Hiện tại trời đã tối, trong phòng tối đen. La Nhiễm thắp đèn lên, cả nhà đi tắm rửa súc miệng sau đó ngồi ở trên kháng nói chuyện phiếm.
"Cha đứa nhỏ, năm lượng bạc vay lần trước còn chưa có trả đâu, lần này ta cũng không biết xấu hổ mà mở miệng nữa".
"Nương đứa nhỏ, đã làm khổ mọi người rồi, là ta vô dụng. Không cho nàng sống những ngày tốt đẹp. Lần này còn phải làm cho cữu huynh ra sức.. Nàng chính là quá khoan dung, dánh ta mắng ta đều được".
"Ta không thấy khổ, ta chỉ thấy thực xin lỗi hài tử. Chàng nói chúng ta mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, chịu khổ chịu mệt, còn không phải lầ vì đứa nhỏ sao. Nhưng mà chàng xem mấy hài tử của chúng ta, ăn mặc đều là vấn đề, chỗ nào đi theo hưởng phúc". Trịnh thị cũng không cố kị mấy hài tử ở đây, nhịn không được khóc lên.
Mấy đứa La Nhiễm nghe được, cũng không nhịn được đỏ vành mắt.
La Hữu Lễ: "Cha nói, chờ Văn Danh có tiền đồ thì tốt rồi. Nhịn một chút..".
"Ngày đó khi nào mới bắt đầu chứ".
"Cha, nương, hôm nay, ý tứ đại bá nói là năm lượng bạc lần trước là chúng ta tự mình trả, không phải là đại bá trả sao"?
"Tuy rằng bạc là do Văn Danh ca con dùng nhưng chúng ta còn chưa ra ở riêng, cho nên vẫn là chúng ta trả, nhưng là cữu cữu của các con thật đáng thương, lần trước đã nói không cần trả rồi". Trịnh thị nhìn tiểu nữ nhi trả lời.
"Nhưng cũng là cả nhà La gia chúng ta trả, không chỉ mình nhà mình. Còn có, cữu cữu không đồng ý cũng là tình cảm, nhưng chúng ta không thể cho rằng đó là điều theo lí phải làm, là như vậy".
La Hữu Lễ: "Đúng vậy, hài tử đều hiểu được đạo lí này, chúng ta cũng không thể lại ỷ lại đại cữu ca. Haizzz.. Dù sớm hay muộn, dù thế nào cũng phải trả, đây là La gia chúng ta thiếu nợ".
"Còn có, cha nương, mười hai lượng bạc mà huynh đệ nhà mẹ đẻ đại bá nương ứng, nói đúng ra là La gia thiếu nợ trước, vậy nếu lần sau cữu cữu ra bạc cũng phải trả. Hơn nữa bạc này là vì Văn Danh ca đi thi tú tài dùng".
La Hữu Lễ cho rằng nữ nhi nói rất có đạo lí, gật gật đầu: "Việc này vẫn để lúc ta về mượn bạc nói với cha".
"Cha, phải là khoản nợ của Văn Danh ca, không phải ông nội đâu. Đến lúc đó Văn Danh ca ấn tay điểm chỉ, để cho ông nội cùng đại bá là người làm chứng ấn dấu tay là được. Với lại đem khoản nợ hai năm trước bù vào". Nếu là khoản nợ của lão gia tử, vậy đó còn không phải là khoản nợ của La gia sao, đến lúc đó lại đổ lên đầu nhà mình, vô ích thôi. La Nhiễm cũng không muốn thành giã tràng se cát như vậy. Cho dù biết bạc cho mượn xác định là một đi không trở lại nhưng cũng phải cso phương pháp lảm rõ ràng, thân huynh đệ còn muốn tính toán rõ ràng, huồng hồ Văn Danh ca cùng cữu cữu của mình không có quan hệ gì.
"Ai yo, Nhiễm Nhi của chúng ta còn biết đến công chính (1) này, thật thông minh". Trịnh thị xoa đầu La Nhiễm, tâm tình trở nên tốt hơn nhiều.
"Nương, mười hai lượng bạc có thể mua được bao nhiêu đường cùng bánh bao, cữu cữu có rất nhiều tiền phải không"? La Nhiễm giả bộ khờ khạo hỏi.
"Có thể mua được rất nhiều. Cữu cữu con cũng là nông dân, cũng giống nhà chúng ta trước đây, chính là tiêu pha không nhiều, so với nhà chúng ta thì tốt hơn chút, cũng xem như là có tiền". Trịnh thị quay lại hỏi: "Cha bọn nhỏ, mười hai lượng bạc này thật sự rất nhiều, huynh đệ nhà mẹ đẻ ta cũng kiếm ăn từ trong đất mà ra. Sau lần vay hai lượng bạc hai năm trước, kinh tế trong nhà cũng khó khăn. Lần này ta cũng không thể mở miệng ta mượng mười hai lượng được, cho dù là năm lượng cũng là làm khó huynh đệ của ta. Huống hồ hai tẩu tử của ta bên ngoài không nói gì, nhưng trong lòng cũng sẽ không thoải mái".
"Lần này, chúng ta chỉ đển thăm thôi, có ít mượng ít có nhiều mượn nhiều, không đủ cũng không có biện pháp. Như Nhiễm Nhi nói, đem khoản nợ hai năm trước gộp lại trả".
"Cha, đến lúc đó thương lượng với cữu cữu một chút, bảo cữu cữu cầm bạc sang đây một chút". La Văn Tuyên đoán được chủ ý của La Nhiễm, đề xuất ý kiến. Chỉ sợ nếu cha mẹ mình cầm bạc về đây, vạn nhất Văn Danh ca không viết giấy ghi nợ mà cuỗm bạc đi. Nếu cữu cữu đến thì sẽ không giống nữa, cữu cữu hẳn có biện pháp bắt viết giấy vay nợ, bằng không là có thể không cho mượn bạc nữa.
"Ca nói rất đúng, chúng con đều nhớ cữu cữu, bảo cữu cữu đến đi". Hai người La Nhiễm cùng La Tuyên liếc nhau một cái, tán thưởng lẫn nhau.
"Bảo cữu cữu đến, có đường ăn". Quả nhiên mỗi người khác nhau có quan điểm không giống nhau, La Văn Sinh nghe được cữu cữu đến, trong đầu tiểu hài tử lập tức hiện ra đường, cho rằng cữu cữu đến là sẽ có đường ăn.
Nhìn biểu cảm nho nhỏ manh manh (2) của La Văn Sinh, quả là manh chết người không cần mạng mà, linh hồn bà bác La Nhiễm lập tức phát ra tình thương của mẹ chói lọi, ngay lập tức có biểu cảm tự tin hiện ra: "Đây là Văn Sinh tham đường. Chờ tỷ tỷ có tiền, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu. Chờ tỷ tỷ thành đại phú bà, muốn ăn cái gì thì ăn".
Mấy ngày nữa chúng ta nhờ người gửi đi chút tin tức, bảo ca ca bớt chút thời gian đến một chuyền ". Trịnh thị nói, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nhi tử, cười nói:" Nhưng thật ra sau này Văn Sinh sẽ có đường ăn ".
La Văn Sinh cười hì hì, đã suy nghĩ xem cái này ăn kiểu gì thì ngon. Đứa nhỏ này ham ăn đường cũng không có gì lạ, quanh năm suốt tháng ăn không ngon. Ở nông thôn, đường là một thứ gì đó quý giá, bình thường đều không được ăn.
" Cha, ngày mai cùng ca ca đi chân núi nhổ rau dại, rau dại chỗ đó ăn rất ngon ". La Nhiễm nhớ tới chuyện kiếm tiền không thể thiếu việc đi đến ngọn núi hái chút thảo dược nên đã nói vậy.
La Hữu Lễ vừa nghe tiểu nữ nhi muốn đi sau núi chơi, lập tức ngăn lại:" Không được vào trong núi chơi, tuy rằng sau núi không có đại dã thú nào nhưng cũng không an toàn. Văn Tuyên, con đi trông chừng đệ đệ muội muội cho tốt ".
" Cha, con sẽ trông chừng đệ đệ muội muội. Bọn con chỉ đến chân núi kiếm trứng gà trứng vịt. Nơi đó đông người, người trong thôn thường xuyên nhặt củi, không có dã thú đâu ".
La Văn Tuyên vừa nói xong, La Nhiễm vội vã nói:" Còn có, con muốn có một chiếc cung nhỏ để bẫy chim, bẫy thỏ ".
" Con muốn cái ná à, chốc nữa cha làm cho mỗi đứa một cái, nhưng mà không được đánh người ".
Được rồi, từ cung tiễn đến ná, La Nhiễm thật không thể ngờ được. Nhưng La gia không phải thợ săn, hơn nữa La gia trang hình như là không có thợ săn, cung tiến thật ra cũng khó cầu nhưng thật ra ná cũng được, cũng có thể bắn chim." Ngày nai liền làm ná, mỗi đứa một cái, vừa vặn vào núi bắn chim "
" Vâng ". Vừa nghe được cam đoan của con cả, hơn nữa tiểu nữ nhi làm nũng, La Hữu Lễ cũng yên lòng. Hơn nữa sau núi cũng không cao lắm, bên trong cũng không có động vật nào to lớn, bình thường cũng hay gặp thỏ hoặc gà rừng. Người trong thôn thường xuyên đi lại, bọn nhở thường xuyên kiếm trái cây ở chân núi, cho nên La Hữu Lễ cũng không lo lắng lắm.
" Chàng cũng đừng sủng nó, tiểu nữ oa muốn ná làm gì. Không còn sớm, thổi đèn, đi ngủ đi". Bên này Trịnh thị nghe được tiểu nữ nhi làm nũng, sỡ đứa nhỏ bị lão công làm hư, tuy rằng biết hài tử nhà mình hiểu chuyện nhưng vẫn nhịn không được mà nói.