Điền Viên Nhật Thường

Chương 159: Quyết định



Lục Hằng Xuyên, người đứng đầu nhà họ Lục ở Trung Kinh, cũng là ông nội kiếp trước của Lục Lăng Tây.

Chuyện của đời trước Vương Thục Tú cũng không biết nhiều. Cô chỉ biết năm đó mẹ Lục Nhất Thủy là người hầu ở nhà họ Lục, sau không biết vì sao mà lại có Lục Nhất Thủy. Lúc đó Lục Hằng Xuyên đã cưới vợ sinh con, mẹ chồng của Vương Thục Tú chán nản rời khỏi nhà họ Lục, một mình quay về Phượng Thành. Những chuyện này Tiêu Phong và Nhan Việt đều đã biết, chỉ có Lục Lăng Tây là lần đầu tiên nghe đến.

Cậu mờ mịt nhìn Vương Thục Tú, sống lại kiếp này, cậu tưởng là có thể thoát khỏi cuộc sống kiếp trước, không ngờ quay đến quay đi vẫn có liên quan đến nhà họ Lục. Lục Lăng Tây không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, mím môi không nói gì cả.

Vẻ mặt cậu rơi vào mắt Nhan Việt, trong lòng Nhan Việt lộp bộp, không quan tâm Vương Thục Tú sẽ nghĩ thế nào, vươn tay ôm lấy Lục Lăng Tây, khẽ nói: "Tiểu Tây, anh cùng với em".

Lục Lăng Tây hồi hồn, gật nhẹ.

Vương Thục Tú nhìn rõ phản ứng của Lục Lăng Tây không đúng lắm, lo lắng hỏi: "Tiểu Tây?".

Lục Lăng Tây cười miễn cưỡng, "Mẹ, con không sao, sau đó thì sao?".

"Sau đó?". Nói đến đây Vương Thục Tú liền tức giận, vỗ mạnh lên bàn, "Sau đó một đứa nhỏ nhà họ Lục bị bệnh bạch cầu, không biết bà nội con nghĩ gì nữa, nhà họ Lục nhiều người như vậy mà không một ai đồng ý đi làm xét nghiệm, chỉ có bà nội con muốn ôm con đi cứu người. Lục Hằng Xuyên cái lão khốn...". Cô còn chưa nói hết, Tiêu Phong bất đắc dĩ lặng lẽ chọc chọc cô, nhắc nhở cô chú ý từ ngữ một chút.

Vương Thục Tú không vui, nhưng vẫn dừng một lúc rồi nói tiếp: "Lục Hằng Xuyên bình thường chẳng quan tâm gì đến bà nội con, lúc đó lại mặt dày đồng ý. Mẹ đuổi đến Trung Kinh mới đoạt được con về. Mẹ nói với con, người nhà họ Lục chẳng có tên nào tốt cả, tất cả đều là đám ích kỷ. Mẹ kiên quyết không đồng ý nhận tổ quy tông gì đó, ngay cả Lục Hằng Xuyên cái lão khốn... ngay cả Lục Hằng Xuyên muốn làm ông nội con cũng không thể được. Có ông ta thì không có mẹ, có mẹ thì không có ông ta!".

Tiêu Phong: "...".

Y chỉ biết với cái tính của Tiểu Hoa chắc chắn sẽ không nhịn được. Lúc Tiểu Tây còn ở Côn Nam, Tiểu Hoa lo lắng đêm không ngủ được, sợ Lục Lăng Tây bị nhà họ Lục lừa về. Dù sao làm dân bình thường hơn nửa đời người, nhà họ Lục và bọn họ đúng thực là người ở hai thế giới khác nhau. Nói thẳng ra là, bất cứ một người bình thường nào, bỗng một ngày có một tập đoàn lớn như nhà họ Lục nhảy ra nói là thân thích, muốn nhận về, tiền tài danh lợi cái gì cũng bồi thường cho, thì người có thể chịu được không động lòng chẳng được mấy người. Cho dù Tiểu Tây nghe lời lại hiểu chuyện, cũng không xem trọng tiền bạc, nhưng khó đảm bảo rằng nếu nhà họ Lục lừa dối, lại thêm con bài tình cảm, thì Lục Lăng Tây không mềm lòng.

Vương Thục Tú lo lắng những chuyện này, thề thốt với Tiêu Phong nếu nhà họ Lục dùng kiểu tình cảm thì cô cũng dùng. Nhiều năm qua cô nuôi lớn Lục Lăng Tây không dễ dàng gì, đến lúc đó cô liền ôm Tiểu Tây khóc, chắc chắn Tiểu Tây sẽ không nỡ để cô đau lòng. Kết quả nước mắt của Tiểu Hoa thì y không thấy, lại thấy cái tính nóng nảy trước.

Tiêu Phong bật cười trong lòng, bên này Vương Thục Tú hồi thần lại cũng hiểu mình hơi xúc động quá rồi. Nhưng cô vừa nhìn Lục Lăng Tây, nghĩ đứa con mình đau đớn sinh ra rồi khổ sở nuôi lớn nó, vậy mà người nhà họ Lục không biết xấu hổ cướp lần một lại muốn cướp lần hai, nên không kìm được cơn tức này.

"Có ông ta không có mẹ, có mẹ thì không có ông ta". Cô oán hận nghiến răng nói lại, "Tiểu hỗn đản, con nhớ chưa?".

Tuy Vương Thục Tú nói đơn giản lại thô bạo, nhưng Lục Lăng Tây chỉ đơn thuần chứ không ngu, cậu có thể tưởng tượng được khó khăn năm đó của Vương Thục Tú và tức giận hiện giờ của cô. Cậu nhìn Vương Thục Tú mím môi gật đầu, nghĩ nghĩ, rồi nhỏ giọng đảm bảo: "Mẹ yên tâm, con sẽ không về nhà họ Lục đâu. Người nhà của con chỉ có mẹ và ba, Nhan đại ca, bác cả, bác gái, còn có Đại Hắc, Tiểu Hắc".

Nghe được tên mình, Đại Hắc vẫn luôn ngồi xổm bên chân Lục Lăng Tây lập tức đứng lên, ỷ lại cọ cọ trên đùi cậu.

Lục Lăng Tây xoa đầu Đại Hắc, trong lòng lập tức thoải mái hắn. Giống như là khi cậu nói xong câu đó thì đã hoàn toàn cắt đứt hết với nhà họ Lục vậy. Không chỉ là ở thân thể, mà nhiều hơn là trên tinh thần, những liên quan đến Lục Lăng Tây kiếp trước.

Từ tháng bảy năm ngoái đến bây giờ, Lục Lăng Tây đã tỉnh lại gần một năm. Tuy cậu cố gắng không nghĩ đến chuyện kiếp trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ thấy tin của nhà họ Lục ở trên mạng. Lúc đó cậu đều nhớ đến cuộc sống ở nhà họ Lục, cha mẹ kiếp trước, còn có... anh trai. Lúc sống ở kiếp trước, cậu chỉ cảm giác được mệt mỏi, không chỉ là ở thân thể, mà còn ở tâm hồn mỏi mệt vô cùng vô tận. Cậu biết cuộc sống của mình không bình thường, nhưng lại chấp nhận cuộc sống không bình thường đó. Dạy dỗ của cha mẹ, chờ mong của anh trai, đã khiến cậu quen với cuộc sống đó, cũng không biết phản kháng lại... cho đến khi chết một lần.

Từ khi sống lại đến nay, cuộc sống của cậu khác hẳn với lúc trước, cậu không hiểu gì hết, từng chút một mò mẫm học tập và sống. Cậu rất may mắn khi có Vương Thục Tú, có Nhan Việt, có Đại Hắc, có Tiêu Phong ở bên cạnh cậu. Bọn họ cho cậu biết thế nào là người nhà, thế nào là cha mẹ, thế nào là cảm giác yêu một người. Tuy thân thể lại lần nữa có liên quan đến nhà họ Lục khiến tâm trạng cậu hơi phức tạp, nhưng lúc này cậu không chỉ có một mình, bên cạnh cậu có cha mẹ, có Nhan Việt, còn có Đại Hắc. Cậu là Lục Lăng Tây, nhưng đã không còn là Lục Lăng Tây trước kia nữa. Cậu đã học được, không chỉ có dũng cảm đối mặt với cuộc sống lúc trước, mà còn nói không với nhà họ Lục.

Những suy nghĩ này chỉ trong chớp mắt, Vương Thục Tú vừa lòng cười nói, "Mẹ biết là không uổng mẹ nuôi con mà".

"...". Tiêu Phong, "Được rồi, Tiểu Tây vừa về đã ăn cơm, còn chưa nghỉ ngơi nữa, bây giờ không còn việc gì nữa, Tiểu Tây con và Nhan Việt đi ngủ trước đi, có gì thì tối nói tiếp".

Vương Thục Tú giải quyết xong nỗi lòng, ngay cả nhìn Nhan Việt cũng thấy thuận mắt hơn, chủ động nói: "Nhan Việt, cậu đưa Tiểu Tây sang nhà bên cạnh nghỉ đi, buổi tối nhớ về ăn cơm". Cô cân nhắc đến việc có lẽ Tiểu Tây muốn nói gì với Nhan Việt. Đừng thấy bây giờ Tiểu Tây không sao, nhưng biết một tin lớn như vậy, chắc chắn Tiểu Tây cũng có suy nghĩ của riêng mình. Dù sao cô cũng đã nói trước với Nhan Việt, vừa lúc để Nhan Việt giúp đỡ nó, cô cũng có thể hoàn toàn yên tâm.

Vương Thục Tú và Tiêu Phong đã cho đi, Nhan Việt biết nghe lời kéo Lục Lăng Tây dậy, "Cháu và Tiểu Tây về nhà bên trước đây".

"Đi đi". Vương Thục Tú rất sảng khoái nói.

Nhan Việt cười cười, Đại Hắc đã chạy đến dùng móng vuốt đẩy cửa ban công ra.

Lục Lăng Tây không nói gì nữa, đi theo Nhan Việt về nhà bên. Tắm xong thay quần áo mới, cậu không thấy buồn ngủ liền ôm Đại Hắc ngồi trên sô pha đọc sách. Chỉ một lát sau Nhan Việt đã tắm xong đi ra, chen vào trên sô pha.

Đại Hắc đối mặt với Nhan Việt một lúc lâu, tủi thân nhường chỗ, nằm lên thảm dưới sô pha, để đầu lên trước mặt Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây đang cầm sách cười cười, an ủi gãi gãi cằm nó. Nhan Việt vươn tay ôm Lục Lăng Tây vào lòng, hôn mái tóc ướt của cậu, lại hôn mặt cậu, dịu dàng nói: "Tiểu Tây, em có gì muốn nói với Nhan đại ca không?".

Lục Lăng Tây định lắc đầu theo bản năng, nhưng trong lòng bỗng trào lên xúc động. Cậu do dự mấy giây, đôi mắt trong vắt nhìn Nhan Việt, chần chừ nói: "Nhan đại ca, em có một bí mật muốn nói cho anh".

Trong lòng Nhan Việt khẽ động, giọng chậm lại, "Chuyện gì vậy?".

Lục Lăng Tây hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Thực ra em là Lục Lăng Tây, là Lục Lăng Tây của nhà họ Lục ở Trung Kinh".

Lúc trước cậu đã nghe Diệp Khang nói với Nhan Việt chuyện nhà họ Lục, biết Nhan Việt biết rõ chuyện của nhà họ Lục. Cậu luôn do dự có nên nói cho Nhan Việt biết lai lịch của mình hay không, trước đây là trốn tránh, nhưng bây giờ cậu đã có can đảm bình tĩnh đối mặt. Cậu tưởng Nhan Việt sẽ thấy kỳ lạ, sẽ hỏi cậu những lời đó là có ý gì? Ai ngờ Nhan Việt lại cúi đầu hôn cậu, cũng nghiêm túc nói: "Anh biết".

Lục Lăng Tây lập tức mở to hai mắt, Nhan Việt nói biết chính là ý mà cậu hiểu hay sao?

Nhan Việt thấy phản ứng của Lục Lăng Tây, trong lòng mềm nhũn, khẽ cười nói: "Tiểu Tây, em có nhớ có một lần mình uống rượu không?".

"Trong hôn lễ của mẹ sao?".

Nhan Việt ừ một tiếng, "Lần đó em nói với anh là muốn nói cho anh biết một bí mật, lúc đó là anh đã biết rồi". Tất nhiên sau đó ngầm điều tra là không tính.

Lục Lăng Tây chớp chớp mặt, một lúc lâu cũng chưa phản ứng kịp. Vốn cậu muốn nói cho Nhan Việt biết một bí mật, kết quả bây giờ lại trái ngược lại. "Vậy Nhan đại ca không thấy kỳ lạ sao? Chết đi sống lại...". Lục Lăng Tây chậm rãi hỏi.

Cậu còn chưa nói xong, Nhan Việt đã cắt ngang lời cậu, "Nếu như Tiểu Tây không sống lại, thì sao Nhan đại ca gặp em được. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, Nhan đại ca chỉ thấy vui mừng thôi".

"Em không muốn về nhà họ Lục, em...".

"Anh biết". Nhan Việt hôn lên mắt Lục Lăng Tây, trầm giọng nói: "Cho dù Tiểu Tây có muốn về nhà họ Lục, thì Nhan đại ca cũng ngăn không cho em về. Tiểu Tây em không cần nghĩ nhiều, bây giờ em không liên quan gì đến nhà họ Lục nữa, em có cuộc sống hoàn toàn mới của mình, tất cả ở nhà họ Lục đều đã qua, biết chưa?".

"Vâng". Lục Lăng Tây gật đầu thật mạnh, hoàn toàn bỏ xuống mọi chuyện.

Thái độ của Lục Lăng Tây tạm thời Lục Hằng Xuyên còn chưa biết, hiện giờ ông ta còn đang bận lo chuyện tiếp theo sau khi lộ ra vụ Tôn Lập nhận hối lộ ở đầu tháng. Tuy nhà họ Lục không chút do dự hy sinh Lục Duy An, ấn chuyện bắc cầu dẫn đường cho Hợp Phổ đút lót Tôn Lập lên đầu Lục Duy An, nhưng người dân cũng không phải là đồ ngốc, danh tiếng của nhà họ Lục đã bị ảnh hưởng. Hơn nữa trong tối còn có mấy thế lực đổ dầu vào lửa, nên chuyện này càng cháy mạnh hơn, dẫn đến mấy loại thuốc mới mà nhà họ Lục nghiên cứu một hai năm nay đều bị tạm dừng, đợi Cục quản lý dược quốc gia kiểm tra lại. Chỉ một chuyện này thôi là phần lỗ của nhà họ Lục đã không thể tính toán rồi, lại càng không nói đến giá cổ phiếu liên tục sụt giảm suốt một tháng, giá trị của Lục thị trong thời gian ngắn đã giảm gần 20%.

"Nhan Thế Huy nói thế nào?".

Tập đoàn Lục thị, trong văn phòng chủ tịch, Lục Hằng Xuyên chắp tay ra sau đứng trước cửa sổ hỏi con cả Lục Thừa Văn phía sau.

Lục Thừa Văn cau mày, nói: "Nhan Thế Huy nói anh ta đã biết, chuyện này anh ta sẽ xử lý".

"Xử lý?". Lục Hằng Xuyên cười lạnh, "Nửa đời người của Nhan Thế Huy xuôi gió xuôi nước, nhưng lại ngã đau trên người Nhan Việt. Anh ta tưởng rằng tất cả đều nắm giữ trong tay mình, nhưng ngay cả một năm nay Nhan Việt làm gì cũng không biết. Bây giờ bị Nhan Việt cắn ngược lại, nhà họ Lục chúng ta cũng bị liên lụy theo, anh ta tưởng một câu xử lý là nhẹ nhàng cho qua sao, nghĩ hay nhỉ".

Chuyện đút lót Tôn Lập được tung ra quá kỳ lạ, sau đó tin tức này dù đè thế nào cũng không đè xuống được, Lục Hằng Xuyên liền nghi ngờ có người tính kế sau lưng. Ông ta điều tra theo dấu vết để lại gần một tháng, liền tra ra không ít người. Có đối thủ cạnh tranh của nhà họ Lục, có bút tích của Diệp lão đầu nhà họ Diệp, khiến ông ta ngạc nhiên là bên trong lại có Nhan Việt tính kế, hơn nữa người đầu tiên ra tay chính là Nhan Việt.

Lục Hằng Xuyên kinh sợ vô cùng, lập tức nghĩ đến Nhan Thế Huy. Nhan Thế Huy nghĩ thế nào người trong giới đều biết, đơn giản là bị phụ nữ bên cạnh làm lung lay, nghĩ tài sản đều để lại hết cho Nhan Việt thì có lỗi với đứa con sau, muốn cân bằng giữa bọn họ. Anh ta cũng không xem xem Nhan Hải có khả năng làm không? Chỉ đơn phương chèn ép Nhan Việt, ép Nhan Việt phải nhường đường cho Nhan Hải. Bây giờ thì hay rồi, Nhan Việt dám làm chuyện này có nghĩa là xé rách mặt với Nhan Thế Huy, Nhan Thế Huy còn tưởng anh ta có thể làm khó dễ cho Nhan Việt được sao? Xử lý, ông ta muốn xem Nhan Thế Huy xử lý thế nào.

Lục Hằng Xuyên không đặt lời Nhan Thế Huy nói vào lòng, phần lỗ của nhà họ Lục đều do Hợp Phổ mà có, Nhan Thế Huy dù thế nào cũng phải cho ông ta một câu trả lời. Bây giờ ông ta nghĩ đến chuyện khác, sao Nhan Việt lại trộn cùng với Lục Lăng Tây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.