Điền Viên Nhật Thường

Chương 86: Dấu hiệu



Tiêu Phong và Vương Thục Tú đến với nhau, đúng là phải cảm ơn bà mối "mưa to" kia.

Tục ngữ nói trời mưa to giữ khách lại, Tiêu Phong nào ngờ sẽ trùng hợp bị một trận mưa to chặn lại ở quán ăn gia đình Tiểu Hoa như thế. Lúc trời vừa đổ mưa, Tiêu Phong do dự vài giây rồi không đi. Y muốn ở cùng Vương Thục Tú nhiều hơn, hơn nữa cũng không để tâm đến trận mưa này lắm, nghĩ lát nữa sẽ dừng lại thôi. Ai ngờ mưa càng lúc càng lớn, không có vẻ gì là sắp dừng, nước mưa ngập lên đến bắp chân luôn, không thể ra cửa được. Lúc này đừng nói là Tiêu Phong, ngay cả Vương Thục Tú cũng không yên tâm khi để y đi, nhất là Tiêu Phong còn định về vườn rau nữa. Bầu trời tối đen, mưa lớn như vậy đường không dễ đi, Vương Thục Tú cản lại, nên Tiêu Phong cũng thuận theo mà ở lại luôn.

Lại nói Tiêu Phong có ý thế nào Vương Thục Tú luôn hiểu, trước đây là vì sự tồn tại của sòng bạc mà trong lòng cô vẫn khó chịu. Sau đó Tiêu Phong đóng cửa sòng bạc, hơn nữa Lâm Mỹ luôn ở bên tai cô bảo cô tìm một người khác, nói nhiều đến nỗi trong lòng Vương Thục Tú cũng thả lỏng hơn. Tuy cô không muốn thừa nhận phụ nữ không có đàn ông thì không thể sống, nhưng Lâm Mỹ cũng nói đúng, cô còn trẻ, xem sức khỏe hiện giờ thì sống đến sáu bảy mươi tuổi cũng được. Nếu hai ba mươi năm tiếp theo luôn ở một mình, nghĩ thì cũng thấy thê lương. Hơn nữa nếu có ai không biết rõ chuyện lại nghĩ cô gìn giữ vì Lục Nhất Thủy, vậy không phải cô sẽ buồn nôn chết sao!

Vương Thục Tú đã nghĩ thông, nhưng thấy Tiêu Phong vẫn không được tự nhiên lắm. Lâm Mỹ cũng không nghĩ nhiều, nhiệt tình tiếp đón thay Vương Thục Tú. Nếu nói thực thì điều kiện của Vương Thục Tú có vẻ nửa vời. Nói điều kiện của cô kém nhưng khuôn mặt của Vương Thục Tú đặt ở đó, người nhìn thấy không ai không vừa lòng cả. Nói điều kiện của cô tốt, nhưng Vương Thục Tú vừa lớn tuổi lại ly hôn hơn nữa còn mang theo con của chồng trước, hơn nữa lại không có công việc, tự mình mở một quán ăn nhỏ, so ra thì kém hơn những người có công việc ổn định.

Lâm Mỹ sốt ruột giùm cho Vương Thục Tú, Vương Thục Tú thì chẳng thấy sao cả. Ngược lại Tiêu Phong nghe nói Lâm Mỹ giới thiệu người cho Vương Thục Tú, liền một ngày ba lượt chạy đến tiệm cơm. Y không nói gì cả, chỉ bình tĩnh ở bên cạnh Vương Thục Tú, xem có việc gì thì giúp đỡ. Có đôi khi khách nhiều, hoặc có vị khách nhận ra, Tiêu Phong cũng chưa từng kiêng kị, vẻ mặt bình thản đi ra tiếp đón, người không biết còn tưởng tiệm cơm là do Tiêu Phong mở.

Lâu dần, Lâm Mỹ cũng đã nhận ra, anh Phong có ý, Vương Thục Tú cũng không phải không phản ứng lại, hai người nhìn rất tốt, nhưng chỉ thiếu lửa để đẩy thôi. Lâm Mỹ nghĩ trong lòng Vương Thục Tú vẫn chưa buông xuống, chắc là Tiêu Phong cũng đã nhìn ra được, nên không nói gì cả, mỗi ngày đi làm chuyện của mình, làm xong thì đến tiệm cơm. Rửa rau, dọn dẹp, thỉnh thoảng còn đi tiếp khách, lấy hành động để chứng tỏ bà chủ Tiểu Hoa đã được y nhận thầu.

Hai người cứ bình thản ở chung như vậy, mãi đến trận mưa to lần này mới có cơ hội đột phá. Đã quen lúc nào cũng là một mình mình, bây giờ lúc sấm sét đập ầm ầm còn có người ở bên cạnh, giúp đóng cửa sổ khóa cửa kiểm tra nhà có bị dột hay không, lòng Vương Thục Tú liền vững tin hơn, từ tận đáy lòng đã nhận sự tồn tại của Tiêu Phong.

Bên chỗ cô phát triển rất nhanh, Lục Lăng Tây xa tại thôn Linh Thủy vẫn chưa biết cậu sắp có thêm ba, đang vui mừng ngồi xổm trước mặt Đại Hắc chơi đùa với nó. Một người một chó "xa cách đã lâu" thân thiết với nhau, quẳng Nhan Việt sang bên làm không khí. Nhan Việt khó được lúc không ăn dấm, vài ngày không gặp thật ra anh cũng nhớ Đại Hắc một chút. Thấy đầu óc Lục Lăng Tây đều đặt hết lên người Đại Hắc, Nhan Việt cười dung túng, mở cốp xe lấy công cụ ra, dọn đồ mang đến hôm nay ra ngoài.

Lần này hai người đến đây ngoại trừ muốn đón Đại Hắc về, thì còn muốn nhổ trồng rong mái chèo đã được nhân giống trước đó vào dưới đáy sông Linh Thủy, thuận tiện lấy thêm một ít rong mái chèo về trồng. Lúc ở nhà Lục Lăng Tây đã thí nghiệm rồi, rong mái chèo tiến hóa đã hấp thu xyanua trong nước rất nhiều. Cậu đã so sánh nồng độ xyanua trong nước trước và sau khi trồng rong mái chèo vào, thì sau khi trồng nồng độ đã giảm đi rất nhiều, chất nước cũng trong suốt hơn. Kết quả như vậy khiến Lục Lăng Tây rất vui mừng, ngay cả Nhan Việt cũng thấy giật mình.

Lục Lăng Tây nghĩ rất đơn giản, chỉ nghĩ là có thể tinh lọc được sông Linh Thủy, còn Nhan Việt thì lại tính đến giá trị kinh tế cực lớn trong đó. Sau khi rong mái chèo tiến hóa, Nhan Việt đã điều tra tình hình sông ở Phượng Thành. Căn cứ vào sự phân bố các khu công nghiệp ở Phượng Thành, thì những con sông bị ô nhiễm như sông Linh Thủy cũng không phải là ít. Trong mắt chính phủ, giải quyết vấn đề ô nhiễm này như thế nào là một khó khăn không nhỏ, nhưng trong mắt Nhan Việt, đây cũng là cơ hội kinh doanh rất lớn. Nhan Việt định lấy sông Linh Thủy làm nơi thí điểm, nếu tinh lọc thành công, anh sẽ đi tìm anh ba Diệp nói chuyện này.

Chờ đến lúc Nhan Việt dọn đồ xong, Lục Lăng Tây và Đại Hắc cũng thân thiết đủ rồi. Cậu xấu hổ nhìn Nhan Việt, nhón chân hôn lên mặt Nhan Việt một cái. Nhan Việt cười, bàn tay to đặt lên đầu cậu, cưng chiều xoa xoa.

"Tiểu Tây và Đại Hắc ở lại vườn hoa, anh đi tìm Lý đại gia nói chuyện nhà cửa."

"A." Lục Lăng Tây ngoan ngoãn gật đầu.

Nhà cửa mà Nhan Việt nói chính là căn nhà nhỏ mà hai người ở. Lúc trước khi Đỗ Lâm chuyển giao nhà và vườn hoa cho Lục Lăng Tây, thì hợp đồng thuê nhà của cô với chủ nhà còn ba năm nữa mới đến hạn. Lúc đầu Lục Lăng Tây cũng không nghĩ nhiều, lại vì không có tiền nên vẫn dựa theo hợp đồng thuê mà Đỗ Lâm ký lúc trước. Nhưng bây giờ vì sự tồn tại của cây liễu, thôn Linh Thủy đã biến hóa không còn như trước nữa. Lỡ như người nọ không cho bọn họ thuê nữa, vậy thì phiền phức rồi. Nhan Việt muốn mua nhà luôn, ngay cả vườn hoa phía sau cũng ký lại hợp đồng, từ 5 năm sửa thành kỳ hạn dài nhất là 30 năm.

Lại nói, vườn hoa muốn ký lại hợp đồng cũng không phải là việc khó, khó là việc mua lại nhà nhỏ. Nghiêm túc mà nói thì đất nhà ở của nông thôn không được phép chuyển nhượng, nhưng thật ra lén chuyển nhượng cũng có không ít, lúc này phải xem bản lĩnh của từng người.

Sở dĩ Nhan Việt muốn tìm Lý đại gia là vì chủ căn nhà đó là em họ trong tộc của Lý đại gia. Mấy năm trước ông ấy đã chuyển đi nơi khác với con mình rồi, nhà vẫn để không đó, đến khi Đỗ Lâm thuê nó. Lúc đó chuyện này là do Lý đại gia dẫn mối, Nhan Việt mong Lý đại gia sẽ dẫn mối thêm lần nữa. Chuyện trong đó lằng nhằng nói cũng không rõ được, Nhan Việt không muốn Lục Lăng Tây quan tâm đến những chuyện này, nên không dẫn cậu theo.

Nhan Việt vừa đi, Lục Lăng Tây đã thấy nhàm chán. Cậu nghĩ một lúc lâu cũng thấy trong vườn hoa không có chuyện gì làm, liền trộm mang Đại Hắc đi đến sông Linh Thủy.

Xẻng nhỏ, thùng nước, bao tay, khẩu trang, Lục Lăng Tây trang bị rất đầy đủ, đều là chuẩn bị sẵn cho lần này. Có kinh nghiệm móc rong lần trước, Lục Lăng Tây thấy chắc cậu sẽ không dính hết bùn lên thân như lần trước. Xách thùng nước đựng rong mái chèo đã tiến hóa ra bờ sông, Lục Lăng Tây không vội vã nhổ trồng, mà lấy xẻng nhỏ đào sạch đá và vụn thủy tinh ở chỗ cần trồng đi, san bằng bùn đọng ở quanh đó, đào vài lỗ thích hợp.

Một, hai, ba, bốn, năm... Lục Lăng Tây không trồng hết rong mái chèo ở một chỗ, mà phân bố dọc theo bờ sông. Chờ đến lúc cậu trồng xong cây rong mái chèo cuối cùng, tấm bảng trắng bỗng hiện lên, hai hàng chữ màu xanh hiện lên ở phía dưới.

Quần thể sinh thái rong mái chèo hình thành, tinh lọc nước +50%, thưởng tâm thực vật +500.

Thực vật cùng gốc, có chọn tiến hóa cùng chất hay không?

Lục Lăng Tây sửng sốt, chọn có rất nhanh.

Sau khi cậu chọn có, trên tấm bảng trắng xuất hiện một đoạn sông uốn lượn. Màu con sông là màu đen, phạm vi là nơi cậu đã trồng rong mái chèo. Có quần thể sinh thái cây liễu làm ví dụ, Lục Lăng Tây cũng không thấy xa lạ với quần thể sinh thái mới này. Có lẽ do đất ở trạng thái cố định khác với nước luôn lưu động, nên quần thể sinh thái rong mái chèo không trực tiếp tinh lọc đất ở phía dưới như quần thể sinh thái cây liễu, mà tăng hiệu quả tinh lọc nước +20%.

Lục Lăng Tây đã vừa lòng với chuyện này rồi. Có rong mái chèo tinh lọc nước, bộ rễ của cây liễu chắc sẽ có thể kéo dài đến đây rất nhanh, phạm vi tinh lọc đất sẽ không bị giới hạn ở bên này sông Linh Thủy mà tiếp túc khuếch tán sang phía bên kia. Cậu nghĩ rất chuyên tâm, Đại Hắc đang yên lặng ngồi bên cạnh cậu bỗng đứng thẳng người, gầm gừ trầm thấp về phía sau lưng cậu.

Lục Lăng Tây nghe hiểu được, Đại Hắc đang cảnh báo. Cậu ngừng động tác của mình, xoay người nhìn sang. Ở phía sau cách đó không xa, một con chó nhà màu vàng nhảy từ hướng trong thôn ra. Con chó này nhìn không giống chó nuôi trong nhà, mà giống chó hoang hơn.

Chó vàng thấy Đại Hắc thì rất bất ngờ, cong người giằng co với Đại Hắc mấy chục giây, rồi chậm rãi nằm úp sấp trên mặt đất, cho thấy thái độ thần phục. Đại Hắc híp mắt, vẫn giữ vẻ cảnh giác, chứ không trầm tĩnh lại. Lục Lăng Tây không hiểu phản ứng của Đại Hắc, cậu nhớ thái độ của nó với chó trong thôn không phải thế này, chẳng lẽ con chó vàng này có gì khác sao?

"A Hoàng."

Đang lúc hai chó một đen một vàng đang giằng co thì ở xa xa một bé trai khoảng chừng năm sáu tuổi từ trong thôn chạy đến, miệng hình như đang gọi tên con chó vàng kia. Bé trai chạy đến gần chú ý đến Đại Hắc, giật mình chỉ vào Đại Hắc kêu lên, "Chó đen to."

Thấy bé trai, thái độ của Đại Hắc không còn hung ác như trước nữa, im lặng ngồi xổm trên đất, mắt cũng dịu đi.

Bé trai xoay xoay đầu thấy Lục Lăng Tây, đôi mắt to trợn tròn, tò mò hỏi: "Chó đen to là chó của anh sao ạ?"

Không biết có phải vì phơi nắng không mà bé trai hơi đen, nhưng đôi mắt vừa to lại vừa sáng, nhìn rất linh động. Lục Lăng Tây gật đầu, cười hiền lành với bé. "Đại Hắc về nào." Cậu gọi một tiếng.

Đại Hắc run run lỗ tai, đứng dậy chạy chậm đến bên cạnh Lục Lăng Tây, ngồi xổm trước mặt cậu. Lục Lăng Tây theo thói quen sờ đầu Đại Hắc, mắt bé trai sáng lên, hưng phấn nói, "Anh đang nói chuyện với chó đen sao, có phải anh nghe hiểu nó nói gì không?"

Lục Lăng Tây sửng sốt, không hiểu logic lời bé trai nói. Nói chuyện với Đại Hắc = nghe hiểu Đại Hắc nói?

Lúc cậu còn đang mờ mịt, bé trai đã kích động nói: "Em cũng được nè, em có thể hiểu A Hoàng nói gì." Không đợi Lục Lăng Tây có phản ứng gì, bé trai đã vui mừng gọi: "A Hoàng."

Chó vàng kêu nhỏ một tiếng.

Má bé trai phồng lên, nói với Lục Lăng Tây: "A Hoàng hơi sợ chó của anh, anh có thể bảo nó đừng cắn A Hoàng được không?"

Mặt bé phồng lên thế này rất đáng yêu, Lục Lăng Tây cười cười, phối hợp gật đầu.

Bé trai thấy vậy càng vui hơn, không sợ người lạ đến gần Lục Lăng Tây, tò mò nhìn bao tay của cậu. "Anh đang chơi nước sao? A Hoàng nói trong nước có độc không cho em đến bờ sông chơi. Lần trước A Hoàng uống nước trong sông bị đau bụng nửa ngày trời."

Bàn tay đang sờ Đại Hắc của Lục Lăng Tây dừng lại, vẻ mặt hơi cổ quái, "A Hoàng nói vậy thật sao?"

Lúc đầu cậu cũng không để tâm khi bé trai nói bé có thể nghe hiểu lời A Hoàng nói. Chó là loài động vật có linh tính, người bình thường nuôi chó trong thời gian dài sẽ tạo thành ăn ý với nó, hoặc là nói cảm ứng độc đáo. Chó có thể nghe hiểu lời chủ nhân nói, hiểu mệnh lệnh của chủ nhân, thậm chí hiểu ánh mắt của chủ nhân, cho nên cậu cũng cho rằng bé trai là như vậy. Tất nhiên Đại Hắc là một ngoại lệ, trong lòng Lục Lăng Tây, Đại Hắc là có một không hai.

Nhưng khi nghe bé trai nói nước sông có độc, thì Lục Lăng Tây không chắc chắn lắm.

Bé trai gật mạnh đầu, nhìn về phía con chó vàng. Con chó vàng kia hình như rất e dè Đại Hắc, đứng ở xa xa tránh khỏi Đại Hắc, kêu lên với bé trai. Bé trai chớp chớp mắt, giọng trong vắt nói: "A Hoàng nói nó rất thích anh, em cũng thích anh."

Lục Lăng Tây cong cong mắt, khẽ cười.

Bé trai khó lắm mới tìm được một người tin bé lại nguyện ý nghe bé kể về A Hoàng, ngồi ở bên cạnh Lục Lăng Tây nói không ngừng. A Hoàng không phải là chó mà bé nuôi, bà nội trong nhà không cho bé nuôi chó. A Hoàng là lần trước bé nhặt được dưới cây liễu to, cũng chính là lần A Hoàng bị đau bụng kia. Bé rất thích A Hoàng. Bé có thể nghe hiểu lời A Hoàng nói, nhưng không ai tin bé, mấy bạn cùng chơi đều nghĩ bé là đồ nói dối, ngay cả mẹ cũng không tin lời bé nói.

Lục Lăng Tây không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con, hoàn toàn là ngồi nghe bé trai nói chuyện. Nhưng bé trai nói càng nhiều, vẻ mặt cậu càng nghi ngờ hơn. Ngay cả cậu bây giờ cũng bắt đầu tin rằng bé trai có thể nghe hiểu A Hoàng nói gì. Có Đại Hắc đi đầu, nên Lục Lăng Tây nghĩ có thêm một "Đại Hoàng" cũng không phải là việc khó tiếp thu. Nhưng cậu có thể tiếp thu không có nghĩa là người khác có thể tiếp thu. Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, xoa đầu bé trai, nghiêm túc nói: "Sau này đừng nói với người khác là em có thể nghe hiểu A Hoàng nói gì."

"Vì sao?"

Lục Lăng Tây tìm một lý do, "Em thấy anh cũng có thể nghe hiểu Đại Hắc nói chuyện, nhưng đây là bí mật nhỏ giữa anh và Đại Hắc. Em cũng có thể coi đó là bí mật nhỏ giữa em và A Hoàng. Được chứ?"

Bé trai ngây thơ gật đầu, hỏi ngược lại: "Cũng là bí mật giữa em và anh sao?"

Lục Lăng Tây ừ một tiếng, nặng nề gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.