Nhan Việt không bất cứ ý kiến nào về ý đồ của Tiêu Phong, thực ra thì, nếu Tiêu Phong thực sự có ý với Vương Thục Tú, Nhan Việt cảm thấy cũng không tệ. Tiêu Phong thì không cần phải nói, ít ra làm người có trách nhiệm, không giống tên bám váy vợ Lục Nhất Thủy kia.
Đương nhiên trong mắt Lục Lăng Tây, Nhan Việt không thể nào quen Tiêu Phong được, nên khi nhắc đến Tiêu Phong, cậu còn giải thích thêm một câu, "Chính là chủ nợ mà ba em nợ tiền đó."
Nhan Việt ra vẻ hiểu rõ, hỏi ngược lại: "Tiểu Tây, em lo lắng gì vậy?"
Lục Lăng Tây giật mình, dường như đang nghĩ xem rốt cục mình đang lo lắng điều gì. Thật ra cậu cũng không nói nên lời, chỉ là ấn tượng lần gặp mặt đầu tiên với Tiêu Phong quá sâu, cho nên trong đầu luôn giữ hình tượng y là người xấu, luôn lo lắng y sẽ ức hiếp Vương Thục Tú.
Nhan Việt nghe cậu nói vậy liền cười, nhìn Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây em cũng nói quan hệ giữa bọn họ không tệ, sao còn lo lắng anh Phong sẽ ức hiếp mẹ chứ?"
Nghĩ vậy thì thấy cũng đúng, Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, cảm thấy dường như mình đã nghĩ quá nhiều rồi. "Nhan đại ca anh nói đúng." Lục Lăng Tây tin tưởng nhìn Nhan Việt, gật gật đầu, "Mẹ lợi hại như vậy, sẽ không để người khác ức hiếp mình."
Nhìn thấy bộ dạng này của thiếu niên, Nhan Việt cảm thấy anh sắp phát điên rồi. Anh phải dùng tất cả sự tự chủ của mình để không xúc động ôm chặt thiếu niên vào lòng, giấu cậu đi, không cho bất cứ ai nhìn thấy.
Lục Lăng Tây không biết suy nghĩ này của anh, còn nghiêm túc nói: "Nhan đại ca, tối nay anh có rảnh không, mẹ em nói làm sủi cảo mời anh đến ăn."
Lúc cậu nói chuyện trong mắt ẩn một tia chờ mong, lúc nhắc đến Vương Thục Tú gói sủi cảo thì lại có một chút kiêu ngạo, Nhan Việt cuối cùng cũng không kìm được khát vọng của mình, vươn tay sờ mặt Lục Lăng Tây, gật đầu nói: "Anh rảnh."
Lục Lăng Tây dường như đã quen với sự gần gũi của Nhan Việt, có chút ngượng ngùng, nhưng không tránh anh, đôi mắt trong suốt nhìn anh.
Nhan Việt cười nhẹ, chuyển sang xoa đầu Lục Lăng Tây, không nói thêm gì nữa.
Việc buôn bán hôm nay của Vi Viên Nghệ không tồi, buổi chiều anh Hàn đưa bạn mình đến. Người nọ vừa liếc mắt liền vừa ý bồn hoa trong Vi Viên Nghệ, lập tức thanh toán tiền đặt cọc, hai bên hẹn trước ba ngày sau sẽ đưa hàng. Lục Lăng Tây nghĩ tối nay không đi đến vườn hoa được, ngày mai sẽ đến vườn hoa nâng cấp cho cây cảnh, hiệu quả nâng cấp phải qua đêm mới nhìn thấy được, vừa đúng ba ngày sau.
Hai người bận rộn cả một ngày, buổi tối vừa đến bảy giờ, Lục Lăng Tây đã giục mau về nhà.
Đây không phải là lần đầu tiên Nhan Việt đến nhà Lục Lăng Tây, nhưng so với lần trước thì lần này có ý nghĩa khác. Nhan Việt khó có dịp khẩn trương, thậm chí còn rối rắm nên mang quà gì đến. Nhưng mà nghĩ lại thì nếu anh mang quà đến thật chắc chắn Vương Thục Tú sẽ nghi ngờ. Lúc hai người đi ngang qua cửa hàng bán hoa quả, Nhan Việt nói phải đi mua hoa quả đến. Lục Lăng Tây nhỏ giọng nói: "Cà chua trong nhà cũng ăn không hết." Ý là đừng lãng phí.
Nhan Việt cười nhìn cậu, cũng học theo bộ dạng của cậu nhỏ giọng nói: "Không phải là con dâu nam sao? Lần đầu tiên chính thức đến nhà, anh muốn để lại ấn tượng tốt với mẹ Tiểu Tây."
"..." Tai Lục Lăng Tây hơi hơi đỏ.
Bữa cơm tối này rất hài hòa, Nhan Việt cũng phải khen tay nghề của Vương Thục Tú một tiếng. Nhưng trong lúc dùng cơm, Lục Lăng Tây vì chột dạ nên không dám gắp đồ ăn không ngừng cho Nhan Việt như lần trước, nhìn có vẻ không nhiệt tình cho lắm. Vương Thục Tú thấy vậy, nhắc nhở cậu nhiều lần.
"Tiểu Tây gắp cà cho Nhan đại ca của con đi." Vương Thục Tú vỗ người cậu, "Không phải cứ luôn lải nhải là Nhan đại ca thích ăn cà trộn tỏi sao?"
Trước kia Vương Thục Tú còn cảnh giác với Nhan Việt, cảm thấy Nhan Việt không giống như những người cùng tầng lớp với bọn họ. Nhưng sau khi cùng ăn một bữa vào lần trước, hơn nữa sự phát triển trong khoảng thời gian này của Vi Viên Nghệ, Vương Thục Tú đã thật lòng cảm kích Nhan Việt. Tuy cô không nói gì nhưng trong lòng ngầm hiểu Nhan Việt đã bỏ công sức không ít. Tiểu hỗn đản mất trí nhớ không có kinh nghiệm xã hội nào, lại không có bằng cấp gì, Vương Thục Tú luôn lo lắng sau này thằng bé sẽ thế nào. Có Vi Viên Nghệ, ít ra tiểu hỗn đản không cần phải lo chuyện ấm no. Hơn nữa Nhan Việt có cách làm lại có bản lĩnh sau này tiểu hỗn đản gặp chuyện gì cũng có người để nhờ cậy.
Nghĩ vậy, cô thấy hình như tiểu hỗn đản và Nhan Việt có chút xa cách, vì vậy liền nhắc nhở.
Nhan Việt mỉm cười nhìn Lục Lăng Tây, chờ phản ứng của cậu.
Lục Lăng Tây nghe lời gắp một đũa cà bỏ vào bát Nhan Việt, ngoan ngoãn nói: "Nhan đại ca, anh ăn đi."
Đôi mắt Nhan Việt thẳng thắn, vẻ mặt chân thành nói với Vương Thục Tú, "Tiểu Tây rất tốt, rất có thiên phú trong nghề chăm sóc cây cảnh, khách hàng đều rất thích cậu ấy."
Làm mẹ không ai không thích nghe con mình được khen, Vương Thục Tú cũng không khác gì. Nghe Nhan Việt nói vậy, cô rất tự hào. "Tiểu Tây ngày nào cũng đọc sách đến khuya, rất chăm chỉ, có lúc phải có người giục mới chịu đi ngủ."
Nhan Việt ngầm liếc Lục Lăng Tây, hợp thời nói: "Tiểu Tây đang trong độ tuổi phát triển, tuy cần cố gắng, nhưng cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi. Học tập thì lúc nào cũng được, nhưng sức khỏe yếu đi sẽ không tốt."
Vương Thục Tú lập tức gật đầu, "Đúng đúng, phải kết hợp giữa làm và nghỉ."
Nhan Việt gắp một miếng sủi cảo cho Lục Lăng Tây, tựa như tùy ý nói: "Tiểu Tây gầy quá, phải ăn nhiều một chút."
Vương Thục Tú cũng phát sầu theo, "Trước đây Tiểu Tây không gầy như vậy, mấy tháng trước sau khi nằm viện về liền như thế, ăn cũng ít nữa, làm thế nào cũng không béo được."
Lục Lăng Tây: "..."
Vương Thục Tú và Nhan Việt kẻ xướng người họa, không có chỗ cho cậu nói chuyện.
Nhan Việt nghe đến chữ nằm viện thì căng thẳng trong lòng, "Nằm viện?" Tuy biết là chuyện quá khứ, thiếu niên cũng vui vẻ đứng trước mặt anh, nhưng anh vẫn không nhịn được lo lắng nhìn Lục Lăng Tây.
Vương Thục Tú không chú ý đến, tiếp tục nói: "Lần nằm viện đó bác sĩ nói bệnh tình nguy kịch, trong lúc phẫu thuật nghe nói tim tiểu hỗn đản đã từng ngừng đập, may mà cuối cùng cũng tỉnh lại, chỉ là mất trí nhớ, không nhớ được gì cả."
Về chuyện Lục Lăng Tây mất trí nhớ Nhan Việt có biết đại khái, nhưng anh không biết lúc đó lại nguy hiểm như vậy. Trong lòng anh có chút sợ hãi, không thể tưởng tượng nổi nếu lúc ấy Lục Lăng Tây xảy ra chuyện gì, anh không gặp được Lục Lăng Tây thì sẽ ra sao. Hít sâu một hơi trong lòng, Nhan Việt tựa như đang nói chuyện phiếm, nghiêm túc nói: "Đại nạn không chết tất sẽ có phúc đến cuối đời, sau này Tiểu Tây chắc chắn sẽ thuận thuận lợi lợi."
Những lời chân thành này nói vào trong tim của Vương Thục Tú, cô nở nụ cười, nhiệt tình mời Nhan Việt ăn nhiều hơn.
Ba người ăn cơm xong, Vương Thục Tú bảo Lục Lăng Tây tiếp đón Nhan Việt. Lục Lăng Tây muốn tưới nước cho cà chua, Nhan Việt liền đi theo cậu đến sân sau. Thừa dịp xung quanh không có ai, Nhan Việt ôm chặt lấy Lục Lăng Tây vào lòng mình. Cảm xúc sợ hãi dâng lên từ đáy lòng, anh muốn ôm Lục Lăng Tây để chắc chắn rằng cậu vẫn ở đây, không phải là ảo tưởng của anh.
Lục Lăng Tây ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn cả là sợ bị Vương Thục Tú nhìn thấy, luống cuống chân tay giãy dụa.
Nhan Việt không quan tâm khi cậu giãy dụa, cúi đầu nâng cằm Lục Lăng Tây lên hôn, kìm chế nói: "Tiểu Tây, ngoan, để anh ôm một lúc."
Lục Lăng Tây lúc này mới kịp phản ứng lại, nghiêm túc nói: "Nhan đại ca, anh vì chuyện mẹ nói em từng nằm viện sao?"
Nhan Việt gật gật đầu.
Lục Lăng Tây hơi chần chừ, nhỏ giọng nói: "Nếu như không có lần nằm viện đó, em sẽ không gặp được Nhan đại ca."
Cậu nghĩ đến nguyên chủ của thân thể này, nếu không phải Lục Lăng Tây này đúng lúc nằm viện như cậu, thì bây giờ sợ là cậu đã chết, không biết đi đâu. Tuy cậu không rõ vì sao Lục Lăng Tây này chết, mà cậu lại sống lại trong cơ thể cậu ta, nhưng cậu rất biết ơn nguyên chủ của thân thể này. Bởi vì Vương Thục Tú, bởi vì những người bạn như Dịch Hàng, còn có thân thể khỏe mạnh như bây giờ, cũng vì Nhan Việt nữa.
Nhan Việt không nghe được thâm ý trong lời nói của Lục Lăng Tây, chỉ ôm cậu thật chặt, không nỡ buông ra.
Lục Lăng Tây không giãy dụa nữa, vươn tay ôm lấy Nhan Việt, tựa đầu vào vai anh.
Lúc Nhan Việt ra về, Vương Thục Tú gói một túi cà chua và một hũ tương cà cho Nhan Việt mang về ăn. Nhan Việt cười nhận lấy, vẫn luôn nhìn Lục Lăng Tây. Vương Thục Tú bảo Lục Lăng Tây tiễn Nhan Việt về, Lục Lăng Tây nghe theo cùng đi ra cửa.
Nhan Việt không muốn đi, nhưng không tìm được lý do gì để ở lại nữa. Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn Lục Lăng Tây, dặn dò: "Buổi tối nhớ đi ngủ sớm, đừng đọc sách quá muộn."
Lục Lăng Tây nghe lời gật gật đầu.
Nhan Việt còn muốn làm gì đó, nhưng dù sao cũng đang ở gần nhà, Vương Thục Tú còn đang ở trong nhà chờ Lục Lăng Tây về. Anh cố nén khát vọng trong cơ thể mình, xoa đầu Lục Lăng Tây, dịu dàng nói: "Sáng sớm mai anh sẽ đến đón em."
Lục Lăng Tây thấy vậy thì phiền quá, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Nhan Việt vẫn gật gật đầu. Bỗng, Lục Lăng Tây nghĩ đến gì đó, "Tối mai em phải đi vườn hoa một chuyến."
"Anh đi với em." Nhan Việt nói.
Lục Lăng Tây ừm một tiếng, cong cong mắt nhìn Nhan Việt.
Tối ngày hôm sau, hai người tan tầm không về nhà mà đi thẳng đến vườn hoa. Lúc ra cửa, hai người đi ăn mì thịt bò trước, nghĩ buổi tối không đi làm phiền Lý đại gia nữa. Lúc đến vườn hoa, sắc trời đã tối mịt. Lục Lăng Tây muốn đi xem cây liễu, nhưng do dự không biết mở miệng thế nào.
"Sao vậy?" Nhan Việt thấy cậu là lạ.
"Em muốn đi xem cây liễu ở cửa thôn."
"Bây giờ?" Nhan Việt hơi ngạc nhiên.
Lục Lăng Tây gật đầu, có tiến hóa thành công hay không thì phải qua một đêm mới biết được, nếu kéo dài đến sáng sớm mau mới đi tiến hoa, thì muốn xem xem có tiến hóa thành công hay không thì phải chờ đến ngày mốt. Cậu không chờ kịp nữa, sốt sắng muốn biết cây liễu có thể tiến hóa hay không.
"Chờ anh tìm cái đèn pin rồi đi với em." Nhan Việt không hỏi nhiều, lập tức đồng ý.
Mắt Lục Lăng Tây sáng lên, chủ động ôm Nhan Việt một cái. Nhan Việt có phần không dám tin, chờ đến khi anh kịp phản ứng lại thì Lục Lăng Tây đã buông tay ra, cùng Đại Hắc chờ ở một bên.
Chắc là do đã trải qua việc chết đi sống lại sau khi bị sét đánh trúng, tên tuổi của cây liễu "thần" chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã truyền đến khắp các thôn gần đó. Lúc Lục Lăng Tây và Nhan Việt chạy đến dưới gốc cây liễu, liền thấy có người đang buộc mảnh vải đỏ lên cây. Dưới gốc cây còn đốt giấy vàng, còn có bà cụ trong thôn đang kể chuyện xưa cho đám trẻ con.
Quét radar tinh thần, màn hình trắng lập tức nổi lên trước mặt Lục Lăng Tây.
· Tên thực vật: Liễu rủ bậc một
· Nhu cầu của thực vật: Không
· Khả năng sống của thực vật: Cực cao
· Trạng thái của thực vật: Bậc một điên phong
Đạt điều kiện để tiến hóa thực vật, mời lựa chọn phương hướng tiến hóa của thực vật.
Tầm mắt của Lục Lăng Tây đảo qua màn hình, lúc nhìn thấy bậc một điên phong thì lập tức ngây người.