Điền Viên La Nhiễm

Chương 36



"Hai vợ chồng lão ngu bà này, uổng phí sống một bó tuổi to rồi, cũng không sợ bị người.." trạc cột sống. Ba chữ đẳng sau là "trạc cột sống" bà ngoại Trịnh rốt cục vẫn không nói ra, đó là xem mặt mũi của La Hữu Lễ. Sau đó tiếp tục hỏi: "Rốt cục sao lại thế này"?

Trịnh thị liền đem chuyện này kể lại rõ ràng, còn đem chủ ý viết giấy nợ của La Nhiễm cùng Văn Tuyên cũng nói ra.

Sau khi bà ngoại Trịnh nghe được, lập tức nói: "Hai người lớn còn chẳng bằng mấy đứa nhỏ đấy".

Một câu nói làm cho mặt mũi của La Hữu Lễ, Trịnh thị đỏ bừng, hẳn là xấu hổ.

Trên bàn cơm của đại gia đình La gia lại thêm mấy nhân khẩu Trịnh gia, còn có trưởng thôn được mời đến nữa, rất là náo nhiệt. Bởi vì sự việc buổi sáng mới xảy ra, Tần thị cũng không dám sinh sự, đối với cách nói chuyện của Tôn Miêu Lan thật sự là có điểm kinh sợ, hơn nữa bạc còn chưa tới tay, không thể làm cho cái danh hiệu tú tài này của đại tôn tử bị rơi vào khoảng không.

Sau khi ăn xong, thu dọn bát đũa xong liền bắt đầu bàn bạc công việc.

La lão gia tử nói chuyện rất có phương pháp, cũng là có thể lãnh đạo cả gia đình đưa người vào học đường đọc sách tuy rằng thành thực nhưng cũng là người có kinh nghiệm cùng đạo đức.

"La Trụ, ông nói bài thi này chính là dựa vào đề mẫu"? Trưởng thôn nghe La lão gia tử nói xong, cũng biết hôm nay làm sao mình được mời đến.

La lão gia tử: "Dựa vào bài mẫu. Bất quá ngài nói xem, ta đây cũng là do tiền bạc thật sự túng thiếu, lại khổ như thế nào cũng không thể làm cho đứa nhỏ chậm trễ chuyện thi công danh mà, phải không, cho nên hôm nay phiền toái ngài tới".

"La Trụ à, nếu dựa vào đề mẫu, giúp được thì giúp đi. Ta biết ông xưa nay cũng là người có chủ ý, nếu không Văn Danh cũng không thể đọc sách được đến thời điểm này. Nông dân chúng ta nếu có thể đọc sách, lúc đạt được công danh thì sẽ là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, đến lúc đó cả La gia trang chúng ta đều có thể hưởng chút ánh sáng". Trưởng thôn cũng họ La, cũng giữ chức tộc trưởng của bộ tộc La thị. Ở cổ đại, trưởng thôn cùng tộc trưởng có quyền lực rất lớn, cho nên, ở La gia trang, trưởng thôn nói chuyện rất có quyền uy cũng rất được người khác tôn kính.

La trụ: "Việc này ta biết, con người có năm ngón tay thì có ngón dài ngón ngắn. Hiện tại không phải ta thiên vị ai cả, ta chính là vì tương lai đấy, về sau nếu Văn Danh có tiền đồ cũng có thể nâng đỡ thúc thúc đường đệ một phen".

Trưởng thôn biết La Trụ nói rất có đạo lý, hơn nữa duyên phận của mỗi người cũng sẽ không lại xuất hiện nữa.

"Chính là lần này thân gia đến cũng không thiếu được sự hỗ trợ của thân gia". La lão gia tử nói với ông ngoại Trịnh, hi vọng ông ngoại Trịnh có thể trực tiếp nhắc đến chuyện cho vay bạc.

Trong ba người kể ra thì trưởng thôn lớn tuổi nhất, hơn sáu mươi tuổi, La lão gia tử năm mươi tám tuổi mà ông ngoại Trịnh mới có hơn năm mươi tuổi, là người nhỏ tuổi nhất.

Ông ngoại Trịnh trong lòng thầm mắng La Trụ một anh nông dân trung thực cũng bắt đầu nói quanh co lòng vòng này, muốn mượn bạc lại còn muốn ông phải tự mình chủ động nhắc đến, nếu không phải có trưởng thôn ở đây, chính mình hận không thể giống lão bà nhà mình mà lải nhải đem La Trụ hận không có cái lỗ nẻ ở dưới đất mà chui vào. "Thân gia, ông đừng khách khí, tất cả mọi người đều là người một nhà, đừng nói khách sáo như vậy, Văn Danh hài tử này, ta cũng coi như là giống Văn Tuyên vậy".

Nghe thế, La lão gia tử trong lòng vui vẻ, sau đó lại nghe ông ngoại Trịnh chuyển câu chuyện mà nói tiếp: "Nhưng mà, chính ông cũng biết, trong nhà tôi mấy năm qua cũng túng thiếu lắm. Chẳng trách buổi sáng hôm nay bà nhà tôi nói chuyện với tẩu tử như vậy, quả thực cuộc sống này quá khổ mà. Buồn bực ở trong lòng cũng không được, chỉ có thể nói ra. Chẳng qua thân gia đây đã khó khăn thì cũng không thể không giúp, nếu không tôi cũng biết ăn nói như thế nào cho phải".

"Lời này nói rất đúng, lúc này cả gia đình cần chiếu cố lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau mới có thể phát triển được". Trưởng thôn nghe nói vậy, gật đầu nói.

"Trưởng thôn nói rất đúng. Nhưng mà, hiện tại kinh tế trong nhà eo hẹp quá, lu0owng thực năm vừa rồi cũng không được giá, ta xem này ông trời ạ, còn có khoảng thời gian không có mưa nữa. Thân gia có biết mấy ngày trước, ta đây tích cóp năm lượng bạc để trả cho thân gia, đó cũng là chúng ta vay của người ở trong thôn. Đầu xuân năm nay, ta đã góp đủ để trả lại. Lần này muốn vay mười lượng bạc, ta đây làm sao cũng không gom được bạc thân gia lão ca à, mười lượng bạc cũng không phải là con số nhỏ, ngẫm lại lão đệ ta cả đời cũng chỉ là anh nông dân, kiếm ăn ở trong đất, nhiều bạc như vậy thật sự là làm khó người quá". Ông ngoại Trịnh sau khi nói xong thì nhìn thấy đôi mắt trông mong của La lão gia tử, làm cho La Nhiễm người ngồi không xa bên này chú ý, nguyên lai Văn Sinh này bán manh là do di truyền. Chẳng trách La Nhiễm không nghĩ nhiều không được, mặc dù vừa rối hành động của ông ngoại Trịnh không đến mức làm cho người ta nghi ngờ là giả bộ, nhưng chắc chắn là đang giả bộ.

"Này thân gia, hai năm trước.. ta biết lần này vay mười hai lượng bạc có hơi nhiều, nhưng mà chờ thêm một thời gian nữa thì sẽ trả lại sau". Năm lượng bạc trước nhà mình cũng không tính toán. Trưởng thôn còn ở đây, hơn nữa con người La lão gia tử này tương đối sĩ diện, làm sao cũng không thể nói ra năm lượng bạc lần trước còn chưa trả. Vốn nghĩ lần này mượn bạc của nhà mẹ đẻ của mấy đứa con dâu, cũng không nghĩ tới là phải trả lại toàn bộ trong tháng này, nhưng lúc này vì vay bạc chỉ có thể nói như vậy. Đương nhiên dựa theo suy nghĩ của Tần thị cùng lão đại La gia thì sẽ không trả lại, dĩ nhiên La lão gia tử không biết tâm tư của mấy người này.

"Haizzz.. có thể giúp thì xác thực nên giúp. Đúng rồi, ta nghe Hữu Lễ nói, đại cữu của Văn Danh đã cho thân gia vay mười hai lượng bạc".

La lão gia tử nghe ông ngoại Trịnh nói như vậy, nghĩ đến chuyện vay bạc của đại cữu Văn Danh, nói ra có vẻ chuyện thuyết phục vay tiền ông ngoại Trịnh dễ hơn, lập tức nói: "Đúng vậy, cữu cữu của Văn Danh này vì cuộc thi của Văn Danh chủ động cho vay mười hai lượng bạc, chỉ cần lúc đó có cái giấy vay nợ là được. Chính là gia đình cữu cữu Văn Danh đã mất rât nhiều sức lực mới có thể vay bạc cho Văn Danh dùng để thi tú tài. Ta cũng biết, lần này cữu cữu Văn Danh vẫn không thể nào dư dả nhưng không thể sánh bằng hai nhi tử của thân gia". Ý tại ngôn ngoại chính là hai nhi tử của thân gia so với cữu cữu của Văn Danh tương đối dư dả, nên việc lấy ra mười hai lượng bạc kia chẳng phải là đơn giản sao?

Trong lòng ông ngoại Trịnh thầm mắng La Trụ mặt dày, ông cũng nói đây là cữu cữu Văn Danh đương nhiên phải gắng sức ra bạc. Vậy nếu Văn Tuyên thi tú tài, không cần ông mở miệng, ta đều có thể cho vay. Chẳng lẽ tên Văn Danh này gọi tôi là ông ngoại chắc? Bất quá trên mặt không biểu lộ gì, đành phải nói: "Quả thực cữu cữu nó rất tốt, không uổng công Văn Danh mười mấy năm qua kêu tiếng 'cữu cữu'. Thân gia lão ca, ta quả thực không có nhiều bạc như vậy, chỉ có thể xuất ra năm lượng. Dù vậy, năm lượng bạc này thật vất vả mới có thể làm ra. Dù thế nào ta cũng phải để cả nhà ăn no mặc ấm. Nhưng mà thân gia lão ca, ông cũng nói đến giấy ghi nợ, chuyện giấy ghi nợ này là gì vậy? Chẳng lẽ lão ca muốn chúng ta nhất nhất phải viết giấy ghi nợ sao? Tất cả mọi người đều là thân thích, chúng ta đều tin tưởng nhân phẩm của thân gia lão ca. Thân gia lão ca, vô luận là ở trong thôn hay ở mấy thôn bên ngoài thì đều có chuyện này". Nói xong lập tức giơ ngón tay cái lên bằng tay phải, lại nói tiếp: "Bất quá thân gia thực sự cần viết cho chúng tôi một cái giấy ghi nợ, còn không thì đem năm lượng bạc cho thân gia vay năm trước trả lại, vậy cũng không thể để cho thân gia viết. Nếu không chúng ta sẽ thật mất mặt đấy. Đây đều là vì chuyện thi tú tài của Văn Danh, vậy bảo Văn Danh viết giấy ghi nợ, trở thành toàn bộ mặt mũi của thân gia, hơn nữa có vẻ Văn Danh rất hiếu thuận. Cho nên việc viết giấy ghi nợ này chỉ có thể do Văn Danh viết, đợi Văn Danh công thành danh toại thì sợ gì chứ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.