Diễn Viên Lấn Sân

Chương 42



Hai chiếc Maybach một trước một sau đỗ ven đường, tài xế mặc vest đen đứng chờ ở ngoài cửa ghế sau. Một người đàn ông bước xuống từ ghế phó lái của chiếc xe đằng trước, ăn mặc chỉnh tề, vóc người tầm trung, đang nheo mắt quan sát trước cửa nhà ga sân bay.

Lục Văn cà lơ phất phơ vọt ra ngoài, lúc còn cách nhau hơn mười mét thì hưng phấn vẫy tay gào: “—— Chú Trịnh!”

Lão Trịnh cười tươi như hoa, cũng vẫy tay, nghênh đón và ôm chầm Lục Văn, vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng về rồi, lên xe đi!”

Lục Văn được nghỉ ba bốn hôm, sắp xếp cụ thể phải chờ đoàn phim thông báo, còn bên công ty quản lý thì hắn bảo với Tôn Tiểu Kiếm: “Có việc gì thì liên lạc, bây giờ ai về nhà nấy trước đã, chiếc xe đằng sau sẽ đưa anh và anh Bằng về.”

Rời khỏi sân bay, Lục Văn mở cửa sổ ra ngắm cảnh đường phố quê nhà, quãng thời gian mấy tháng trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, bấy giờ rốt cuộc cũng có cảm giác chân thật rằng mình đã về nhà.

Lão Trịnh hỏi: “Đóng phim có vui không?”

“Vui ạ, đôi lúc thì cực kỳ thảm thương.” Lục Văn chỉ sợ có người hỏi, hắn không kìm được mất: “Có một cảnh con với người mẹ trong phim xảy ra mâu thuẫn, con khóc cạn nước mắt luôn.”

“Khóc thật á?” Lão Trịnh ngạc nhiên quá đỗi: “Hay là nhỏ thuốc nhỏ mắt?”

Lục Văn nói: “Đương nhiên là khóc thật rồi! Ngần nấy nước mắt thì bao nhiêu thuốc nhỏ mắt cho đủ, phải cỡ một bình truyền dịch ấy chứ.”

Lão Trịnh vui vẻ kéo kéo cà vạt, sợ bị nghẹn: “Nhãi con, sao chú cứ cảm thấy mày lừa chú nhỉ?”

“Con lừa chú làm gì?” Lục Văn tuyên bố: “Không chỉ khóc, con còn quỳ nữa đấy, không tin thì bao giờ chiếu chú xem khắc biết.”

Lão Trịnh trố mắt, ông xem hay không không quan trọng, dù sao cũng không thể để Lục Chiến Kình thấy được, nếu Lục Chiến Kình thấy con trai mình quỳ gối với người khác thì chắc đấm nát màn hình mất.

Lục Văn vừa kể lể sinh động như thật vừa mở túi, móc tấm ảnh có chữ ký của Nguyễn Phong như một người chơi chứng khoán thực thụ, con gái rượu lão Trịnh là fan của Nguyễn Phong, chú đã đặc biệt nhờ vả.

Nói nhiều bị khát nước, Lục Văn mở một lon nước ngọt, Lão Trịnh tranh thủ lúc hắn câm mồm để nói: “Mấy ngày tới con cứ thư giãn nhé, muốn đi đâu chơi, hay muốn ra nước ngoài không?”

Nói thế có nghĩa là sẽ sắp xếp phi cơ riêng, nhưng vẫn chưa chính thức đóng máy, Lục Văn lo không đủ thời gian bèn trả lời: “Thôi ạ, con đi gặp đám bạn cái đã.”

Maybach vững vàng chạy băng băng, tiến vào cụm kinh doanh [1] trong thành phố, không khí phố phường sầm uất dần rõ nét hơn, băng qua khúc rẽ, càng ngày càng gần quần thể nhà cao tầng đằng xa.

[1] Cụm kinh doanh: Nơi tập trung của các doanh nghiệp theo vị trí địa lý trong một lĩnh vực cụ thể.

Trong đó có hai tòa nhà liền kề nhau, được nối bằng hàng lang trên không, tường thủy tinh màu xanh đậm phản chiếu ánh mặt trời. Một tòa là Xây dựng Hoàn Lục, tòa còn lại là Thời đại Hoàn Lục, hợp lại thành tổng bộ của Tập đoàn Hoàn Lục.

Lão Trịnh hỏi: “Có muốn đi dạo một vòng không?”

“Không cần đâu ạ.” Lục Văn hời hợt nói: “Thấy nó chưa phá sản là con an tâm rồi.”

Lão Trịnh hầm hừ: “Có giỏi thì gặp bố con nói lại lần nữa xem.”

Lục Văn uống hớp nước, nuốt xuống mới nếm ra mùi vị, hắn nhìn nụ cười bí hiểm của Lão Trịnh, kinh ngạc hỏi: “Đừng nói bố con đóng đô ở nhà chờ con đấy nhé?”

Hai tiếng sau, bốt bảo vệ khu Nam Loan lần lượt khởi động cổng và cửa điện tử, xe từ từ chạy vào.

Những tòa nhà ngả bóng in sậm đường xe chạy, chiếc Maybach dừng lại, đằng trước là một vườn hoa, đứng bên cạnh vườn là một người phụ nữ trung niên mập mạp – bảo mẫu làm việc hơn mười năm cho nhà họ Lục.

Lục Văn không chờ tài xế phục vụ mà tự mở cửa xuống xe, niềm nở khác hẳn đối xử với Lão Trịnh, hắn mừng rỡ tới mức mặc kệ hết thảy, hắn gào mồm lên gọi bằng cái chất giọng cực trầm: “Chị Linh Linh! Em nhớ chị chết mất!”

Chị Linh Linh chỉ cao có một mét sáu, suýt tí nữa bị tên ngốc to xác bổ nhào đến xô ngã vào vườn hoa, ấy thế nhưng lại mở miệng phát ra chất giọng mạnh mẽ đầy nội lực: “Sao gầy thế này hả, đau lòng chết mất!”

Nghe Lục Văn kể khổ mà vành mắt của chị Linh Linh đỏ hoe. Đi lên sườn dốc bằng gạch đỏ bên hông căn nhà, bước vào sảnh phía Tây dài rộng và trống trải, hai giọng nói trầm khàn đan xen nối tiếp, kẻ xướng người họa, tạo thành tiếng vang.

Hai cánh cửa cao sát trần hé mở, bên kia cửa là phòng khách, Lục Văn đột nhiên ngậm miệng, thì thầm hỏi: “Bố em ở nhà à?”

Chị Linh Linh nói: “Bố cậu không đi làm mà đặc biệt ở nhà chờ cậu về đấy.”

Lục Văn lo sợ: “Hay là chúng ta ra vườn đi dạo đi.”

“Dạo cái gì mà dạo.” Chị Linh Linh đẩy hắn: “Mấy tháng rồi không về nhà, Đông chí với tết dương toàn ở ngoài cả mà chẳng biết đường gọi điện về gì cả, bố cậu nhớ cậu lắm đấy!”

Cánh cửa nặng nề mở ra, Lục Văn bước vào phòng khách rộng lớn, hắn nhìn về phía bộ sô pha quay lưng lại với cửa, đi tới, giày thể thao giẫm lên thảm không phát ra tiếng động.

“Bố.” Hắn gọi.

Bóng người giữa sô pha chợt nhúc nhích, Lục Văn đi vòng qua đó, đúng lúc Lục Chiến Kình đứng lên, bộ quần áo màu đen đơn giản mặc ở nhà phác họa nên đường nét rắn chắc của bả vai và cánh tay, khuôn mặt lạnh lùng, động tác đưa tay tháo mắt kính gọng vàng dùng khi đọc báo xuống làm ông trông lạnh thêm bảy tám độ.

Hai bố con cao xấp xỉ nhau, nhưng Lục Chiến Kình mang tới cho người ta cảm giác áp lực nặng nề, ông mở miệng nói: “Về rồi à.”

“Dạ.” Lục Văn đặt balo xuống sô pha, đứng cách nửa mét, mặt đối mặt so găng với Lục Chiến Kình, bố đương đứng đấy, hắn mà ngồi xuống trước thể nào cũng bị mắng cho xem.

Trên bàn uống nước bày biện giấy tờ và máy tính, Lục Chiến Kình lúc nào cũng bận rộn, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của Lão Trịnh đến lấy một bản hợp đồng.

Lục Chiến Kình nói: “Đi thay quần áo trước đi.”

Lục Văn chuẩn bị rời đi, nhưng thấy Lục Chiến Kình vẫn chưa ngồi xuống, đón tiếp hắn xong rồi, còn định đứng đó nghênh đón cả cấp dưới nữa à? Hắn lờ mờ đoán ra nhưng không dám chắc chắn, lề mề đi đến trước mặt Lục Chiến Kình.

Dang hai tay ra, hắn ôm chầm lấy Lục Chiến Kình như một người chiến sĩ quả cảm.

“Bố.” Lục Văn gượng gạo chết mất: “Bao giờ ăn cơm ạ…”

Lục Chiến Kình cũng gượng gạo chả kém, ông đưa tay nắm gáy Lục Văn như tóm một con cún đáng ghét, kéo ra xa và trả lời: “Đi mà hỏi bảo mẫu.”

Lục Văn giãy ra, thò tay che phần da sau gáy: “Đau chết mất! Người ta toàn vuốt ve nhẹ nhàng chứ ai như bố! Bố muốn bóp chết con à!”

Lục Chiến Kình hỏi: “Người ta?”

Lục Văn cứng còng, đúng lúc lão Trịnh bước vào, hắn nhân cơ hội lỉnh mất, chạy nhanh quá nên suýt nữa đã đụng đổ cái khay trên tay chị Linh Linh.

Lão Trịnh không nán lại lâu, cầm hợp đồng, thức thời không quấy rầy bố con nhà họ Lục đoàn tụ, trà trên bàn chưa uống hớp nào, chị Linh Linh dọn đi hết.

Trong nhà có hai đầu bếp riêng, hôm nay thêm món nên đã bắt đầu chuẩn bị từ sáng sớm. Lục Chiến Kình đứng dậy đi đến phòng ăn và nói: “Ăn cơm sớm lên, thằng nhóc đói bụng rồi.”

Chị Linh Linh phụ họa: “Sụt hẳn 4 cân, phải bổ sung thêm chất dinh dưỡng mới được.”

Lục Chiến Kình liếc cái là biết ngay Lục Văn sụt cân, không rõ tại đói hay mệt nhưng tóm lại tại đóng cái bộ phim đó hết, ông khinh thường nói: “Đúng cái là đoàn phim tồi tàn, chỉ có thằng ngốc mới đâm đầu vào đấy.”

“Hầy, ai bảo Tiểu Văn thích chứ.” Chị Linh Linh xót xa nói: “Đồ ăn thì dễ chứ sợ nhất là bị chèn ép.”

Lục Chiến Kình nói: “Có mà từ lâu rồi ấy chứ, tôi không giúp nó, nó không có chống lưng không có phông bạt mà đòi đâm đầu vào cái giới giải trí như vũng nước đục, không bị chèn ép mới là lạ.”

Có hai phòng ăn, một phòng lớn chứa được chừng hai mươi người, dùng để đãi khách, hai bố con thường ăn trong phòng nhỏ phía Nam. Lục Chiến Kình ngồi xuống một đầu của chiếc bàn ăn dài, vẻ mặt bình tĩnh như thường.

Chị Linh Linh an ủi: “Nhưng Tiểu Văn thông minh lanh lợi, chắc chắn sẽ biết đường giải quyết thôi.”

Như nghe truyện cười, Lục Chiến Kình nói: “Nó thông minh lanh lợi?”

Chị Linh Linh giải thích một cách gượng ép: “Thỉnh thoảng đầu óc thông minh đột xuất lắm.”

“Cô tâng bốc nó vừa thôi.” Lục Chiến Kình nói: “Nó thiếu điều ghi lên trán dòng chữ “Không có não” luôn ấy chứ, người càng cao thì não càng ngắn, chỉ được cái to xác.”

Lục Văn thay quần áo xong đi ra, trong nhà yên tĩnh nên hắn nghe thấy tiếng nói chuyện rõ mồn một, vào cửa đúng lúc nghe thấy câu nói cuối cùng của Lục Chiến Kình. Hắn xụ mặt: “Bố dạy dỗ con ngay trước mặt chưa đủ hay sao mà bây giờ còn muốn nói xấu sau lưng con hả?”

Lục Chiến Kình cực kỳ ngang ngược: “Con là con trai bố, bố rất sẵn lòng dạy dỗ ở bất kỳ đâu.” 

“Hóa ra bố biết con là con của bố.” Lục Văn ngồi xuống chỗ cách ông một góc bàn: “Con to xác chẳng phải là di truyền từ bố sao?”

Lục Chiến Kình nói: “Di truyền? Con nên cảm thấy tiếc nuối mới đúng.”

“Con tiếc cái gì cơ?”

“Tiếc cho con không được di truyền tài năng của bố, vì vậy cuộc sống sung sướng của đời con, chỉ đành trông cậy vào thừa kế thôi.”

Bị Lục Chiến Kình xem thường là điểm yếu lớn nhất của Lục Văn, lần nào hắn cũng bùng nổ, hắn hờn dỗi nói: “Ai mà thèm? Con không cần bố quan tâm!”

“Không cần bố quan tâm?” Lục Chiến Kình hỏi: “Thế con hít không khí để sống à?”

“Con hít không khí để sống đấy!” Lục Văn buông lời độc mồm: “Sau này con không cần bố quan tâm nữa! Con sẽ tự kiếm tiền nuôi sống bản thân mình!”

Lục Chiến Kình dửng dưng từ biểu cảm đến giọng điệu: “Tiền con kiếm được đủ nuôi con hả?”

Dưới lọ hoa kẹp một tờ biên lai với số tiền được trích từ tài khoản riêng của Lục Chiến Kình, ông rút ra: “Cát-xê quay bộ phim này chỉ có hai triệu thôi nhỉ? Cái du thuyền của con cả năm không ra khơi, chỉ lênh đênh ở bến tàu, phí vận hành 3 quý đủ để bòn sạch số tiền ấy.”

Lục Văn lặng ngắt, khoảng thời gian này bận quá, cuối năm quên trả tiền chi tiêu của quý cuối cùng, hắn giật lấy tờ biên lai, lần đầu tiên cảm thấy con số ấy to vãi, nếu như ra khơi thì phải tăng gấp bội lần.

Im lặng chốc lát, Lục Văn mới nhận ra rằng hắn không trả tiền thì tại sao quản lí không liên hệ với hắn?

Lục Chiến Kình nói: “Bởi vì bố đã thanh toán trước thời hạn giúp con rồi.”

“Tại sao ạ?” Lục Văn tuyên bố trước: “Đây là bố tự nguyện đấy nhé.”

Lục Chiến Kình uống một hớp nước lạnh để hạ hỏa, ông không tự nguyện thì còn biết làm sao nữa?

Khi chọn đồ vật đoán tương lai trong lễ thôi nôi, đối mặt với cả cái bàn toàn thứ hay ho như bút máy, máy tính, búa thẩm phán và ống nghe bệnh, nó chẳng cầm thứ gì hết, cứ bò bịch bịch vào lòng ông, thế đủ biết đời ông không thoát khỏi nợ con cái được rồi.

Mấy tháng trước, lão Trịnh nói với Lục Chiến Kình rằng Lục Văn đã quyên góp toàn bộ cát-xê cho Quỹ Văn Gia, kể từ lúc đó, Lục Chiến Kình đích thân giám sát thực hiện toàn bộ quá trình. Thậm chí ông vui mừng đến nỗi không biết kể cho ai, bèn nộp hết phí vận hành trước thời hạn.

Bầu không khí dần dần chùng xuống, chị Linh Linh vội vàng dọn cơm, món nóng món lạnh cùng được bưng lên, cả mặn lẫn chay, cả chạy trên đất lẫn bơi dưới nước, toàn món yêu thích của Lục Văn. Hắn nhét hóa đơn vào túi quần, cầm đũa rồi thì đành ăn xôi chùa quét lá đa thôi.

Lục Văn ho khan: “Bố… Ăn cơm thôi.”

Lục Chiến Kình nói: “Cứ bình tĩnh, dù gì con cũng hít không khí để sống cơ mà.”

“…” Lục Văn không thể cãi lại bèn vùi đầu ăn, canh cũng không dám húp ngay lúc còn nóng. Ăn lửng lửng dạ rồi, hắn chợt ngẩng đầu, dán mắt vào nhành linh lan trắng tinh khôi cắm trong bình hoa thấp trên bàn.

Trong đó có một bông oằn mình rũ xuống, trên cành hoa treo một chiếc chìa khóa.

Lục Văn thò tay lấy xuống: “Bây giờ hot trend kiểu cắm hoa treo thêm phụ trọng thế này à.”

Lục Chiến Kình nói: “Cất nó cho kỹ.”

Lục Văn không phản ứng kịp: “Ý bố là sao? Cho con hả?”

Lục Chiến Kình nói: “Quà sinh nhật.”

Sinh nhật Lục Văn vào tháng mười hai, khi ấy đang bận rộn quay phim nên không để ý. Bấy giờ hắn mới thấy trên bàn có một cái hộp bèn mở ra, bên trong đựng giấy tờ như chứng nhận quyền tài sản gì gì đó, còn có một bảng danh sách các tác phẩm nghệ thuật đã mua trong buổi đấu giá.

Quà Lục Chiến kình tặng hắn là một căn nhà trong khu biệt thự Tử Sơn.

Lục Văn cầm chìa khóa, nhìn cái điệu bộ chả giống ban nãy độc mồm độc miệng gì cả: “Bố, sao bố…”

“Biệt thự trang trí xong xuôi rồi, đồ dùng đầy đủ cả.” Lục Chiến Kình chán chả muốn nhìn bản mặt hắn: “Bố không rảnh chọn mấy cái tác phẩm nghệ thuật để trang trí, nên chọn bừa vài cái.”

Thỉnh thoảng Lục Văn về Nam Loan, đa phần sống trong nhà trọ, không ngờ Lục Chiến Kình sẽ chuẩn bị cho hắn một căn nhà, mà quan trọng nhất đây là quà sinh nhật.

Nói không vui là giả, nhưng Lục Văn cứ thích giả bộ cờ, được hời còn ra vẻ nói: “Đây chỉ được coi là quà tặng thôi, không phải thừa kế đâu nhé.”

Hắn bị Lục Chiến Kình đạp cho phát đau điếng, cơn đau từ bắp chân trái lan đến tim, hắn sợ tới mức ngoan hẳn lên: “Thế con không thừa kế free đâu… Con sẽ phụng dưỡng bố thật thật tốt.”

Lục Chiến Kình chả muốn khoe khoang, ông nói: “Bây giờ con cũng coi như người của công chúng, sau này xuất hiện trên phim ảnh rồi nhỡ bị bóc phốt thì đến khu Tử Sơn mà ở cho kín đáo.”

“Con biết rồi.” Lục Văn mong mỏi nói: “Nghe nói Tằng Chấn sống ở khu Tử Sơn, nhỡ đâu một ngày nào đó con ra ngoài chạy bộ buổi sáng và bắt gặp ông ấy bị đau chân, con bèn cõng ông ấy về, có khi ông ấy sẽ mời con đóng phim cũng nên!”

Lục Chiến Kình lại đạp cho hắn phát nữa, đạp trúng chân phải và mắng: “Anh ra ngoài đường bớt khúm núm giúp tôi, không ra thể thống gì hết.”

Lục Văn lau miệng lách người lủi đi, nếu không chạy mau thì chắc sẽ bại liệt trên bàn cơm luôn, đi được vài bước chợt dừng lại, vòng về sau ghế của Lục Chiến Kình, kéo bố mình tựa vào lưng ghế rồi đặt tay lên vai ông xoa bóp: “Bố ơi, con yêu bố lắm.”

Lục Chiến Kình cố nín không cho khóe môi vểnh lên: “Phắn đi.”

Lục Văn ăn no tắm mát rủ nhau đi nằm, hắn lăn ra giường và đắp chăn lên, vạch kế hoạch chiều mai đến khu Tử Sơn thăm thú, xem xem còn thiếu cái gì không.

Buổi tối hẹn đám bạn nối khố tụ tập, vá lại vết rách với Tô Vọng.

Buổi chiều, trong phòng làm việc Chỉ Thượng Yên Vân.

Kịch bản chuyển thế bước vào giai đoạn cuối, lúc điện thoại vang lên, Cù Yến Đình đã không rời bàn làm việc suốt sáu tiếng. Anh bóp bóp sơn căn [2], thở hắt ra, nhận cuộc gọi của Vương Minh Vũ.

[2] Sơn căn: vị trí giữa 2 mắt, ngay dưới ấn đường, phần cao nhất của sống mũi.

“Cô ạ?”

“Yến Đình, em có bận không?”

Cù Yến Đình tựa vào gối cổ trên thành ghế, nhắm hai mắt lại: “Không bận lắm ạ, cô có việc gì dặn dò thì em sẽ làm ngay.”

Vương Minh Vũ hỏi: “Kịch bản trước đó em thấy thế nào?”

Cù Yến Đình nheo mắt lại, trên mí mắt hơi mỏng lộ ra mạch máu nhỏ bé yếu ớt, anh đã đọc năm sáu tập của kịch bản, đó là một bộ phim thần tượng thiếu logic, thiếu trọng tâm, nhân vật toàn hố, đoạn sau chỉ lướt mắt qua qua.

Anh trả lời: “Em xem qua rồi ạ.”

Vương Minh Vũ nói: “Ngày mai tới nhà cô rồi chúng ta thảo luận kịch bản nhé.”

Cù Yến Đình cắn môi dưới, kịch bản mất não không đáng để thảo luận, có thể khiến Vương Minh Vũ mở miệng yêu cầu, chứng tỏ không đơn giản như thế.

Anh đồng ý: “Vâng, chiều em qua.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vì sao Lục Chiến Kình thành công, vì chết dí ở nhà không vui bằng đi làm á.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.