Diễn Viên Lấn Sân

Chương 89-90



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 89:
"Thưa thầy, Náu Mình chắc chắn sẽ không phải là Bóng Hình tiếp theo."
Biên tập: Chuối


Đài truyền hình, Lục Văn chụp quảng cáo ngoài trời xong đến đây quay show, trang điểm và làm xong, hắn còn thừa 10 phút để ăn. Vừa bóc lớp giấy gói Panini, Tôn Tiểu Kiếm sải bước đi tới.
Đây là phòng hóa trang dành riêng cho Lục Văn, Tôn Tiểu Kiếm bảo nhân viên công tác ra ngoài trước, đóng cửa lại, hắn kéo ghế ngồi xuống bên Lục Văn.
"Sao thế, có việc gì à?" Lục Văn hỏi.
Tôn Tiểu Kiếm kiềm chế sự hăng hái, hỏi tiếp: "Xem phim điện ảnh mới chiếu của đạo diễn Tằng chưa?"
Lục Văn đáp: "Xem rồi."
"Thấy thế nào?"
"Hay." Lục Văn mù mờ cắn bánh mì, nhồm nhoàm bảo: "Trình độ của đạo diễn Tằng vẫn thế, nhưng em thấy nó tốt hơn bộ phim lần trước của ông ấy."
Tôn Tiểu Kiếm nói: "Bộ phim này cách bộ phim trước gần 3 năm rồi còn gì, không tốt hơn mới lạ. Hiện tại đội ngũ sản xuất ban đầu đã bắt tay vào làm việc, chuẩn bị cho series phim tiếp theo."
Lục Văn ngạc nhiên: "Wow, thế quay nhanh nhanh tí, em muốn xem lắm đấy."
Tôn Tiểu Kiếm đẩy mạnh mắt kính, hỏi: "Cậu chỉ muốn xem thôi à?"
"Hả?" Lục Văn bị hỏi mà ngu người: "Chứ chả nhẽ em phải viết bài bình luận? Không được đâu, em kém môn Văn lắm."
Tôn Tiểu Kiếm không nhịn nổi nữa, đè tay lên vai phải Lục Văn, nói khẽ: "Nam chính của bộ phim mới chưa được quyết định, mời cậu đến thử vai."
Lục Văn không sao tin nổi: "Anh tìm cơ hội cho em à?"
"Ông tướng ơi, anh lấy đâu ra cái tài đấy!" Tôn Tiểu Kiếm cố nén kích động: "Đạo diễn Tuyển vai của đoàn phim liên hệ với anh, mời cậu đến thử vai!"
Lục Văn chần chừ tiêu hóa tin tức này, ekip của Tằng Chấn, chủ động mời, nam chính, xếp những cụm từ ấy thành một tổ hợp, hắn sung sướng siết chặt mười ngón tay, bóp cho giấy Panini biến dạng.
Cốc cốc, nhân viên thuộc ekip chương trình gõ cửa, nét mặt thân thiện báo sắp bắt đầu quay.
Lục Văn lau tay, giờ hắn đi đến đâu người ta cũng trưng vẻ mặt dễ gần và săn sóc hắn chu đáo, đơn giản vì hắn nổi tiếng. Nhưng năm nào trong làng giải trí chả có người hot, phần lớn hot xong thì lụi tắt như bấc đèn, còn số ít nhảy vọt lên mây thì thành ngôi sang không bao giờ rơi xuống nữa.
Lục Văn hiểu rõ, con đường dưới chân chưa đủ vững vàng, và tác phẩm xuất sắc mới là bàn đạp thực tế nhất. Nhưng tác phẩm cũng chia cấp độ, phim của đạo diễn lừng danh là lựa chọn có giá trị nhất.
Nói trắng ra là vai chính trong phim điện ảnh của Tằng Chấn có thể giúp hắn đứng vững, giúp hắn vọt lên một tầm cao mới.
Trước khi đến trường quay, Lục Văn gửi tin nhắn.
Điện thoại trên bàn rung lên ngắn ngủi, Cù Yến Đình cầm lấy, tựa lưng vào thành ghế mở wechat ra, Lục Văn nói tối nay hắn về Tử Sơn, hỏi anh có thể qua không.
Anh trả lời "OK" rồi úp ngược điện thoại lên tay vịn ghế, trong lòng phiền muộn.
Sẩm tối tan làm, Cù Yến Đình lái xe đến Khu biệt thự Tử Sơn, lâu rồi không tới đây, trong vườn trăm hoa đua nở, biệt thự màu trắng mở cổng, anh lái thẳng vào gara riêng.
Ban ngày chị Linh Linh đến đây dọn dẹp, giờ đang nấu cơm trong bếp. Cù Yến Đình thay giày lên tầng, nghe thấy trong nhà tắm có tiếng nước xoáy chế độ mát xa của bồn tắm, anh gõ cửa.
Trán Lục Văn đắp khăn mặt, nằm ngửa trong đống bọt cuồn cuộn, anh cất giọng: "Vào đi!"
Cù Yến Đình đẩy cửa bước đến bên bồn tắm, nhìn cái biết ngay tâm trạng Lục Văn tươi tỉnh, anh ngồi xuống ghế con và bảo: "Vừa về đến nhà à, trông em thoải mái nhỉ."
Lục Văn đã quen hưởng thụ, hắn nói: "Thầy Cù, anh kì lưng cho em đi."
Hắn xoay người đưa lưng về phía Cù Yến Đình và cúi xuống, sợi tóc trước trán nhỏ nước rơi vào bọt trắng tạo nên cái hố nhỏ. Cù Yến Đình xắn tay áo, vắt khăn lông ướt áp lên cột sống hơi gồ của hắn.
Lục Văn tìm lúc mở miệng: "Thầy Cù, hôm nay người đại diện nói với em, bộ phim tiếp theo của Tằng Chấn mời em đến thử vai."
Cù Yến Đình không thể hiện cảm xúc gì, anh nói: "Ừ, anh nghe nói rồi."
Còn Lục Văn thì rất kinh ngạc, hắn quay đầu lại: "Đồn cả sang giới biên kịch các anh rồi á? Hay là đạo diễn Tằng nói cho anh biết? Đồn nhanh thế, chẳng lẽ đoàn phim quyết định nội bộ sẽ chọn em?!"
Cù Yến Đình tát cho hắn phát: "Đừng ngọ nguậy."
Lục Văn xoay lưng về, trong giọng nói vẫn còn chất chứa sự vui mừng: "Em chỉ nói thế thôi chứ được tham gia thử vai là đủ rồi!"
Khăn ướt cọ sát, phủ lên làn da lớp nước óng ánh mới, Cù Yến Đình hỏi: "Em phấn khích lắm à?"
"Đương nhiên." Lục Văn nói không cần nghĩ: "Đây là Tằng Chấn đấy."
Đúng thế, đây là Tằng Chấn. Nhìn từ góc độ của người bình thường, tuy một đạo diễn lừng danh có đạo đức kém, nhưng phóng tầm mắt khắp giới giải trí, liệu được bao người sạch trong? Nếu nhập cả công và tư vào làm một thì chắc phải cắt đứt quan hệ với hơn nửa số người mất.
Cù Yến Đình vắt khăn lông, nước ấm chảy dọc sống lưng Lục Văn, anh nói: "Chắc không thiếu đoàn phim mời em nhỉ, còn bộ phim nào khác phù hợp không?"
Lục Văn chợt xoay người, bột nước bắn tóe, hắn tì mặt lên mép bồn và nói: "Những phim khác sao so được, anh cũng xem phim của ông ấy rồi đấy, quả thực rất tuyệt vời phải không?"
Về khách quan, Cù Yến Đình không tài nào phủ nhận được, anh vẫn nhớ rõ hôm ấy Lục Văn lầu bầu đầy hâm mộ, hy vọng một ngày nào đó được đóng phim của Tằng Chấn, không ngờ mới đó đã thành sự thật.
Nhưng về chủ quan, anh khuyên: "Tuy vậy..."
"Em hiểu anh muốn nói gì." Lục Văn ấn nút thay nước: "Chuyện riêng của Tằng Chấn, vợ hợp pháp của ông ấy còn chẳng thèm để ý, chứ nói gì đến một người ngoài không có tí liên quan nào như em..."
Cù Yến Đình im lặng, anh biết đây là cơ hội hiếm có với một diễn viên, không ai có thể chống cự được, công ty quản lý cũng tự suy xét, không đến lượt người ngoài nhúng tay vào.
Bọt trong bồn dần dần biến mất, Cù Yến Đình rũ mắt nhìn, cố gắng biện bạch câu cuối cùng: "Anh thực sự không hy vọng em dính dáng gì đến ông ta."
Lục Văn nằm ngửa ra, giọng điệu đầy ắp khó hiểu: "Ngoài công việc ra thì còn dây dưa gì nữa, anh là học trò của Tằng Chấn, anh và Tằng Chân phải gần gũi hơn mới đúng chứ."
Khăn mặt rơi "bộp" vào trong nước, Cù Yến Đình đứng dậy với hai bàn tay ướt sũng, do dự kết thúc chủ đề này: "Anh đi xem chị Linh Linh nấu cơm xong chưa, em tắm nhanh lên rồi xuống nhà."
Lục Văn nghi ngờ mình nói sai gì đó, nhưng không rõ cụ thể là sai ở đâu, hắn đoán, có lẽ Cù Yến Đình thật sự rất kính mến Vương Minh Vũ, nên mới để bụng việc của Tằng Chấn?
Lúc ăn tối, Lục Văn không nhắc lại chuyện này, Cù Yến Đình thì càng im thin thít không nói năng gì, bầu không khí hơi nặng nề làm chị Linh Linh nhọc lòng, cứ tưởng họ cãi nhau.
Ăn xong, Cù Yến Đình ra vườn hoa xử lý đống hoa cỏ mà Trang Phàm Tâm tặng lúc mừng nhà mới. Chị Linh Linh nhét cho Lục Văn một bát việt quất đã rửa sạch, giục hắn đi chủ động dỗ dành người ta.
Lục Văn bưng bát việt quất đứng cách đó nửa mét như cha sứ nâng ngọn nến trên tay, hắn nói: "Thầy Cù, ăn việt quất tốt cho mắt, anh ăn không?"
Cù Yến Đình đang xới đất cho một cây hoa hồng châu Âu, anh đáp: "Em ăn đi."
Lục Văn bốc một quả thả vào miệng và bảo: "Tiểu Phong giới thiệu Tiên Kỳ cho Tô Vọng thật, thằng khốn đó chê em vô dụng, sau này muốn làm anh em với Tiểu Phong."
"Hoa đẹp nhỉ, mẹ Trang Phàm Tâm là nhà thiết kế vườn, đến nhà ai cậu ấy cũng tặng hoa, ha ha."
"Tối nay chị Linh Linh ngủ ở đây, em bảo chị ấy tìm cho anh một người giúp việc theo giờ nhé, không cần anh phải tiếp xúc đâu, chị ấy huấn luyện xong xuôi rồi vào làm việc luôn."
"Ôi, trăng đẹp quá."
Lục Văn đã ăn hết một bát việt quất và lảm nhảm hết những gì có thể, hắn bước vào vườn hoa, ngồi xổm xuống bên cạnh Cù Yến Đình: "Anh để ý đến em đi mừ, để ý đến bé ngốc của anh đi!"
Tay Cù Yến Đình run rẩy, thấy hơi buồn nôn: "Chân em đi size 46, đứng thẳng to cái cột đình, đừng tỏ vẻ đáng yêu có được không?"
Lục Văn nhặt một cành hoa lên và bảo: "Thế anh đừng giận một cái cột đình được không? Cột đình... cũng có trái tim đó!"
"..." Cù Yến Đình siết chặt cái xẻng: "Nó còn có tiền, tiêu hơn một triệu để mua một cái ghim cài ngực!"
Lục Văn lập tức hớn ha hớn hở: "Thì là đồ cổ mà, có một chị gái xinh đẹp cũng thích lắm, đấu giá với em mãi, tiếc rằng trong từ điển của cột đình không có thương hoa tiếc ngọc!"
Nét mặt Cù Yến Đình hơi méo mó, vành môi kéo căng run rẩy, cuối cùng thất bại, phì cười, bất đắc dĩ cắm phập cái xẻng vào lòng đất.
Lục Văn nghiêng đầu nhìn anh cười, thừa dịp nói đến chuyện chính: "Em chỉ tham gia thử vai thôi mà, được chọn hay không thì chưa biết, có khi không tới lượt em ấy chứ."
Nụ cười vụt tắt hơn nửa, Cù Yến Đình hỏi: "Nhận được kịch bản chưa?"
"Nhận được vài cảnh rồi." Lục Văn dò hỏi: "Anh muốn xem không?"
Cù Yến Đình lắc đầu: "Em tự xem đi."
Lục Văn đáp lời, từ trước đến nay Cù Yến Đình đã chỉ bảo hắn nhiều trong việc diễn xuất, lần này hắn muốn thử dựa hết vào chính bản thân mình để xem liệu có được chọn không. Nếu được thì thành phẩm sẽ có kết quả thế nào.
Lục Văn vào nhà đọc kịch bản, vườn hoa quay về với yên tĩnh. Cù Yến Đình lặng lẽ trồng hoa, xong xuôi anh tháo găng tay, ngồi xổm lâu làm hai chân tê rần, bèn ngồi xuống ghế sô pha ở bên ngoài.
Đèn spotlight con con nằm bên lề đường có công suất thấp, Cù Yến Đình mở điện thoại ra, ánh sáng màn hình chói lóa làm anh nhíu mắt, làn gió đêm lướt ngang, cánh tay nổi da gà.
Lướt danh bạ đến chữ cái cuối cùng, ngón tay Cù Yến Đình khựng lại chốc lát rồi ấn xuống nút gọi điện.
Tiếng chuông vang lên năm sáu bận, nối máy, giọng Tằng Chấn cất lên: "A lo?"
Cù Yến Đình đáp: "Chào thầy, em đây."
"Hiếm có thật." Tằng Chấn bật cười: "Tiểu Đình, bao nhiêu năm rồi em không chủ động gọi điện cho thầy nhỉ?"
Cù Yến Đình nói: "Em không nhớ lắm."
Tằng Chấn ngẫm nghĩ mãi nhưng lâu quá không tính nổi, đành phải thôi, ông ta nói: "Thế tìm thầy có chuyện gì?"
Từ cuộc trò chuyện ở Thanh Tiêu Đường đến nay chưa hề liên lạc lại, Cù Yến Đình không muốn vòng vo nhiều, anh hỏi thẳng: "Nghe nói thầy đang bắt tay vào chuẩn bị quay bộ phim mới ạ?"
"Đúng thế." Có vẻ Tằng Chấn đã biết anh muốn nói gì: "Tiếp theo phải chọn diễn viên."
Cù Yến Đình hỏi: "Tại sao lại tìm Lục Văn?"
Tằng Chấn trả lời: "Thầy xem phim chiếu mạng của em thấy Lục Văn diễn khá được, đợt trước cậu ta diễn vai phụ trong Chốn Thị Phi, đạo diễn cũng khen cậu ta không ngớt miệng. Trong giới rất chú ý đến cậu ta nên thầy mới đề nghị Đạo diễn Tuyển vai mời cậu ta thử xem."
Bọt biển bắn tóe dính trên góc áo giờ đã khô cứng, Cù Yến Đình lấy móng tay cạo cạo làm da thịt cách lớp vải vóc đau nhói, anh hỏi: "Không có nguyên nhân gì khác ư?"
Tằng Chấn cười bảo: "Em nói như thầy có ý đồ gì vậy."
Hai bên im lặng vài giây, Cù Yến Đình nói: "Chắc thầy không đến mức lôi một bộ phim ra đùa đâu nhỉ."
Tằng Chấn trả lời: "Tất nhiên rồi, đó là công sức của mấy trăm người và một khoản đầu tư kếch xù, sao thầy có thể đạp đổ danh tiếng của mình được? Lục Văn có được chọn hay không phải, phải vượt qua buổi thử vai mới biết."
Dứt lời, Tằng Chấn than thở: "Em lo cho bạn trai nhỏ của mình quá đấy."
Cù Yến Đình cuộn chặt ngón tay, móng sắc cắm vào đường chỉ tay, anh chủ động gọi điện tức là không giấu được nữa rồi. Hệt một quả bóng bay căng hơi, lúc nổ thì giật mình sợ hãi trong giây lát, rồi thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát.
"Không nói chuyện này nữa." Tằng Chấn bỗng nói: "Kịch bản em đưa cho cô Vương thầy cũng xem qua rồi, thế nào, đã suy nghĩ đến việc tìm đạo diễn nào quay chưa?"
Cù Yến Đình đáp: "Tạm thời chưa nghĩ đến chuyện đó ạ."
Tằng Chấn: "Thầy mong chờ lắm đấy."
Cù Yến Đình mỉm cười: "Thầy thích kịch bản này à?"
"Em còn nhớ năm đó chúng ta hợp tác trong Bóng Hình không?" Tằng Chấn nói: "Náu Mình có hơi hướm như vậy."
Công ty sắp xếp lại lịch trình, bảo đảm cho Lục Văn có đủ thời gian tìm hiểu kịch bản. Một tuần sau, Lục Văn và tám diễn khác tham gia thử vai trong studio được cải tạo lại từ nhà xưởng công nghiệp cũ ngoài ngoại thành.
Lần thứ 2 hắn chạm mặt Tằng Chấn, khác hẳn lúc vô tình gặp gỡ trong Thanh Tiêu Đường, đừng nói là thân thiết, Tằng Chấn chẳng chào hỏi hay liếc nhìn bất cứ ai trong lúc chờ.
Chạy thử máy móc xong, Tằng Chấn mới ngẩng đầu lên giữa những ban giám khảo và hỏi: "Chuẩn bị sao rồi?"
9 diễn viên, có người gật đầu, có người trả lời "Xong rồi ạ", gần nửa số người im lặng, Lục Văn đáp "Ừm" ngắn ngủi, khép kỉnh bản lại.
Tằng Chấn nói: "Lục Văn, cậu đầu tiên."
Lục Văn nghe thế bèn đứng dậy, bước về phía ống kính giữa bao ánh nhìn trong studio, không biết vì sao, trước khi lên sân khấu đầu óc cứ trống rỗng.
Hắn dừng bước, không chào hỏi như Tôn Tiểu Kiếm đã dặn dò, thậm chí không cúi mình, cứ đứng thẳng tắp đối diện với vị trí của Tằng Chấn.
Trong tai vang lên một câu nói.
Buổi tối 7 ngày trước, hắn đẩy cửa sổ phòng sách ra, bên dưới là vườn hoa, hắn định hỏi Cù Yến Đình trồng hoa xong chưa, bỗng bắt gặp anh đang nói chuyện điện thoại nên không cất tiếng.
Sau đó, hắn nghe thấy giọng nói lạnh buốt của Cù Yến Đình vang lên trước khi cúp máy - "Thưa thầy, Náu Mình chắc chắn sẽ không phải là Bóng Hình tiếp theo."
...
Chúi: Nào cùng hát "Nổi gió lên".


Chương 90


Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.