Thứ hai tuần sau, Chu hầu tước chính thức công bố hôn lễ của Dĩ Linh
công chúa cùng Liêu tướng quân giữa Điện Quang Minh. Biểu hiện chung của mọi người là tay bắt mặt mừng và buông lời chúc tụng. Những người đứng
cạnh Thần Phong thì hè nhau đánh vào vai anh, trách sao không nói sớm
cho họ biết. Thần Phong thì cười cười, không biết đó có gọi là “ngượng
ngùng” không? Về chuyện chị tôi mang thai thì tạm thời ém nhẹm, đợi khi
họ chính thức là vợ chồng sẽ nói sau. Vì chị họ sắp có gia đình riêng
nên tôi phong cho chị làm Quận Chúa, đồng thời tặng luôn Nam Cung vì chị từng nói sẽ không về Liêu phủ mà ở lại Hoàng Cung để chăm sóc cha. Nam
Cung với Đông Cung dù sao vẫn gần hơn rất nhiều so với Liêu phủ… Tôi có
hơi tò mò về cách sắp xếp này nhưng ngại không dám hỏi. Với tính cách
của anh ấy chẳng lẽ lại chấp nhận đi ở rễ Hoàng gia? Dĩ Linh xét cho
cùng không hề giống với những cô gái khác. Chị là mẫu người mạnh mẽ, độc lập và gần như có khuynh hướng làm… “trụ cột gia đình” hơn cả đàn ông.
Nghĩ về vấn đề này tôi lại tưởng tượng ra cảnh Ngài tướng quân vừa mặc
giáp phục vừa đeo tạp dề, bên hong có mang ấn kiếm nhưng tay lại cầm dao gọt… khoai tây! (=.= trí tưởng tượng thiệt là phong phú!)
Sống cùng Thần Phong gần 5 năm, tôi dĩ nhiên hiễu rõ cái tính bá đạo
và muốn làm chủ mọi tình huống, kể cả chuyện gia đình của anh ấy. Liệu
hai người họ có cãi vã nhau không nếu cả chồng và vợ đều muốn tỏ ra hơn
đối phương? Đó là điểm “không ổn” duy nhất của hôn sự này, ngoài ra tất
cả đều khá hoàn hảo. Như mọi người nói, họ là đôi long phụng tương xứng, trai tài gái sắc…
Đến ngày thứ 3 ngay sau đó, một cái thiệp hồng đã tới tay tôi. Sao mà nhanh quá vậy? Vừa mới bàn bạc mà chưa đầy 1 tuần đã có thiệp mời rồi…
Người ta bảo vì hai người họ quá yêu nhau, dẫn đến “không chờ nổi” mà
gấp rút đốt cháy giai đoạn. Nhưng theo tôi thì có lẽ vì cái thai đang
lớn, không thể chậm trễ…
Run run giở tấm thiệp xinh xắn ra, tôi xem kĩ ngày giờ và địa điểm tổ chức. Là thứ 3 tuần sau, tức là còn đúng 1 tuần. Hôn lễ cử hành theo
đúng nghi thức Cung đình. Nghe nói Liêu tướng quân sẽ cho người phát
tiền cưới suốt dọc đoạn đường nối Liêu phủ với Cung điện Quang Minh. Như vậy chắc chắn dân chúng ai nãy sẽ đổ xô ra đứng! Qủa nhiên nhà họ Liêu
rất biết lợi dụng cơ hội để khoe sự giàu có của họ (==) Tôi cẩn thận bỏ
tấm thiệp trở lại bao và đút vào thật sâu trong ngăn tủ kéo. Khóa tủ
lại, tôi thấy lòng mình trống rỗng… Lại buồn nữa rồi… rõ ràng hôm qua
trước lúc ngủ đã tự hứa sẽ vui vẻ trở lại kia mà! Đánh lừa chính bản
thân mình không hề là một việc dễ làm.
Hôm nay Thần Phong đích thân tới đưa thiệp nhưng tôi nào dám gặp mặt, chỉ cho người nhận thay rồi lịch sự mời anh quay trở về… Tôi muốn nói
chuyện với anh ấy một lúc nhưng sợ rằng sẽ không kiềm chế mà thổ lộ tình cảm với anh. Như vậy chắc chắn Thần Phong sẽ khó xử, không chừng đến
tai chị họ sẽ khiến chị tức giận. Tôi không muốn làm hỏng hòa khí với
người trong gia đình nên tốt nhất là cứ làm ngơ như không có việc gì.
Càng tới gần ngày thứ ba, tâm trạng tôi cùng hỗn loạn không yên… Mỗi
đêm đều nằm mơ thấy lễ cưới hoành tráng của họ. Tôi đứng một bên tấm
thảm đỏ, nhìn đôi cô dâu chú rễ đẹp như thiên thần nắm tay nhau bước vào thánh đường. Họ càng cười hạnh phúc thì tôi càng khổ sở dằn vặt. Lúc
nào giật mình thoát khỏi giấc mộng cũng bị vã mồ hôi, gối đẫm nước mắt
và khó thở nữa. Cứ tưởng mình sẽ không sao nhưng ngày qua ngày, cái
‘bệnh” đó càng nặng hơn. Tôi mất ngủ, ăn ít đi nên nhanh chóng tiều tụy… Tới ngày chủ nhật thì Vi Linh chịu hết nổi phải gọi ngự y dù tôi không
cho phép. Sau khi khám xong ông bác sĩ khẳng định do “tâm bệnh” mà ra.
Tôi không muốn bị người khác nghi ngờ về nguyên nhân cái “tâm bệnh”
này nên ép buộc ông phải nói rằng mình bị bệnh thủy đậu, phải cách ly
trong nửa tháng theo dõi tình hình. Như vậy tôi sẽ có lý do chính đáng
không tham gia lễ cưới mà thực tế thì căn bệnh này đang hoành hành trong nước. Tôi nghiêm ngặt tuân theo quy tắc “cách ly an toàn” cũng giống
như lấy mình làm gương cho dân chúng, tuyên truyền cả nước cùng nhau
chống lại dịch bệnh!
Thật là một Nữ Hoàng vĩ đại! Thật là một Nữ Hoàng thông minh! Thật là diệu kế (~.~)
Cách thức này suy đi nghĩ lại đều vẹn cả đôi đường. Tôi an tâm nhốt
mình trong tẩm phòng, bỏ luôn các buổi chầu và dĩ nhiên sẽ “không thể”
tham gia hôn lễ. Tin tức Nữ Hoàng bị thủy đậu in hết lên trang nhất các
báo và lan truyền khắp nơi nhanh hơn cả tốc độ ADSL (==) Thế là lần lượt mọi người từ Thái hậu tới các quan thần đổ xô đi thăm bệnh. Tôi khiên
quyết không gặp ai vì sợ bản thân sẽ lay bệnh cho người khác.
Chuyện giả bệnh cuối cùng lại mang tới một kết quả không thể “ngờ”
nhất! Dĩ Linh và Thần Phong quyết định dời ngày cưới lại nửa tháng để
chờ tôi khỏi bệnh vì lễ cưới Hoàng gia không thể nào thiếu Nữ Hoàng được!?
Tin tốt là: tôi đã làm chậm trễ “chuyện không muốn” đó lại 14 ngày!
Tin xấu là: cuối cùng tôi có trốn đằng trời cũng phải tham dự lễ cưới!
Cứ tưởng kế sách của mình là cao tay như Gia Cách Lượng, nào ngờ nó còn có “tác dụng phụ”.
Oh my god…I don’t want to be the Queen anymore!!! (>_<)
Ba ngày đầu nằm ổ như gà mái ấp trứng, tôi gần như chết vì buồn chán, không thể đi đâu ngoài tẩm phòng và cái W.C! Tới ngày thứ tư thì còn
kinh khủng hơn bởi vì tôi sực nhớ ra mình còn phải “ở ẩn” như vầy thêm
10 ngày nữa (=o=) Trong suốt thời gian đó, vẫn có không ít công văn gửi
tới chờ tôi kí duyệt. Thì ra làm Nữ Hoàng cũng na ná như làm minh tinh.
Chỉ cần rèn chữ kí cho thật đẹp và luôn luôn xuất hiện như một thiên
thần trước mắt công chúng! ==
Khi mặt trời lên tới đỉnh cao nhất trong ngày thì tôi cũng vừa đọc
hết bản kế hoạch về khu du lịch sinh thái quốc gia gì gì đó… Trình độ gà mờ của tôi không đủ thâm cao để có ý kiến ý cò cho cái thứ rắc rối rườm rà này, vậy nên tôi chỉ lãnh đạm kí tên và đóng dấu ngay góc trái. Xếp
giấy lại ngay ngắn, tôi trèo khỏi ghế đi vào phòng tắm. Tắm mát trước
khi ăn trưa là một ý tưởng không tồi… Sau khi ngâm mình thỏa thích trong bồn tôi mới nhớ ra mình lại quên chuẩn bị đồ để thay. Mấy ngày nay tất
cả hầu nữ đều được tôi cho nghỉ xã hơi, trừ chị Vi Linh ra. Thông thường mỗi một công việc vặt vãnh đều có người làm giúp nên tới lúc tự thân lo liệu thì mới gặp tí rắc rối. Tôi quấn tạm cái khăn bự quanh thân và vắt tóc cho khô bớt nước. Bước xuyên qua mười mấy lớp rèm the tôi lớn tiếng gọi chị hầu
-Chị Vi Linh! Chị có ở đó không? Chị tìm bộ đồ nào nhẹ nhàng một tí cho em đi…
Không có tiếng trả lời, bốn bề im lặng đến kì lạ. Tôi nhớ lúc nãy Vi
Linh nói rằng chị xuống nhà bếp đem thức ăn lên, nếu như vậy thì giờ này phải có mặt ở đây rồi chứ… Hơi lo lắng, tôi đi ra phòng ngoài. Chiếc xe đẩy đựng thức ăn nóng đang nằm ngay cửa hết sức bất thường. Vi Linh
đâu? Tôi bàng hoàng đi vào phòng ngủ. Kia rồi! Chị ấy thì ra là ở đây…
nhưng… sao mà nằm im re trên đất thế kia? Não của tôi đúng là chậm không tả nổi! Trước kia nó giống rùa bò, bây giờ thì “tiến bộ” hơn nữa: sên
bò ==
-Ơ…chị…uhmmmmmmmmmmm…..
Chưa nói xong thì có một bàn tay từ phía sau bịt miệng tôi lại. Tôi
hoảng sợ giẫy giụa. Ai vậy? Sao có thể lẻn vào trong này được, cảnh vệ
vẫn canh gác bên ngoài kia mà? A không phải là muốn cắt cổ mình đấy chứ? Tôi lấy hết sức bình sinh giẫy giụa và nghĩ tới số báo ngày mai sẽ có
bài: Nữ Hoàng bị ám sát ngay trong Cung điện, thi thể bị chặt thành
nhiều khúc!? (=.= đang lúc nguy cấp mà nghĩ cái gì thế hả trời?) Sợ quá! Tôi phải làm gì đây? Tôi chưa muốn chết… tôi chỉ mới 18 tuổi, tôi còn
chưa kịp trãi qua tuổi thanh xuân tươi đẹp kia mà.
Nghĩ nhiều thế nhưng thật ra tất cả chỉ diễn ra trong 2 giây thôi. (ồ, não đã tăng tốc lên rồi!)
Tôi đánh mạnh tay ra phía sau, người kia dễ dàng chộp lại được. Tôi nghe giọng nói đó rất gần, quan trọng là rất quen thuộc:
-Anh đây….
Ngay lập tức tay chân tôi đông cứng lại. Bàn tay bịt miệng kia cũng
vội buông ra. Tôi hốt hoảng quay lại nhìn. Là Ngạn Luật! Sao anh ấy lại
có thể vào đây, trong phòng ngủ của Nữ Hoàng? Chắc là vì nhớ quá mà sinh ra ảo giác.
-Ơ… kia… anh… à không… Liêu tướng quân…
Tôi cứ đứng ngay ra, lấp ba lấp bắp nói chẳng ra đâu. Anh ấy thì chú
tâm lướt mắt khắp người tôi, từ trên xuống dưới. Tôi chợt phát hiện:
mình không mặc gì hết, trừ cái khăn tắm == Nhưng Ngạn Luật thì hình như
không quan trọng chuyện ăn mặc lắm, anh ấy cứ tìm cái gì đó trên người
tôi. Sau khi nhìn kĩ anh tố cáo:
-Em bị thủy đậu mà da dẻ trơn tru vậy đó hả? Rõ ràng là đang giả bệnh…
Tôi á khẩu, nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Ngạn Luật. Anh ấy tính làm gì? Mắng tôi, đánh tôi?
-Uhm… em xin lỗi… em không cố ý… em chỉ không biết là…
-Không biết cái gì?
Vẫn là bộ mặt hình sự đáng sợ đó!
-Em không biết chuyện giả bệnh lại ảnh hưởng tới lễ cưới, em không cố tình gây phiền phức cho anh đâu. Thật đấy! Em xin lỗi anh, Thần Phong.
Tôi đoán anh ta tới đây để hỏi tội vì tôi đã làm hỏng chuyện vui của
hai anh chị. Tôi nào có biết đâu, người không biết thì không có lỗi
(~_~). Ngạn Luật thở ra, nét mặt bớt căng thẳng một chút
-Em xin lỗi vì chuyện đó hả?… Mà… từ khi nào em biết gọi tên thật của anh vậy?
Tôi ngẩn đầu nhìn vào đôi mắt đen huyền đó. Không biết anh ấy có hiểu hay không rằng… khi tôi gọi tên Ngạn Luật thì anh ấy chính là người anh trai tôi vốn yêu quý nhất trên đời. Lúc tôi gọi là Thần Phong thì anh
ta không phải là con người tôi từng thân quen nữa…Liêu Thần Phong không
phải Dương Ngạn Luật theo như suy nghĩ của tôi. Từ lúc anh muốn kết hôn
với Dĩ Linh tôi đã chọn cách gọi tên thật đó. Cốt ý là muốn luôn tự nhắc nhở mình Thần Phong không phải là anh trai của tôi nữa, như vậy cùng
nghĩa với “anh ấy không thể là người tôi yêu”! Chỉ như vậy tôi mới có
thể ép mình quên được anh.
-Sao em không nói gì?
Ngạn Luật chau mày. Tôi tỉnh lại và nhanh chóng nhớ ra Vi Linh
-Anh đã làm gì chị ấy?
Ngạn Luật nhìn người đang nằm dưới đất lắc đầu
-Đừng lo. Cô gái đó chỉ ngất đi thôi, sẽ nhanh chóng tỉnh lại…
-Vì sao anh khiến chị ấy như thế?
Tôi tiếp tục chấp vấn
-Cho an toàn thôi. Nếu cô ta không ngất đi chắc chắn sẽ hét ầm ĩ.
Tôi hít sâu và hùng hồn nói
-Vậy à? Giờ nói đi, vì sao anh dám lén lút độp nhập vào đây? Tự ý vào tẩm phòng của Nữ Hoàng là mạo phạm trầm trọng. Anh không biết sao?
Ngạn Luật nhướng cao đôi chân mày thanh tú, mắt anh như đen hơn và chứa vài tia ngạc nhiên
-Nữ Hoàng… vi thần không định tới đây để nói chuyện theo cách này. Ý
anh là… à không… ý vi thần là… haizzz… chúng ta xưng hô bình thường đi!
Trong lúc anh nói tôi tới xem xét Vi Linh. Chị ấy trông khá ổn, không bị thương gì cả. Không hiểu làm cách nào tôi có thể bình tĩnh như vậy,
khi Ngạn Luật đang ở ngay đây và hơn nữa là không ai ngoài tôi và anh đang ở đây. (dĩ nhiên Vi Linh ngất đi nên không tính!==)
Tôi vẫn làm ra vẻ lạnh lùng xa cách đáp lại:
-Phải, cứ xưng hô bình thường! Khanh hãy nói chuyện cho giống một trung thần đối với Nữ Hoàng đi…
Tôi mở tủ, tìm một bộ đầm dài màu vàng nhạt. Ngạn Luật không nói gì
nữa. Anh chỉ trồ mắt nhìn tôi, rõ ràng là đang khó xử. Cần phải cho anh
ấy hiểu cảm giác bị lạnh nhạt là như thế nào. Lúc trước khi tôi muốn gọi anh như lúc còn ở nhà thì y như rằng anh ta gạt phăng đi, đổi lại là
“vi thần” với “Nữ Hoàng điện hạ”. Lúc đó tôi thấy mình bị tổn thương.
Sống xa anh ấy là điều rất khó chịu rồi, sao anh không chịu hiểu mà còn
làm như người lạ trước mặt tôi.
Cầm cái váy trên tay, tôi quay lại nói nghiêm túc
-Phiền anh bước ra ngoài. Ta cần thay đồ…
Ngạn Luật giật mình nhìn lại người tôi trần trụi chỉ có cái khăn tắm. Anh chợt hiểu và ngượng ngùng lui ra ngoài, đóng cửa lại. Tôi có nhìn
lầm không rằng… anh ấy đang đỏ mặt!? Chắc là tôi nhìn lầm! Sau khi mặc
đồ vào tôi bối rối với việc cột dây áo. Hầu hết mọi cái váy trong cung
đều có một hàng dây nhợ rườm rà sau lưng dùng siết lại, giữ bộ đầm ôm
gọn trước ngực. Mọi khi thì người hầu sẽ giúp tôi buộc nó lại gọn gàng,
nhưng hôm nay không có ai. Nhìn lại Vi Linh còn ngủ say sưa dưới đất tôi miễn cưỡng thử lại lần nữa…
-Em làm rối hết dây rồi.
Ngạn Luật lại thình lình xuất hiện, giúp tôi xử lý mớ dây nơ phía sau.
-Này! Đây là tẩm phòng của Nữ Hoàng… Anh không được tự ý vào…
Tôi lại nhắc nhở và tránh ra một bên. Ngạn Luật giữ tôi lại để tiếp tục cột dây áo
-Đứng im đi! Bộ em tưởng em có thể tự mình làm được hay sao? Vì chờ quá lâu nên anh mới lo lắng vào xem em thế nào…
Anh ấy đang nổi giận, tôi biết điều đó. Nhưng hiện tại tôi không hề
run sợ mà là thích thú. Trò trả thù của tôi chưa kết thúc đâu… Sau một
lúc thì anh ấy đã làm xong. Tôi chẳng thèm cảm ơn mà vội đi lấy cái máy
sấy tóc, bắt đầu công đoạn làm khô cái đầu.
-Được rồi… anh vẫn chưa nói mục đích anh tới đây!
Ngạn Luật bực dọc ngồi vào cái ghế trước mặt tôi
-Mục đích hả? Sao mà nghe nó xấu xa quá vậy? Anh sẽ
chẳng liều mạng tới đây nếu không phải vì lo lắng. Anh sợ em đã bị người ta làm hại… Em trốn kĩ quá, ngay cả Dương Cảnh cũng không thấy em thì
làm sao anh dám chắc là em vẫn còn sống ở trong này?
Tôi tắt máy sấy tóc đang kêu ồ ồ và ngẩng đầu nhìn Ngạn Luật. Anh ấy
có nhắc tới Dương Cảnh, chắc là họ quen nhau, nói không chừng là một
“tay sai” dưới quyền của Phủ tướng
-Ý anh là sao?
Ngạn Luật chán nản thở dài, hai tay khoanh lại trước ngực
-Là anh đã tưởng bà ấy làm gì em sau đó thì cho tung tin em bị thủy
đậu để khỏi ai tò mò vì sao không thấy em ra khỏi Chánh Cung… Anh cứ
nghĩ đây là kế của bà ta chứ nào ngờ là chính em giả bệnh.
-Anh nói Thái hậu hả?
-Còn ai vào đây…
Tôi lắc đầu và lại mở máy sấy tóc
-Em chán lắm rồi, anh từ đầu tới cuối không hề nói cho em biết anh
rốt cuộc đang làm gì, đang có chuyện gì diễn ra quanh đây. Em thấy mình
giống một con bù nhìn làm Nữ Hoàng và anh thì mặc sức tung hoành sau
lưng em, điều khiển em… Bởi vì em vốn là em gái anh mà, luôn biết ngoan
ngoãn nghe lệnh không dám cãi mà…Ngay cả chuyện về Thái hậu anh cũng
không hề nói. Thái hậu là một người tốt, em trước giờ vẫn cho là vậy!
Còn anh là người thế nào, em cứ tưởng mình hiểu rất rõ hóa ra… em chẳng
biết gì về anh cả, Liêu Thần Phong – Liêu tướng quân!
Tôi không hề biết mình đang khóc nếu anh ấy không đưa tay ra lau nước mắt cho tôi. Gạt bàn tay đó sang một bên, tôi đứng dậy và đi ra cửa
-Tốt nhất anh mau ra khỏi đây, em sẽ gọi cảnh vệ…
Khi tay tôi sắp chạm vào nắm cửa thì bị Ngạn Luật ngăn lại. Anh thô bạo giật mạnh người tôi quay ra sau, đối diện với anh
-Nghe anh đã Viễn Xuyên, không, anh sẽ gọi em là Sao Ly! Sao Ly, anh
xin lỗi vì đã làm em buồn, xin lỗi vì tất cả… em làm ơn đừng có như vậy
có được không? Em hoàn toàn hiểu anh mà. Em biết anh thích uống cà phê
nhiều đường, em biết anh rất ghét món cà chua, em biết anh không thích
màu hồng giống em, em biết anh giỏi bơi lội, em biết nhóm máu của anh là nhóm O, em còn biết những bài nhạc nào anh thích nhất, những loại phim
nào anh hay coi, những quyển sách nào anh sẽ đọc… em biết rất nhiều điều mà ngay cả cha mẹ anh cũng không biết!
Tôi nhìn vào vẻ mặt kích động của Ngạn Luật, môi run run nói
-Phải, nhưng những điều đó thì to tát lắm sao? Chỉ biết mấy chuyện đó thì gọi là hiểu rõ sao? Em không biết tất tần tật những gì về thân phận thật sự của anh, không biết cha mẹ anh, không biết anh là hậu duệ cùa
Liêu phủ, không biết anh còn bao nhiêu cái tên khác nhau nữa, không biết anh đã nói dối em mấy trăm ngàn lần rồi, càng không biết suốt 5 năm qua anh chăm sóc em, đối xử tốt với em đơn giản vì đó là một nhiệm vụ, một công việc. Ồ… những điều không biết có đủ áp đảo chưa?
Sau khi dứt lời tôi chứng kiến Ngạn Luật làm một chuyện mà… có trời
đánh tôi cũng không dám nghĩ tới: Anh ấy hôn tôi! Đó là nụ hôn đầu tiên
trên đời tôi được nhận. Ý tôi là “hôn” theo đúng cái nghĩa… “mờ ám” nhất của nó (==) Nó là một cái “hôn môi’ và không giống như lúc anh từng khẽ khàng hôn nhanh lên má, lên mũi tôi ngày trước. Kiểu hôn mới này coi
bộ… hơi mất vệ sinh (~_~) Cô giáo từng dạy: Răng, lưỡi và nướu là nơi
chứa nhiều vi khuẩn! Cả nước bọt cũng thế. Tôi muốn nhắc nhở anh về
chuyện này nhưng đã bị anh ấy làm cho hồn siêu phách lạc == Thì ra nam
nữ hôn nhau là cảm giác… dễ chịu như vậy! (Biến thái quá… T.T)
Hơi thở nam tính của anh tràn vào phổi tôi, rút cạn mọi sự minh mẫn
của tôi, nó làm tôi phải nhắm mắt lại và buông thả mình theo cảm xúc…
Ban đầu, môi anh khá là bạo lực, răng anh ấy còn dám cắn tôi đau nhưng
một lúc sau thi tôi bắt đầu biết cách tiếp nhận thì anh ấy trở nên dịu
dàng và từ từ… dạy tôi làm thế nào để hôn cho có “phong cách” (^o^).
Trước đây, anh là một giáo viên nên hiển nhiên tôi đã học cả trăm nghìn
thứ từ anh ấy, chỉ là không thể ngờ có ngày Ngạn Luật – anh trai kim
thầy giáo lại còn dạy tôi cả cách hôn một người khác phái!? Tôi chưa
từng nghĩ mình lại học đồng thời “thực hành” với anh ấy lần đầu tiên.
May quá, cuối cùng cũng được thả ra rồi. Tôi phát hiện mình đã bị anh kéo từ tư thế đứng thành ngồi la liệt dưới đất.
-Thở đi em!
Ngạn Luật lo lắng nhắc nhở. À phải rồi, tôi sực nhớ ra và thế là hối
hả hít vào… thở ra… lại hít vào… thở ra… Tôi nhớ chuyện hít thở là phản
xạ không có điều kiện kia mà. Hay là hồi đó cô giáo lại dạy sai rồi? (=.=)
-Sao rồi? Ngẩng mặt lên nào…
Ngạn Luật đưa tay kéo đầu mặt tôi dậy nhưng tôi khiên quyết cúi sát
xuống, cầm đã đụng vào ngực. Làm sao mà nhìn anh ấy được, mắc cỡ gần
chết! Hình như hiểu cảm xúc của tôi nên Ngạn Luật nén cười và vờ ho vài
tiếng
-E hèm… Nữ Hoàng điện hạ… Em rất là thiếu “kĩ năng” đó. Anh sẽ tìm
giáo sư Viên, nhờ ông ấy tìm một người dạy em mấy chuyện này để mai mốt
không bị lúng túng nữa…
Thế là tôi ngốc đầu dậy ngay, trừng mắt nhìn anh ấy
-Anh thật là quá quắc… Tội “hôn Nữ Hoàng” là tội khi quân có biết không?
Ngạn Luật hớm hỉnh nhướng mày
-Vậy à? Sao anh không nhớ… là khoảng mấy, điều mấy, bộ luật Hoàng gia vậy?
Lại còn giả vờ nai tơ… Tôi tức tới mức bật khóc như mưa, lần này là khóc thật ồn ào
-Không biết đâu… trả nụ hôn đầu đời cho em… huhuhu… (T.T)
Không hề bối rối mà anh ấy còn cười
-Sao vậy? Hôn rồi còn đòi trả… chẳng lẽ… em tính “tặng” nó cho một ai khác nên mới hụt hẫng?
Tôi ngừng khóc và bắt đầu nghĩ ngợi. Tặng cho ai? Nếu hỏi tôi muốn ai hôn mình đầu tiên thì tôi sẽ trả lời… hình như là Ngạn Luật… (bó tay)
Thấy tôi nhăn nhó trong mâu thuẫn anh ấy càng đắc chí
-Em phải cảm ơn vì anh đã giúp em “bảo vệ” nụ hôn đầu đời một cách an toàn. Giờ thì ổn rồi, sẽ không lo nó bị người xấu cướp đi nữa!
Thật là ranh ma, quá là xảo nguyệt!
Tự nhiên lúc đó tôi nhận ra Ngạn Luật đang ở đây, rất gần, rất thân
quen… tôi chưa lạc mất anh sao? Cái nhìn của tôi làm anh ấy bối rối,
trước khi kịp phản ứng thì tôi đã nhanh tay ôm lấy, rút vào trong lòng
anh. Sợ rằng nếu tôi buông ra thì anh sẽ biến thành Liêu Thần Phong, sẽ
chạy tới tìm Dĩ Linh và kết hôn với chị ấy, sẽ chẳng bao giờ thân thiết
gọi tôi là Sao Ly và… sẽ không bao giờ quên hết thân phận, địa vị bản
thân để hôn tôi thật nồng nàn như lúc nãy nữa…