Diễn Viên Lấn Sân

Chương 49



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Văn về Nam Loan trước, tắm rửa thay quần áo rồi mới lái xe đến công ty.

Tòa cao ốc của Công ty giải trí Ái Giản [1] đứng lặng trên con đường phía Tây, chót vót đẹp đẽ, Lục Văn đi thang máy từ gara tầng hầm lên tầng 25 – nơi chứa tất cả phòng họp lớn nhỏ, chuyên dành để kết nối và đàm phán công việc cho nghệ sĩ.

[1] Công ty giải trí Ái Giản là công ty của Phí Nguyên (Đường cũ ngắm hoàng hôn) và Uông Hạo Diên (Phi thường quan hệ), người yêu sếp Uông là Giản Tân, nên tên công ty tức là “yêu Giản”. Lãng mạn đấy mà nghe hơi phèn, sori sếp Uông.

Tôn Tiểu Kiếm chờ đã lâu, ngồi ở bàn làm việc tán nhảm với thực tập sinh, thoáng thấy Lục Văn giá lâm thì vội vàng ôm kẹp tài liệu nghênh đón: “Xin hỏi cái tốc độ của anh là đi bằng xe đạp công cộng đến hay sao ạ?”

Lục Văn mặc một chiếc áo khoác Eisenhower [2], đeo chiếc đồng hồ Tourbillon siêu mỏng màu đen tuyền của Bvlgari [3], hắn giơ tay lên xem giờ, trả lời qua quýt ngông nghênh: “Lâu không tới nên quên đường.”

[2] Áo khoác Eisenhower dài đến ngang eo:



[3] Tourbillon là bộ phận tự động quay thường có trong đồng hồ đắt tiền, chiếc đồng hồ Tourbillon mỏng nhất thế giới là Bvlgari Octo Finissimo Tourbillon Chronograph Skeleton Automatic, có giá 142.000 USD = 3.300.000.000 VNĐ, giới hạn 50 chiếc.



Tâm trạng Tôn Tiểu Kiếm vui vẻ lắm, hắn nói: “Cậu vào phòng họp trước đi, anh pha cà phê cho!”

Nhưng Lục Văn chả còn lòng dạ nào mà cà phê, hắn chỉ muốn mau mau cho xong để về nhà thôi, thế là kẹp cổ Tôn Tiểu Kiếm kéo vào phòng họp: “Show tạp kỹ thôi mà, anh kích động cái khỉ gì.”

“Anh vì ai hả?” Tôn Tiểu Kiếm cường điệu: “Chả phải vì cậu ư!”

Bước vào phòng họp, tạm thời không có ai khác, Lục Văn ngồi xuống giở tư liệu chương trình, trông thấy tiêu đề hắn mới hiểu vì sao Tôn Tiểu Kiếm kích động thế.

Chương trình thực tế này tên là “Miền đất hứa”, nó sẽ được phát sóng trên đài truyền hình vệ tinh top 5 cả nước, quan trọng là áp dụng hình thức quay phim hoàn toàn mới, bên cạnh quay phim và phát sóng thì họ còn tuyên bố sẽ sản xuất ra một chương trình thực tế “Không kịch bản, không cắt ghép, chân thật nhất”.

Chưa quay mà đã được chú ý lắm rồi, hot cực kỳ.

Đề tài là show tạp kỹ trải nghiệm [4] đang phổ biến hiện này, nhưng cũng hơi khác. Khách mời đến sống trong một thị trấn cổ xưa nào đó, học nghề thủ công truyền thống của bản xứ, dùng cách học việc để lo liệu chi phí ăn ở, tương tự như kiếm tiền đi du lịch bụi.

[4] Khác với chương trình thực tế đối kháng có tiết tấu nhanh, mạnh như Running man, chương trình thực tế trải nghiệm thiên hướng du lịch trải nghiệm, chậm rãi, thư giãn, không bố trí nhiều trò chơi, không để kịch bản can thiệp nhiều, không có thiết lập nhân vật, để khách mời được tự nhiên nhất như Three Meals a Day.

Lục Văn đọc đến đoạn viết rằng một phần kinh phí tài trợ sẽ quyên tặng cho địa phương nhằm thực hiện công tác bảo vệ và phát triển di sản văn hóa phi vật thể và nghề thủ công truyền thống, hắn thấy ổn áp phết, vô cùng có ý nghĩa.

Tôn Tiểu Kiếm nói: “Cậu lật đến chỗ sản xuất đi.”

Lục Văn lật ra sau, phía sản xuất có hai đơn vị, gồm Trung tâm của đài truyền hình và Quỹ từ thiện Sách – Ảnh. [5]

[5] “Ảnh” ở đây là “điện ảnh”.

“Sách – Ảnh” là quỹ từ thiện do Tằng Chấn và Vương Minh Vũ sáng lập, tiếng lành đồn xa trong giới giải trí bao năm nay, Tôn Tiểu Kiếm nói: “Có tổ chức từ thiện tham dự thì dàn ý và danh tiếng của chương trình này sẽ rất tốt.”

Còn về khách mời, ekip chương trình ngỏ lời tới rất nhiều nghệ sĩ, thông tin chính thức chưa được công bố, nhưng trên mạng đã tung dưa rợp trời từ lâu. Lục Văn hóng hớt: “Có Cận Nham Dư thật à?”

“Thật trăm phần trăm.” Tôn Tiểu Kiếm vui vẻ nói: “Có Cận Nham Dư ở đây, chương trình tự khắc có thủy quân, fan của cậu ta chửi nhau trên mạng hăng nhất đấy.”

Lục Văn hỏi: “Còn ai nữa?”

Tôn Tiểu Kiếm đáp: “Trước mắt xác định có ảnh hậu Đồ Anh, siêu mẫu quốc tế Y Xuyên, phái thực lực cáng đáng rating Từ Hựu Kha. Cộng thêm lưu lượng tiểu sinh Cận Nham Dư và cậu, tổng cộng hai nữ ba nam.”

Lục Văn nghe mà nhức đầu, ảnh hậu, siêu mẫu, lưu lượng top đầu, phái thực lực, cộng thêm hạng 18 vô danh tiểu tốt ư? Hắn khéo léo nói: “Anh không cảm thấy em không hề ăn nhập với những người này sao?”

Tôn Tiểu Kiếm nói: “Bất kì chương trình nào cũng cần một kẻ vô danh tiểu tốt địa vị thấp lè tè, giống như trong mỗi lớp học phải có lớp phó vệ sinh vụng dại ngốc nghếch.”

Lục Văn ngộ ra chân lý: “Thì ra là em đi làm culi hả?”

“Xin người.” Tôn Tiểu Kiếm gõ đốt ngón tay lên bàn: “Làm culi thì tủi hổ lắm à? Cậu được làm quen với ảnh hậu, được xuất hiện trên đài truyền hình nổi tiếng, được tiếp xúc với những nhân vật máu mặt, chỉ có hời chứ không có lỗ.”

Lục Văn dễ dụ dễ lừa, gật đầu tin ngay tắp lự.

“Nghe lời anh.” Tôn Tiểu Kiếm tuy bạ mồm nhưng thỉnh thoảng khá đáng tin: “Cậu đóng nam chính trong phim của biên kịch Cù, giá trị con người tăng gấp bội, bằng không đã chả có tư cách chen chân vào chương trình hót họt thế này, phải trân trọng biết chưa?”

Đột nhiên nghe thấy chữ “Cù”, dây thần kinh Lục Văn uốn éo, ậm ờ đáp qua quýt.

Tôn Tiểu Kiếm thấy hắn là lạ bèn hỏi lại: “Đã nghe rõ chưa?”

Lục Văn vẩy vẩy kẹp tài liệu, nói chắc nịch: “Nghe rồi, em nhất định sẽ chơi hết mình xứng đáng với tinh thần của show tạp kỹ.”

Kết quả Tôn Tiểu Kiếm lắc đầu, rút kẹp tài liệu khỏi tay hắn, nhét cho hắn một tập tài liệu khác và nói: “Cậu không cần chơi hết mình, nói ít làm nhiều, đừng chiếm spotlight, chẳng mong hot chỉ xin an toàn, đây là kịch bản của cậu.”

Lục Văn giật mình: “Chả phải không có kịch bản sao anh?”

Tôn Tiểu Kiếm giật mình hơn: “Thế mà cậu cũng tin?”

Tài liệu về chương trình phải xem hết, nếu hai bên không có vấn đề gì thì công ty và ekip chương trình sẽ đưa hợp đồng và chọn ngày kí theo quy trình. Lục Văn gom chồng tài liệu ra về, tiện đường chở Tôn Tiểu Kiếm về nhà.

Nhấn chân ga lái xe ra khỏi gara tầng hầm, tốc độ chậm rãi chạy trên đường bám tuyết trơn ướt, Lục Văn bật nhạc – một bài hát tiếng Anh, hắn ngâm nga theo thói quen.

Phòng trọ của Tôn Tiểu Kiếm khá gần công ty, ban đầu định để đi làm cho tiện, lúc còn cách một cái ngã tư nữa, hắn đột nhiên hỏi: “Tối qua cậu ngủ ở đâu?”

Đúng lúc đèn đỏ, Lục Văn đạp phanh hơi mạnh.

Với tư cách người đại diện, Tôn Tiểu kiếm không can thiệp nhiều vào đời sống cá nhân của Lục Văn, thứ nhất vì Lục Văn không nổi, chả cần lo lắng gì nhiều; thứ hai Lục Chiến Kình quản chặt lắm, không cần người ngoài bận tâm.

Bàn tay trượt từ trên vô lăng xuống, Lục Văn chà chà đùi, trông hơi yếu, y như cậu học trò bị thầy chủ nhiệm tra hỏi vậy, hắn nhấn rõ và nhẹ từng từ: “Ở nhà.”

“À.” Tôn Tiểu Kiếm bấm màn hình điện thoại, chơi Candy Crush Saga: “Ăn ở Izakaya xong rồi cậu về bằng gì?”

Giọng Lục Văn vẫn như thường: “Xe ô tô.”

Tôn Tiểu Kiếm mắng “Nói thừa”, tối qua hắn đi vệ sinh tí mà ra đã chả thấy bóng Lục Văn đâu, gọi điện không bắt máy, làm hắn chờ trong xe bảo mẫu nửa tiếng đồng hồ.

Đèn xanh sáng lên, Lục Văn băng qua ngã tư, hỏi điềm nhiên như không: “Sao thế?”

Tôn Tiểu Kiếm nói: “Không sao, hỏi chơi thôi.”

Đằng trước có vài tòa nhà cho thuê, Lục Văn đánh tay lái giảm tốc độ áp sát lề đường, không tắt máy, mở chốt cửa ra. Tôn Tiểu Kiêm thoát khỏi trò chơi, lúc cởi dây an toàn thì quay đầu nhìn hắn và hỏi: “Không yêu đương đấy chứ?”

“Mọe.” Lục Văn nhíu mày: “Yêu đương với anh à?”

Tôn Tiểu Kiếm nói: “Không yêu đương là tốt rồi, giai đoạn hiện giờ phải gạt vấn đề tình cảm ra trước đã.”

Lục Văn chả có người yêu, thậm chí chả có quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu luôn, nhưng hắn nói cứ như có thật, kiểu bị xâm phạm quyền lợi quý giá lắm không bằng: “Vì sao?”

Tôn Tiểu Kiếm giải thích: “Bộ phim chiếu mạng này cậu quay hết sức thuận lợi, bên đoàn phim rất hài lòng, công ty đã trông thấy giá trị của cậu rồi. Vậy nên mới sắp xếp cho cậu show thực tế, bộ phim “Vạn niên thu” mà cậu tham gia cũng sắp chiếu rồi, đến lúc đó phải xuất hiện đồng loạt tăng độ nhận diện.”

Ngụ ý rằng sự nghiệp diễn xuất đang trong thời kỳ đi lên, không hợp để yêu đương. Làm hạng 18 vô tư lự lâu quá, tự dưng bị nhắc nhở khiến Lục Văn thấy ảo vãi nồi.

“Đương nhiên,” Tôn Tiểu Kiếm chừa đường lui: “Nếu gặp được người thật lòng yêu mến thì công ty sẽ không cản cậu.”

Vài câu dặn dò bình thường của người đại diện lại khiến Lục Văn lo lắng, trên đường quay về Nam Loan hắn tắt cả nhạc đi, lái xe loanh quanh mãi, lúc về đến nhà trời đã tối đen.

Hai bố con ăn cơm với nhau, Lục Văn nói với Lục Chiến Kình rằng mình sắp quay show thực tế nhưng không nhận được lời khen, khịa nhau mấy câu rồi hậm hực bỏ đi.

Ban đêm, Lục Văn chong đèn đọc và ghi chép tài liệu trong phòng sách. Hai mùa trước chương trình quay ở Lam Thủy cổ trấn, hắn lên mạng tra thì thấy đó là chốn non xanh nước biếc.

Đọc đến tận khi vành mắt căng xót, Lục Văn mới đeo tai nghe nằm trên đi văng nghe nhạc, ấn vào QQ, rung đùi gửi tin nhắn cho Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Ngủ chưa?

Tối hôm qua để nguyên người ngợm bẩn thỉu đi ngủ nên giờ Cù Yến Đình đang thay chăn ga gối đệm, lề mề đến khi thay xong mới trả lời: Chưa.

Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Sắp tới tôi bận rồi, phải đi công tác nữa cơ, chắc sẽ rep chậm đấy nên báo với anh một tiếng.

Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Được, không sao, chúc cậu suôn sẻ.

Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Anh đang bận gì đấy?

Cù Yến Đình quay về phòng sách, trên màn hình máy tính sáng trưng là một kịch bản vẫn chưa viết xong, đây không phải dự án của Phòng làm việc, cũng chẳng phải món nợ tình nghĩa, mà là tác phẩm độc lập hoàn toàn thuộc về anh.

Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Đang viết truyện.

Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Anh là nhà văn thật à?

Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Chứ cậu nghĩ tôi tạo ID bừa à?

Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Không phải, tôi tưởng anh cường điệu hóa lên tí.

Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Cường điệu hóa cỡ nào?

Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Tôi nghĩ anh là blogger văn học cơ.

Cù Yến Đình phì cười chẳng hề để bụng, nghi ngờ thân phận trên mạng là chuyện rất bình thường, huống gì Márai Sándor [6] từng nói, văn học không chỉ là sự tổng hợp của kiệt tác.

[6] Nhà văn Hungary Márai Sándor (1900-1989), người được xếp vào hàng ngũ những nhà văn lớn nhất của châu Âu thế kỷ 20.

Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Thế cậu có cường điệu hóa không?

Lục Văn không định nói dối, dẫu sao hắn từng hoạt động trong giới ca sĩ thật và xui xẻo thật, hắn trả lời: Tôi là… ca sĩ thật.

Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Cậu từng hát bài gì?

Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Bí mật.

Nhà văn nhỏ sợ vã hội: Được rồi, chúc album của cậu cháy hàng.

Lục Văn chuyển từ QQ sang phần mềm âm nhạc, hắn chỉ mới chính thức phát hành 3 bài hát và lượt nghe của ca khúc chủ đề mãi mới vượt qua cột mốc 10.000. Lời lẽ hào hùng, giấc mộng sục sôi đã từng, cuồn cuộn ùa về tâm trí theo lời chúc của đối phương.

Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Chờ một ngày nào đó tôi mở concert ở Tổ Chim [6] thì tôi sẽ mời anh đến xem!

[7] Tổ Chim: Sân vận động Quốc gia Bắc Kinh.

Nửa đêm Cù Yến Đình được người bạn mạng chưa từng gặp mặt truyền cảm hứng, mười ngón tay đặt trên bàn phím, khao khát được dùng đôi bàn tay này viết kịch bản, vẽ kịch bản phân cảnh, vạch kế hoạch quản lý (Chọn vị trí đặt máy quay, khung cảnh, v..v…), chạy thử máy móc, cầm bộ đàm hô cắt đầy mạnh mẽ và vang dội.

Anh trịnh trọng trả lời “Được”.

Hai ngày sau – ngày chính thức ký kết với ekip chương trình, Lục Văn đến công ty từ sáng sớm, xe thể thao đã sửa xong, màu đỏ tươi tắn lòe loẹt bắt mắt quá nên hắn phủ thêm màu tối cho khiêm tốn.

Hai bên gặp nhau tại phòng họp, chuyên viên pháp lý dự thính, tiến hành kiểm tra đối chiếu các chi tiết trong hợp đồng lần cuối, quy định không được tỉ mỉ kỹ càng cho lắm, vì chương trình truyền hình luôn chứa nhiều yếu tố bất ngờ.

Lục Văn bị kẹp giữa cả đống khách mời máu mặt nên đã định trước sẽ không được lên màn hình nhiều, cũng chả trông chờ hắn kéo rating. Ý kiến của công ty là quay theo cách an toàn, bề ngoài đẹp trai để lại cho khán giả ấn tượng cool ngầu là được rồi.

Vung bút kí tên nhanh gọn, Lục Văn chính thực thỏa thuận thành công với ekip chương trình, công việc cụ thể sẽ do công ty lo liệu.

Xong việc, người đã đi hết, Lục Văn cười đau cả mồm, thả vào miệng hai viên kẹo cao su xylitol nhai cho hoạt động cơ mặt. Tôn Tiểu Kiếm mặc âu phục vô cùng long trọng, gồng sắp chết mất, hắn kéo cà vạt và nói: “Buổi trưa đi liên hoan, cậu mời.”

Lục Văn trợn mắt: “Sắp lên hình rồi, phải giảm cân.”

Tôn Tiểu Kiếm thay đổi thái độ ngay: “Đúng rồi, tuy chúng ta không hot, nhưng chúng ta không thể kém cạnh.”

Lục Văn moi điện thoại ra search chiều cao cân nặng của Cận Nham Dư, số liệu công khai là 1m81, hắn bỗng lướt đến một bức ảnh Cận Nham Dư chụp chung với Nguyễn Phong trong một sư kiện nào đó vào năm ngoái.

Hắn sung sướng như thằng quỷ ấu trĩ thích bóc mẽ khuyết điểm của bạn cùng lớp: “So chiều cao với Nguyễn Phong mới biết tên này làm giả số liệu.”

“Ê, nghiêm túc xem nào.” Tôn Tiểu Kiếm bảo: “Follow weibo của ekip chương trình và khách mời khác đi.”

Lục Văn đăng nhập vào weibo, tìm “Miền đất hứa”, xuất hiện đầu tiên là bài viết rất dài do weibo chính thức của ekip chương trình đăng lên, lần lượt @ năm vị khách mời, hắn ấn vào và follow từng người một.

“Mọe.” Lục Văn đù đờ mấy giây mới ngớ ra, nhìn chằm chằm bài đăng weibo với hàng chục nghìn lượt share và bình luận: “Đây là… thông báo chính thức?”

Việc tuyên truyền cho chương trình đã được sắp xếp từ trước, không chỉ có weibo của ekip mà còn weibo chính thức của đài truyền hình, tài khoản của các phương tiện truyền thông lớn, tài khoản marketing [8], tất cả cùng thông báo tin tức này, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, “Miền đất hứa” leo lên hotsearch vùn vụt.

[7] Account chuyên tung rumor, dưa diếc các kiểu.

Lần đầu tiên Lục Văn bị @ mấy chục nghìn phát, mặc dù đa số là fan của khách mời khác share cho, thậm chí lướt bình luận còn chả thấy tên hắn, nhưng hắn không kìm được nỗi kích động.

Đám bạn tốt nối đuôi nhau gửi lời chúc hoặc trêu đùa, Lục Văn cầm điện thoại trả lời, lúc ngẩng lên thì Tôn Tiểu Kiếm đã đi làm việc mất rồi, phòng họp chỉ còn mình hắn.

Xung quanh yên tĩnh, hưng phấn trong lòng Lục Văn dần dần lắng xuống, hắn thoát khỏi weibo và wechat, giữa những tin tức tưng bừng náo nhiệt, có một người hắn muốn chia sẻ nhất.

Lục Văn gọi cho Cù Yến Đình.

Qua vài tiếng tút mới nối máy, hơi thở quen thuộc, đôi bên tự giác bỏ qua sự bối rối ngày hôm ấy, Lục Văn mở lời vụng về: “Thầy Cù, xe sửa xong rồi.”

Cù Yến Đình hỏi: “Tốn bao nhiêu tiền?”

Lục Văn nói: “Anh muốn bồi thường thật à, không cần đâu.”

“Đương nhiên là muốn rồi.” Cù Yến Đình rất kiên quyết: “Cậu nói một con số đi, tôi chuyển cho cậu.”

Lục Văn đùa bảo: “520.”

Cù Yến Đình khựng lại vài giây: “Tôi cho cậu 205 không hơn không kém.”

[9] 205 = đồ ngốc.

“Ơơơ, đến cả bố em mà em còn ngại mở miệng xin tiền đấy.”

“Thế cậu gửi tin nhắn wechat đi.” Cù Yến Đình bảo: “Lằng nhà lằng nhằng, ngại mở miệng thì gọi cho tôi làm gì?”

Lục Văn rốt cuộc đi vào ý chính, hắn sợ Cù Yến Đình chê hắn chuyện bé xé ra to nên gọi rồi tự dưng rén: “Em sắp tham gia một chương trình thực tế.”

Cù Yến Đình đã thấy bài đăng, tài nguyên ngon nghẻ đấy, chắc Lục Văn vui vẻ mong ngóng lắm cho xem, anh trầm ngâm chốc lát rồi hỏi: “Trong số khách mời có Cận Nham Dư?”

Lục Văn không khỏi cảnh giác: “Anh thích cậu ta à?”

“Tôi —-”

“Cậu ta khai man chiều cao đấy!”

Nói vớ vẩn cái gì không biết, Cù Yến Đình bảo: “Tôi muốn dặn cậu tuyệt đối đừng có động vào cậu ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.