Điền Viên Cốc Hương

Quyển 3 - Chương 23: Tha cho ngươi, gian như quỷ



Bởi thế Như Ý vào ở phường nhuộm. Hoa Ti Nhu và Hoa Thị thiện tâm, hơn nữa Như Ý xuất thân nha đầu, biết xem mi cao mắt thấp, rất cẩn thận chăm sóc hai mẹ con. Hoa Ti Nhu có nàng chiếu cố, Hoa Thị không cần động tay, going như lão thái thái hưởng phúc.

Trong lòng mỗi người đều có một khúc mắc. Hoa Ti Nhu có, Như Ý ra cửa cũng dĩ nhiên là có, nên không hỏi nhiều, như vậy có một đoạn trải qua ăn ý, hai người có chút tỉnh táo ý tứ hàm xúc ở bên trong.

Cốc Vũ ở bên này như cũ thật yên lặng. Ngày thường có nương cùng mỗ mỗ trông cửa hàng, cha cùng ông ngoại và sư công đều ở một chỗ, ngày thường nàng nhiều lắm dạy Hạ Xuyên cùng Đình Hữu, ngày qua coi như là bình thản, chỉ là quá mức bình thản.

Bên cửa hàng An Cẩm Hiên nàng không giúp được gì, rất tự tại thoải mái, mỗi ngày ăn no ngủ ngon rồi lại ăn, cũng không có nhiều quy củ không thể ra ngoài, nàng thường đi ra ngoài lắc lư, Vương Thị thấy bộ dáng nàng rất thoải mái, thường nói đến tuổi này phải cao ráo mập mạp mới tốt.

Ngày này, Cốc Vũ lại hưng trí bừng bừng muốn ra ngoài, “Nương, mỗ mỗ, ta đi ra ngoài dạo sẽ trở lại.”

Vương Ninh Thị không thể không nề hà, “Ta nói tính tình mỗi người, cả đời nói bao nhiêu, làm bao nhiêu chuyện đều có định số. Ngươi coi Cốc Vũ trước kia yên lặng cả ngày trốn ở trong phòng, đây là muốn bù lại đây.”

Vương Thị cũng cười, “Không cần gây phiền toái cho cô cô ngươi!”

Cốc Vũ gật đầu, ra ngoài đi dạo.

Thẳng cửa nam đến đường cái Đông Thuận vốn có một khoảng xa, hơn nữa mặt trời bắt đầu gắt, Cốc Vũ nhìn trên đường không nhiều cô nương mang nha đầu ra cửa, chỉ có một hai người, đều dùng khăn che mặt che khuất. Nàng còn nói thầm thời đại này nữ nhân thật chịu tội, thứ này che rất nóng, nhưng với các cô nương yêu quý làn da trắng non mịn của mình thì không chịu lộ ra.

Liên quan, người đến tiệm thêu cũng ít hơn.

Ánh mặt trời chói chang trên đầu, Cốc Vũ cũng cảm thấy nóng lên, ỷ vào quen đường tính toán đi xuyên qua ngõ nhỏ, không chỉ đường gần hơn, không cần bị phơi nắng, lại thanh tĩnh.

Con đường lát đá vắng vẻ, nhà hai bên đường ngẫu nhiên có thể thấy được mái cong, vách tường loang lổ, cách đường cái rất gần, lại thanh u khó được, ngón tay Cốc Vũ xẹt qua vách tường, còn dùng ngón tay nhè nhẹ gõ, nàng nghe mỗ mỗ nói qua, rất nhiều người thanh chuyên xây phòng, nhưng người cùng khổ đều là tường đất, kẻ nửa vời muốn chút thể diện nên dùng thanh chuyên và bùn, không ít nhà còn có tường ngăn.

Lúc này Cốc Vũ thấy mặt tường là thanh chuyên, lại ngẩng đầu nhìn xem có phải lợp ngói không, đoán nhà này không phải toàn bộ là thanh chuyên, đoán vậy cũng không biết là nhàm chán.

Ánh sáng trước mắt tối lại, Cốc Vũ nhìn thấy một người đứng trước mặt mình, nàng ngẩng đầu híp mắt nhìn một cái, không khỏi ngẩn ra, cũng không nói nhiều, nghiêng người muốn đi.

“Tiểu nha đầu! Nói, ngươi ở đây làm cái quỷ gì?” Ngữ khí rất không tốt.

Cốc Vũ nhìn hắn, cũng không e ngại, không phải là một Đoàn Vô Vi sao? Tuy không có ôn nhuận như ngày thường, nhưng cũng không hung ác, nhiều lắm chỉ có chút lôi thôi. Không cần Đoàn Vô Vi nói nàng cũng biết hiện tại hắn như thế nào. An Cẩm Hoa đâu còn dung chứa hắn, không nói đến đứa nhỏ trong bụng Hoa Ti Nhu là của An Cẩm Hoa, huống hồ hắn cùng Hoa Ti Nhu còn có chút tình cảm. Dù không có tình cảm, Đoàn Vô Vi muốn buộc Hoa Ti Nhu nhập phủ, còn không phải là đánh hắn một bạt tai? Cứ như vậy, dựa vào An Cư, Đoàn Vô Vi còn có kết cục tốt gì.

Vị trong nhà kia cũng không bớt việc. Lúc trước Đoàn Vô Vi vì Hoa Ti Nhu lại náo như vậy, Hàn Thị lạnh lòng đem gia sản chộp trong tay, cuộc sống của Đoàn Vô Vi tuyệt đối không khá hơn.

Là người không dễ dàng buông tha, bằng không sao có thể nói đứa nhỏ trong bụng Hoa Ti Nhu của hắn, còn có thể cáo nha môn, lúc này hắn ở đây, còn không phải tự mình đến?

Đủ loại ý niệm chợt lóe, Cốc Vũ như cười như không nhìn hắn, “Nha, sao chặn đường ta? Thôi thôi, ta theo hướng khác đi thôi.”

“Đứng lại!” Đoàn Vô Vi có chút hoài nghi, lắc mình ngăn trước mặt Cốc Vũ.

Cốc Vũ quay đầu bước đi, Đoàn Vô Vi như cũ chặn lại.

Cốc Vũ có chút buồn cười, với thân thủ của Đoàn Vô Vi, nếu không có người giúp đỡ, trong lòng nàng lạnh nhạt thật sự, hắn nếu dám ra tay, thì tự mình chịu chết.

Bất quá nàng có chút hưng trí, mấy ngày nay nhàn muốn chết, nên tìm chút việc để làm.

“Nha, ngươi chặn ta làm gì?” Cốc Vũ làm bộ như không hiểu hỏi.

Vẻ mặt Đoàn Vô Vi tàn khốc, hắn hỏi thăm được, Hoa Ti Nhu luôn dựa vào tiệm thêu này qua ngày, cùng nha đầu này thân thiết, mấy chuyện trước đây, nàng tránh không thoát can hệ. Đoàn Vô Vi không thể trêu vào An Cư, chẳng lẽ không thể trêu vào một tiểu nha đầu sao, tức giận tự nhiên chuyển tới trên người Cốc Vũ.

“Ngươi cùng họ Hoa có quan hệ gì? Có phải ngươi ở giữa phá rối không? Ta không tin mẹ con các nàng có thể bay lên trời!”

Nghe hắn nói như vậy, Cốc Vũ biết Đoàn Vô Vi cho rằng mình là tiểu nha đầu dễ hù dọa, rất phối hợp nói: “Thì ra ngươi biết Hoa tỷ tỷ. Hoa tỷ tỷ là người tốt. Trước lúc đi còn ở trong nhà ta một thời gian, nói là gặp người ác muốn hại nàng. Chúng ta là người tốt, gặp người đáng thương dĩ nhiên muốn chứa chấp, không vi phạm luật pháp chứ? Huống hồ nhờ phúc Hoa tỷ tỷ, có người tặng cho cửa hàng chúng ta thật nhiều đồ, vải vóc mỗ mỗ ta cầm áp đáy hòm, nói là thứ tốt gì đó của An Cư.”

Bộ dáng Cốc Vũ thoạt nhìn có chút ngây thơ, Đoàn Vô Vi tìm không ra sở hở gì, nghe Cốc Vũ nói như vậy, có chút không thể tin, hừ một tiếng, “Chuyện khi nào?”

“Thật lâu. Nga, Hoa tỷ tỷ ở mấy ngày nay a, sau này nàng chuyển đi rồi.”

Đoàn Vô Vi sửng sốt, chẳng lẽ ngay từ đầu Hoa Ti Nhu đã tìm được An Cư? Nói như vậy An Cư hoàn toàn biết mình muốn làm gì sao? Hiện tại hắn bồi thường cho An Cư mảnh ruộng dâu kia cũng là hắn đề xuất? Đã sớm có mưu đồ sao? Dù không hoàn toàn tin tưởng, Đoàn Vô Vi cũng hoài nghi. Khó trách Hoa Ti Nhu không biết sợ, thì ra là có nơi dựa vào, mình còn tưởng rằng chỉ là một tiểu nha đầu như vậy. Xem ra rất cơ trí, nói chuyện không đáng tin.”Hiện tại nàng ở đâu?”

Cốc Vũ đâu biết hắn nghĩ như thế nào, chỉ là cảm thấy Đoàn Vô Vi biết Hoa Ti Nhu không có vào ở biệt viện của An Cư, chuyện như vậy không khó hỏi thăm. Hắn tính thật hay, nếu như bị hắn bắt lại, hắn sẽ phá hồ dìm thuyền bất cứ giá nào. Nói vậy có thể đồ trên người Hoa Ti Nhu, về sau cho dù ly khai nơi này, ở nơi khác cũng có thể xảy ra lần nữa.

Làm sao Cốc Vũ có thể để hắn như ý, không nói chuyện, cứ như vậy nhìn hắn.

Trong lòng Đoàn Vô Vi thật không thoải mái, bị một tiểu cô nương đánh giá mình như quái vật, ác độc nói, “Đừng có không biết tốt xấu. Nói! Nơi thành Bắc là ai tìm, nói ra ta sẽ không so đo với ngươi, nếu nói không nên lời, hừ hừ hừ...”

Là uy hiếp? Cốc Vũ buồn cười, “Ngươi đi chỗ đó làm gì? Người bên đó thật hung dữ, Hoa tỷ tỷ kêu ta đi chơi hai lần, bên ngoài nhìn không là gì cả, bên trong... Chậc chậc, đột nhiên vài người cỡ tuổi như ngài hiện ra, ánh mắt hung dữ nhìn người, ta mới không muốn đi đâu. Hoa tỷ tỷ thực thảm, cứ như vậy bị xem gắt gao, ai —— “

Đoàn Vô Vi thấy Cốc Vũ như vậy không biết có nói dối không, trong lòng nghĩ, đúng rồi, quy củ cũ của An Cư trước kia sợ sẽ không vâng theo. Hiện tại An Cư cũng không chỉ có một đứa con, An Cẩm Hoa nghĩ cách muốn con trai, như vậy lúc ở riêng sẽ là đích tôn, về sau đó có thể gối cao đầu không lo.

Hắn tính toán thật hay!

Bởi vậy không khỏi lên tiếng, “An Cẩm Hoa, sao ta có thể để ngươi không công mà có con trai!”

Cốc Vũ cười hì hì hỏi: “Người ta sinh con là bình thường thôi!”

Đoàn Vô Vi há mồm nói, “Còn chưa ở riêng ——” rồi bỏ lửng câu, “Vì sao cùng ngươi nói? Ngươi biết cái gì? Họ Hoa kia mưu mô như vậy. Ngươi không biết, nếu nàng sinh con tất nhiên sẽ bị cướp vào An Cư, đến lúc đó đừng nói vào cửa, ngay cả gặp mặt cũng khó khăn. Ta nghĩ đến cùng coi như nàng là tình cũ, không đành lòng như vậy, nhưng xem bộ dáng ngươi nói, ta không thể không nề hà.”

Khá lắm! Đoàn Vô Vi gian trá, thấy Cốc Vũ đứng bên Hoa Ti Nhu, cố ý lộ tin tức để Cốc Vũ truyền ra, như vậy hắn mừng rỡ xem Hoa nha đầu không dễ chịu. Đoàn Vô Vi a Đoàn Vô Vi! Cho ta là ngu ngốc sao?

Thấy Cốc Vũ có chút không tin nhìn hắn, có chút chua xót cười, “Ta cũng không muốn giấu giếm ngươi, cho tới bây giờ ta không thể trách nàng. Còn không phải bị họ An lừa bịp? Nàng biết, An Cư giàu có, trước kia chỉ cho phép người đại phòng kế thừa gia nghiệp, chi khác chỉ có thể rời đi nơi khác, lấy đi hơn phân nửa gia sản qua ngày. Nhưng lúc này đây, lão thái thái sửa lại chủ ý. Nàng có ba người con trai, nghe nói là không phân biệt. Nếu đại phòng có con, người tam phòng đều thành thân, như vậy ở riêng...”

“Vì sao phải có con?”

“Ngươi biết cái gì? Lão thái thái nói qua, chỉ cần đại phòng có con, hơn phân nửa sản nghiệp sẽ do hắn kế thừa, phần gia sản còn lại sẽ chia các phòng kia. Nếu không có con mà phòng khác có con, sẽ chia mỗi người một phần, xem ai kinh doanh tốt sẽ cho người đó. Nếu Hoa tỷ tỷ sinh con, bên kia còn không phải muốn cướp đi? An Cư sẽ không thừa nhận nàng là người của An Cư.”

Cốc Vũ cuời thầm, đây có lẽ là nửa thật nửa giả. Trong lòng nàng lại so đo, nếu đại phòng không có con, chẳng phải ba phòng bọn họ có thể vì kế thừa một phần gia nghiệp sẽ đấu nhau, một khi đã đấu nhau thì phần thắng của An Cẩm Hiên chẳng phải là lớn một chút sao?

Cốc Vũ vừa mới phục hồi tinh thần lại, “Ngươi thực ngu! quản gì đến chuyện của Hoa tỷ tỷ chứ? Ngươi nói không có đích tôn, như vậy ba phòng chi thứ hai cũng có gia sản a, đến lúc đó ngươi ngầm giúp một phòng, về sau đại phòng sao dám làm gì ngươi.”

Đoàn Vô Vi hoàn toàn sửng sốt, hắn không ngờ cô nương này có chút thông minh.

Thấy hắn suy nghĩ, Cốc Vũ cười lạnh một tiếng, lại bắt đầu sốt ruột, “Không được, ta phải đi nói cho Hoa tỷ tỷ, không muốn nàng bị người ta lừa.”

Cứ như vậy, Đoàn Vô Vi tin hai phần, vội hùa theo: “Nhanh đi! nhanh đi!”

Thấy hắn như vậy, Cốc Vũ ngược lại không đi, “Ai! Người bên kia thật hung dữ, nơi này cách rất xa, ta tới nơi đều tối rồi, tối rồi nương ta sẽ lo lắng ta, lúc ta ra cửa lại không có...”

Sao Đoàn Vô Vi có thể thất bại trong gang tấc, khẽ cắn môi lấy ra một khối bạc vụn, đưa cho Cốc Vũ, “Nhanh, đi mướn một chiếc xe, không thể để Hoa tỷ tỷ ngươi mắc mưu. Hoa tỷ tỷ ngươi đối với ngươi như vậy, vài tên hung ác thì thế nào chứ.”

“Lần trước Hoa tỷ tỷ còn mời ta ăn đường tam giác, sao ta có thể đi tay không...” Cốc Vũ khó xử.

Đoàn Vô Vi cũng không nói nhiều, lại nhét một thỏi bạc qua, Cốc Vũ cầm lấy bỏ chạy, “Ta muốn chạy nhanh qua.”

Một lát sau, không ngồi trên xe ngựa, Cốc Vũ vuốt bạc tới tay, vừa ăn đường tam giác vừa nói, “Tha cho ngươi, gian giống như quỷ cũng phải uống nước rửa chân của lão nương...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.