Thời gian diễn tập cho bộ kịch quy luật hơn rất nhiều, cứ tập trong kịch viện như vậy, Y Trạm liền quen.
Kỳ tuyên truyền cho phim điện ảnh cũng kết thúc, cô bắt đầu tham gia mỗi lần diễn tập.
Thi thoảng An Bác Dung cũng qua vài lần, nhưng rất thành thật, an vị tại thính phòng để xem, nhưng không kiên trì tiếp nhận nghệ thuật, thông thường ngồi chưa đến nửa giờ liền đi, tương đương đến lộ cái mặt.
Buổi chiều diễn tập xong, Y Trạm ra khỏi kịch viện liền tới căn nhà vùng ngoại ô kia, đi thăm ông ngoại Tần gia.
Tần Tích đã qua đời nhiều năm, linh hồn Y Trạm thật sự không biết ở nơi nào... Cô đã tiếp nhận thân thể này, đương nhiên sẽ tận hiếu.
Huống chi, cô rất thích ông lão hoà ái kia, cô cũng không thấy mệt.
Đều ở thành phố Z, nên mỗi tuần Y Trạm đều đi thăm, mấy người giúp việc đều biết cô, trực tiếp dẫn cô vào trong nhà.
Cô đi vào, liền thấy ông đang phơi nắng, đôi khi tinh thần của ông tốt, sẽ kéo tay cô lải nhải rất nhiều chuyện, hơn phân nửa là chuyện hồi nhỏ của Tần Tích, có đôi khi không thanh tỉnh, cô liền ở cạnh bóp bóp vai cho ông.
Cô không có người thân, cho nên thử nghiệm này rất mới mẻ, cũng rất tốt.
Ăn cơm xong Y Trạm trở lại nhà, đã là bảy giờ tối, hiển nhiên Nanh Vuốt đã được cho ăn no.
Đang nằm trong ổ cùng Snow... Chơi đùa...
Y Trạm suy nghĩ, vấn để gia giáo... Là vấn đề rất nghiêm trọng, nơi đó có nửa điểm dáng vẻ khuê tú đại gia.
Nhìn Snow xem, Nanh Vuốt nên nhìn lại mình đi, một chú chó xuẩn ngốc, Y Trạm cảm thấy đầu có chút đau...
Cô lên lầu dắt Nanh Vuốt về, nếu như sáu giờ cô chưa về, người chăm nom sẽ đến cho chó ăn và chơi với chúng, cùng với vị trên lầu kia chi phí thì mỗi người một nửa.
Vốn là Y Trạm không muốn phiền phức đối phương, nhưng Nanh Vuốt rất không có tôn nghiêm, một khi đã thả ra ngoài thì không chạy xuống, mà chỉ hướng lên trên...
Hơn nữa khi cô không có nhà, nhất định sẽ tại lầu trên chơi với Snow một hồi, người chăm nom không lôi kéo được...
Y Trạm nhớ tới cô còn dư một vé mời xem kịch, liền hỏi người trên sofa: "Tạ tiên sinh,... Tuần này anh có rảnh không?"
Tạ Địch Phi để văn kiện xuống, nghĩ một giây rồi trả lời: "Có thời gian."
"Tuần này bộ kịch công diễn, nếu Tạ tiên sinh có hứng thú, em sẽ đưa cho anh vé mời."
"Vậy thì tốt quá, đã lâu anh chưa xem kịch, em lại đóng vai chính, anh lại càng mong đợi hơn, chúc em thành công."
Y Trạm cười cười: "Hy vọng anh sẽ không cảm thấy nhàn chán, vậy để em xuống lấy vé mời cho anh."
Y Trạm đưa vé mời cho đối phương, lúc này mới dắt Nanh Vuốt rời đi, cô có loại cảm giác, bởi vì chó ngốc nhà mình, không biết trong lòng Tạ Địch Phi IQ của cô có bị giảm thấp không.
Sờ sờ tai Nanh Vuốt, cô thở dài.
Đảo mắt liền tới ngày công diễn.
Hậu trường loạn thành một đoàn. Tuy kịch và phim điện ảnh đều là biểu diễn cho khán giả xem, nhưng hình thức rất khác nhau.
Khác nhau lớn nhất là, diễn kịch không được NG, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót gì, từ anh sáng, nhạc đệm, đạo cụ, diễn viên rồi sân khấu.
Trước khi bắt đầu, đạo diễn đã xác nhận hai lần, hiện tại đang xác nhận lần thứ ba.
Là buổi diễn đầu tiên nên vô cùng quan trọng.
Vé vào cửa sớm đã bán hết, giá cao hơn rất nhiều so với bình thường, nhưng mới bắt đầu bán vé nửa giờ đã hết sạch.
Bốn vai diễn chính diễn phần khá nặng, nhưng trên áp-phích vị trí hình ảnh Y Trạm bắt mắt nhất, kịch viện cũng rất am hiểu làm sao nắm bắt được tâm người xem.
Tuy đoàn kịch cũng không phải vô danh, bình thường tỉ suất xem cũng cao, nhưng có thêm một minh tinh đang nổi, thì sự quan tâm của công chúng lại rất khác biệt.
Cửa kịch viện có rất nhiều áp-phích, hoặc là những bảng hiệu do fan của Y Trạm mang tới, rất náo nhiệt và cũng thu hút không ít phóng viên.
Diệp San ngồi trên xe nhìn một phút đồng hồ, mới bước xuống xe, trên mặt đeo kính râm che nửa khuôn mặt, không phải chỉ là diễn hai bộ phim truyền hình thôi, có cần phải ồn ào vậy không?
Diệp San mặc một áo che gió màu đen, lại đeo kính râm, thấy cô đi tới fan và phóng viên liền xông lên vây quanh.
"Y Trạm! Y Trạm!"
Hiển nhiên là nhận nhầm người.
Trong lòng Diệp San đầy tức giận, tháo kính mắt xuống: "Thấy rõ ràng chưa? Tôi không phải cô ấy!"
Những người chung quanh lui ra, có fan nữ e dè thì thầm: "Sao lại hung dữ thế, cô đeo kính râm chúng tôi mới nhận nhầm..."
Diệp San quay đầu lại trừng người, dừng một giây, nhíu nhíu mày, rồi không nói gì tiếp tục đi về phía trước.
Y Trạm không đi cửa trước, cô tiến vào từ cửa sau để tránh những phiền toái không cần thiết.
Cô kí xong một trang, lại kêu trợ lí lấy bưu thiếp tới, chỉ sau nửa giờ, liền kí khoảng ba trăm chữ, bảo trợ lí đưa bưu thiếp ra bên ngoài đưa cho các fan.
Y Trạm nhổ ra kẹo thông họng vừa ngậm, ngáp một cái liền chuẩn bị lên sân khấu.
Hôm nay người đại diện cũng tới, vừa hỏi cô có khẩn trương hay không, Y Trạm cười lắc đầu.
Làm sao lại khẩn trương, cô đã diễn nhiều năm như thế, mà đây cũng là phương thức duy nhất để cô thả lỏng, cũng là phương thức giải trí mà cô thích nhất, diễn xuất giúp cô rất nhiều trong cuộc sống, mỗi một lần đều là một trai nghiệm mới.
Không phải ai cũng có cơ hội như vậy.
Y Trạm lên sân khấu trước, nhìn mọi người ngồi phía dưới khán đài.
Những bạn tốt của cô đều tới, đều ngồi hàng thứ nhất ở giữa khu VIP.
Người đại diện của cô, đạo diễn Từ, Lâm Phỉ, Tạ Địch Phi đang cầm hoa... Tạ tiên sinh mặc một chiếc áo sơ mi, vô cùng tuấn mỹ, khiến người khác không thể rời mắt.
Y Trạm nghĩ nghĩ, nếu cô là người đi tìm kiếm nghệ sĩ, nhất định sẽ thu xếp Tạ Địch Phi tiến vào giới giải trí, sau đó cô sẽ làm người đại diện của anh, kiếm tiền mỏi tay cầm.
Chỉ là tưởng tượng thôi cũng thấy rất sướng, phát tài thật dễ, suýt chút nữa cô bật cười.
Vé của An Bác Dung là do người phụ trách kịch viện lo liệu, sẽ đi tới xem... Mộ Thần?
Tại sao Mộ Thần lại ở đây? Hơn nữa lại ngồi ở ghế VIP. Chẳng lẽ anh ta tự móc tiền túi ra mua vé đến xem cô diễn kịch.
Y Trạm lại nhìn lướt qua, may là La Thi Nhân không đi theo, không thì sẽ náo nhiệt hơn. Tuy rằng Lâm Phỉ không nhìn đến Mộ Thần, tình yêu của hai người đã trở thành dĩ vãng, nhưng bản thân Lâm Phỉ chưa hoàn toàn tiêu tan.
Từ trên vẻ mặt có thể thấy được một hai.
Lại là lần đầu tiên hai người gặp nhau nhưng không có La Thi Nhân, tuy Lâm Phỉ thành thục không ít, nhưng trên mặt không thể hoàn toàn bất động.
Từ Tố với Mộ Thần, Lâm Phỉ với Mộ Thần, Lâm Phỉ và An Bác Dung, đúng là có chút tia lửa a...
Mộ Thần là một hồng tâm, không biết anh ta chạy đến đây làm gì, khác thường tất có ẩn giấu lý do, nhưng trong phút chốc cô không nghĩ ra lý do anh ta đến đây là gì.
Trong những người này, người cô có thể yên tâm là Tạ Địch Phi, nhưng An Bác Dung cùng hàng kia, nhìn người bên cạnh với ánh mắt không hề tốt.
Chắc lại thiếu ăn đánh đi.
Nhưng tất cả thời gian Tạ Địch Phi đều bình tĩnh, không để ý đến tín hiệu An Bác Dung bất lương bên cạnh. Ngược lại bên tay phải Tạ Địch Phi là Mộ Thần, Mộ Thần luôn cười nói với Tạ Địch Phi, thi thoảng Tạ Địch Phi cũng há miệng đáp trả một đôi lời.
Cách quá xa, cô cũng chưa học qua ngôn ngữ môi, cho nên không biết hai người nói chuyện về cái gì.
Y Trạm có chút kì quái, tính ra trước kia gặp qua tại đoàn phim, chào hỏi cũng không cần tích cực như vậy, mà người Tạ Địch Phi đến thăm tại đoàn phim là cô, chính ra Mộ Thần nên phân rõ quan hệ không phải sao? Trong đoàn phim không thấy Tạ Địch Phi chủ động chào hỏi ai, sẽ không phải bây giờ gặp gỡ, hậu tri hậu giác phát hiện hai người hợp ý đi...
Cô cảm giác như có đại sự sẽ phát sinh, mỗi người đều quái quái.
Ngọn đèn tối xuống, Y Trạm thu lai tâm tư, không quản chuyện dưới khán đài, cô phải tập trung diễn xuất đã.