Diễn Viên Lấn Sân

Chương 20



Cù Yến Đình không biết trả lời thế nào, môi cứ mấp ma mấp máy, tay thì siết năm tờ giấy mỏng manh tạo thành tiếng sột soạt, càng làm bật lên không khí yên ắng.

Thực ra anh chẳng hề tức giận tí nào, phản ứng lúc đó không phải nhắm vào Lục Văn, mà vì bản thân anh không kìm chế được cảm xúc thôi. Còn nguyên nhân thì anh không thể nói với người ngoài được.

Nhìn Cù Yến Đình ngậm miệng lặng thinh, Lục Văn bèn giải thích: “Tối qua em chỉ nghĩ đến chuyện đối diễn nên không suy xét cẩn thận, đạo diễn Nhâm vẫy tay với em mà em cũng không chú ý, chẳng biết xảy ra chuyện gì, cứ đi thẳng đến chỗ anh.”

Cù Yến Đình nghe cả một tràng, chẳng biết đáp sao cho ổn, bèn “Ừ” ngắn gọn.

Lục Văn nói: “Em không cố ý đâu.” Dứt lời hắn ngẫm nghĩ rồi sửa: “Ờm, nếu đã làm rồi thì phải là cố ý mới đúng. Nhưng em… Nói thế nào nhỉ, không phải em muốn khiến anh khó chịu đâu, thật đấy, không lừa anh, dẫu sao….”

Cù Yến Đình: “Dẫu sao cái gì?”

Lục Văn: “Dẫu sao đầu óc của em cũng chẳng lừa được ai.”

Cù Yến Đình mấp máy miệng, răng cửa cắn môi dưới, cắn ngày càng mạnh, nếu không khóe miệng anh sẽ vểnh lên mất.

“Đạo diễn Nhâm đã phê bình em rồi, sau này em sẽ chú ý chừng mực.” Nhằm thể hiện thành ý, Lục Văn lôi cả Nhâm Thụ vào: “Thực ra tối qua em đã định gõ cửa nhưng hình như anh nghỉ ngơi mất rồi.”

Cù Yến Đình hỏi: “Thế nên hôm nay cậu mới bấm chuông như đòi nợ và nhét giấy à?”

Lục Văn gật gật đầu, hắn quyết tâm hôm nay dù thế nào cũng phải xin lỗi cho bằng được, kết quả bấm chuông mãi mà chẳng thấy ho he gì. Hắn đổi sang gõ cửa, không còn cách nào mới dùng cách nhét giấy.

Cù Yến Đình không khỏi kinh ngạc, sau cái hôm nói chuyện ở phòng làm việc, thái độ của Lục Văn với anh vô cùng rõ ràng, nhẹ thì dở dở ương ương, nặng thì gân cổ lên cãi, sao bây giờ tốt tính thế?

Lục Văn hơi lúng túng, con người hắn sốc nổi không hiểu chuyện, nhưng cũng có vài nguyên tắc, ví dụ như chuyện nào ra chuyện nấy. Tuy rằng Cù Yến Đình làm hắn tổn thương, nhưng lần này hắn đã xúc phạm Cù Yến Đình, hắn không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra được.

“Với cả.” Lục Văn nói: “Làm việc trái lương tâm mà không xin lỗi thì trong lòng em hơi day dứt.”

Nói “bứt rứt lắm” thì có vẻ để tâm quá, hắn bèn sửa lại.

Cù Yến Đình không nhịn nổi nữa, anh quay đầu đi phì cười.

Lục Văn hỏi ngay: “Giờ anh đã bớt giận chưa?”

Cù Yến Đình cầm mấy tờ giấy, anh tò mò không biết nếu anh không mở cửa thì Lục Văn còn cách gì nữa không, thế là anh hỏi: “Nếu nhét giấy rồi mà vẫn không được thì sao?”

Anh thấy Lục Văn cúi đầu, hắn kéo khóa cái balo vẫn đeo trên cổ, rồi thò tay vào rút ra một cành hoa cẩm chướng màu vàng như làm ảo thuật.

Trước khi nhét giấy, Lục Văn đã tính cả rồi. Nếu nhét giấy không được thì hắn sẽ về viết một bức thư xin lỗi, để cho đẹp mắt hắn định đính thêm nhành hoa cẩm chướng trên phong bì.

Cù Yến Đình ngơ ngác, thoạt nhìn sửng sốt lắm.

Lục Văn chìa hoa: “Đưa thẳng cho anh luôn vậy.”

Cù Yến Đình hay được gọi là “thầy” nhưng đây là lần đầu tiên có người tặng anh hoa cẩm chướng. Anh nhận lấy, không hiểu sao cứ thấy nhành hoa này quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải.

Lục Văn thở phào, hắn nghĩ Cù Yến Đình đã mở cửa và hắn cũng xin lỗi rồi, bây giờ còn tặng hoa nữa, chuyện này đến đây là xong. Nếu đã xong rồi thì mấy tờ giấy xé nham nham nhở nhở không còn quan trọng nữa.

Hắn đoán Cù Yến Đình chắc chắn sẽ ném đi cho xem, không quan tâm đến nó đâu.

Hai người đứng ngoài hành lang một lúc lâu, mãi đến khi quản lý dẫn theo nhân viên phục vụ đi kiểm tra, hai người mới về phòng. Cù Yến Đình đóng cửa lại, trên cái tủ ngoài huyền quan phía sau cửa có đặt một chiếc bình hoa cổ hẹp, cắm vừa một bông.

Anh cầm vào phòng tắm rót ít nước, rồi quay ra huyền quan cắm bông cẩm chướng vào miệng bình.

Trên hành lang có tiếng sột soạt, quản lý và năm sáu nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa phòng 6206. Quản lý giơ tay lên sờ hoa cắm trong bình bên cạnh cửa, nói: “Sao thiếu mất một bông cẩm chướng thế này?”

Hoa trong bình mỗi ngày đổi một lần và được cắm theo mẫu cố định, một bông chính và bốn bông phụ. Hai hôm nay hoa chính là thược dược trắng, hoa phụ là cẩm chướng vàng.

Phục vụ lật danh sách cần kiểm tra vào sáng sớm, mục hoa cỏ đã được đánh dấu và chẳng có sai sót gì cả, người đó nói: “Chắc là ai đó lấy mất một bông rồi.”

Chuyện nhỏ ấy mà, quản lý bèn phân công nhân viên mau mau bổ sung đầy đủ, đồng thời căn dặn phải cung cấp hoa tươi cho tất cả các phòng ngay, những người còn lại tiếp tục kiểm tra, bước về phía trước.

Trong phòng, Cù Yến Đình: “…”

Công việc trong đoàn phim vẫn thế, câu chuyện cảnh hôn trở thành quá khứ, không ai nhắc lại nữa, dầu gì cũng đã lan truyền khắp mọi ngõ ngách rồi.

Vào lúc hoàng hôn, Lục Văn nện bước trên ánh nắng ửng màu đỏ nhạt bước ra từ đơn nguyên một, hắn vừa tút tát lại lớp trang điểm, tí nữa sẽ quay cảnh tiếp theo. Quay xong không nghỉ ngay mà tiếp tục thâu đêm, lại là một buổi khuya đầy khó khăn gian khổ.

Cảnh tiếp theo có đoạn ăn cơm nên Lục Văn để bụng rỗng. Hắn đứng dưới tầng, nương theo ánh mặt trời dần tắt để ôn lại kịch bản.

Từ khi bấm máy đến nay hắn đã học được rất nhiều điều, ví dụ như cảnh ăn cơm, tốc độ nhai nuốt, đũa gắp bao nhiêu, biểu cảm kèm theo, nhịp điệu đọc thoại, tất cả cần được sắp xếp và kiểm soát hợp lý.

Trong lúc đợi, Lục Văn bèn luyện trước vài lần để tí nữa diễn cho sống động tự nhiên.

Mười phút sau, thư ký trường quay gọi với từ trên tầng: “Anh Lục Văn ơi, lên đây đi!”

Lục Văn đáp lời: “Được rồi!”

Lục Văn chạy lên tầng hai đơn nguyên ba, trong kịch bản, số 302 là nhà của Diệp Sam và Diệp Tiểu Vũ, hai căn phòng cũ kỹ, hai anh em ngủ một phòng, mẹ Diệp ngủ một phòng.

Cảnh này là cuộc đối thoại giữa Diệp Tiểu Vũ và mẹ Diệp. Kỳ thi tháng kết thúc, mẹ Diệp kiểm tra bài thi của Diệp Tiểu Vũ, cảnh tượng xảy ra trên bàn cơm.

Cửa phòng 302 mở rộng, monitor chặn ngay cửa ra vào, đối diện với chiếc bàn ăn nho nhỏ bên cạnh phòng khách. Nhâm Thụ cầm bộ đàm hò hét, người không liên quan nhao nhao tránh khỏi ống kính.

Đào Mỹ Phàm diễn vai mẹ Diệp, bà để mặt mộc ra trận, trên người mặc bộ quần áo tối màu giản dị và chống bẩn, đeo tạp dề ngồi bên bàn. Trên bàn đặt một bát cơm trắng, một đĩa thịt xào ớt và một bát canh.

Lục Văn ngồi xuống, cách Đào Mỹ Phàm một góc bàn, bà chỉ cần đưa tay là có thể sờ đầu hắn. Trên thực tế, mẹ Diệp đúng là rất thích sờ đầu Diệp Tiểu Vũ.

Thức ăn bốc hơi nóng hổi, mùi thơm ngào ngạt pha lẫn hơi cay của ớt, Lục Văn cúi đầu, Lý Đại Bằng đặt một hộp sữa bò bên chân bàn, hắn bèn yên tâm ngay.

Thư ký trường quay giơ clapper board lên, chuẩn bị gõ.

Trên con đường ngay bên cạnh, chiếc Porsche chậm rãi đỗ ở ven đường, Cù Yến Đình bước xuống.

Tròn 4 ngày Cù Yến Đình không tới đoàn phim, một vì bận việc của studio, phải xử lý từ xa. Hai vì da mặt anh mỏng, đêm đó trở mặt bỏ đi trước mắt bao người nên cần thời gian hòa hoãn.

Đêm nay là một trong những cảnh quay quan trọng, Nhâm Thụ ba giục bốn mời, anh đành đến đây quay sát vậy.

Cù Yến Đình băng qua con hẻm nhỏ chật chội, dưới chân tường bám đầy rêu xanh trơn tuồn tuột, ráng chiều lơ thơ buông mình vẽ ra dải màu sặc sỡ.

Xe đạp rỉ sắt, quả bóng xẹp lép, đi được nửa đường thì có chậu hoa vỡ vụn chất đống trên đất. Cù Yến Đình vòng qua, đi tới cuối ngõ quẹo ra đường phố, rồi thêm năm sáu mét nữa là đến cổng khu chung cư.

Cù Yến Đình không biết sắp quay hay chưa, anh đến sớm nên quyết định sang phim trường liếc một cái. Anh rũ làn mi nhìn chằm chằm bậc thang, tự nhủ chỉ cần mình không nhìn người khác thì sẽ không cần chào hỏi. 

Lên tới tầng ba, Cù Yến Đình khẽ chân đứng sau lưng Nhâm Thụ.

Nhâm Thụ chậm rãi quay đầu lại: “Biết ngay mà, tự dưng thấy sau lưng lành lạnh.”

Cù Yến Đình hỏi: “Cảnh này quay được bao nhiêu rồi?”

“Vừa mới bắt đầu.” Nhâm Thụ đáp: “Cơ mà chắc suôn sẻ thôi.”

Trong phòng ngoài phòng toàn người là người, Cù Yến Đình thấy bồn chồn, nhưng ban đêm anh phải quan sát cảnh quay ở chính nhà số 302 luôn, chi bằng tập làm quen. Vừa hay Nhâm Thụ nói: “Đến rồi thì xem cùng đi.”

Bê ghế lằng nhằng quá, Cù Yến Đình đứng đấy luôn, tay tì lên thành ghế Nhâm Thụ. Từ tầm nhìn cao ráo của mình mà anh có thể quan sát rõ cả 2 diễn viên.

Anh không quan sát kỹ Đào Mỹ Phàm mà chỉ nhìn thoáng qua, rồi đặt tầm mắt lên người Lục Văn.

Bàn ăn nhỏ, cặp chân dài của Lục Văn gập dưới gầm, rung đùi liên hồi. Hắn mặc cái quần bò xanh xen trắng, rách lỗ chỗ từ đùi tới tận bắp chân, lộ hết cả đầu gối ra, sợi chỉ lòe xòe phất phơ theo từng nhịp rung đùi.

Thắt lưng bằng vải bố, cài xong không nhét vào đỉa quần mà cố tình để rũ xuống. Nửa người trên còn ghê gớm hơn, áo hoodie hoạt hình màu vàng chói lọi, bên ngoài khoác thêm cái áo jacket màu đen gắn đầy đinh tán.

Cù Yến Đình hỏi: “Sao cậu ta ăn mặc thành ra thế kia?”

Nhâm Thụ đáp: “Cảnh trước Diệp Tiểu Vũ đi nhảy nhót thây, đua đòi theo mốt đấy. Khỏi phải nói, Tiểu Lục sống chết không chịu mặc, gọi stylist đến nói cho một tràng mới nghe lời đấy.”

Cù Yến Đình sốc quá, một lát sau mới quay ra nhìn tiếp.

Một già một trẻ nọ ngồi bên bàn, mẹ Diệp cầm bài thi. Tay trái Diệp Tiểu Vũ bưng bát cơm, tay phải cầm đũa gẩy gẩy thịt trong đĩa.

Cậu chàng dòm mẹ Diệp: “Mẹ ơi, hôm nay đi trên đường con gặp một ông cụ, nhìn cỡ hơn 60 rồi mà mặc áo ba lỗ chạy phăm phăm.”

Mẹ Diệp lườm cậu mắng rằng: “Con đừng có đánh trống lảng.” Vẩy vẩy bài thi, bà đi thẳng vào chủ đề chính: “Con nhìn điểm của con đi, sao môn nào cũng không nổi trung bình thế?”

Diệp Tiểu Vũ gắp một miếng thịt cho vào mồm, cúi đầu và cơm.

Mẹ Diệp nói: “Mẹ đang nói với con đấy.”

“Con đang nghe đây.” Diệp Tiểu Vũ giả ngu đánh trống lảng: “Mẹ ơi, mẹ làm món thịt xào ớt càng ngày càng ngon, siêu siêu thơm luôn.”

Mẹ Diệp bực bội ngắt lời cậu, lật bài thi toán ra chỉ vào đầu trang nói: “Thi kiểu gì được có 36 điểm hả, làm bừa cũng phải được 50 chứ? Anh con nhắm mắt cũng cao điểm hơn con.”

Diệp Tiểu Vũ lầm rầm: “Lần nào mẹ cũng khen anh con vào cái lúc này, con nghi anh con dốc sức thi cử đạt hạng nhất chỉ vì một câu khen của mẹ.”

Cái bàn bé tí mà mẹ Diệp làm như không nghe thấy, bà nói tiếp: “Mấy câu nhiều điểm viết kín giấy mà sao gạch hết, không cho tí điểm nào hả?”

Diệp Tiểu Vũ cười hề hề, cậu không làm bài nhưng cũng không muốn nộp giấy trắng, thế là cậu bèn chép tóm tắt vài đề bài, xáo trộn thứ tự, đan xen nhau vào phần trả lời. 

Mẹ Diệp tức giận tát cậu một phát, đập lên vai nhưng chẳng dùng sức, đập xong bắt đầu dạy bảo. Giọng điệu bà không có mùi tức giận, mà khuyên bảo hết nước hết cái: “Con trai, cấp 3 rồi, con mà không chăm chỉ thì thực sự không kịp đâu.”

Diệp Tiểu Vũ nói: “Vấn đề không phải là con có học hay không, mà là con không học được. Mấy thầy cô đấy giảng bài y như cái máy đọc, con nghe chả hiểu gì.”

Mẹ Diệp lo lắng sờ đầu Diệp Tiểu Vũ.

Diệp Tiểu Vũ và cơm: “Lẽ ra ngày xưa không nên để con thi vào trường chuyên làm gì, mệt người.”

Mẹ Diệp gắp thịt vào bát cậu: “Nói nhảm ít thôi, con ham chơi thế kia, chả có tí tự giác nào cả, đáp vào trường nào dở tệ 3 năm thì thôi xong.”

Diệp Tiểu Vũ: “Con cũng chẳng thi đỗ đại học được, trừ khi —-“

Mẹ Diệp cắt ngang lời cậu: “Ăn cơm đi đã, nguội hết rồi kìa, ăn nhiều vào.”

Lục Văn hết lời thoại, chỉ còn lại ăn với ăn, hắn vung đũa gắp thức ăn, đút từng miếng từng miếng vào miệng. Cay đến mức đầu lưỡi tê rần, tóc mai mướt mồ hôi hột, đùi không rung nữa, hắn lặng lẽ kẹp hộp sữa bò bằng cổ chân dưới gầm bàn.

Hắn bưng bát cơm, môi dán sát vào miệng bát, gạt hết cơm còn thừa vào mồm, vừa nhai nuốt vừa ngước mắt lên, tầm nhìn lướt qua máy quay bắn thẳng về phía trước, giật mình nhận ra Cù Yến Đình đứng ngay ngoài cửa.

Hắn xác nhận Cù Yến Đình cũng đang nhìn mình.

Không biết Lục Văn đào đâu ra sức, hắn siết chặt đôi đũa và cơm ào ào nhai nuốt ầm ầm.

Mãi tới khi ăn hết hạt cơm cuối cùng, hắn mới đặt bát đũa cái “cạch” xuống bàn, miệng mồm bóng nhẫy, nhìn ống kính “ợ” phát rõ to.

Kịch bản không viết thế, hắn tự thêm vào.

Cách ba bốn mét, ở căn phòng toàn người là người, một ngồi trong, một đứng ngoài cửa. Cù Yến Đình nhìn cái điệu y chang thuồng luồng của Lục Văn, anh mấp máy môi, lặng lẽ nhè ra một chữ —-

“Lợn.”

Lục Văn giật thót, hắn nghi mình bị cay phát choáng nên xuất hiện ảo giác.

—– Cù Yến Đình bĩu bĩu môi với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.