Điền Viên Nhật Thường

Chương 123: Mèo xám



Lục Lăng Tây ăn cơm trưa ở nhà Lý đại gia, buổi chiều đi bộ đến bờ sông Linh Thủy cùng với Nhan Việt.

Năm ngoái hai người đã bàn về việc thuê mấy mẫu đất cạnh bờ sông Linh Thủy, rồi đào một ao nước lớn. Lúc đó bận rộn, nên chuyện ao vẫn cứ lần lữa mãi. Lần này đến đây, hai người định ở lại vườn hoa một ngày, cũng ký luôn hợp đồng thuê đất. Trước đó Lý đại gia đã liên hệ giúp bọn họ rồi, giá tiền, thời hạn thuê đất cũng đều bàn xong, chỉ chờ bọn họ đến ký thôi thôi.

Vốn hai người định cơm nước xong sẽ đi ký hợp đồng, nhưng người nọ vừa đi thăm người thân, phải đến tối mới về được. Lục Lăng Tây nghĩ dù sao cũng không vội, nên đến bờ sông xem trước, rồi lên kế hoạch xem dẫn nước thế nào cho tiện.

Hai người từ từ đi đến, Đại Hắc yên lặng đi bên cạnh Lục Lăng Tây. Dù là đầu xuân nhưng bên ngoài không lạnh chút nào, ánh mặt trời chiếu lên rất ấm áp. Trước khi ra cửa, Nhan Việt bắt Lục Lăng Tây phải mặc áo lông, còn anh thì chỉ mặc một chiếc áo khoác nỉ. Lục Lăng Tây chống chọi nửa ngày mới không cần mặc áo lông, thực sự là mặc vào rất nóng. Cậu nhớ đến chuyện Lý đại gia nhắc nhở, nên bàn bạc với Nhan Việt có cần tìm người đào giếng hay không, Lý đại gia lo là đầu xuân sẽ đại hạn.

Lại nói Lý đại gia cũng không phải là buồn lo vô cớ. Từ mùa đông năm ngoái đến giờ, thời tiết vẫn luôn kỳ quặc. Đầu tháng 11 năm ngoái, nhiệt độ ở Phượng Thành đột nhiên giảm xuống, lúc đó còn chưa cung cấp hệ thống sưởi, nên dù ở trong nhà cũng rất lạnh. Không ít người bị nhiễm lạnh dẫn đến cảm lạnh, thuốc cảm bán trên thị trường gần như là hết sạch. Sau đó Phượng Thành cung cấp hệ thống sưởi ấm trước mười ngày, lão nông có kinh nghiệm đều nói là gặp trời dông giá rét. Ai ngờ chỉ lạnh một tháng, vừa qua tháng 12 thời tiết lại bắt đầu ấm lại, hai tháng tiếp đó chưa từng có tuyết rơi lần nào, thời tiết đẹp vẫn cứ duy trì đến Tết.

Đợi đến đầu xuân, băng trên sông Linh Thủy đã tan hết, là dấu hiệu "xuân về hoa nở". Lý đại gia lo lắng, lén nói với Lục Lăng Tây là nhìn tiết trời sợ sẽ có đại hạn. Nhưng ông nói cũng không chắc chắn lắm, mấy năm gần đây không biết có chuyện gì mà ông trời cứ như trẻ con vậy, thay đổi thất thường. Như con trai Lý đại gia làm việc ở Việt Đông, đầu xuân năm ngoái là đại hạn, ngay cả dùng nước trong nhà cũng rất khó khăn. Chịu đựng vất vả mấy tháng thì trời lại mưa, kết quả mưa không dừng được, lại biến thành lũ lụt. Nói tóm lại thì khí hậu thất thường như vậy không phải là chuyện tốt, Lý đại gia đã nghĩ đến chuyện đào giếng đề phòng rồi.

* Việt Đông: là vùng phía Đông của tỉnh Quảng Đông, gọi tắt là vùng Triều Sán, bao gồm các thành phố Yết Dương, Sán Đầu, Triều Châu.

Lục Lăng Tây không hiểu những thứ này lắm, nhưng cậu tin phán đoán của Lý đại gia. Cậu nói xong Nhan Việt liền đồng ý ngay, về việc này Nhan Việt hoàn toàn không có ý kiến, chỉ cần Lục Lăng Tây vui là được rồi.

"Còn vườn hoa Khâu Điền và nhà kính trồng rau của ba nữa". Lục Lăng Tây bổ sung, nghĩ nghĩ rồi nói với Nhan Việt: "Hay là chúng ta bỏ tiền đào giếng cho thôn đi, dù sao cùng đào cũng tiện hơn, lỡ như gặp khô hạn thì sao?".

Vi Viên Nghệ và thôn Linh Thủy vẫn luôn hợp tác rất tốt, các hộ gia đình trong thôn cũng rất săn sóc với Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây luôn xem nơi này như ngôi nhà thứ hai của mình, tình cảm với thôn Linh Thủy sâu đậm hơn với Trung Kinh nhiều. Cậu vẫn luôn muốn giúp điều gì đó cho thôn, đào giếng cũng không mất bao nhiêu tiền, nếu gặp đại hạn thì thôn cũng thấy thuận tiện hơn.

Lục Lăng Tây nói xong liền chờ mong nhìn Nhan Việt. Nhan Việt cười khẽ, đồng ý: "Được".

Nhan Việt lúc làm việc luôn quen nhìn từ ích lợi mà làm, lại thích sự hiền lành thiện lương này của Lục Lăng Tây. Anh cưng chiều xoa đầu cậu, trêu ghẹo nói: "Tiểu Tây là ông chủ, Nhan đại ca nghe theo Tiểu Tây hết".

Lục Lăng Tây phồng má trừng mắt nhìn anh, cười híp mắt.

Hai người đi bộ đến bờ sông Linh Thủy, xa xa đã nghe tiếng nước sông ào ào. Đây là lần đầu tiên Lục Lăng Tây đến sông Linh Thủy sau khi nó tinh lọc xong. Khác với dòng nước màu xanh lam mà cậu nhìn thấy trên tấm bảng, sông Linh Thủy trước mắt trong suốt nhìn thấy đáy, được ánh mặt trời chiếu xuống, dường như ngay cả hoa văn trên đá cuội dưới đáy sông cũng có thể nhìn rõ.

Bởi vì trời ấm áp, nên trên mặt đất ẩm ướt ở bờ sông đã có cỏ xanh nhú đầu lên. Lục Lăng Tây ngồi xổm ở bờ sông thích thú sờ lên, gọi Nhan Việt cùng đến xem. Năm ngoái lúc sông Linh Thủy ô nhiễm nặng nhất, ngoại trừ rong mái chèo biến dị ở đáy sông, thì ở bờ sông không có gì cả, trụi lụi rất khó nhìn. Mảng sắc xanh nhạt này tuy chưa rõ ràng, nhưng trong mắt Lục Lăng Tây, nó nhìn đẹp hơn bất cứ thứ gì.

"Anh Tiểu Tây".

Tiểu Thạch Đầu ở xa xa dắt A Hoàng chạy từ trong thôn đến, vừa chạy vừa gọi tên Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây cười đứng dậy, Tiểu Thạch Đầu như viên đạn nhỏ nhào vào lòng cậu. Nhan Việt lo Lục Lăng Tây không ôm Tiểu Thạch Đầu được, nên vươn tay cản lại, đưa Tiểu Thạch Đầu vào trong lòng mình. Tiểu Thạch Đầu chu môi, giọng mềm mại kéo dài ra, "Anh Tiểu Tây...".

Lục Lăng Tây buồn cười đứng bên cạnh Nhan Việt, sờ mặt Tiểu Thạch Đầu, "Tiểu Thạch Đầu, chúc mừng năm mới".

Tiểu Thạch Đầu liền vui vẻ ngay, cười híp mắt lộ cả răng, "Anh Tiểu Tây, chúc mừng năm mới".

Lục Lăng Tây lấy hai bao lì xì trong túi áo khoác Nhan Việt đưa cho Tiểu Thạch Đầu. Cả Tết luôn là cậu nhận tiền lì xì, cuối cùng cũng có cơ hội đưa tiền lì xì. "Nào, anh mừng tuổi em".

Tiểu Thạch Đầu chớp chớp mắt, lắc đầu, "Mẹ nói em không được nhận tiền lì xì của người khác".

Lục Lăng Tây nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chững chạc của bé, khẽ cười, "Là anh Tiểu Tây và Nhan đại ca cho em, không phải là người khác".

Tiểu Thạch Đầu vui mừng cầm tiền lì xì, lớn giọng nói: "Cảm ơn anh Tiểu Tây và chú Nhan".

Nhan Việt: "...".

Lục Lăng Tây muốn cười chết mất, rõ ràng là Tiểu Thạch Đầu cố ý. Cậu nhịn cười không nhìn vẻ mặt Nhan Việt, vươn tay nhéo lên mặt bé. "Nhóc xấu tính".

Tiểu Thạch Đầu lấy lòng ôm cánh tay Lục Lăng Tây, từ trong ngực Nhan Việt lách sang ngực Lục Lăng Tây. Vì bị dạy dỗ lần trước, nên trong khoảng thời gian này Tiểu Thạch Đầu rất nghe lời. Mỗi ngày nếu không phải ngoan ngoãn ở nhà thì là đi theo Vu Tiểu Quyên đến vườn hoa. Vào mồng một Lục Lăng Tây gọi cho bé nói qua Tết sẽ đến thôn Linh Thủy, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu ngóng trông. Vất vả lắm mới đợi được Lục Lăng Tây đến đây, Tiểu Thạch Đầu tìm khắp vườn hoa mà không có ai, vẫn là A Hoàng ngửi mùi Đại Hắc, nên mới tìm đến đây được.

Lục Lăng Tây và Tiểu Thạch Đầu chơi ở bờ sông một lúc thì cũng sắp đến ba giờ rồi. Nhan Việt sờ mặt Lục Lăng Tây, tuy bên ngoài không lạnh, nhưng ở bên ngoài lâu sờ lên mặt vẫn thấy hơi lạnh. Tiểu Thạch Đầu thấy động tác của anh, con ngươi xoay xoay, ngoan ngoãn nói: "Anh Tiểu Tây, chúng ta về đi".

Lục Lăng Tây cũng thấy ở bên ngoài khá lâu rồi, nghe vậy gật đầu.

Ở sau lưng Lục Lăng Tây, Tiểu Thạch Đầu làm mặt quỷ với Nhan Việt. Trong lòng Nhan Việt bình thản, không khách khí vươn tay xách Tiểu Thạch Đầu đến bên cạnh anh. "Chú Nhan dắt cháu đi". Nhan Việt nhấn mạnh chữ chú, Tiểu Thạch Đầu muốn trốn đi, nhưng không chống lại được sức lực của Nhan Việt. Bé bĩu môi, tủi thân nhìn Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây dở khóc dở cười, không có cách nào với hai người. Cậu đang định nói, bỗng vang lên tiếng chó sủa trong thôn ở xa xa. Đại Hắc bỗng dừng bước, kêu nhỏ một tiếng với Lục Lăng Tây, chạy nhanh về phía thôn.

A Hoàng bám sát phía sau Đại Hắc, Nhan Việt nhíu mày, "Có chuyện gì vậy?".

Vẻ mặt Lục Lăng Tây cổ quái nhìn về thôn, nói: "Đại Hắc nói chó trong thôn bị ăn hiếp".

"Là con mèo xám kia, chắc chắn là con mèo xám kia". Tiểu Thạch Đầu nhảy dựng lên, trong phút chốc đã quên không chống lại được Nhan Việt, tức giận kêu lên.

"Mèo xám gì?". Lục Lăng Tây mờ mịt.

Hai tay Tiểu Thạch Đầu nắm chặt, tức giận giải thích với Lục Lăng Tây: "Không biết từ lúc nào thì trong thôn có một con mèo lớn màu xám đến đây. Con mèo kia rất đáng ghét, luôn ăn hiếp chó trong thôn. A Hoàng đã đánh nhau với nó hai lần. Con mèo kia mỗi lần đánh không lại A Hoàng là bỏ chạy, chờ A Hoàng đi thì quay lại ăn hiếp chó trong thôn".

Tiểu Thạch Đầu vì có thể nói chuyện với A Hoàng, mà xem mình ở bên phe chó trong thôn. Mỗi lần nhìn chó trong thôn bị ăn hiếp, Tiểu Thạch Đầu đều phẫn nộ có chung mối thù.

Lục Lăng Tây và Nhan Việt nhìn nhau, hai người cảm thấy con mèo này chỉ sợ không phải là mèo bình thường, mà là đã tiến hóa. "Chúng ta đi xem thử". Nhan Việt nói.

Lục Lăng Tây gật đầu.

Ba người vào thôn, đi theo tiếng chó sủa đến nơi. Rất nhanh đã thấy một con mèo xám cao ngạo ngồi trên cao, híp mắt nhìn xuống Đại Hắc. Đại Hắc cong người cảnh giác đối diện với nó. Một con cún trắng nhìn hơi quen thoải mái chạy tới chạy lui quanh Đại Hắc, thường kêu vài tiếng khiêu khích mèo xám. Mèo xám chẳng thèm phản ứng lại cún con, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Đại Hắc. Ngược lại Đại Hắc còn phải phân tâm nhìn cún con, mỗi khi cún con chạy ra khỏi phạm vi hoạt động của nó, Đại Hắc sẽ dùng móng vuốt chặn cún con lại. Cún con hình như tưởng là Đại Hắc đang chơi trò chơi với nó, lè lưỡi thân thiết liếm mặt Đại Hắc, chạy càng sung sướng hơn.

Mèo xám trên cao nghe được tiếng bước chân của mấy người Lục Lăng Tây, lười biếng quay đầu nhìn lại. Chờ đến khi nó thấy rõ Lục Lăng Tây, liền bỏ việc giằng co với Đại Hắc, kêu meo meo về phía Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây đối mặt với con ngươi màu vàng kim của mèo xám, cứ thấy hình như cậu gặp con mèo này ở đâu rồi. Nhan Việt nhắc nhở: "Lần trước ở phía nam thành phố".

Lục Lăng Tây giật mình. Lần trước cậu và Nhan Việt đến phía nam thành phố nhìn tình hình tinh lọc đất ở đó, vừa lúc gặp được con mèo này. Lúc đó con mèo này đang nằm trên cây phơi nắng, còn kêu mấy tiếng với cậu. Nhưng phía nam thành phố cách nơi này khá xa, không biết con mèo này chạy đến nơi xa như vậy làm gì?

Đại Hắc thấy Lục Lăng Tây liền chạy chậm đến bảo vệ trước mặt cậu, mèo xám lại nhìn Lục Lăng Tây, xoay người nhảy đi mất.

"Chính là nó". Tiểu Thạch Đầu tức giận nói.

Lục Lăng Tây vỗ về dỗ Tiểu Thạch Đầu, cảm giác Tiểu Thạch Đầu còn tức giận hơn cả Đại Hắc, như là bản thân bé bị ăn hiếp vậy.

"Lần sau chúng ta bắt được nó thì dạy dỗ nó, được không?".

Tiểu Thạch Đầu gật mạnh đầu, "Phải dạy dỗ nó, không thể để nó ăn hiếp chó trong thôn được".

Lục Lăng Tây buồn cười đồng ý.

Dỗ Tiểu Thạch Đầu xong, hai người đưa Tiểu Thạch Đầu về nhà. Trên đường về vườn hoa, Lục Lăng Tây và Nhan Việt nói về con mèo kia. Cậu nhớ là lần trước cũng phát hiện Tiểu Hắc trong thôn, lần này lại phát hiện con mèo này. Chắc hai đứa nó đều bị cây liễu hấp dẫn đến. Ở một mức nào đó, động vật sắc bén hơn con người nhiều.

Lục Lăng Tây nghĩ đến đây, ngửa đầu nhìn cây liễu cách đó không xa. Thông qua tấm bảng làm trung gian, giữa cậu và cây liễu có một mối liên hệ kỳ diệu. Lục Lăng Tây có cảm giác, hình như cây liễu sắp tiến hóa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.