Điền Viên Nhật Thường

Chương 150: Hạnh phúc



Những chuyện mà Vương Thục Tú lo lắng Lục Lăng Tây không hề biết, nhiều ngày qua cậu đi sớm về trễ chơi rất vui vẻ.

Là vườn thực vật lớn nhất Trung Quốc, vườn thực vật Côn Nam có diện tích 44 héc-ta, bên trong trồng số lượng lớn những loài thực vật quý hiếm, căn cứ vào chủng loại thực vật mà chia làm 10 vườn thực vật riêng biệt. Bởi vì triển lãm hoa lan vẫn chưa bắt đầu, nên hành trình mấy ngày nay Lục Lăng Tây đều quay quanh vườn thực vật Côn Nam. Có Vương Triều Lượng dẫn theo, bọn họ có thể thăm thú rất nhiều khu vườn trồng thực vật quý hiếm mà bình thường không mở ra cho khách thăm quan. Qua vài ngày, có thể nói Lục Lăng Tây đã đi hết vườn thực vật.

* 1 héc-ta = 10.000 m2

Hôm nay Lục Lăng Tây đã nói với Vương Triều Lượng, ngày mai cậu muốn đi theo đến chỗ rừng mưa nguyên sinh mà Vương Triều Lượng đang làm việc thăm quan. Mới vừa ăn xong cơm tối, Lục Lăng Tây liền vội về khách sạn dọn đồ, ngày mai dậy sớm xuất phát.

Ông Trương từ ái nhìn Lục Lăng Tây, cười tủm tỉm nói: "Ngày mai hai ông già này không đi cùng Tiểu Tây, già rồi xương giòn dễ gãy không chịu nổi xóc nảy, Tiểu Tây nhớ chụp nhiều hình cho ông và ông Triệu xem là được".

Ông vừa dứt lời, ông Triệu liền cười nói, "Già rồi, đi dạo vài ngày như vậy cũng cần nghỉ ngơi một ngày chờ triển lãm hoa lan bắt đầu. Tiểu Tây cháu cứ chơi vui vẻ với Nhan Việt, nhớ phải chú ý an toàn".

"Cháu biết rồi". Lục Lăng Tây ngoan ngoãn gật đầu. Trạm công tác bên ngoài của Vương Triều Lượng ở bên rìa rừng mưa nguyên sinh Côn Nam, đã sắp đến biên giới Trung Quốc, cách thành phố Côn Nam một đoạn, dù ông Trương và ông Triệu muốn đi thì Lục Lăng Tây cũng không yên tâm để họ đi cùng.

Nghe xong lời dặn dò của ông Trương và ông Triệu rồi đưa hai người về phòng, Lục Lăng Tây vội vã về phòng tắm rửa sạch sẽ, bắt đầu thu dọn những thứ ngày mai cần mang theo. Vương Triều Lượng nói có thể bọn họ sẽ ở lại đó một ngày, nên bảo Lục Lăng Tây mang thêm quần áo. Còn những thứ khác trong trạm của ông đều có, không cần Lục Lăng Tây mang theo. Nhưng dù ông nói vậy, thì đây cũng là lần đầu tiên Lục Lăng Tây đến rừng mưa nguyên sinh, không kìm được hưng phấn lên mạng tra những thứ cần mang theo, còn theo đó mua không ít đồ.

"Áo mưa, áo dài tay quần dài, dây thừng...".

Lục Lăng Tây ngồi bên giường nghiêm túc kiểm lại đồ đạc mà cậu đã chuẩn bị, luôn cảm thấy hình như thiếu gì đó. Rốt cuộc là gì nhỉ? Cậu phồng má kiểm tra lại đồ đạc một lần.

"Tìm gì vậy?".

Nhan Việt tắm xong đi ra liền thấy Lục Lăng Tây ngồi bên giường vẻ mặt bối rối, lật qua lật lại đồ đã chuẩn bị. Thời tiết ở Côn Nam rất nóng bức, Nhan Việt chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, để trần nửa thân trên, trên vai là Tiểu Hắc cũng tắm xong đang nằm úp sấp. Anh vừa lau mái tóc ướt sũng, vừa đi đến bên cạnh Lục Lăng Tây, cúi người hôn lên trán cậu.

Tiểu Hắc bị hơi nóng trong phòng tắm xông đến choáng đầu, Nhan Việt vừa cúi người liền rụng từ bả vai anh xuống ngực Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây sờ sờ cơ thể mát lạnh của Tiểu Hắc, ngửa mặt lên nghi hoặc nói: "Cứ thấy là không mua cái gì đó".

Nhan Việt nhướng mày, thuận thế ngồi bên cạnh Lục Lăng Tây vươn tay ôm lấy cậu. "Để anh xem xem". Anh cẩn thận lật xem đồ trên giường, nhớ đến điều kiện ở Phượng Thành, cười nói, "Có phải không chuẩn bị thuốc xịt chống muỗi không?".

Lục Lăng Tây giật mình. Nói ra cũng lạ, tuy bây giờ cây xanh ở Phượng Thành rất tươi tốt, nhất là tiểu khu mà Lục Lăng Tây đang ở càng giống một công viên sinh thái nho nhỏ, nhưng mùa hè rất hiếm khi thấy muỗi, nhang muỗi, thuốc xịt chống muỗi gì đó gần như không cần đến. Đã quen với điều kiện ở Phượng Thành, nêu lúc Lục Lăng Tây thấy thuốc xịt chống muỗi ở siêu thị cũng theo ý thức mà bỏ qua. Cậu hồi hồn lại, "Ngày mai siêu thị mở cửa lúc mấy giờ?".

"Tám giờ?". Nhan Việt cũng không chú ý đến, anh an ủi hôn hôn Lục Lăng Tây, "Yên tâm, những thứ này chắc chắn Vương Triều Lượng đều chuẩn bị hết rồi".

Lục Lăng Tây ừ một tiếng đang định nói gì đó, thì di động mà Nhan Việt đặt trên bàn bỗng vang lên.

"Nhan đại ca, ai tìm anh vậy?". Lục Lăng Tây thuận miệng hỏi.

Nhan Việt không chút để ý nhìn sang, vừa thấy tên người gọi thì hơi khựng lại. Đúng như dự đoán, là Vương Thục Tú gọi điện đến. Nhớ đến chuyện lần trước Nhan Việt lập tức liền đoán được Vương Thục Tú có thể định nói gì với anh, mà còn cần tránh Lục Lăng Tây nữa. Anh như không có chuyện gì cầm di động lên, xoa xoa đầu Lục Lăng Tây, nói: "Là An Kiệt, anh đi ra ngoài nghe điện thoại".

Lục Lăng Tây gật đầu, hoàn toàn không nghĩ là Nhan Việt lừa cậu. Cậu nhìn Nhan Việt đi ra ban công đóng cửa lại, cũng không để tâm lắm.

Cách một cánh cửa Lục Lăng Tây không nghe được Nhan Việt đang nói gì, cậu cất đồ trên giường đi, rồi bắt đầu lật hành lý của Nhan Việt tìm quần áo.

"A". Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, trong lúc vô tình lật thấy quyển sách nhỏ mà Vương Thục Tú đưa cho cậu. Lần trước trên máy bay cậu chỉ nhìn lướt qua, sau lại không biết Nhan Việt nhét quyển sách này ở đâu rồi. Cậu còn tưởng là Nhan Việt vứt đi rồi, không ngờ Nhan Việt lại cất ở đây.

Suy nghĩ lóe lên, trong lòng Lục Lăng Tây khẽ động, ngẩng đầu vội nhìn Nhan Việt đang nghe điện thoại ở ban công. Từ góc độ của cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng Nhan Việt, xem ra Nhan Việt sẽ nghe điện thoại khá lâu. Tim Lục Lăng Tây đập thình thịch, như làm kẻ trộm lén mở quyển sách ra. Thật ra cậu rất tò mò về nội dung trong này, nhưng lại xấu hổ không dám hỏi Nhan Việt trên đó rốt cuộc viết gì.

Quyển sách này cũng không dày, Lục Lăng Tây đọc một lúc là xem được một nửa rồi. Cũng không biết Vương Thục Tú tìm ở đâu, quyển sách này hình như chuyên phổ cập cho đồng tính luyến ái. Rõ ràng những từ viết trên đó rất đứng đắn nghiêm túc, thậm chí hình chibi vẽ trên đó đều rất đáng yêu, nhưng Lục Lăng Tây lại cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng, trên mặt bỗng chốc đã ửng đỏ lên.

Nhan Việt nói chuyện xong liền về phòng, Lục Lăng Tây dường như vẫn chưa phát hiện. Chờ đến khi thấy rõ thiếu niên đang đọc cái gì, mày Nhan Việt liền nhướng lên, không chỉ không quấy rầy Lục Lăng Tây, mà còn nhét Tiểu Hắc vào trong ngăn kéo, rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Lăng Tây.

Một quyển sách mỏng rất nhanh đã lật đến cuối, Lục Lăng Tây đang định nhét nó vào trong vali, vừa nhấc đầu liền không thấy Nhan Việt ở ban công, phía sau là hơi thở quen thuộc, "Xem xong rồi?". Nhan Việt ôm lấy Lục Lăng Tây từ phía sau, khẽ hỏi.

Lục Lăng Tây giật mình quay đầu lại, trên mặt là vẻ ngại ngùng. "Nhan... đại ca". Thôi rồi, lúc này ngay cả tai cậu cũng đỏ bừng. Tuy Lục Lăng Tây cảm thấy cậu xem quyển sách này cũng không có gì, nhưng bị Nhan Việt bắt gặp cậu xem lén thì còn có ý khác khó nói nên lời.

Không đợi Lục Lăng Tây nói câu thứ hai, mắt Nhan Việt đã trầm xuống, thân thể thành thực có phản ứng. Anh nhìn đôi mắt ngập nước của Lục Lăng Tây, không tự chủ được đến gần, dịu dàng hôn Lục Lăng Tây.

Tất cả đều như nước chảy thành sông, Nhan Việt đã nghĩ ngày mai bọn họ phải ra ngoài, cũng nghĩ đến anh đã từng hứa hẹn phải chờ đến sinh nhật 20 tuổi của Lục Lăng Tây, nhưng anh không thể nào khống chế được dục vọng đã nảy lên trong cơ thể, mà dường như anh cũng không muốn khống chế. Chỉ cần nghĩ đến anh hoàn toàn có được thiếu niên, thì Nhan Việt không kìm được run rẩy vì hạnh phúc.

Một đêm qua đi rất nhanh, Nhan Việt gần như là suốt đêm không ngủ. Bởi vì Lục Lăng Tây nằm trong lòng anh, ỷ lại lưu luyến. Nhan Việt không nỡ động đậy, sợ làm Lục Lăng Tây bừng tỉnh, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Lục Lăng Tây. Anh cẩn thận lại thành kính ôm người trong lòng, thấy ngập tràn hạnh phúc.

Sáu giờ sáng, đồng hồ đã hẹn tối qua vang lên. Bọn họ đã hẹn với Vương Triều Lượng là sẽ gặp trước cửa khách sạn vào sáu giờ bốn lăm, vốn là đủ thời gian, nhưng nhìn Lục Lăng Tây đang nằm trong lòng nhắm nghiền hai mắt không chịu rời giường, Nhan Việt lo là không kịp nữa rồi.

"Tiểu Tây". Nhan Việt thử kêu một tiếng.

Lục Lăng Tây bọc chăn quay người che mắt muốn ngủ tiếp. Cậu cảm thấy mình không làm gì, nhưng lại rất buồn ngủ.

Nhan Việt thấy cậu như vậy cũng không nỡ ép buộc, ôm cậu khẽ nói: "Hay là anh bảo với Vương Triều Lượng hôm khác đến trạm công tác bên ngoài?".

Mấy chữ trạm công tác bên ngoài đã kích thích chút tinh thần của Lục Lăng Tây, cậu cố gắng ngồi dậy, dụi mắt mơ hồ nói: "Em dậy đây".

Nhan Việt bật cười, lại gần hôn cậu, rồi giúp cậu mặc đồ xong xuôi, bóp trước kem đánh răng. Cho đến khi Lục Lăng Tây nhắm tịt hai mắt đánh răng rửa mặt xong, cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Ký ức tối hôm qua lại ùa về trong đầu, cậu nghĩ đến gì đó, vành tai lại đỏ lên.

Đến giờ hẹn, bọn họ gặp Vương Triều Lượng ở cửa khách sạn rồi lên xe của ông.

Côn Nam buổi sáng rất đẹp, là một thành phố du lịch, độ xanh hóa của Côn Nam đạt đến 50%. Trong tầm mắt khắp nơi đều là màu xanh, ánh nắng chiếu vào trên lá cây tạo nên màu phỉ thúy, cả thành phố như được làm đẹp bởi vô số đá quy màu xanh. Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời trong xanh cao vời vợi, cảm giác tâm hồn cũng bao la hơn. Ra khỏi thành phố Côn Nam, không có những tòa nhà cao tầng, nơi nơi đều là màu xanh và mùi hoa. Phong cảnh như tranh vẽ xẹt qua ngoài cửa sổ, tựa như một mỹ nhân bí ẩn đang chậm rãi vén khăn che mặt lên.

Dọc đường đi, Vương Triều Lượng hăng hái giới thiệu phong cảnh ven đường cho Nhan Việt và Lục Lăng Tây, ông ở đây đã mấy tháng, con đường này đi vô số lần, mỗi một chỗ đều nghe nhiều nên quen.

Mới đầu Lục Lăng Tây còn cố gắng tỉnh táo nghe ông giới thiệu, nhưng sau đó lại rất buồn ngủ, liền tìm một vị trí trong ngực Nhan Việt, ôm Nhan Việt ngủ say. Nhan Việt cẩn thận di chuyển cánh tay, cố gắng để Lục Lăng Tây cảm thấy thoải mái.

Vương Triều Lượng thấy Lục Lăng Tây buồn ngủ như vậy thì thấy lạ, "Tối qua Tiểu Tây không ngủ ngon sao?".

Nhan Việt cười nói, "Tối qua Tiểu Tây vì hôm nay sẽ đến rừng mưa nên khá hưng phấn, ngủ hơi muộn".

Vương Triều Lượng cười lắc đầu, cảm thấy Lục Lăng Tây dù hiểu chuyện thế nào cũng là một đứa trẻ.

Đi khoảng chừng một tiếng, Vương Triều Lượng bảo đã sắp đến rồi. Nhan Việt đang định gọi Lục Lăng Tây dậy thì chuông di động bỗng vang lên, là Phương Lỗi gọi đến. Mấy hôm trước Nhan Việt nghe Lục Lăng Tây nói Phương Lỗi sắp đến Côn Nam công tác, nhưng không ngờ anh ta đến nhanh như vậy.

"Anh và Tiểu Tây đang ở đâu? Giữa trưa tôi mời hai người ăn cơm".

Nhan Việt giọng tiếc hận nói, "Tôi và Tiểu Tây đã ra khỏi thành phố rồi, chắc khoảng ngày mai mới về được, bữa cơm này phải dời lại rồi".

Anh thực sự cảm thấy tiếc hận, nếu Phương Lỗi gọi sớm một tiếng thì anh còn kịp thay đổi hành trình, như vậy Tiểu Tây cũng có thể ngủ nhiều hơn.

"Vậy được, chờ hai người về rồi hẹn sau, tôi chắc cũng ở đây một thời gian".

Vụ án mà Phương Lỗi phụ trách lần này có hơi khó giải quyết, anh cũng đã chuẩn bị kháng chiến lâu dài rồi. Cúp máy, Phương Lỗi một mình ra cửa định tìm chỗ ăn bữa sáng. Đi được hai bước, anh bỗng dừng bước nhìn về phía sau, sau lưng là một con đường nhỏ rất sôi động, khắp nơi đều là người qua người lại đi làm đến trường. Anh cảnh giác nhìn thoáng qua, không phát hiện có gì khác thường, nhưng anh luôn cảm giác có người đang nhìn chằm chằm.

-------------------

Còn 20 chương nữa ^_^, và cuối cùng anh Nhan đã mần thịt Tiểu Tây rồi (hình như là vậy?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.