi cũng không dám trả lời, ngươi không biết ta hôm nay qua ca ta, oán trách ta, mặt mũi lão nương đều bị ngươi làm mất hết, không phải chỉ là một thây ma và quỷ thôi sao? Nếu không lúc trước ca ta giúp đỡ ngươi buôn bán, ngươi có được hôm nay!"

Lão bản gầy teo cười khổ,CốcVũ và An Cẩm Hiên ở một bên xem diễn, thầm nói lão bản xì ke cưới một mụ dạ xoa, thật đáng thương, mãi cho đến khi thấy mụ dạ xoa kia đi ra sau mành,CốcVũ mới cầm lấy hai văn tiền vừa rồiAn Cẩm Hiên lấy ra, đi mua này nọ.

Lão bản gầy guộc thấyCốcVũ có tiền, mặt mày hớn hở, liên tục hỏi hắn muốn cái gì,CốcVũ mua hai cái bánh gạo, thấy tay chân lão bản có chút rối ren, không ngừng thúc giục, "Lão bản ngài nhanh chút, ta còn phải theo ca ta đi hốt thuốc a!"

Hai chữ bốc thuốc vừa ra, hai mắt lão chủ tiệm gầy còm sáng lên, "Tiểu cô nương các ngươi muốn hốt thuốc a."

CốcVũ giọng điệu có chút xung, "Không bốc thuốc đến trấn trên làm gì, trong nhà cái gì không có, ta còn ăn bánh gạo của ngươi làm gì, nếu ngốc trong nhà, không là đậu đỏ hầm ta cũng không hiếm lạ."

Lão bản kia không nghĩ nhiều, còn tưởng gặp hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhưng có chút bạc, lập tức nói khéo như rót mật, "Nha, ta nói với các ngươi, trấn trên chúng ta Tế Thế Đường là y quán tốt nhất, ngươi nhớ tên này, ngàn vạn lần không cần đi thỉnh lang trung bậy bạ, tốn bạc không nói, y không tốt bệnh trở nặng khó xử bản thân."

Có một câu nói như vậy cũng đủ rồi,CốcVũ lười nghe hắn ngồi nói đâu đâu, nàng sợ đến lúc nhịn không được cùng hắn gây gổ, còn tưởng lão bản này nếu cải tà quy chính sẽ không cùng hắn so đo, nhưng nhìn bộ dáng doạ dẫm phụ nữ của hắn, lại nghe hắn là họ hàng gần của Tế Thế Đường, hơn phân nửa không thay đổi được, nên cho hắn chút giáo huấn lại nói.

An Cẩm Hiên vàCốcVũ lại trở lại đường, "Ngươi vừa rồi còn lôi kéo ta, thế nào lúc này không ngại ô uế?"

Nói xong hắn đưa tay chụp,CốcVũ vội ngăn hắn lại, "Ta không chê bẩn, Cẩm Hiên ca, trên người ngươi không phải có thuốc sư phụ ta đưa mang về cho ta tập phân loại sao?"

An Cẩm Hiên lấy ra vài bao giấy nhỏ,CốcVũ cũng không dài dòng, dùng con dao bằng xương của An Cẩm Hiên mở ra một bao, rắc vào bánh gạo, sau đó cất vô, làm An Cẩm Hiên cứng lưỡi, "CốcVũ, thuốc này vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì sao?"

"Không thể xảy ra vấn đề gì, không chết người, cũng chỉ là, khụ khụ, ngươi đi theo ta là được." Thấy An Cẩm Hiên còn nghi hoặc lo lắng, nàng lại nói, "Không có việc gì, ngươi nghĩ đi, sao ngay từ lúc đầu sư phụ ta dám cho ta thuốc này chứ."

An Cẩm Hiên yên tâm, lại đột nhiên không hiểu, "Chúng ta làm gì? Không phải là đi giáo huấn tên trợ Trụ vi ngược kia sao?"

CốcVũ hừ lạnh một tiếng, "Là muốn giáo huấn, nhưng là không cần chúng ta phải ra tay."

Khi nói chuyện đã đến đằng sau cửa hàng,CốcVũ để An Cẩm Hiên đứng ở đầu ngõ, nếu có gì không đúng thì ra mặt, một mình nàng vào ngõ nhỏ, quả thực là Hoàng quản gia, nàng hít sâu một hơi, chạy nhanh tới, "Ân nhân!"

Hoàng quản gia sợ tới mức nhảy dựng, ân nhân hai chữ vừa ra khỏi miệng, làm mặt mày Hoàng quản gia hớn hở, gần nhất hắn làm gì cũng vì thanh danh thôi, vì thế cũng cười: "Ngươi, vị tiểu cô nương này, là lần trước ta đỡ ngươi sao?"

CốcVũ liên tục gật đầu, miệng đầy mê sảng, "Ân nhân, ngươi không biết tình huống ngày đó, ta không thể bị quăng ngã, vạn nhất bị đám kia nhân đụng vào, mạng nhỏ ta sẽ không còn, ít nhiều ngài đã cứu ta, nhà ta nghèo, cũng không có gì có thể tạ ngươi, đây là cái bánh gạo, là ta mua ở cửa hàng ở lộ khẩu, đều nói là bánh gạo của nhà đó tốt nhất, người mua cũng nhiều, ta chỉ có hai văn tiền, liền mua cho ngài hai cái ăn, tuy ngài không hiếm lạ mấy thứ này, nhưng là cũng là một phen tâm ý của ta, nếu ngài không ăn..."

CốcVũ nói chuyện lúc thì mặt mày hớn hở, lúc thì muốn khóc, như sợ Hoàng quản gia kia ghét bỏ bánh gạo.

Hoàng quản gia không nghi ngờ gì, nghĩ quả thực còn có người báo ân, vui mừng quá đỗi, tiếp nhận bánh gạo, hai ba miếng nuốt vào, còn lặp lại, "Là cửa hàng đầu thôn lộ khẩu kia à, quả thực danh bất hư truyền!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.