Mở mắt dậy sau một giấc ngủ dài, tôi thấy đầu óc mình sáo rỗng…
Tôi đang ở đâu?
Tôi là ai?
Tôi tên gì?
Theo quán tính tôi bật người ngồi dậy và phát hiện mình nằm trên một
chiếc giường rộng kinh khủng. Trên đầu là bộ rèm giường chống muỗi xếp
li màu hồng nhạt, bồng bềnh tựa như một đám mây của buổi hoàng hôn. Đấy
là gam màu tôi thích nhất và cũng là thứ màu sắc mà mỗi khi nhìn thấy
Ngạn Luật lại chau mày, lè lưỡi rồi đến lằng nhằng: “Anh thật chẳng hiểu nổi tại sao em mê cái màu này thế chứ? Đúng là con gái, sến phải biết!” Mỗi lần nghe anh chê bai sở thích của mình tôi lại ném ngay vào người
anh bất cứ thứ gì trong phạm vi tầm tay có thể với tới. Vậy là Ngạn Luật phải chịu thua mà lắc đầu cười: “Đã xấu như con gấu lại còn dữ hơn con
sư tử!”
-Quận Chúa điện hạ, Người có chuyện gì vui mà cười tươi thế ạ?
Giọng nói của ai đó làm tôi giật mình. Ra là chị hầu Vi Linh-người đã chăm sóc tôi mấy ngày qua. Chị ấy là một người ân cần và có nụ cười rất ưa nhìn. Nếu nói thật lòng thì Vi Linh là người duy nhất mà tôi cảm
thấy tin tưởng và gần gũi lúc này. Chị ngồi xuống bên giường, đôi mắt
đen chăm chú quan sát sắc mặt của tôi
-Công chúa vừa mới cười! Lạ thật… Người vừa cười!
Vẻ mặt thích thú thái quá của chị khiến tôi muốn cười thêm lần nữa
-Chuyện gì mà vui thế? Người không kể cho nô tì nghe được sao?
Vừa mới thấy vui chị ấy lại khiến tôi bực bội
-Thôi đi chị Linh! Chị có thể gọi em là Sao Ly không? Em đã nghe những câu từ cao sa ngớ ngẩn ấy tới phát chán rồi…
Vi Linh bậm chặc môi, sau một hồi suy nghĩ đắng đo chị rụt rè đáp
-Nếu vậy…. S…Sao…Sao Ly công chúa, tôi sẽ gọi như thế nếu không có ai ở gần ^^
Mặc dù chị vẫn giữ hai chữ “công chúa” nhưng ít ra tôi cũng thấy dễ
chịu hơn. Tôi cười với chị, điều đó làm chị ta thấy rất vinh dự.
-Thật ra… em vừa mới nhớ tới một người…
Vi Linh mở to mắt hau háu nhìn
-Ai thế? Chắc là hoàng tử rồi!
Tôi há mòm, cảm thấy “choáng” nặng, sau đó thì cười sặc sụa.
-Trời đất ơi… chị Vi Linh, em không tự kỉ tới nổi đó đâu! Hoàng tử
nào chứ? Em bây giờ còn không muốn tin mình là công chúa thì hơi sức đâu mà mơ mộng xa xôi…. Chẳng qua là em nhớ tới ông anh Ngạn Luật! Gần
tháng trời rồi không biết tin tức gì hết…
Tôi thở dài còn Vi Linh thì thắc mắc
-Ngạn Luật… cái tên này…. í đó không phải là tên bắt cóc sao? Hắn ta đang bị truy nã mà… sao có thể là…
Chưa đợi chị nói xong tôi đã nhảy dựng lên. Vi Linh cũng giật mình
-CÁI GÌ??? Bọn họ truy nã anh ấy thật sao??? Chẳng phải em đã nói rằng Ngạn Luật là người tốt sao?
Tôi thấy ù hai lỗ tai. Máu nóng tuôn trào lên não. Có thể nói tư thế
của tôi lúc này hết sức nực cười: đứng sững trên giường, cái đầu như ổ
quạ, hai tay cuộn thành nắm đắm như sẵn sàng đánh nhau… nhưng cái điệu
gầy nhom, xanh lè xanh lét thì không toát lên tí khí phách nào!? Tôi
phóng xuống giường cái ầm và ra lệnh cho Vi Linh
-Chị mau ra ngoài tìm ngay ông Đại Tổng Quản, bảo ông ấy tới gặp em ngay!
-Vâng, thưa công chúa!
Chị Linh luống cuống, hớt hãi nhạy đi ngay. Tôi thật sự không có ý
dọa chị sợ nhưng lúc này tôi đang phát điên, điên đó! Sau khi thay một
bộ xiên y đơn giản tôi bay ra khỏi phòng ngủ đến phòng tiếp khách lớn.
Tổng Quản đã ngồi đợi sẵn, ông ta vẫn như mọi ngày béo ục ịch trong bộ
đồ thầy tu. Hai má còn có vẻ phụng phịu và sệ xuống hơn trước. Không cần quan tâm đến cử chỉ chào cung kính của ông, tôi leo lên ngay ngai vị
Quận Chúa triều Quang Minh-chiếc ghế có trãi lụa đỏ oai nghiêm sừng
sững. Tuy nó chẳng bằng một góc cái ngai vàng trong Quang Minh Điện
nhưng đối với tôi thế này là quá quyền lực rồi. Đây là lần thứ hai tôi
ngồi lên nó, cảm giác thoải mái và tự tin hơn nhiều. Sau khi đã an vị
tôi vào thẳng ngay vấn đề
-Đại Tổng Quản! Cháu hỏi ông: rốt cuộc Hoàng Gia vẫn đang truy nã anh trai cháu sao? Chẳng phải cháu đã nói mọi người không được làm thế rồi
mà! Thật không thể tin được… vậy mà cháu cứ tưởng…
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Phải chăng chính vì bị truy bắt
mà Ngạn Luật không thể tới đây tìm tôi? Vì sợ gặp cảnh sát nên anh ấy
phải trốn biệt bên nước ngoài? Đến lúc này thì nỗi hận dâng trào tới cực điểm. Ông tổng quản hình như đang vội vã giải thích gì gì đó nhưng tôi
chẳng còn nghe được nữa. Mặt mày nóng bừng và sục sôi cơn giận
-Thì ra chính các người đã ngăn anh ấy đến tìm cháu! Có phải thế không??
Tôi không còn ngồi trên ghế nữa mà đã đứng phắt dậy chạy ngay tới chỗ ông ta. Tôi điên cuồng lôi kéo cánh tay áo ông ta và la lói
-Hoàng Gia thật là độc ác!!! Trả anh cháu lại cho cháu. CHÁU MUỐN ANH ẤY! Mấy ông có phải đã bắt Ngạn Luật rồi không??? Anh ấy bị oan mà!
Trong đầu tôi diễn ra hàng trăm cái suy luận. Nào là Ngạn Luật đã bị
bắt trói, bị bắn chết, bị đày ra hoang đảo, bị ngồi tù, bị giải tới pháp trường, bị treo cổ, bị tử hình, vân vân và vân vân… Cứ nghĩ tới việc
anh ấy bị người ta hại là tôi thấy kinh hoàng. Ngạn Luật chết rồi thì
tôi phải làm sao? Cảm giác tuyệt vọng vô cùng đang chiếm lấy tâm trí
tôi. Kể từ khi mẹ mất đâu là lần đầu tiên tôi thấy sợ hãi như vậy. Hình
như có ai đó đang cố kéo tôi ra khỏi ông Tổng Quản. Tôi ý thức được mình đã làm rách toẹt vải tay áo của ông ta.
-THẢ RA! Buông tôi ra! Trả Ngạn Luật lại đây! Tôi sẽ liều chết với mấy người….
Tôi hét lên bằng âm vực cao nhất có thể đạt tới. Gần cả tháng trời
nay niềm an ủi và hy vọng duy nhất khiến tôi tiếp tục sống trong Hoàng
Cung chính là chờ tới ngày được gặp lại anh trai. Chẳng thể nào diễn tả
nổi tôi khao khát anh ấy như thế nào. “Khao khát” từ này là chính xác
nhất! Ngay cả khi mơ tôi cũng chỉ thấy toàn gương mặt và giọng nói của
Ngạn Luật, tôi thấy ngôi nhà xinh xắn của mình nơi thị trấn nhỏ xa xôi,
thấy cái dáng xách cặp da đi làm vô cùng lịch lãm, thấy cả những khoảnh
khắc anh ấy cười dịu dàng hay gắt gõng, la mắng… Tôi nhớ Ngạn Luật, đúng vậy, tôi nhớ anh da diết… Làm sao mà không nhớ kia chứ? Tôi đã gắn bó
với anh suốt một khoảng thời gian dài trong cuộc đời, đã từng xem anh là tất cả…
Tôi ngã quỵ trong lúc Tổng Quản cất giọng the thé gấp gáp gọi người
tới giúp, hai anh lính cố kéo tôi ra lúc nãy thì hoảng sợ luýnh huýnh đỡ lấy thân người đã rã rời của tôi, một tóp nữ hầu chạy ào vào trong mặt
mày không còn giọt máu… Những câu cuối cùng tôi nghe được chính là tiếng gọi thảm thiết của ông Tổng Quản…
-Gọi ngự y nhanh lên!!!
Tôi lại mở mắt thêm lần nữa. Không biết là mình đã ngủ bao lâu rồi.
Xung quanh bốn bề im phăng phắc, chỉ có tiếng kèn kẹt khẽ khàng của kim
đồng hồ. Đó là cái đồng hồ bằng đồng cổ xưa treo gần góc tường. Cái thứ
rỉ sét ấy đáng giá cả gia tai đối với một người bình thường. Tôi thật
chẳng hiểu giá trị thực sự của nó ở chỗ, thà mua một cái đồng hồ điện tử chạy pin còn tốt hơn… Mà khoan đã! Hình như tôi vừa bỏ sót cái gì đó…?
Chuyện gì đã xảy ra trước khi tôi thiếp đi nhỉ. Vài sợi thần kinh trong
đầu tôi đang chậm chạp truyền tải thông tin, kiểm tra bộ nhớ nguồn,…
Sau khi nhớ ra mọi chuyện tôi bật người dậy ngay. Xém tí nữa là ngã
khỏi giường vì chóng mặt. Căn phòng vẫn như mọi khi: chứa đầy những món
đồ trang trí lấp lánh đắt tiền và sặc sỡ những chiếc lông vũ… Có vẻ như
phụ nữ trong Hoàng Gia thường yêu thích những chiếc quạt làm từ lông
đuôi của chim công, những bộ váy có đính kèm những nhúm lông nhuộm màu
hay những chiếc mũ có một sợi lông chim đồ sộ dựng đứng lên. Qủa là cái
gu thẩm mỹ kì lạ. Họ luôn cho rằng cái thứ mềm mềm, sợi sợi, chỉa chỉa
đó tôn thêm nét quyền quý và nữ tính. Còn tôi thì thấy chúng thật phiền
phức! Điển hình là cái áo choàng lông ngỗng trắng tinh mà một vị tay to
mặt bự nào đó đã tặng cho tôi từ ngày đầu tiên tôi tới đây. Có khá mềm
mại, trơn mượt nhưng vấn đề là nó làm tôi dị ứng. Cứ chốc chốc tôi lại
để cái mũi chạm vào đám lông và hậu quả là tôi bị át xì liên tục!? Chỉ
sau một lần mặc thử tôi đã quẳng nó vào chỗ sâu nhất, khó tìm nhất trong tủ quần áo. Tốt nhất là quên nó đi!
Bỏ qua chuyện về mấy cái lông. Tôi tự mình trèo khỏi giường và bắt
đầu lần theo mép tường để không bị té. Sau một giấc ngủ dài tôi vẫn còn
cảm nhận được cơn giận đang dâng lên trong lòng. Chắc là bác sĩ đã tiêm
thuốc an thần để tôi bị mụ mị đây mà!
-Ối trời đất ơi… Quận Chúa tỉnh rồi à?
Chị Vi Linh cuống cuồng đỡ lấy tôi. Có vẻ như tôi đã khiến chị sợ hãi nhiều…
-Em ngủ bao lâu rồi nhỉ?
-Khoảng 6 tiếng rồi thưa Công Chúa!
Tôi chỉ biết thở dài.
-Em muốn ra ngoài bây giờ, em muốn giải quyết một số chuyện…
Vi Linh gật đầu nói ngay
-Công Chúa chớ lo, lão Công Công đang chờ người bên ngoài, ông ấy sẵn sàng diện kiến khi người tỉnh lại…
Tôi há miệng nhớ xem mình có quen vị này không. Hình như là Lý
Quỳnh-cái ông cao to tôi đã gặp trước đây. Tôi vội bảo chị tìm một cái
áo choàng dài phủ kín người ngoại trừ cái làm từ lông ngỗng. Lần này chị đem ra một cái sẫm màu bằng nhung. Tôi khoát tạm và đi ra phòng khách.
Công công đang ngồi trên bộ bàn gỗ uống trà. Tôi cũng ngồi đối diện vì
không muốn phải cực nhọc leo lên cái ngai vị Quận Chúa cách mặt đất tới 6 bậc thang. Sau nghi thức chào hỏi tôi vào vấn đề ngay. Công công có vẻ
điềm tĩnh và thưa hết mọi chuyện
-Hiện tại lệnh truy nã đã được tháo bỏ theo đúng ý Quận Chúa. Tuy
nhiên tung tích của Dương Ngạn Luật vẫn là một câu hỏi lớn. Cục an ninh ở Vaiza cũng không cho biết thêm thông tin gì… Qủa thật… con người này…
rất đặc biệt!
Tôi ngu ngơ ngồi nghe ông nói. Hết tròn mắt tới há miệng.
-Có khả năng anh ta đã tiếp tục di chuyển sang nước khác hoặc bằng
cách nào đó nằm ngoài tầm kiểm soát của hai quốc gia… Thần cho là Người
không cần phải bận tâm nhiều nữa. Nếu anh ta có lòng muốn đến tìm gặp
Công chúa thì anh ta sẽ đến, chẳng có bất kì sự cản trở nào. Còn nếu anh ta vẫn không lộ diện thì điều đó có nghĩa là anh ta không muốn gặp
người…
Tôi thở nhẹ và cụp mắt nhìn xuống đất. Lẽ nào Ngạn Luật không muốn tới thăm tôi?
-Vậy còn cô San, ông có tin tức gì về cô ấy không? Họ có đi cùng nhau không?
Công công lắc đầu
-Thật tình thần không thể cung cấp thêm bất cứ tin mới nào. Cả hai giống như đã… “bốc hơi” vậy!
Tôi ngửa người ra sau tựa vào lưng ghế
-Thôi được rồi… ông có thể lui ra…
Lý công công kính cẩn đứng dậy.
-Vâng! Xin chúc mọi điều tốt lành đến với Quận Chúa Điện Hạ… Á mà…
chắc Điện Hạ chưa hay tin này: Thái hậu đã về nước rồi. Bà rất mong công chúa có thể đến Tây cung chơi…
Tôi thấy tỉnh người ra ngay. Thái hậu à? Muốn gặp tôi à?
-Chiều nay Tây cung mời khách. Tất cả Hoàng thân đều được mời. Nếu
công chúa thấy khỏe trong người thì tốt nhất nên đến chào Thái hậu!
Có thể nói là lần ra ngoài này làm tôi lo lắng nhiều. Tôi ngồi trên
chiếc limo đen và bánh xe thì quay tròn vô cùng chậm chạp. Hết vuốt tóc
đến gặm ngón tay tôi tìm mọi cách giết thời gian và làm mình bình tỉnh
hơn. Điều duy nhất tôi hài lòng là được trở lại với thời đại. Chẳng còn
bộ đầm nặng nề hay những thứ trang sức phô trương. Tôi mặc trên người bộ váy trẻ trung xinh xắn. Chỉ dài tới đầu gối và bung ra nhẹ nhàng như
cái đầm tôi từng mặc trong buổi trình diễn văn nghệ năm lớp 6. Đôi khuy
tai chỉ là một chấm nhỏ lấp lánh, cổ đeo sợi dây bạc mãnh mai-loại mà
bạn có thể ghé vào một sạp bán hàng giả bên đường và tậu ngay một cái!
Nhưng khác ở chỗ nó làm từ bạc thật. Thay vì uốn tóc thành những lọn to
mấy chị hầu đã giúp tôi dũi thẳng ra và cột đuôi ngựa khỏe khoắn. Trông
tôi thật tuyệt làm sao! Cảm giác giống như đi tham dự một buổi tiệc sinh nhật bình thường.
Đoạn đường tới Tây cung không xa. Đó là một lâu đài phảng phất lối
kiến trúc Gothic, trộn thâm tí sự uyễn chuyễn phương Đông và cả nét hiện đại tân thời. Các lối đi chiếu sáng bằng đèn điện và các bãi có rộng có đèn pha sáng trưng. Quanh các gốc cây là những dây đèn neon màu chớp
chớp. Không gian giống như lúc đi dạo trên một công viên thành phố.
Tôi biết rằng đây là lần đầu tiên tôi chính thức xuất hiện trên báo
chí. Có nhiều nhà báo và phóng viên đang đợi sẵn, chỉ chờ thấy tôi để
ghi lại những hình ảnh đầu tiên về vị Công chúa bí ẩn. Dù thế họ vẫn
không khiến tôi lo lắng nhiều. Tôi chỉ quan tâm đến cuộc gặp gỡ với Thái hậu. Dù gì thì tôi cũng vừa giành mất chức Nữ Hoàng của bà trong lần
họp Hội hoàng gia trước đó. Không biết chừng ba ấy sẽ ghét cay ghét đắng tôi!
-Quận Chúa Điện Hạ, không biết là Người có muốn gặp Thái hậu trước lúc bữa tiệc bắt đầu không? Thái hậu đợi trong thư phòng…
Một người tôi không quen đến trước mặt kính cẩn hỏi. Dù gì thì tôi
vẫn chưa sẵn sàng bước vào phòng tiệc toàn những người lạ. Tôi gật đầu
và bồn chồn đi theo sau. Thay vì vào thẳng cửa chính thì chúng tôi đi
cửa phụ bên hong để tránh phòng tiệc. Tây cung thật tuyệt! Nội thất
trang nhã, không gian hiện đại tạo cảm giác thoải mái. Người dẫn đường
chỉ đi tới cánh cửa gỗ lớn và một mình tôi bước vào. Cả đoàn tùy tùng
của Nam cung –nơi tôi ở cũng phải đợi bên ngoài. Tôi bàng hòang bước vào trong. Căn phòng đầy sách và tranh ảnh. Từ chân dung đến tranh tĩnh
vật, tranh phong cảnh, tranh trừu tượng… Ngồi trên bộ salong màu nâu
nhạt chính giữa phòng là một người phụ nữ xinh đẹp. Trông bà còn trẻ
lắm. Bà nhìn tôi với nụ cười vô cùng thân thiện. Khi tôi còn đang say mê ngắm nhìn bà thì bà đã chỉ tay về cái ghế đối diện
-Con cứ ngồi xuống đây!
Phải công nhận rằng Thái hậu có sức hút đặc biệt. Bà làm tôi ngây
người và trầm trồ thán phục vẻ đẹp lẫn phong thái đoan trang. Tôi làm
theo yêu cầu của bà một cách vô điều kiện.
-Xem nào… con thật là đáng yêu. Con làm ta nhớ mẹ con biết bao…
Tôi tỉnh ra một tí và bắt đầu lắp bắp
-Dạ… thưa… Thái hậu, người đã từng gặp mẹ con?
Bà hóp một ngụm trà nóng và gật đầu
-Đương nhiên rồi. Mỹ Thụy từng là chị em tốt của ta mà!
Sau khi bỏ tách trà xuống bà nhìn tôi chăm chú
-Ước gì con đến đây từ trước… Hoàng gia hoàn toàn bất ngờ vì sự xuất
hiện của con. Nhưng ta hiểu, có phải con rất lo sợ và hoang mang không?
Tôi chỉ im lặng gật đầy. Thái hậu nhướng đôi chân mày thanh thoát của bà và cười hài lòng
-Con sẽ sớm làm quen với cuộc sống này thôi… Có lẽ khoảng thời gian
trước đây đang cản trở con thích nghi… Hãy tự tin lên Sao Ly! Con sẽ sớm trở thành một công chúa đúng nghĩa…
Bà ấy gọi tôi là Sao Ly. Thật dễ nghe làm sao… Ngay từ đầu tôi đã có cảm tình với Thái Hậu.
-Ta vừa từ Viễn Lai quốc trở về. Con biết đấy, đó là quê hương của
ta. Sau sự ra đi của Hoàng Đế… ta thật sự bị tuyệt vọng… Ta từng có ý
định sẽ không trở về nơi này nữa…
Bà dừng lại nhìn đâu đó ra ngoài cửa sổ..
-Cung điện này đầy những mất mát đau thương. Nó chứa nhiều niềm vui
lẫn kỉ niệm đau buồn của ta. Con có thể tưởng tượng một người phụ nữ lần lượt mất đi tất cả người thân của mình sẽ như thế nào? Chồng ta, rồi
đứa con trai của ta… chẳng hiểu cái nghiệp chướng gì cứ níu kéo ta trên
cõi đời này để ta làm người ở lại chịu đau thương?
Bà đưa đôi mắt tuyệt trần dịu dàng nhìn tôi
-Sao Ly… tuy rằng ta không phải người mang nặng đẻ đau sinh ra con
nhưng ta mong con có thể coi ta như mẹ. Con biết không… con rất rất
giống ông ấy!
Bà chỉ tay lên bức chân ung to nhất trong phòng. Người đàn ông trong
ảnh tuổi trung niên, dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Ông đội một vương miện
bằng vàng thiết kế tinh xảo, tay là chiếc quyền trượng làm người ta liên tưởng tới cây đinh ba của Poseidon (Thần biển trong thần thoại Hy Lạp,
anh trai thần Dớt). Khuôn mặt của ông đang cười vẻ khoan dung và đầy
nhân ái. Tôi dán mắt vào bức ảnh khá lâu…
-Mắt con lại giống mẹ con… con có đôi môi của mẹ, mái tóc của cha và cả cái tính cách mạnh mẽ của ông ấy nữa…
Tôi rời mắt khỏi bức chân dung để nhìn thái hậu
-Mạnh mẽ ạ?
Bà cười, vài nếp nhăn mờ mờ hiện lên ở mi mắt.
-Ta đã nghe nói về cuộc họp Hoàng Gia. Con thật tuyệt! Ta mừng vì Trường Thịnh Thiên Quốc có một vị Công Chúa như vậy…
-Nhưng… nhưng… thưa Thái hậu. Con đã cả gan lấy mất ngai vàng của người…con…
Tôi chưa nói xong thì bà đã giơ tay ra bảo dừng lại
-Ta không cho phép con nói như vậy. Cương vị Nữ Hoàng vốn dĩ là của
con. Ta đã già rồi, gần đất xa trời rồi mà còn ham muốn quyền lực thì
không nên. Huống chi chồng và con ta đã mất, nếu ta ngồi vào Ngai vàng
chắc chắn sẽ có kẻ dèm pha… họ sẽ cho rằng ta giết gia đình mình không
chừng…!
Tôi thấy mắt bà lộ ra vẻ oán giận và ấm ức. Một con người hiền hậu và đáng kính như thế mà có kẻ không yêu quý sao?
-Con thấy Thái hậu mới xứng đáng… con… con chỉ là một đứa con gái 17 tuổi…
Thái hậu lắc đầu
-17 thì đã sao? Cha con lên ngôi khi ông mới 15 và ông tỏ ra là một vị vua rất anh minh…
Tôi tuyệt vọng nhìn Thái hậu. Không ai có ý địch trở thành Nữ Hoàng
thay tôi sao? Tôi thấy hụt hẫng trong chốc lát nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại quyết tâm
-Vâng, con muốn trở thành Nữ Hoàng… con muốn người ta biết sự thật về mẹ con… mẹ con là một người tốt, bà bị oan. Àvà cả anh trai con nữa…
anh ấy…
Tôi chưa kịp nói xong thì Thái hậu ngắt lời. Giọng nói của bà kích động thấy rõ
-ANH??? Con còn có anh sao?
Tôi ngơ ngác một chút rồi lắp bắp
-Dạ… anh ấy tên Dương Ngạn Luật…
-Cũng là con của mẹ con à?
Tôi lắc đầu
-Không… anh ấy là…
Tôi bỏ dỡ câu nói để thở dài
-…Con cũng chả biết anh ấy là ai… nhưng con đã sống với Ngạn Luật từ
khi mẹ qua đời đến nay! Từ ngày con vài cung Nạgn Luật đã biến mất… con
đang tìm anh ấy!
Thái hậu có vẻ căng thẳng. Bà bậm môi và nhìn lên bức tranh tĩnh vật. Hình như bà đang suy nghĩ gì đó lung lắm.
-Nào, Sao Ly… kể ta nghe về anh trai con đi…
Tôi không biết vì sao bà ấy lại quan tâm đến chuyện này như thế nhưng tôi vẫn thành thật khai báo
-Anh ấy là một giáo viên dạy toán. Con cũng không biết mình có anh
trai, chỉ lúc sắp ra đi mẹ mới nói cho con biết. Từ đó chúng con ở với
nhau. Nhưng không ngờ về sau Ngạn Luật lại nói rằng anh không phải là
anh ruột… Rồi con bị bắt vào cung, Ngạn Luật tự nhiên mất tích. Con vẫn
chưa kịp hỏi xem rốt cuộc vì sao anh ấy lại giả làm anh trai con…
Nói giữa chừng tôi sợ Thái hậu sẽ nghĩ xấu về Ngạn Luật nên vội đính chính
-Thật ra anh ấy là một người anh rất tốt! Anh ấy đã lo lắng và chăm
sóc cho con cả 5 năm trời… Ngạn Luật không phải là người bắt cóc hay mối đe dọa gì gì đó cho Hoàng Gia đâu. Anh ấy chỉ là một công dân bình
thường thôi…
Thái hậu vẫn đang mơ màng trong những suy nghĩ riêng tư. Không biết
là bà có nghe tôi nói không. Căn phòng rơi vào im lặng kì quặc.
-Uhm… thật là lạ lùng… có lẽ ta sẽ lưu ý tới anh trai con.
Bà cười hiền hậu và bắt đầu an ủi
-Con không phải lo, ta chẳng có ý gì đâu. Ta sẽ giúp con tìm anh!
Tôi mừng quýnh rồi cảm ơn bà lia lịa. Sau khi uống cạn tách trà hương sen ngon lành Thái hậu nói rằng đã tới giờ khai tiệc. Bà muốn tôi sóng
bước bên cạnh lúc bà xuất hiện trước mặt mọi người. Tôi đồng ý hai tay
hai chân. Ít nhất thì đã tìm ra cách bước vào trong ấy mà không bị mất
tự nhiên.
Tiệc mừng Thái hậu trở lại là dạng tiệc buffet hiện đại. Nó không
khác mấy so với những bữa tiệc dành cho người giàu tôi từng xem trong
các bộ phim truyền hình. Không khí có phần không thoải mái vì tôi vị vây quanh bởi rất nhiều người lạ. Ai ai cũng muốn chào nói và hôn tay tôi.
Bọn họ rất biết xu nịnh, họ khen ngợi đủ thứ từ đôi giày tôi mang trên
chân đến kiểu tóc rồi bộ váy tôi mặc… cảm giác giống như mình trở thành
idol trong mắt công chúng. Mọi người ăn nói lễ độ nhã nhặn và ai ai cũng cẩn trọng. Họ hay cúi đầu và dạ thưa ở mức không cần thiết. Thật là
ngại ngùng mỗi khi có một nam nhân vào ngủ ý xin được hôn tay tôi. Tôi
cố giữ nụ cười luôn hiện hữu trên môi và thân thiệt tối đa với họ. Thật
may là tôi tìm được vài người dễ thương trong bữa tiệc. Đó là Kiểu Kiểu
con gái của Lý Công Công. Chị ấy lớn hơn tôi 3 tuổi và xưng hô rất dễ
gần. Vợ chồng Triệu Công tước thì rất hài hước và thân thiện. Sau khi
“chạm trán” Trường Thịnh Thiên Lữ Công-ông chú ruột khó tính, tôi đã
phải gắng tỏ tự nhiên, chào hỏi cho có lệ rồi kiếm đường chuồn!? Bị ông
ta nói móc nói xéo một hồi chắc tôi sẽ phát khùng lên mất!
Cầm một ly rượu trên tay, vừa định trốn ra ngoài chốc lát thì lại gặp phải người quen
-A ha… tiểu công chúa xinh đẹp của tôi đây rồi! Em định đi đâu vậy?
Tôi nhận ra anh thư ký của Hội Hoàng Gia. Anh ấy mặc một bộ vét rất
ngầu, trông đẹp trai tuấn tú không thua gì hoàng tử. Nụ cười rạng rỡ của anh ấy là tôi lóe mắt… Tự nhiên nhớ tới cô bạn Mỹ Lạc vốn rất “mê
giai”. Nếu có cơ hội nhất định tôi sẽ dẫn cô ấy đi gặp anh. Mỹ Lạc trông thấy bạch mã hoàng tử mà không thèm nhỏ dãi mới là lạ (>,<)
-Á ơ…ư… em… định ra ngoài cho thoáng một tí!
Tôi phát hiện anh ta khá là bạo dạn. Gọi tôi bằng “em” ngọt xớt và tôi đáp lại cũng “ngọt lịm” không kém!
-Ồ vừa hay anh cũng định ra ngoài. Mình đi thôi!
Thế là anh ấy kéo tôi đi ngay. Tôi cảm thấy mình giống như “nàng công chúa bỏ trốn”. Đó là tựa một bộ phim cổ trang phương Đông tôi từng xem. Nhân vật chính là một cô công chúa trót đem lòng yêu một anh chàng thợ
rèn nghèo khổ. Vì tiếng tình yêu cô đã cùng chàng trai lẻn khỏi hoàng
cung và khiến nhà vua vô cùng tức giận… Ối giời ơi, hoàn cảnh của tôi
lúc này đâu có giống lắm đâu. Anh chàng này không phải là thợ rèn và tôi cũng chỉ có cảm tình tí tí với anh ta. Chúng tôi cùng đi dạo bên bờ
hồ. Tòa lâu đài sáng rực ánh đèn và nhạc xập xình ở xa xa
-Viễn Xuyên… à không, Sao Ly, dạo này em thấy thoải mái hơn rồi phải không?
Anh thư ký mở lời xóa tan sự im lặng
-uhm… cũng tạm được…
Tôi dừng lại và ngồi chồm hỗm bên bờ hồ. Mặt nước ban đêm đen ngòm và lạnh lẽo
-Lần trước nhờ có anh giúp đỡ… em vẫn chưa nói lời cảm ơn
Anh thư kí nhún vai
-Có gì đâu,… chú ấy lúc nào cũng nóng nảy như vậy nhưng em đừng hiểu
lầm. Lữ Công là người yêu nước đến điên cuồng. Ông ấy sống cả đời vì
vương triều Quang Minh… vì thế ông ấy chúa ghét những ai làm khoáy động
sự yên bình của gia tộc…
Tôi thấy ngạc nhiên tròn mắt nhìn
-Nếu em đoán không lầm thì anh có quan hệ huyết thống với em…
Anh thư ký sửng sốt rồi chuyển sang giận dỗi
-Đừng nói là em chưa biết anh là ai nha!
Dù không muốn nhưng tôi thành thật gật đầu. Có thể thấy là anh chàng
vừa bị tát gái nước vào mặt. Vẫn còn chưng hửng nhưng anh ta cố giải
thích
-Anh cùng họ với em, tên anh là Dĩ Thuật. Chúng ta là anh em họ… mẹ
anh là Trường Thịnh Thiên Mỹ Viên-bà là em gái ruột của Hoàng đế IV, tức là cô ruột của em đó.
Đầu tôi bắt đầu quay o o. Tôi nhớ anh hai từng nhắc tới cái tên này…
-Uhm… hình như Công chúa Mỹ Viên có tới 2 con mà!
Dĩ Thuật cười và nhanh chóng lấy lại tinh thần
-Chính xác! Anh còn có một người em gái song sinh. Nó tên Dĩ Linh.
-Thế chị ấy đâu rồi?
Dĩ Thuật thở dài
-Em hỏi anh, anh biết hỏi ai? Cả nữa năm nay nó bỏ đi đâu mất tiêu… chắc là đi tìm cái tên dỡ người kia rồi…!
Tôi lại thấy tò mò
-Ai dỡ người kia ạ?
-Là vị hôn phu của nó…
-Ố ồ, hóa ra chị ấy kết hôn rồi!
Dĩ Thuật phủ nhận ngay
-Ấy không không… chỉ là “sắp” thôi. Gia đình anh và nhà họ Liêu từ
nhỏ đã có hôn ước. Nói ra thiệt là mắc cười! Liêu Mãn Bình tướng quân
hồi còn trẻ có thời ra sức cua mẹ anh cho bằng được^^ Hố hố hố… nhưng
chẳng may mẹ anh chẳng thèm để ý, hễ lão mà xáng tới là mẹ anh ra đòn
karate đá lão bay! Về sau hình như ấm ức quá lão đi năn nỉ cha em vốn là bạn thân đứng ra mai mối giúp. Mẹ anh nói một câu: “Bổn cung với mi
kiếp này không duyên phận xin để tơ tình dăng lại cho đời sau!” Không
biết lão họ Liêu nghĩ thế nào mà lúc anh và Dĩ Linh vừa ra đời đã chạy
sang xin hỏi cưới ngay!!?? Mẹ anh tức lắm mà cãi không được. Cha em
không binh em gái mà lại hùa theo bạn bè, còn nhận là người làm chứng
lời hứa hẹn của mẹ anh. “để đời sau’ tức là thế hệ tiếp theo phải lấy
nhau… Vậy đó, từ nhỏ hai đứa nó đã chơi chung. Còn gọi nhau là vợ vợ
chồng chồng anh nghe nổi da gà. Cũng may con của Liêu tướng quân là nam, lỡ mà là nữ thì coi như anh lãnh hết…híc híc…
Tôi nghe xong thấy cũng buồn cười. Xem ra chuyện tình trong hoàng gia cũng lộn xộn như thế. Chẳng thể nào ngờ được một người từng thích cô
tôi lại cuối cùng bị người ta nói là có quan hệ với mẹ tôi… Sao mà rắc
rối vậy không biết?
-Uhm… vậy chắc chắn là họ sẽ lấy nhau rồi!
Dĩ Thuật cười khinh khỉnh và lẩm bầm
-Hên xui! Từ năm lên 10 tên đó đã không còn ở trong cung nữa. Nghe
nói là hắn đi du học. Tới nay gần 20 năm rồi mà có thấy quay về đâu. Thế mà không hiểu sao Dĩ Linh vẫn còn si tình, nó dám bỏ nhà đi tìm thằng
đó làm cha anh nổi cơn thịnh nộ… haizz… một ngày nào đó mà tình cờ gặp
lại hắn anh thề là sẽ xách dao chém bay đầu!
Tôi sởn gai óc nhìn Dĩ Thuật chằm chằm
-Anh giết người đó rồi anh sẽ đi tù!
Dĩ Thuật cười hiểm ác
-Hè hè hè… lo gì… anh dù gì cũng là Hoàng Thân mà! Đi “cửa sau” là thoát thôi!
Tôi cãi lại ngay
-KHÔNG được! Cái đó gọi là lạm dụng quyền lực…
Dĩ Thuật nháy mắt
-Có sao, chỉ cần Viễn Xuyên Nữ Hoàng đây nói một tiếng là ổn rồi!
Tôi giật mình khi được gọi là Nữ Hoàng. Chút xíu nữa là tôi quên mất
mình sắp trở thành một Nữ Hoàng. Còn 20 ngày nữa là tròn ba tháng từ
ngày người anh cùng cha khác mẹ của tôi qua đời. Lễ đăng quang của Nữ
Hoàng sẽ diễn ra. Chẳng biết là tôi nên mong ngóng hay lo sợ cái ngày đó nữa…
Tôi đảo mắt nhìn những chòm sao lấp lánh trên trời. Ngày đăng quang
của tôi sẽ là ngày hội lớn của cả nước. Hy vọng Ngạn Luật sẽ trở về.
Biết đâu trong đám đông đi diễu hành tôi sẽ tình cờ nhìn thấy anh?
-KHÔNG XONG RỒI!
Có tiếng la thất thanh. Cả tôi và Dĩ Thuật đều giật mình quay lại
nhìn. Một người lính vệ vai đeo súng hấp tấp chạy tới. Sau hai lần hít
thở lấy hơi anh ta hốt hoảng nói
-Có án mạng! Nguyên tướng quân họ Liêu trên đường tới Tây Cung đã bị ám sát!
Dĩ Thuật chộp lấy hai vai người lính vệ hỏi rõ ràng
-Ám sát làm sao?
-Bị phóng kim độc từ xa…
Tôi hoang mang chẳng hiểu gì thì Dĩ Thuật đã choàng tay qua người tôi và dáo dát nhìn quanh. Vẻ mặt anh sợ tới tái mét đi
-Là sát thủ! BẢO VỆ NỮ HOÀNG!
Trước lúc anh nói thì những toán lính mặc đồ trắng đã chạy bổ nhào về phía chúng tôi rồi…