Nhan Việt đã nghĩ qua rất nhiều cảnh anh và Lục Lăng Tây nói thẳng với Vương Thục Tú, nhưng chắc chắn không bao gồm cảnh buổi tối lén gặp nhau bị Vương Thục Tú bắt đúng lúc.
Lúc này đã hơn mười giờ, xung quanh tiểu khu có thể nói là tĩnh lặng, hầu hết hàng xóm đã đi ngủ, chỉ thỉnh thoảng có ngọn đèn cô đơn lóe lên. Nhan Việt biết tính Vương Thục Tú hung hăng, sợ cô không quan tâm gì cả mà làm ầm lên. Anh thì không sao hết, nhưng lại kiêng dè hoàn cảnh của Lục Lăng Tây. Trước khi Vương Thục Tú lên tiếng, Nhan Việt đẩy nhẹ Lục Lăng Tây, khẽ nói: "Chúng ta về rồi nói".
Lục Lăng Tây chột dạ nhìn Vương Thục Tú, vâng lời đi đến bên cạnh Vương Thục Tú. Cũng may Vương Thục Tú không muốn làm ầm lên ở bên ngoài, mày dựng thẳng, lướt qua Lục Lăng Tây hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Việt, xoay người vào phòng trước.
Trong phòng khách, Tiêu Phong hết nói nổi, y còn mong Nhan Việt nhịn qua mấy tháng, ai ngờ ngay cả một tuần cũng không nhịn được. Lại nói Vương Thục Tú bắt được cảnh hẹn hò giữa hai người cũng không phải là do cô nhìn chằm chằm Lục Lăng Tây, mà là mối liên hệ giữa mẹ con. Bình thường Vương Thục Tú qua chín giờ đã mệt rã rời, sớm ngủ say rồi, đêm nay lại nằm trên giường lăn qua lăn lại không thể nào ngủ được. Tiêu Phong hỏi cô sao vậy, Vương Thục Tú cũng không nói rõ ràng được, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch như sắp có chuyện gì vậy. Lần trước khi cô có cảm giác này là lúc Lục Lăng Tây gặp chuyện không may ở công viên. Khi đó cô tan ca đêm mệt muốn chết, nhưng trong lòng cứ có chuyện không thể nào ngủ được. Một lúc sau Dịch Hàng liền gọi đến, nói Lục Lăng Tây hôn mê không tỉnh được bọn họ đưa vào bệnh viện.
Vương Thục Tú nói xong thì Tiêu Phong cũng không để tâm lắm, bọn họ đều ở trong nhà cả thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Vất vả lắm mới dỗ được Vương Thục Tú buồn ngủ, kết quả liền nghe tiếng Lục Lăng Tây lén ra cửa. Tiêu Phong lập tức nhận ra được là có chuyện gì, tâm trạng ngay lúc đó thực sự là không thể nào hình dung được. Chưa đợi y tìm cớ thay cho Lục Lăng Tây, Vương Thục Tú đã phản ứng rất nhanh cùng đi ra ngoài. Kết quả...
Lục Lăng Tây ngoan ngoãn ở bên cạnh Vương Thục Tú, vẻ mặt đã làm sai chuyện.
Nhan Việt nhìn Tiêu Phong với ý xin lỗi, bình thản cùng đi vào. Chuyện đã tới nước này rồi thì anh không định giấu nữa.
Tầm mắt của Tiêu Phong và Nhan Việt giao nhau, rất nhanh đã hiểu được ý của Nhan Việt. Tuy bây giờ thời điểm không đúng, nhưng đã như vậy rồi thì ai cũng không có cách nào cả.
"Mẹ...". Lục Lăng Tây đỡ Vương Thục Tú ngồi bên cạnh sô pha, kêu nhỏ một tiếng. Giọng cậu mềm mềm, lộ ra ý lấy lòng, cũng thuận thế đánh vỡ sự yên tĩnh xấu hổ trong phòng. Vương Thục Tú nhớ tới bộ dáng nhu thuận thường ngày cả cậu liền mềm lòng, nhưng quay đầu lại nhìn thấy Nhan Việt thì lập tức sầm mặt, kiên quyết không chịu phản ứng lại.
Nhan Việt đau lòng cho Lục Lăng Tây, chống lại ánh mắt phẫn nộ của Vương Thục Tú, vẻ mặt ngay thẳng, không nhanh không chậm nói: "Dì, cháu yêu Tiểu Tây, cháu mong là dì có thể đồng ý cho cháu và Tiểu Tây ở bên nhau".
Anh nói rất bình thản, ngay cả Tiêu Phong cũng ngẩn người, không ngờ Nhan Việt vừa mở miệng là nói thẳng ra như vậy.
Mặt Vương Thục Tú lập tức đỏ lên, hoàn toàn là do quá tức giận. Cô không cần suy nghĩ liền lớn tiếng nói: "Tôi không đồng ý".
Nói ra thì, Vương Thục Tú đang tức điên lên được, nếu không phải có đứa bé trong bụng, thì cô rất muốn đi lên đánh Nhan Việt. Gì mà cậu ta yêu Tiểu Tây, muốn cô đồng ý cho hai người ở bên nhau chứ. Hai người đàn ông có thể sống cùng nhau được sao? Có thể kết hôn sao? Có thể sinh con sao? Cái gì cũng không thể được, vậy cô dựa vào đâu để đồng ý cho Tiểu Tây ở bên cậu ta chứ. Bây giờ Nhan Việt thấy ở bên Tiểu Tây rất tốt, nhưng sau này thì sao? Hai người không có chút bảo đảm gì hết, đây không phải là một hai ngày mà là cả đời, làm sao qua được chứ? Cho dù hai người vẫn luôn tốt, vậy hàng xóm nhìn vào thấy thế nào? Người bên ngoài thấy thế nào? Cô có thể để tiểu hỗn đản sống cả đời mà bị người xung quanh chỉ trỏ sao? Năm nay tiểu hỗn đản mới 19 tuổi, nó thì biết cái gì?
Những băn khoăn này của cô đều là nỗi lo lắng của những người làm cha làm mẹ, cũng giống mấy lời mà mấy hôm trước Tiêu Phong đã nói với Lục Lăng Tây. Nhan Việt nghe xong muốn nói, thì Lục Lăng Tây đã nghiêm túc mở miệng: "Mẹ, con thích Nhan đại ca, muốn ở bên Nhan đại ca. Chúng con cũng giống như những người khác vậy, có công việc, có cuộc sống, ngoại trừ không thể kết hôn và không thể có con, thì không có gì khác cả. Con biết mẹ lo sẽ có người ở sau lưng chỉ trỏ cuộc sống của chúng con, nhưng bọn họ chẳng có liên quan gì đến con cả, vì sao con phải để ý đến cái nhìn của bọn họ chứ? Con đã trưởng thành rồi, biết mình muốn gì, con tin Nhan đại ca, con muốn thử sống cùng Nhan đại ca".
Sau khi xuất viện vào nửa năm trước, Lục Lăng Tây đã đổi tính phản nghịch ngày xưa, luôn ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Vương Thục Tú. Chuyện duy nhất mà cậu làm trái lời Vương Thục Tú là không chịu đến trường, mà là ra ngoài làm việc. Nhưng chuyện này cũng chỉ vì Lục Lăng Tây muốn giảm bớt gánh nặng trong nhà, chứ không phải thực sự không muốn đến trường. Vương Thục Tú đã quen Lục Lăng Tây nhu thuận hiểu chuyện, bỗng nghe Lục Lăng Tây nói thế, phản ứng đầu tiên của cô là tiểu vương bát đản không nghe lời trước đây đã trở lại. Nhưng khi cô quay đầu nhìn Lục Lăng Tây, thì thấy ánh mắt tiểu hỗn đản trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, không giống như đứa con phản nghịch không nghe lời trong ký ức của cô.
Trong một chốc, Vương Thục Tú không thể nói nên lời.
Lời nói của Lục Lăng Tây không chỉ khiến Vương Thục Tú ngẩn người, mà còn có Nhan Việt nữa. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn Lục Lăng Tây, trịnh trọng nói: "Cháu sẽ đối xử tốt với Tiểu Tây, cả đời này".
Nhan Việt có rất nhiều lời muốn nói về những nỗi băn khoăn của Vương Thục Tú, ngàn vạn câu nói dạo một vòng trong lòng anh, nhưng lời anh nói ra khỏi miệng cũng chỉ có một câu đơn giản như vậy.
Vẻ mặt Vương Thục Tú trở nên phức tạp hơn, cô cũng đã ở trong xã hội hơn nửa đời người, chân tình giả ý vẫn có thể nghe ra được. Một câu kia của Nhan Việt mạnh hơn những câu giải thích nhiều. Cô không biết cảm giác trong lòng là gì, tiểu hỗn đản đứng bên cạnh, nói muốn ở bên một người đàn ông, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc chưa từng có. Cô không nỡ mắng tiểu hỗn đản, muốn hít sâu một hơi mắng Nhan Việt mấy câu, nhưng khi hít vào thì không hiểu sao lửa giận lại bị chặn lại.
Tiêu Phong lén nhìn sắc mặt Vương Thục Tú, lập tức nói: "Quá muộn rồi, có chuyện gì thì mai hẵng nói. Tiểu Hoa, bây giờ em đang mang thai, phải chú ý đến sức khỏe mình".
Y vừa nói vậy, Nhan Việt lập tức thuận thế nói: "Ngày mai Tiểu Tây phải đến cửa hàng, cũng nên đi ngủ rồi".
Chắc là do đã nói hết ra, nên Nhan Việt không giấu tình cảm của mình với Lục Lăng Tây nữa, quang minh chính đại quan tâm đến cậu. Lửa giận của Vương Thục Tú lại bùng lên, muốn nói gì đó nhưng lại không tìm được lời nào, hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Việt, nổi giận đùng đùng về phòng.
Sắc mặt Tiêu Phong cổ quái gật đầu với Nhan Việt, trong lòng biết Nhan Việt cố ý, anh đã bắt được điểm yếu của Vương Thục Tú. Sở dĩ Vương Thục Tú không đồng ý cho hai người ở bên nhau cũng là vì lo Lục Lăng Tây không sống tốt được. Nhan Việt quan tâm Lục Lăng Tây trước mặt Vương Thục, nên Vương Thục Tú không có cách nào với anh cả.
Vương Thục Tú vừa đi, Nhan Việt cũng không tiện ở lại nữa. Anh cười an ủi với Lục Lăng Tây, dịu dàng nói: "Đừng nghĩ gì cả, ngoan ngoãn đi ngủ là được".
Lục Lăng Tây do dự gật đầu.
Chuyện này tạm cho qua, Nhan Việt liền về nhà bên cạnh. Nghe tiếng đóng cửa bên ngoài, Vương Thục Tú hít một hơi. Với cô mà nói, chuyện vừa xảy ra như là chiếc giày thứ hai vẫn luôn treo trên đỉnh đầu rớt xuống, suy đoán trong lòng đã được chứng thật. Cô nằm trên giường không ngủ được, nghĩ cũng không hiểu vì sao tiểu hỗn đản lại thích một người đàn ông.
"Anh nói vì sao Tiểu Tây lại thích Nhan Việt được?". Vương Thục Tú lôi kéo Tiêu Phong hỏi.
Thật ra Tiêu Phong cũng đã nghĩ về chuyện này, Nhan Việt bày mưu là một mặt, còn một mặt khác chắc là do tính cách của Lục Lăng Tây. Y chọn từ nói: "Có lẽ là liên quan đến hoàn cảnh lớn lên của Tiểu Tây".
Trong mắt Tiêu Phong, hoàn cảnh lớn lên của Lục Lăng Tây không giống như những đứa trẻ bình thường khác. Y lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đàn em hầu như đều đến từ những gia đình giống Lục Lăng Tây vậy. Một người cha mê cờ bạc, một người mẹ bận rộn công việc kiếm tiền nuôi gia đình, từ nhỏ Lục Lăng Tây chỉ có một mình. Điều Lục Nhất Thủy quan tâm là trong nhà có tiền để gã đánh bạc hay không, chẳng quan tâm gì đến Lục Lăng Tây cả. Còn Vương Thục Tú tuy yêu thương Lục Lăng Tây, nhưng không có nhiều thời gian và tinh lực để chăm sóc cậu, chỉ có thể đảm bảo Lục Lăng Tây được ăn uống no đủ, không thể lo đến mặt khác. Trong quá trình trưởng thành của Lục Lăng Tây, hình tượng cha mẹ luôn khuyết thiếu. Cho đến khi cậu mất trí nhớ, Nhan Việt đã xuất hiện trong sự trống rỗng đó, lấy một hình tượng trầm ổn đáng tin xuất hiện trước mặt cậu.
Ban đầu chưa chắc Lục Lăng Tây đã thích Nhan Việt, chỉ đơn thuần ỷ lại và tin tưởng mà thôi. Nhưng theo thời gian dần trôi, Nhan Việt vẫn luôn ở bên cạnh Lục Lăng Tây, như bạn bè lại như người thân, dưới sự hướng dẫn có mục đích của Nhan Việt, thích người ta là chuyện rất dễ dàng.
Tiêu Phong không biết điều y đoán chính là sự thật, hai Lục Lăng Tây tuy có hoàn cảnh lớn lên khác nhau, nhưng bản chất là giống nhau. Y nói hàm hồ, Vương Thục Tú lại hiểu rõ, nói đi nói lại vẫn là do Lục Nhất Thủy tạo nghiệt. Nếu Lục Nhất Thủy không đáng tin, một người làm mẹ như cô sao phải để con ở nhà không lo, ban ngày buổi tối ra ngoài kiếm tiền chứ, cũng không đến nỗi...
Tiêu Phong khuyên nhủ Vương Thục Tú: "Con cháu đều có phúc của con cháu. Em thấy tốt, nhưng Tiểu Tây không thích cũng chẳng được gì. Tiểu Hoa em vất vả nửa đời người là vì cái gì, không phải là vì Tiểu Tây được sống tốt sao? Bây giờ nó ở bên Nhan Việt rất vui vẻ, em cứ muốn tách hai người ra, Tiểu Tây không vui nữa, em nói em làm vậy là vì cái gì? Hơn nữa Tiểu Tây nói cũng đúng, bọn họ có khác gì hai ta đâu? Ngoại trừ không thể có con, thì những cái khác không phải đều giống nhau sao. Em xem anh cả và chị dâu không có con, cũng không phải là đang sống rất tốt sao! Bây giờ Tiểu Tây nghe lời, nhưng em cũng không thể vì nó nghe lời mà ép nó làm chuyện nó không thích được, có đúng không?".
Tiêu Phong tận tình khuyên bảo, lúc đầu Vương Thục Tú nghe còn cảm thấy có lý, nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng, cô nghi ngờ nhìn Tiêu Phong, "Có phải Nhan Việt cho anh chỗ tốt gì không?".
Tiêu Phong mỉm cười, "Sao vậy được?".
Vương Thục Tú hừ một tiếng, lạnh nhạt nói. "Em còn phải nghĩ đã".
Tiêu Phong thở phào, Tiểu Hoa có thể nói ra những lời này cũng có nghĩa là trong lòng đã thỏa hiệp, chỉ là chưa uốn cong được, cần chút thời gian mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Lục Lăng Tây dậy sớm canh ở phòng khách, thấy Vương Thục Tú đi ra liền quấn lên. "Mẹ". Cậu thân mật ôm cánh tay Vương Thục Tú, đôi mắt sáng trong, mang theo chút cẩn thận lấy lòng.
Lòng Vương Thục Tú bỗng mềm xuống. Tuy sau khi tiểu hỗn đản mất trí nhớ rất gần gũi với cô, nhưng hình như là không biết nói ra tình cảm của mình thế nào, nên không giống những cặp mẹ con khác thân mật khăng khít, còn về phần quấn cô như vậy thì càng hiếm thấy hơn. Cô oán giận trừng mắt nhìn Lục Lăng Tây, vươn tay chọc đầu cậu, mắng, "Tiểu vương bát đản".
Lục Lăng Tây biết tính Vương Thục Tú, cô mà mắng người như vậy thì mắng xong sẽ không sao nữa, liền híp mắt cười, khẽ nói: "Mẹ, con yêu mẹ".