Diễn Viên Lấn Sân

Chương 47



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Như giấc chiêm bao giữa ban ngày, Lục Văn ôm hoa, ánh mắt lóe sáng y chang đèn pha xe Bentley nhìn chằm chằm Cù Yến Đình, hắn sướng đến mức mụ mị đầu óc: “Em cứ tưởng anh không tới!”

Cù Yến Đình ngậm cười, nhấc đầu ngón tay miết cánh hoa bách hợp như ve vờn gò má ai, nếu chẳng tại cô bé bó hoa chậm chân chậm tay thì anh đã đến nhanh hơn rồi.

Cù Yến Đình biết Lục Văn sẽ vui lắm nhưng không ngờ vui tới mức này, anh nhớ lại lúc giẫm phanh, mình trông thấy bóng người cao lớn cô đơn lẻ bóng giữa đường, kinh ngạc hỏi: “Cậu chờ tôi suốt ư?”

“Em…” Lục Văn chém gió: “Đâu có, em ngắm tuyết đấy chứ.”

Cù Yến Đình cười bảo: “Cậu có nhã hứng thật.”

Đang nói chuyện, những người khác trong đoàn phim đi xuống tầng, nào bê thùng, nào khiêng thiết bị, ào ra như ong vỡ tổ trước cửa tòa nhà. Có người tinh mắt, lập tức phát hiện ra hai bóng người đứng cạnh xe bèn gọi: “Ơ thầy Lục à? Thầy Lục!”

“Làm gì thế?” Stylist nói: “Mất công tôi chờ cậu chàng mãi, thì ra hẹn hò dưới tầng.”

Trời tối, Đào Mỹ Phàm hỏi: “Tiểu Lục đứng với ai thế?”

Khang Đại Ninh lầm rầm: “Chẳng lẽ là công khai chuyện yêu đương?”

“Yêu cái đầu cậu ấy!” Nhâm Thụ đã nhận ra bèn vẫy tay gọi: “Yến Đình, sao tới mà không báo!”

Đám đông nhao nhao ùa tới chào hỏi, Cù Yến Đình vô thức lùi về sau và túm gấu áo khoác da sau lưng Lục Văn, kéo tới che trước người mình.

Lục Văn lặng lẽ di chuyển, ôm bó hoa như chàng Sứ giả bảo vệ hoa, hắn lên tiếng bàn bạc: “Đạo diễn, để lát nữa tuyết nặng hạt hơn thì khó đi lắm, hay chúng ta lên đường luôn ạ?”

Nhâm Thụ đồng ý: “Nào nào nào, đi liên hoan!”

Lục Văn nói: “Tối nay em khao, để em chọn chỗ được không?”

Mọi người không có ý kiến gì, reo hồ khuân đồ đến bãi đỗ xe. Chờ mọi người vơi bớt rồi, Lục Văn quay người nói: “Không đi karaoke, không đi tiệc rượu xa xỉ.”

Cù Yến Đình chợt giật mình: “Cậu… cả nể tôi đấy à?”

“Em cam lòng tự nguyện mà.” Lục Văn nói: “Nên không phải cả nể đâu.”

Bông tuyết đổ ào ào rơi lên mặt, lông mi Cù Yến Đình dập dờn khe khẽ, anh mặc kệ mình được voi đòi tiên, hỏi: “Nhỡ tôi lại trốn vào nhà vệ sinh thì sao?”

“Thì em lại canh trước cửa.” Lục Văn đáp, sau đó mới ngỏ lời mời: “Thầy Cù, anh bằng lòng đi với em không?”

Cù Yến Đình gật nhẹ.

Lục Văn hồn nhiên như cô tiên xoay người ngồi vào ghế lái phụ chẳng giống một người ngoài, Cù Yến Đình đâu thể đuổi người ta xuống được, đành lên xe làm tài xế cho cậu chàng lần hai.

Chạy đến cổng khu chung cư, sóng vai với chiếc Porsche bẩn thỉu, Nhâm Thụ hạ cửa sổ: “Hai cậu đúng trúa hề.”

Cù Yến Đình cũng hạ cửa sổ: “Hề gì mà hề?”

Nhâm Thụ nói: “Tiểu Lục ôm hoa ngồi ghế phó lái cạnh cậu, nhìn loáng thoáng cứ tưởng cậu chở bạn gái ấy chứ.”

Cù Yến Đình nói: “Bạn gái nhà ai to như cái cột đình hả? Cậu tập trung đi đi.”

Đóng cửa sổ nối đuôi lên đường, xe của đoàn phim theo sát đằng sau, rồng rắn lên mây hừng hực khí thế băng băng trong đêm tuyết. Nơi Lục Văn chọn là nhà hàng Izakaya [1] hai tầng, trước cửa treo đèn lồng Nhật Bản màu đỏ.

[1] Izakaya: Kết hợp quán ăn và quán bar.



Mọi người vừa mệt vừa lạnh, đang rất cần một nơi thế này, hâm bầu rượu và nấu bát mì, đặt dấu chấm hết đầy ấm cúng cho chuỗi ngày căng như dây đàn của đoàn phim.

Cả hai tầng chật kín, ghế cao và cả chiếu tatamin hết sạch chỗ, chen chúc mà náo nhiệt. Cù Yến Đình chọn chỗ ngồi trong cùng trước quầy bar, bên tay phải là bức tranh tường đầy cuốn hút.

Lục Văn ngồi bên trái anh, hỏi: “Thầy Cù, anh uống rượu gì?”

Cù Yến Đình không thích sake lắm, anh gọi bia và rượu mơ, cánh đàn ông trong tổ đạo diễn thì chơi ngông hơn, ra siêu thị rượu và thuốc lá gần đó khuân hẳn một thùng rượu trắng, coi mòi định uống hết mình.

Nâng chén lần thứ 1, chúc mừng Lục Văn và Đào Mỹ Phàm đóng máy thành công rực rỡ, “hai mẹ con” diễn với nhau nhiều, Lục Văn ngồi đằng xa gọi “Mẹ” và bị Nhâm Thụ mắng là “Ôm đùi diễn viên gạo cội”.

Lục Văn sợ say xỉn nói hớ nên uống cầm chừng hết một vòng rồi quay về ghế chân cao, thấy Cù Yến Đình ngồi trong góc ăn xiên gà, hắn lách người ngồi xuống, duỗi tay cụng miệng cốc của anh.

Cù Yến Đình bưng cốc lên: “Muốn mời tôi à?”

“Dạ.” Lục Văn cười hì hì: “Thầy Cù, anh còn nhớ hôm tiệc mừng bấm máy, em vào phòng riêng mời rượu anh không?”

Cù Yến Đình mím môi, sợ mình cười suồng sã quá, quãng thời gian ở Trùng Khánh, những chuyện bẽ mặt của Lục Văn quả là nhiều khôn kể. Anh uống hơn nửa chai bia, cất lời chúc mừng chính thức: “Hi vọng bộ phim tiếp theo sẽ tốt hơn nữa.”

Đĩa sashimi mới được bưng lên với mù tạt đậm đặc, Cù Yến Đình ăn được cay nên chả thèm sợ, chấm chấm nhét thẳng vào miệng, dăm ba giây sau bị sặc phải quay đầu đi ho sù sụ.

Lục Văn cười trên nỗi đau của người khác, vắt tay lên thành ghế người ta, ngả người áp sát đòi nhìn, đột nhiên, Cù Yến Đình che miệng quay đầu lại, mặt đỏ mắt ướt, chóp mũi ửng hồng như đóa hoa anh đào.

Mọi lời trêu đùa gợi đòn kẹt hết trong cổ họng, Lục Văn cuống quýt xê mặt ra và ngồi thẳng dậy, đẩy bột thì là nhưng nói năng méo khớp: “Ờm lưỡi bò nướng thơm lắm, ăn thử đi.”

Cù Yến Đình thong thả hỏi: “Sao không nhìn tôi?”

Lục Văn trả lời: “Hóng hớt là bất lịch sự.”

Mặt quầy đầy chén với đĩa, đôi đũa của Cù Yến Đình duỗi tới gắp một miếng lưỡi bò, tiếng nhai nuốt khe khẽ, rồi tiếng tu rượu ừng ực rừng ực.

Cù Yến Đình uống cạn nửa chai bia còn lại rồi cầm một chai mới, nhe hàm răng trắng cắn nắp chai và bật tung đầy điêu luyện, ngửa cổ tu hết non nửa. Bấy giờ Lục Văn mới nhận ra bên tường đã bày bốn chai rỗng.

Cù Yến Đình chả chuyện trò với ai, trông như uống một mình, mà anh đang khó chịu thật, chuyện phiền lòng hai ngày trước cứ đay nghiến mãi, tối nay nhân cơ hội mượn rượu giải sầu.

Nhâm Thụ cầm cốc tới tìm, đứng sau khe hở giữa Lục Văn và Cù Yến Đình, nói: “Ngồi xa thế, làm anh tìm mãi.”

Cù Yến Đình đặt đũa xuống: “Muốn uống à?”

Giới giải trí luẩn quẩn chỉ có thế, tin tức lan truyền nhanh như gió, Nhâm Thụ đã nghe đồn thổi sương sương bèn hỏi nhỏ: “Nghe nói cậu nhận một bộ phim thần tượng, thật à?”

Nhận cũng nhận rồi, che che giấu giấu mãi thành ra mập mờ, Cù Yến Đình đáp: “Thật.”

Nhâm Thụ ngạc nhiên bảo: “Đây đâu phải phong cách của cậu, hợp tác với người khác hay như nào?”

“Kịch bản sẵn có.” Cù Yến Đình không giải thích cặn kẽ: “Mượn tên tôi.”

Nhâm Thụ chẳng hỏi nhiều nữa, cụng chén rồi bỏ đi theo tiếng gọi của tổ đạo diễn. Cù Yến Đình uống một hơi cạn sạch, ngồi im một lúc lâu mới nghiêng mặt sang, phát hiện nét mặt Lục Văn rối rắm.

“Cậu làm sao thế?” Cù Yến Đình hỏi.

Lục Văn không rõ đường ngang ngõ tắt trong cái nghề biên kịch, nhưng ban nãy nghe thì đã hiểu, hắn hỏi ngược lại: “Tại sao anh phải cho kịch bản của người khác mượn tên?”

Cù Yến Đình cười lặng lẽ, không chấp nhận nổi cái chuyện bẩn thỉu này phải không? Anh trả lời: “Ra giá cao.”

Lục Văn nói: “Nhưng đâu phải anh viết câu chuyện ấy.”

Cù Yến Đình đáp: “Không phải tôi viết đấy, nhưng đề tên tôi, cho tôi tiền, khác gì chó ngáp phải ruồi.”

Lục Văn nói: “Chuyện ấy chẳng khác nào ăn gian!”

Cù Yến Đình ngầm thừa nhận, lại cắn nắp mở chai.

Lục Văn cuống hết cả lên, hắn từng hiểu lầm Cù Yến Đình quá nhiều lần, bất kể cách làm việc hay làm người thì đều chứng minh Cù Yến Đình trong sạch, nên hắn không muốn tin Cù Yến Đình sẽ làm chuyện này.

“Thầy Cù.” Lục Văn chưa chịu từ bỏ: “Thật ư?”

Cù Yến Đình nói: “Chiều nay vừa mới bàn hợp đồng với luật sư xong, cậu nói xem thật hay giả?”

Lục Văn vội la toáng lên: “Vì sao, anh không phải hạng người này!”

Cù Yến Đình như bị đánh đòn cảnh tỉnh, choáng váng và nhức nhối, chẳng hiểu nổi mình tốt hay xấu, bẩn hay sạch. Anh tựa vào thành ghế ngửa đầu ra sau, chiếc ô treo ngược trên xà nhà như đang xoay tròn, khuấy tung khuấy mù nỗi ưu tư ứ đọng trong anh như bụi bẩn.

Anh nói khẽ: “Chứng tỏ cậu không hiểu tôi.”

Quan điểm đúng sai của Lục Văn rất vững vàng, hắn nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chắc vậy.”

“Giờ thì đã biết tôi là hạng người ấy chưa?” Cù Yến Đình lầm rà lầm rầm: “Thất vọng lắm phải không?”

Lục Văn chẳng trả lời, bên cạnh trống không.

Một tay Cù Yến Đình cầm hai chai bia, rời khỏi ghế ngồi đi đến chỗ của tổ quay phim, so với cảm giác khó chịu khi phải chen chúc đông người thì giờ anh tha thiết được uống thỏa thuê hơn.

Từ đợt tạm thay thế vị trí đạo diễn họ đã quen thân nhau, Đoàn Mãnh nói: “Biên kịch Cù, đến bàn bọn tôi phải uống rượu trắng đấy.”

Cù Yến Đình lắc lắc chai bia: “Tôi uống bomb. [2]”

[2] Bomb shots – 1 cách uống rượu của người Hàn Quốc, thường họ rót rượu Soju (hoặc Whisky) vào một ly nhỏ rồi bỏ thẳng ly nhỏ đó vào ly Bia lớn, lấy tay che miệng ly Bia lại rồi lắc cho lên xoáy nước. Uống vậy dễ say hơn nhiều uống độc bia hoặc rượu.

Chén rượu trắng chìm vào cốc bia và một hơi cạn sạch trước khi hòa vào nhau, Cù Yến Đình điềm nhiên như không uống liền tù tì ba cốc bomb, chất lỏng chứa cồn rót đầy bụng.

Lục Văn đứng xa xa xoắn hết cả mề, nửa sốt ruột nửa bực bội, điên hay sao mà uống thế, nhưng Cù Yến Đình đâu chịu nghe lời hắn, đành tiện tay túm lấy một phục vụ và bảo: “Nấu cho bàn kia một bát ramen giải rượu, mau lên nhé!”

Bữa liên hoan kéo dài đến tận khuya, tổ quay phim thê thảm nhất, gục hết cả thảy bảy tám gã đàn ông, người nằm vật ra, người chạy đi nôn, cả bàn mặt đỏ rực như gan lợn.

Cù Yến Đình cũng say, nhưng men say không lên đến mặt, chỉ có vành mắt hơi ửng hồng.

Một vài nhân viên hậu cần sẽ thu xếp cho người trong đoàn, Lục Văn thanh toán xong xuôi nhấc áo khoác đi thẳng đến bàn của tổ quay phim, vỏ chai dưới chân kêu lanh canh, hắn cúi người vỗ nhẹ cánh tay Cù Yến Đình: “Thầy Cù?”

Cù Yến Đình mở mắt ra, hừ mũi.

Lục Văn kéo anh dậy khoác áo lên người, đỡ eo nửa ôm đi ra ngoài. Cù Yến Đình không loạng choạng lắm mà rất ngoan, nếu không mở miệng nói chuyện thì chẳng ai biết anh say.

“Ai đấy.” Tiếc rằng mở miệng mất rồi.

Lục Văn đang bực mình sẵn, thêm mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, hắn siết chặt cánh tay nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Lôi Phong sống.”

Cù Yến Đình phì cười khúc khích, ra đến cửa gió lạnh chợt vồ vập, anh bèn nép sát vào người Lục Văn, tự dưng thấy là lạ, anh nhíu mày hỏi: “Cậu sờ gì tôi đấy?”

Lục Văn đang tìm chìa khóa xe, tìm thấy rồi thì ném cho người đứng chờ trước cửa – Tiểu Thiệu, lái xe nhà họ Lục.

Lằng nhằng mãi mới lên đường, Lục Văn mở một chai nước suối cho Cù Yến Đình uống, hắn còn dặn tài xế mang theo ô mai chua, đút cả cho ăn. Đột nhiên, chiếc xe xóc long còng cọc.

Lục Văn vỗ vỗ ghế lái: “Cậu lái vững giùm tôi tí đi!”

Tiểu Thiệu nói: “Gờ giảm tốc ạ…”

Cù Yến Đình cũng phải cất lời: “Bác tài, đến khu Lâm Tạ, tính cước phí [3].”

[3] Đồng hồ tính cước phí trên xe taxi.

“À được.” Tiểu Thiệu hùa theo bảo: “Anh cần hóa đơn không ạ?”

Lục Văn oxi hóa lời: “Xàm chó gì đấy?”

Tiểu Thiệu hỏi: “Cậu chủ, anh đây là?”

Lục Văn không muốn tiết lộ nhiều, bèn đáp chung chung: “Lãnh đạo của tôi.”

Đến khu Lâm Tạ, Lục Văn hơi ngạc nhiên, không ngờ Cù Yến Đình sống ở khu chung cư bình thường đến vậy. Đỡ anh xuống xe, Cù Yến Đình sống chết không chịu đi, cứ rút tờ một trăm tệ nhét cho Tiểu Thiệu.

Tuyết rơi mãi chẳng dứt, mặt đất trắng xóa hết cả, hơi rượu nóng rẫy bọc kín Cù Yến Đình, càng ngày càng say. Lục Văn lo lắm bèn đi theo, tuyết bám đầy chân hai người.

Mãi mới bước vào thang máy lên đến tầng 9, Lục Văn sợ quấy rầy hàng xóm nên ôm chặt Cù Yến Đình không cho đi lung tung. Cửa mở ra, trong nhà đen kịt xuất hiện một đôi mắt tỏa sáng âm u, Tư lệnh Hoàng kêu lên tiếng cảnh cáo người lạ chớ tới gần.

Lục Văn giật mình, đóng cửa lại, sờ soạng bờ tường tìm công tắc đèn.

Chưa kịp tìm thấy công tắc thì chợt, Cù Yến Đình vòng tay ôm eo hắn.

Lục Văn sững người, hơi thở nóng rẫy nhuốm mùi rượu phả lên cổ, Cù Yến Đình gối đầu trên vai hắn, choán hơn nửa vòng ôm của hắn.

Hắn chẳng tài nào đoán được Cù Yến Đình vô tình hay bản năng.

Hạ tay xuống, Lục Văn ấn lưng Cù Yến Đình, tay còn lại đưa lên trên bọc lấy gáy anh, trên mái tóc mềm mại có tuyết hòa tan, lành lạnh.

Bỗng nhiên, Cù Yến Đình cựa quậy: “Chả phải cậu thất vọng lắm ư?”

Lục Văn nuốt nước miếng, đáp lời bằng thinh lặng.

Cù Yến Đình nói tiếp: “Thế mà cậu còn đi theo tôi.”

Bên hông bỗng được thả lỏng, Lục Văn cảm giác Cù Yến Đình buông hắn ra, hắn hơi sợ, nhưng không ngờ, Cù Yến Đình say xỉn giơ ngón trỏ chọc chọc lồng ngực hắn đầy ngốc nghếch.

Cù Yến Đình vừa chọc vừa trách, giọng nói lí nhí: “Cậu là đồ đểu…”

Lục Văn tê cứng trong bóng tối, dường như chỉ còn trái tim vẫn sống.

Cơ thể dưới lòng bàn tay loạng choạng, dần dần xụi lơ, trong căn phòng xa lạ, dưới sự giám sát của đôi mắt mèo, vào đêm tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay ——

Lục Văn bế ngang Cù Yến Đình lên.

“Đừng chọc nữa.” Hắn hạ giọng xin tha: “Em sai rồi được chưa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.