Điền Viên La Nhiễm

Chương 27



La Hữu Hiếu thấy La lão gia tử nói như vậy, cũng chỉ có thể nói: "Tam đệ, tam đệ muội, còn tám lượng bạc chính là nhờ tam đệ muội.."

La Hữu Phú vừa định nói, Lưu thị thay đổi sắc mặt làm La Hữu Phú ngậm miệng bèn mở miệng nói: "Đại ca, muội cũng về hỏi nhà mẹ đẻ một chút, có thể mượn hay không còn không nhất định nha".

"Mong tam thẩm tận lực, lúc này Văn Danh vô cùng cảm kích".

* * *

Lão gia tử ngồi trên kháng nhìn đủ loại tư thái cùng tâm tư của mọi người, lại nhìn cả nhà lão đại, sau đó ho vài tiếng, nói: "Chuyện tiền nong trước cứ như vậy đã, mọi người trước cứ cực khổ vài ngày. Hết thảy vì La gia, chờ Văn Danh có tiền đồ rồi nhất định sẽ không quên cảnh ngộ hiện tại cũng sẽ nâng đỡ mấy vị thúc thúc, thẩm thẩm, đệ đệ, muội muội. Tất cả đều sẽ tốt lên, sẽ tốt lên..". Câu cuối cùng không biết là an ủi cả nhà hay là an ủi chính mình. Dứt lời liền khoát tay ý bảo mọi người lui xuống.

Khi tất cả mọi người đều đã rời đi, La lão gia tử cầm điếu thuốc lá rời trong tay hút vài hơi, nhất thời thở gấp không thể đứng dậy, lớn tiếng ho khan đứng dậy. Tần thị buông châm tuyến trong tay, vội vàng vỗ vỗ lưng cho La lão gia tử.

Tần thị vừa vỗ vừa mắng: "Ông cái lão bất tử này, đã ho còn hút nữa, chính là xa không được cái mệnh này mà".

Một lúc lâu sau hô hấp mới ổn định trở lại.

"Haizzz, già rồi, không dùng được nữa. Tâm tư của cả nhà cũng nhiều lên. Thời tiết năm nay xem ra không tốt lắm..". Mười năm này nuôi Văn Danh đọc sách, vài năm đầu còn tốt chút, tiền bạc trong nhà còn dư dả. Vài năm sau càng ngày càng khó khăn, mặt khác tôn tử tôn nữ dần dần cũng nhiều hơn. Việc trồng trọt ngoài đồng vài năm qua thì có hơn phân nửa cho Văn Danh nộp học phí. Cả nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm, dù sao cũng không thể tiếp tục khổ nữa. Đều trông cậy vào lần này. Lão nhị lão tam tuy rằng không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn tuân theo ý muốn của mình vâng lời tiếp tục nuôi dưỡng cũng là bản thân mình cưỡng chế, chủ yếu vẫn là trông cậy vào tiền đồ của Văn Danh có thể được thuận lợi.

Nhìn thấy ngày qua ngày càng khổ, ý kiến của mọi người cũng nhiều, tâm tư cũng nhiều hơn. Vợ chồng lão tam cũng không chỉ một lần nói qua là cho Văn Tài hoặc Văn Quân đến học đường, chính là tình huống trong nhà không thể nuôi dưỡng được hai người. Huống hồ đã có thể nhìn thấy tiền đồ của Văn Danh. Chỉ cần qua vài năm nữa là tốt rồi, đến lúc nữa La gia sẽ phát triển thịnh vượng.

"Chính là bản lĩnh của ông, tâm tư cả đời đều không làm được". Tần thị ngồi trở lại trên kháng, vừa căng chỉ vừa nói.

Trên thực tế, Tần thị là một người không biết điều, hàng ngày bất công khuê nữ, tiểu nhi tử, lầm lỡ tức phụ, mắng chửi tôn tử tôn nữ, đủ khả năng để lấy danh xưng bà bà, bà nội chanh chua độc ác nhất cổ đại. Nhưng quan tâm lão gia tử nhất, không thể rời xa lão gia tử nhất không có ai ngoài Tần thị. Vài thập niên bầu bạn, từ trước đến nay Tần thị ngoài miệng luôn mắng mỏ nhưng trên thực tế lại sợ phải xa rời lão gia tử. Đương nhiên, Tần thị yêu nhất là chính mình, ở La gia, tất cả ruộng đất, con người đều do Tần thị quản lí, việc nhỏ thì trên cơ bản nói một không nói hai, việc lớn thì lại không có chủ ý đều dựa vào lão gia tử. Hiện tại thân phận cùng địa vị ở La gia đều do lão gia tử cấp, thế nên không thể rời xa lão gia tử nhất chính là Tần thị. Chưa kể đến tình nghĩa vợ chồng gắn bó mấy chục năm trời.

La lão gia tử cũng cảm kích thê tử đã bầu bạn cùng chiếu cố vài thập niên, cho nên mỗi lần Tần thị khóc lóc om sòm vo lý đủ loại đều bỏ qua cùng nhẫn nại, cho nên vài việc cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, như vậy liền qua.

Hai bông hoa nở, mỗi bông một cành (*).

Bên này La Hữu Phú cùng Lưu thị dẫn mấy hài tử nhà mình về phòng bắt đầu bàn bạc.

"Vừa rồi sao nàng nháy mắt không cho ta nói, chính là đáp ứng với đại ca việc mượn bạc ấy". La Hữu Phú khó hiểu với hành động vừa rồi của thê tử.

"Ta chỉ nói là sẽ hỏi, cũng không nhất định là sẽ vay, cũng không nói sẽ vay ít hay nhiều. Còn xem đại ca cùng Văn Danh nói chân thành như vậy, vạn nhất Văn Danh lên làm quan lão gia, chúng mình cũng được hưởng chút hào quang đúng không"? Lưu thị trắng mắt liếc La Hữu Phú, đắc ý nói.

La Hữu Phú: "Đáng tin hay không đáng tin ta không biết, nhưng ta biết chắc chắn bài thi mà đại ca mua này khẳng định có điểm không minh bạch, bình thường đại ca đại tẩu đều tham không ít. Thật sự cho rằng chúng ta giống cả nhà nhị ca nhị tẩu trung thực. Ta nói cho nàng biết, bọn họ ăn thịt, chúng ta ít nhất cũng phải được uống canh. Đến lúc đó..".

"Bình thường thế nào cũng được, nhưng lần này vạn nhất Văn Danh có tiền đồ, chúng ta cũng không nên làm quá, chàng nên nắm thật chặt". Lưu thị không muốn lỗ vốn, nhưng vẫn rất trông cậy vào.

La Hữu Phú: "Vậy nàng vừa rồi một câu đồng ý cũng không nói, không sợ đắc tội bọn họ sao"?

"Ta là vừa đóng vai hiền vừa đóng vai ác, trong kinh kịch gọi là gì nhỉ, cái gì mà" Ân uy cũng thi', đúng, chính là "Ân uy tịnh thi". Sau khi Lưu thị nhớ ra được thành ngữ này, cỏ vẻ tương đối kích động, vỗ đùi, liền nói: "Cũng không thể để cho đại bá nghĩ có bạc của chúng ta là dễ, chiếm tiện nghi của chúng ta. Tuy rằng đã đáp ứng bọn họ, đồng ý làm như vậy là cho bọn họ nhớ kĩ" ân tình "đúng không? Bằng không, chớp mắt phát đạt, không biết sẽ quên mất chàng cũng hai đứa con của chàng ở nơi nào".

"Sao có thể, dù sao cũng là thân huynh đệ, nếu dám quên giúp đỡ, còn không biết xấu hổ hay sao, xem xem từng ngụm nước miếng không sợ hắn chết đuối". La Hữu Phú chỉ cảm thấy Lưu thị làm điều thừa, bất mãn nói.

"Ta nhổ vào, chính là đại ca của chàng kia, còn nói là thân huynh đệ. Nếu là thân huynh đệ, có đồ tốt có chuyện tốt thì nhớ đến chúng ta, nếu không phải chàng bám chặt chút, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể hưởng chút ánh sáng. Nên ta nói, cả nhà kia đều là người lòng dạ độc ác. Chính là nói đại tẩu kia, chân chính là người mặt mũi hiền lành lòng dạ độc ác. Mấy năm trước còn chưa rõ đức hạnh của đại tẩu, ta chịu thiệt ở trong tay nàng không ít, chính là tâm nhãn so với ong vò vẽ còn nhiều hơn. Cà nhà đại ca đều bị nàng ta làm hỏng rồi. Nha đầu Bình Nhi kia, đi theo đại tẩu không học những điều tốt, tâm nhãn toàn bộ là chân truyền của đại tẩu. Đại ca, một người nông dân, cũng muốn học tú tài lão gia kia, Văn Danh này còn chưa có thi đố tú tài, đại ca sẽ không cam lòng, lại lười biếng, lại làm chủ ra lệnh cho mọi người. Văn Danh, càng đừng nói, chẳng phân biệt được ngũ cốc, tứ cần không biết, toàn gia cung phụng hắn đọc sách, cũng không cho cả nhà sắc mặt tốt. Ngay cả nhà nhị ca nhị tẩu, không phỉa là nô tài bà tử nhà đại ca sao, trồng trọt, kiếm tiền, kiếm sống, việc nhà, đây là tình huynh đệ của đại ca chàng. Ta nói cho chàng biết, chàng cũng không thể thiếu đầu óc ngu xuẩn như vậy". Nhắc tới cả nhà La Hữu Hiếu, Lưu thị cũng không nói nhiều, chỉ cần mình đại tẩu không phải là mụ la sát như vậy.

"Được rồi, nàng cho ta là thằng ngốc à, ta tự có tình toán của mình, đều vì nàng cùng Văn Tài Văn Quân mà cân nhắc. Bất quá, nàng nói cũng có lí, chúng ta cũng cần có tầm nhìn dài hơn, không thể để cho cả nhà kia tính kế".

"Được, ta biết, để về ta hỏi mẹ đẻ, cùng huynh đệ của ta bàn bạc lại".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.