Điền Viên Nhật Thường

Chương 100: Mời



Là một thành phố công nghiệp nặng, sông bị ô nhiễm ở Phượng Thành có không ít, sông Linh Thủy cũng chẳng nổi bật lắm. Nhưng chuyện Tống gia trang trúng độc quá ầm ĩ, khiến các cấp liên quan không thể không xếp sông Linh Thủy vào con sông được xử lý trọng điểm. Khi Nhan Việt nhận được tin thì tài chính cho việc xử lý sông Linh Thủy đã được phê duyệt, bây giờ chỉ nhìn khi nào Cục bảo vệ môi trường sẽ tổ chức đấu thầu.

"Chắc là đầu năm sau". Nhan Việt phân tích cho Lục Lăng Tây nghe, "Bây giờ sông Linh Thủy còn đang kết băng, không thể xử lý được. Đợi đến đầu năm sau tổ chức đầu thầu, cũng đúng lúc băng tan vào đầu xuân. Sao vậy? Không chắc chắn sao?" Anh nói xong liền cười hỏi.

Lục Lăng Tây bảo Nhan Việt xem chỗ cửa sổ, ở đó đặt một chậu Điếu Lan, nước bên trong lấy từ phía hạ du sông Linh Thủy, xyanua trong nước đã được tinh lọc sạch. Cậu hất cằm kiêu ngạo, nụ cười trên mặt Nhan Việt càng lớn hơn, tiếp tục nói: "Diện tích xử lý lần này không lớn lắm, chắc là có rất nhiều công ty không thèm. Đến lúc đó nhờ anh ba Diệp nói mấy câu, lấy được hạng mục này là việc nhỏ. Chỉ cần hiệu quả của rong mái chèo được biết đến, lại thuê người tuyên truyền, tên tuổi của chúng ta sẽ nổi bật lên".

Công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ đã có chút tiếng tăm trong giới cây cảnh, Điếu Lan loại mới được đưa lên thị trường đã tạo danh tiếng tốt cho Vi Viên Nghệ. Nếu rong mái chèo cũng đạt được thành công lớn, thì địa vị của Vi Viên Nghệ sẽ càng vững chắc hơn. Về sau nếu lại đấu thầu xử lý ô nhiễm, thì bọn họ có thể đi giành lấy được.

Nghe xong dự định của Nhan Việt, Lục Lăng Tây nghĩ sang năm phải tiếp tục gieo trồng thực vật thủy sinh trong hồ nước mới được. Rong mái chèo tiến hóa chỉ nhằm vào xyanua, những nguồn nước khác còn có vấn đề về nồng độ kim loại quá cao, hiện tượng phú dưỡng nước, chất hữu cơ độc hại tích tụ trong nước, rong mái chèo không thể giải quyết hết tất cả.

* Hiện tượng phú dưỡng nước (eutrophication) là một dạng suy giảm chất lượng nước thường xảy ra ở các hồ chứa với hiện tượng nồng độ các chất dinh dưỡng (thông thường là các muối chứa phốt pho và nitơ) trong hồ tăng cao làm bùng phát các loại thực vật nước (như rong,tảo, lục bình, bèo v.v...), làm tăng các chất lơ lửng, chất hữu cơ, làm suy giảm lượng ôxy trong nước, không chỉ gây ô nhiễm môi trường nước mà còn gây ra những khó khăn tốn kém cho các ngành kinh tế quốc dân.

Cậu vừa nói vậy với Nhan Việt, Nhan Việt liền nảy lên suy nghĩ, "Hay là chúng ta thuê thêm vài mẫu đất, đào ao nước lớn hơn".

Mắt Lục Lăng Tây sáng lên, cảm thấy ý kiến này không tệ. "Chúng ta có thể thuê bên cạnh sông Linh Thủy, đến lúc đó cũng tiện dẫn nước hơn".

Hai người hăng hái lên kế hoạch một hồi lâu, Lục Lăng Tây càng nói càng hưng phấn. Cậu đề nghị: "Chúng ta bớt thời gian mời mấy người chú Tiêu đến thăm vườn hoa thì sao? Còn có thể bắt cá trong ao để ăn nữa".

Ao nhỏ trong vườn hoa được Lục Lăng Tây nuôi không ít cá, có lớn có nhỏ. Ban đầu Lục Lăng Tây lo là sen vua không thể vượt qua mùa đông ở bên ngoài, muốn dời sen vua vào nhà kính, ai ngờ sen vua đã tiến hóa lên cấp hai lại không sợ giá rét của mùa đông, vẫn sống tốt trong ao nước. Hơn nữa vì có nó mà hồ nước không kết băng, chỉ kết lớp băng mỏng ở rìa ao. Như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc bắt cá của bọn họ.

Cậu nói xong, đôi mắt trông mong nhìn Nhan Việt, Nhan Việt mỉm cười gật đầu. Vốn mỗi lần Lục Lăng Tây đi theo mấy người Tiêu Hồng ra ngoài thì Nhan Việt đều cô đơn ở nhà một mình. Lần này nếu đi đến vườn hoa, Nhan Việt là nửa chủ nhân, miễn cưỡng cũng được tính là người một nhà.

"Vậy thứ hai đi, lúc đó cửa hàng ít người".

"Được".

Đề nghị đi vườn hoa của Lục Lăng Tây được mọi người đồng ý. Lại nói Vương Thục Tú chưa từng đi đến vườn hoa lần nào, cô còn đùa với Chu Hiểu Mạn là lần này dính được chút ánh sáng của hai người. Trong khoảng thời gian này Vương Thục Tú và Chu Hiểu Mạn khá thân thiết, Chu Hiểu Mạn dịu dàng, Vương Thục Tú mạnh mẽ, hai người vừa đúng lúc bù trừ cho nhau.

Khi hai người dần thân thiết hơn, Chu Hiểu Mạn cũng tâm sự vài chuyện với Vương Thục Tú, cô và Tiêu Hồng gì cũng tốt, chỉ là không có con.

"Nếu có một đứa con nghe lời như Tiểu Tây thì tốt quá rồi". Chu Hiểu Mạn hâm mộ.

"Yên tâm, chắc chắn sẽ có. Em nghe tiểu hỗn đản nói ở thôn Linh Thủy có một cây liễu trăm năm, được người dân trong thôn xưng là cây thần, rất linh. Lần này chúng ta đến cũng vái cây thần, không chừng sẽ có con".

Trước đây Chu Hiểu Mạn không tin mấy thứ này, nhưng vì mấy năm nay vẫn chưa có con, nên cũng bắt đầu cầu thần bái phật. Nghe chuyện cây thần liền gật đầu. "Được, chúng ta đến vái".

Hai người bàn bạc xong, thứ hai rất nhanh đã đến.

Sáng sớm, Tiêu Hồng lái xe chở Chu Hiểu Mạn đến tiểu khu Hoành Phú. Hắn vừa dừng xe vừa nói với Chu Hiểu Mạn: "A Phong nói hoàn cảnh ở tiểu khu này rất tốt, dù nhà đã cũ, nhưng mùa hè khắp nơi đều là hoa cỏ, khiến nơi này như công viên vậy. Nếu em thích thì chúng ta cũng mua một căn ở đây, sau khi tới mùa hè thì đến đây ở, mùa đông lại về Tây Bắc".

Chu Hiểu Mạn nghe vậy cũng động lòng, dù Tây Bắc là quê hương của cô, nhưng mấy năm nay vừa khai thác than lại vừa đãi vàng, môi trường đã bị phá hủy nghiêm trọng. Đến mùa hè khô hạn thì vừa ra cửa là bụi đất bay khắp nơi. Lúc trước có bác sĩ từng nói cô mãi mà vẫn không mang thai chắc là do hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng. Bác sĩ còn kể vài ví dụ, bây giờ có nhiều người không có thai dù sức khỏe rất tốt. Đây là vì sao? Thứ nhất là môi trường không tốt, sương mù tro bụi đều ảnh hưởng đến. Thứ hai là đồ ăn không đảm bảo, thức ăn toàn là dầu cống ngầm hoặc phân hóa học kích thích vân vân. Những thứ đó nhìn thì không phải là chuyện lớn, nhưng tích tụ quanh năm suốt tháng thì sẽ tạo ảnh hưởng lớn.

Nghĩ vậy, Chu Hiểu Mạn gật đầu. "Tìm hiểu trước đã, xem có người bán nhà hay không".

Hai người xuống xe đi vào nhà, mấy người Lục Lăng Tây cũng đã sửa soạn xong. Vương Thục Tú mời Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn ngồi xuống ăn bữa sáng, sáng sớm cô đặc biệt làm bánh nướng, còn nấu một nồi cháo nữa. Đây là lần đầu tiên Tiêu Hồng thấy Nhan Việt, nghe nói Nhan Việt là hàng xóm bên cạnh, cũng là người hợp tác với Lục Lăng Tây ở cửa hàng, Tiêu Hồng cười sang sảng, liên tục nói nhờ Nhan Việt chăm sóc cháu trai.

Nhan Việt cười khách khí, Tiêu Hồng đúng là như Lục Lăng Tây nói, vừa cao lại cường tráng. Nghĩ đến tiền lì xì mười nghìn tệ kia, Nhan Việt cảm thấy đúng là chuyện mà người có tính cách như Tiêu Hồng có thể làm được.

Trước mặt mọi người, Tiêu Hồng rất nhiệt tình với Nhan Việt. Nhưng ở sau lưng, Tiêu Hồng kéo Tiêu Phong ra hỏi chuyện Nhan Việt là sao? Người thanh niên này vừa nhìn là biết không phải người đơn giản, không giống như người sẽ yêu cầu hợp tác kinh doanh cây cảnh với Lục Lăng Tây. Dù Vương Thục Tú không thấy được gì, nhưng hắn không tìn Tiêu Phong sẽ không nhìn ra được, sao lại không nhắc nhở Vương Thục Tú bảo Tiểu Tây cách xa người này một chút?

Tiêu Phong cười khổ, kể đầu đuôi mọi chuyện một lần. Vì chuyện này có liên quan đến Lục Nhất Thủy, Tiêu Phong sợ Tiêu Hồng hiểu lầm, nên trước giờ vẫn không nói. Bây giờ Tiêu Hồng hỏi y cũng không giấu nữa. Chờ y nói xong, Tiêu Hồng mới hiểu ra. Hóa ra tên Lục Nhất Thủy ở mỏ than kia là chồng trường của Vương Thục Tú, ba của Lục Lăng Tây. Vẻ mặt hắn cổ quái trừng mắt nhìn Tiêu Phong, quay đầu lại nở nụ cười sang sảng.

Nếu Tiêu Phong đã nói quan hệ giữa Nhan Việt và Lục Lăng Tây không bình thường, vậy hắn cũng không xen vào nữa. Nhưng thằng nhóc Nhan Việt đúng là hiểm thật, y hệt hắn hồi trẻ.

Mọi người ăn sáng xong liền ra cửa, thì thấy Tiêu Trăm Vạn đang ngó ra từ trong cửa kính xe nhìn bọn họ. Tiêu Hồng đắc ý, "Có Trăm Vạn, đi đâu cũng không cần khóa xe". Hắn vừa mở cửa, Tiêu Trăm Vạn liền xông ra, kêu về phía Đại Hắc.

Đại Hắc đi theo bên cạnh Lục Lăng Tây, chẳng thèm nhìn khiêu khích của Tiêu Trăm Vạn. Ngược lại Tiểu Hắc đang treo trên đầu Đại Hắc cố gắng thò người ra, thè lưỡi về phía Tiêu Trăm Vạn.

"Sh sh".

Tiêu Trăm Vạn bất mãn gầm nhẹ.

"Meow".

Một con mèo nhỏ từ trên trời giáng xuống, không chút khách khí dẫm lên đầu Tiêu Trăm Vạn, "xoẹt xoẹt" vung hai móng, rồi nhảy đến trước mặt Đại Hắc.

Mọi người: "..."

Tiêu Trăm Vạn lập tức phẫn nộ, nhe răng nhào về phía mèo con. Đại Hắc phản ứng nhanh nhẹn chắn trước mặt mèo con. Hai chó lại đối đầu lần thứ hai.

"Tiêu Trăm Vạn, quay về". Tiêu Hồng gọi.

Tiêu Trăm Vạn hơi tủi thân, nhưng vẫn nghe lời chậm rãi lùi về.

Lục Lăng Tây thở phào nhẹ nhõm, thực sự sợ hai con chó sẽ đánh nhau, tuy cậu không nghĩ là Đại Hắc sẽ thua, nhưng lo Đại Hắc sẽ bị thương.

"Chúng ta đi thôi, Đại Hắc lên xe nào".

Lục Lăng Tây vẫy tay với mèo con, mèo con nhảy vút lên cao, một vuốt hất Tiểu Hắc ngã xuống đất, rồi mới vừa lòng nhảy lên cửa sổ tầng hai, từ trên cao nhìn xuống Đại Hắc, vô cùng đắc ý "Meow".

Lục Lăng Tây: "..."

Mãi cho đến khi ngồi lên xe, Lục Lăng Tây nhớ lại cảnh lúc nãy còn thấy buồn cười. Mèo con trên lầu kia có sự chiếm hữu khó hiểu với Đại Hắc. Cậu thấy nếu đổi sang suy nghĩ của con người thì chắc là Đại Hắc chỉ mình nó được ức hiếp, chỉ có nó muốn dẫm là dẫm, ngoại trừ nó thì không ai có thể ức hiếp Đại Hắc.

Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, Tiểu Hắc chậm rãi quấn lên tay cậu. Cậu chọc nhẹ lên đầu nó, nhìn Tiểu Hắc bị cậu chọc đến ngã trái ngã phải, liền cười cười. Dù Tiểu Hắc có vẻ chẳng có tác dụng gì, ngay cả mèo con trên lầu cũng có thể hất bay nó bằng một vuốt, nhưng Lục Lăng Tây cảm thấy có thể làm Đại Hắc kiêng kị như vậy, chắc Tiểu Hắc cũng không tầm thường. Nhưng mà... Sau này phải cho Tiểu Hắc ăn ít thôi, mới vài ngày mà đã béo lên rồi.

Nhan Việt tâm ý tương thông với cậu, "Sau này cho Tiểu Hắc ăn ít lại, mấy ngày nay toàn ăn đường, em xem, răng sắp rụng hết rồi".

Là một con rắn yêu thích đồ ngọt, Tiểu Hắc nghe Nhan Việt nói xong liền kháng nghị "sh sh" với anh.

Lục Lăng Tây nhịn cười, thuần thục thắt nút cho Tiểu Hắc, muốn dời sự chú ý của nó với đồ ngọt.

Lúc mọi người đến vườn hoa thì vẫn còn sớm, Lý đại gia thấy nhiều người đến thì rất vui, niềm nở mời mọi người trưa đến nhà ông ăn cơm, lại bị Lục Lăng Tây từ chối. Bình thường cậu đã làm phiền Lý đại gia nhiều rồi, lần này lại dẫn nhiều người đến làm phiền ông thì ngại lắm.

"Tiểu Tây cứ khách khí với ông hoài thôi". Lý đại gia hờn giận nói.

Lục Lăng Tây cười cong mắt không nói gì.

"Đúng rồi". Lý đại gia nghĩ đến chuyện gì đó, kéo Lục Lăng Tây lại nhỏ giọng kể về Phương Lỗi. Ông không biết Phương Lỗi là ai, nhưng biết anh ta gần đây cứ xuất hiện bên cạnh vườn hoa, lại còn thường xuyên tìm Tiểu Thạch Đầu nói chuyện. Lý đại gia nghi ngờ có phải người này có ý gì với vườn hoa hay không, còn định ra tay từ chỗ Tiểu Thạch Đầu nữa.

Ngoại trừ chuyện đó, Lý đại gia còn nghi ngờ Từ Tam nữa. Hành động của người này rất rõ ràng, nhưng Từ Tam lại không nói gì với ông cả, đến khi con chó già phát hiện không đúng mới nhắc nhở ông.

"Hừ! Nếu Từ Tam lại dám quay lại đường cũ, ông bảo lão Từ đầu đánh gãy chân nó". Lý đại gia căm giận nói.

Ông táo bạo lên, Lục Lăng Tây vội vã an ủi một lúc lâu. Thật ra cậu không lo có người có ý với vườn hoa, Tiểu Thạch Đầu lại được Vu Tiểu Quyên quản nghiêm không được vào vườn hoa, người nọ muốn hỏi cũng không hỏi ra được gì. Hơn nữa Tiểu Thạch Đầu rất tinh ranh, ai lừa ai còn chưa chắc.

Nhưng Lý đại gia nói người nọ hai lần ba lượt đến tìm Tiểu Thạch Đầu, việc này đúng là có hơi kỳ lạ. Lục Lăng Tây lo là liệu có phải Tiểu Thạch Đầu lỡ mồm nói lộ ra hết, làm người nọ chú ý đến A Hoàng? Nhưng cũng có thể là cậu nghĩ nhiều rồi, người bình thường ai lại đi tin lời Tiểu Thạch Đầu nói chứ?

-------------------

Như đã nói, xong chương này tui nghỉ vài ngày nha ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.