Điền Viên Nhật Thường

Chương 88: Thành ý



Sau một ngày bận rộn, Vương Thục Tú gọi điện cho Lục Lăng Tây, nói cậu buổi tối về nhà sớm để ăn cơm.

"Anh Phong cũng ở đây, người một nhà chúng ta cùng ăn một bữa."

Vương Thục Tú ở đầu kia điện thoại không được tự nhiên lắm, dù cô có mạnh mẽ thế nào thì cũng không quen nói mấy chuyện thế này với con trai. Ngược lại Lục Lăng Tây sau khi sửng sốt thì đã phản ứng lại. Cậu đã chuẩn bị tâm lý này rồi, thực ra khi nghe Vương Thục Tú và Tiêu Phong đến với nhau cũng không kinh ngạc lắm. Nhưng người một nhà bọn họ cùng ăn cơm, vậy Nhan Việt làm sao đây? Lục Lăng Tây thốt lên, "Vậy một mình Nhan đại ca thì sao?"

"Nhan Việt?" Vương Thục Tú bất ngờ, nhưng vẫn nói: "Một mình cậu ta thì gọi đi luôn, đều là hàng xóm không sao cả."

Thực ra Lục Lăng Tây nói xong liền hối hận, nhưng lời đã nói rồi không thể thu lại được, nghe Vương Thục Tú đáp vậy thì chột dạ nói vâng.

Cúp điện thoại, Vương Thục Tú ngẫm nghĩ hình như có chỗ nào không đúng lắm, tiểu hỗn đản để bụng Nhan Việt quá rồi. Nhưng nếu bảo cô nói không đúng ở đâu thì cô lại không nói được, chỉ cảm thấy không thích hợp lắm. Thấy cô có vẻ nghĩ không ra, Tiêu Phong đang ngắt rau hỏi, "Sao vậy? Tiểu Tây không về sao?"

Vương Thục Tú lắc đầu, "Nó về, nhưng còn muốn mang theo Nhan Việt nữa. Anh nói có phải nó thân thiết với Nhan Việt quá không? Ngay cả ăn cơm cũng không quên Nhan Việt?"

Trong lòng Tiêu Phong biết rõ là có chuyện gì, nhưng không thể nói cho Vương Thục Tú. Nhưng y nợ ơn của Nhan Việt, nên cũng giúp giải thích một câu. "Tiểu Tây thân thiết với Nhan Việt cũng không phải là chuyện xấu. Không phải em nói nó mất trí nhớ không nhớ chuyện trước đây sao, Nhan Việt nguyện ý chăm sóc nó, nó thân thiết với Nhan Việt cũng là bình thường."

Lời giải thích này cũng đúng. Tiêu Phong nói mịt mờ, thật ra đang ám chỉ Lục Nhất Thủy không nên thân, trong lòng Lục Lăng Tây xem Nhan Việt như trưởng bối, khó tránh được sẽ ỷ lại.

Vương Thục Tú nghĩ nghĩ, không nói gì nữa.

Bên kia, Lục Lăng Tây đang thấp thỏm nói chuyện này với Nhan Việt. Lúc đó cậu chỉ thốt lên theo bản năng, sau khi nói xong cậu cũng thấy không thích hợp lắm, không biết Vương Thục Tú nghĩ sao nữa?

"Liệu mẹ có đoán được không?" Trong lòng Lục Lăng Tây không yên tâm.

Nhan Việt ở bên cạnh vừa hâm mộ Tiêu Phong ra tay rất nhanh, có thể quang minh chính đại lấy thân phận người nhà của Lục Lăng Tây xuất hiện, vừa an ủi Lục Lăng Tây. "Nếu mẹ đoán được, anh sẽ thẳng thắn với bà ấy."

"Hình như không hay lắm?" Vẻ mặt Lục Lăng Tây hơi cổ quái, tính của Vương Thục Tú đặt ở đó, Nhan Việt mà dám nói Vương Thục Tú sẽ mang nồi chảo đánh anh ra cửa mất. Tuy cậu chưa nói gì, nhưng vẻ mặt như kiểu Nhan Việt sắp bị đánh như vậy, Nhan Việt thấy liền cười. Cũng không quan tâm bây giờ là lúc tan tầm, người ngoài đường không ít, anh vươn tay giữ chặt Lục Lăng Tây, hôn cậu một cái.

"Yên tâm, không sao đâu."

Vốn anh cũng chưa định nói sớm với Vương Thục Tú, định chờ Lục Lăng Tây qua hai mươi tuổi, nhưng nếu Vương Thục Tú đã biết thì cũng không phải là chuyện lớn gì, sớm hay muộn cũng sẽ có một lần như vậy. Hơn nữa có Tiêu Phong ở đó nữa, ơn tình của anh không dễ nợ như vậy đâu.

Thái độ của Nhan Việt chắc chắn, Lục Lăng Tây cũng thấy yên tâm. Hai người chưa đến sáu giờ đã thu dọn về nhà. Cửa phòng 301 mở ra, người mở cửa chính là Tiêu Phong.

"... Chú Tiêu." Lục Lăng Tây chần chừ vài giây mới dùng vẻ mặt cổ quái gọi một tiếng. Lại nói tuy Tiêu Phong đã hơn bốn mươi, nhưng vì hằng năm rèn luyện nên cơ thể rắn chắc, nhìn gầy nhưng rất mạnh mẽ, khác hẳn hoàn toàn với cái loại da thịt bủng beo Lục Nhất Thủy kia. Trước đây Lục Lăng Tây hơi sợ Tiêu Phong, tuy sau này không sợ nữa, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tiêu Phong đeo tạp dề hoa của Vương Thục Tú đứng trước mặt cậu. Loại trái ngược này thực sự là quá lớn, cho nên cậu sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng lại.

"Tiểu Tây về rồi." Vẻ mặt Tiêu Phong tự nhiên trong tay cầm khoai tay mới gọt vỏ được một nửa, cười với Lục Lăng Tây rồi tránh cửa, như là không nghe được khác lạ trong giọng của cậu vậy.

Lục Lăng Tây lúng túng vào cửa, Nhan Việt cũng theo sau cậu. Tầm mắt của Tiêu Phong đảo qua Nhan Việt, hai người cùng trao đổi ánh mắt sâu xa. Nhan Việt khẽ nhướng mày, không nói gì.

Vương Thục Tú nhô đầu từ phòng bếp ra, Lục Lăng Tây lập tức quên Tiêu Phong, đặt hết sự chú ý lên Vương Thục Tú. Thấy Vương Thục Tú vẫn chào hỏi bình thường với Nhan Việt, trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm. May mà mẹ không nghi ngờ, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng là Vương Thục Tú sẽ đánh Nhan Việt một trận tơi bời.

"Mau đi rửa tay đi, sắp ăn được rồi đấy." Vương Thục Tú nói, thuận tiện thúc giục Tiêu Phong, "Anh Phong, khoai tây anh gọt đâu rồi?"

"Sắp xong rồi." Tiêu Phong bị Vương Thục Tú sai rất tự nhiên, không nổi giận gì cả.

Lục Lăng Tây trộm nhìn Tiêu Phong, thấy y tốt hơn Lục Nhất Thủy nhiều.

Không khí bữa tối không tệ, Lục Lăng Tây và Tiêu Phong rất hòa hợp. Tuy đây không phải là lần đầu tiên bốn người ăn chung với nhau, nhưng thân phận đã thay đổi, Vương Thục Tú vẫn lo lắng không biết Lục Lăng Tây có ý kiến gì không. Sau một bữa cơm, cuối cùng cô đã thấy yên tâm.

Ăn xong cơm, Nhan Việt về phòng 202, Vương Thục Tú thì rửa bát trong phòng bếp. Lục Lăng Tây nhịn ý muốn đi tìm Nhan Việt, ra sân sau đổi nước cho sen vua, mà Tiêu Phong thì không biết đã đứng bên cạnh cậu từ lúc nào. Lục Lăng Tây hơi giật mình, nhìn ra được Tiêu Phong cố ý đến tìm cậu. "Chú Tiêu."

Tiêu Phong gật đầu, bỗng nói một câu, "Nếu không quen thì cứ gọi là anh Phong như trước cũng được."

Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, cười xấu hổ. Tiêu Phong nhìn cậu, tầm mắt dừng trên sen vua trong bể nước, tùy tiện tán gẫu: "Tiểu Hoa nói con mất trí nhớ, không nhớ chuyện trước đây?"

Lục Lăng Tây ừm một tiếng.

Tiêu Phong không nói gì, yên lặng một lúc như đang tìm từ để nói, "Vài ngày nữa chú định đi đăng ký với Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đi theo chú con cứ yên tâm, chú sẽ không để cô ấy phải tủi thân đâu. Con là con trai Tiểu Hoa, sau này cũng là con chú. Chú chưa từng kết hôn cũng không có con, chú không biết phải làm cha thế nào, nhưng chú sẽ cố gắng làm một người cha tốt. Nếu con muốn thì có thể gọi chú là ba, không muốn thì gọi anh Phong, chú, hay gì khác cũng được. Dù gọi là gì thì chú vẫn xem con là con trai mình."

Cuộc nói chuyện này Tiêu Phong đã chuẩn bị rất lâu. Tuy Lục Lăng Tây nhìn nhu thuận hiểu chuyện, cũng không phản đối chuyện của y và Vương Thục Tú, nhưng Tiêu Phong cảm thấy mình cần phải nói những lời này cho Lục Lăng Tây nghe. Y và Vương Thục Tú đến với nhau không chỉ là chuyện của riêng hai người, mà tính thêm Lục Lăng Tây là chuyện cả ba người. Lục Lăng Tây đã không còn là con nít, y xem Lục Lăng Tây thành người thành niên ngang hàng đối xử, cho Lục Lăng Tây tôn trọng và tự do lựa chọn mà cậu nên có. Nói xong, Tiêu Phong không đợi Lục Lăng Tây nói gì, vươn tay vỗ vai cậu, xoay người không nhanh không chậm về nhà.

Lục Lăng Tây không biết trong lòng thế nào, đứng trong sân nhìn bóng lưng Tiêu Phong thất thần. Cậu từng có cha, cũng không chỉ có một người, nhưng Tiêu Phong hình như khác hẳn bọn họ. Còn cụ thể không giống ở đâu thì Lục Lăng Tây không nói nên lời, cậu hơi rũ mắt xuống, trong đầu lặp đi lặp lại lời Tiêu Phong vừa nói.

Từ khi Tiêu Phong đi tìm Lục Lăng Tây, Vương Thục Tú liền căng thẳng. Tiêu Phong vừa vào cô đã túm lấy y hỏi: "Anh nói gì với tiểu hỗn đản vậy?"

Tiêu Phong biết Vương Thục Tú lo lắng, cười nói: "Nói mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi đăng ký."

Vương Thục Tú nghe vậy trong lòng rất vui, bên ngoài thì cố mạnh miệng: "Ai muốn đi đăng ký chứ?"

Tiêu Phong cười nhìn cô, "Anh đã nhận con trai rồi, còn cam đoan với con trai là sau này sẽ không để em phải ủi thân, Tiểu Hoa em không thể không cho anh một danh phận chứ hả?"

"Phi." Vương Thục Tú liếc mắt giận dữ nhìn Tiêu Phong, quay người đi thì lại nở nụ cười.

Lục Lăng Tây đứng trong sân một lúc mới chần chừ vào trong nhà, Tiêu Phong đang ngồi trong phòng khách xem TV, cậu do dự vài giây, khẽ gọi: "Ba."

Tiêu Phong còn chưa kịp phản ứng, Vương Thục Tú đứng ở cửa phòng bếp đã nghe rõ ràng. Cô nhìn Lục Lăng Tây lại nhìn Tiêu Phong, đó là hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời cô, hốc mắt đỏ lên.

Tối hôm đó Lục Lăng Tây lấy cớ tìm Nhan Việt có việc đi đến ở phòng bên cạnh, để lại không gian 301 cho Tiêu Phong và Vương Thục Tú. Trong lòng hai người kia nghĩ thế nào thì không biết, nhưng Nhan Việt thì rất vui mừng. anh xoa đầu Lục Lăng Tây, giọng nghiêm túc lại mong mỏi: "Nếu ngày nào Tiêu Phong cũng đến thì tốt rồi."

Lục Lăng Tây nghe hiểu ý của anh, xấu hổ trừng mắt nhìn. Nhan Việt cười khẽ, mắt chăm chú nhìn Lục Lăng Tây, con ngươi sâu thẳm như ánh lên tầng sáng mỏng manh. Tâm tư thiếu niên đơn thuần, tất cả cảm xúc đều viết lên mặt. Anh dịu dàng hỏi: "Tiểu Tây rất vui?"

Lục Lăng Tây gật đầu, nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Tiêu Phong ông ấy... Ông ấy không giống cha trước đây." Cậu cố gắng giải thích rõ, "Ông ấy nói với em gọi gì cũng được, dù em có nhận ông ấy hay không, ông ấy đều xem em là con trai, còn nói em đừng lo, ông ấy sẽ chăm sóc tốt cho mẹ." Nói đến đây, Lục Lăng Tây hơi dừng lại, những lời mà cậu nói ra hình như rất bình thường, nhưng cậu lại cảm thấy Tiêu Phong không giống Lục Nhất Thủy và Lục Nghiễm Cảnh.

Vẻ mặt thiếu niên nghi hoặc, như là có gì đó không nghĩ ra được. Trong lòng Nhan Việt mềm nhũn, cũng không chú ý đến chỗ kỳ quái trong giọng của Lục Lăng Tây, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, nói: "Đây cũng chứng tỏ Tiêu Phong rất coi trọng Tiểu Tây, ông ta đưa quyền lựa chọn cho em, cũng thể hiện thành ý của mình."

"Vậy sao?"

Nhan Việt gật đầu chắc chắn.

Lục Lăng Tây im lặng, tựa vào lòng Nhan Việt không nói gì nữa, cậu nhớ đến chuyện trước đây, hình như cậu chưa bao giờ có quyền lựa chọn. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cậu vẫn luôn là cha mẹ sắp xếp. Đến trường, tạm nghỉ học, ở nhà, đi kiểm tra, đến bệnh viện, về nhà nghỉ ngơi, bọn họ đều quyết định tất cả cho cậu, mà cậu chỉ cần nghe theo là được. Không có ai hỏi cậu muốn gì, có lẽ trong mắt bọn họ, cậu muốn gì cũng không quan trọng.

Bây giờ nghĩ lại thì cuộc sống trước đây của cậu có vẻ không bình thường, mà Vương Thục Tú, Nhan Việt và Tiêu Phong, bọn họ dùng hành động nói cho cậu biết rằng, thế nào là cuộc sống bình thường. Sau khi nghĩ cẩn thận, khoảng thời gian còn lại Lục Lăng Tây rất yên lặng, cũng biểu hiện ỷ lại Nhan Việt hơn cả trước đây. Nhan Việt đọc sách, cậu cũng đọc theo, Nhan Việt thu thập tư liệu, cậu giống như một cái đuôi nhỏ đi theo bên cạnh Nhan Việt.

Nhan Việt cười sờ sờ mặt cậu, dỗ: "Anh mở cuộc họp đã rồi sẽ ở cùng Tiểu Tây."

Lục Lăng Tây gật đầu, cũng không nói muốn làm gì, Nhan Việt họp, cậu liền ngồi trên sô pha bên cạnh yên lặng nhìn Nhan Việt.

Nhan Việt quả thực sắp điên rồi. Từ lúc cuộc họp bắt đầu, anh không nghe được người ở đầu bên kia đang nói gì, tất cả chú ý đều đặt hết lên người Lục Lăng Tây. Thiếu niên vốn không biết vẻ nhu thuận này của cậu hấp dẫn thế nào, hiện giờ Nhan Việt không có tâm tư để làm việc, chỉ muốn dùng sức đặt cậu dưới thân thôi.

"Lão đại?" Ở đầu bên kia, An Kiệt chú ý thấy Nhan Việt đang thất thần, khẽ nhắc anh.

Mắt Nhan Việt tối sầm lại, cắt ngang cấp dưới đang báo cáo, trầm giọng nói: "Hôm nay dừng ở đây, có chuyện gì mai nói tiếp."

Sau khi nói xong, anh không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mấy người bên kia lập tức tắt máy đi. Lục Lăng Tây ngạc nhiên, "Nhan đại ca họp xong rồi sao?" Lúc họp Nhan Việt luôn dùng tiếng anh, Lục Lăng Tây nghe được nhưng không hiểu hết, nhưng câu nói sau cùng thì cậu hiểu.

Nhan Việt không nói gì, mà xoay người đặt thiếu niên dưới thân, làm chuyện mà anh muốn làm cả buổi tối.

Lúc đi ngủ, Lục Lăng Tây cuộn chăn bọc mình thành một bé gấu béo. Trên người cậu khắp nơi đều là nước miếng của Nhan Việt, sau khi tắm giặt lại không thể sang phòng bên cạnh lấy quần áo được, nên đành trơn bóng cuộn người trong chăn. Nhan Việt nhìn đôi mắt ướt nước của cậu, trong lòng thấy mềm nhũn, cố ý trêu chọc: "Có muốn Nhan đại ca không mặc gì với em không?"

Lục Lăng Tây đỏ mặt, vùi vào chăn không thèm quan tâm Nhan Việt nữa.

Nhan Việt cười khẽ, cũng không mặc gì cả, ôm cả Lục Lăng Tây và chăn vào lòng. "Ngủ đi." Anh hôn lên mắt Lục Lăng Tây, khẽ dỗ dành.

Lục Lăng Tây xấu hổ, rồi chia cho Nhan Việt nửa cái chăn. Nhan Việt cảm thấy mỹ mãn ôm chặt Lục Lăng Tây vào ngực, vỗ nhẹ sau lưng cậu, dỗ cậu ngủ say. Lục Lăng Tây vô thức liền ngủ. Ngủ đến nửa đêm, bỗng bị lạnh làm tỉnh giấc. Cậu vừa tỉnh thì Nhan Việt cũng tỉnh theo.

"Sao vậy."

Lục Lăng Tây nhỏ giọng nói: "Lạnh."

Nhan Việt bật đèn, hình như nghe tiếng mưa rơi bên ngoài. Có hơi lạnh xuyên qua cửa sổ thẩm thấu vào, nhiệt độ trong phòng rất thấp. Anh sờ lưng thiếu niên, cảm thấy lạnh cóng. So với Nhan Việt, cơ thể Lục Lăng Tây gầy hơn nhiều. "Anh đi mở điều hòa." Nhan Việt hơi lo lắng, sợ Nhan Việt nhiễm lạnh sinh bệnh, mở điều hòa xong rót cốc nước ấm về. "Nào, Tiểu Tây uống nước đi."

Lục Lăng Tây bọc chăn ngồi dậy, vẻ mặt lờ đờ, "Bên ngoài đang mưa sao?"

Nhan Việt đứng ở cửa sổ nhìn ra, ừ một tiếng. Trời cũng không mưa to lắm, nhưng nhiệt độ lại thất thường. Anh thấy Lục Lăng Tây đã uống nước xong, đắp kín chăn, rồi ôm cậu vào lòng lần nữa.

"Còn lạnh không?"

Lục Lăng Tây lắc đầu, vùi đầu vào ngực Nhan Việt, ôm eo anh nhắm mắt lại.

Trời tờ mờ sáng Nhan Việt đã dậy. Sau nửa đêm anh vẫn không ngủ ngon, sợ thiếu niên nhiễm lạnh sinh bệnh, nên thường sờ trán cậu xem thử. Hôn nhẹ lên thiếu niên đang mơ ngủ, Nhan Việt khe khẽ đứng dậy. Anh vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng ngây ngẩn cả người. Bên ngoài lại có tuyết rơi, anh hơi kinhn ngạc, Phượng Thành ở vùng Hoa Bắc, bây giờ mới là đầu tháng mười một, sao lại có tuyết rơi chứ? Dù Nhan Việt không dám tin thế nào, thì tuyết rơi bên ngoài là sự thật. Anh mở ban công đi ra, Tiêu Phong ở phòng bên cạnh cũng đúng lúc đẩy cửa ra.

"Tuyết rơi." Tiêu Phong giật mình nói.

Nhan Việt gật đầu, che giấu kinh ngạc trong lòng.

Tuyết lớn rơi suốt một ngày một đêm, trận tuyết này đến đã khiến nhiệt độ Phượng Thành giảm xuống rất nhanh. Rất nhiều nhà kính không phản ứng kịp nên bị đông chết không ít rau và cây xanh đang phát triển. May mắn là Vi Viên Nghệ và nhà kính trồng rau Vĩnh Xuân không xảy ra chuyện gì. Tiêu Phong còn nhân cơ hội giá rau ở Phượng Thành tăng cao mà kiếm được một khoản lớn.

Sau khi tuyết ngừng rơi, Lục Lăng Tây và Nhan Việt cùng đi đến vườn hoa. Mới có vài ngày mà trên mặt sông Linh Thủy đã kết một lớp băng mỏng. Mặt băng màu đen từ sâu đến nông, từ quần thể sinh thái rong mái chèo bắt đầu, nước chảy phía dưới lớp băng đã bắt đầu trong suốt hơn.

Lục Lăng Tây đứng ở bờ sông nhìn một lúc lâu, trong lòng thấy mặt sông kết băng cũng là chuyện tốt. Không có ô nhiễm từ bên ngoài, đám rong mái chèo dưới đáy sông có thể từ từ hấp thu chất độc hại trong nước. Đợi đến mùa xuân sang năm lúc băng tan, sông Linh Thủy chắc có thể trở lại như trước đây rồi.

Cậu nhìn đến nhập thần, không đề phòng đứa bé lần trước gặp bỗng nhảy ra từ phía sau. "Anh ơi."

Chắc là do trời lạnh nên bé mặc không ít đồ, nhìn như quả cầu tròn vo vậy. Lục Lăng Tây cười khẽ, "Sao em biết anh ở đây?"

"A Hoàng nói cho em biết, nó có thể ngửi được mùi của anh."

Lục Lăng Tây hứng thú nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy con chó vàng kia. "A Hoàng đâu rồi?"

"Trời lạnh lắm. A Hoàng không muốn đi ra." Bé trai bĩu môi, bắt đầu bất mãn lên án hành vi vứt bỏ bé của A Hoàng. Lục Lăng Tây đã được lĩnh giáo bản lĩnh "nói liên tục" của bé rồi, vẫn cứ nhịn cười kiên nhẫn nghe.

Nói lảm nhảm cả nửa ngày về A Hoàng, bé trai cuối cúng cũng nói đến nguyên nhân bé tìm Lục Lăng Tây. "Anh ơi, em có một bí mật muốn nói cho anh."

"Chuyện gì?" Lục Lăng Tây phối hợp làm vẻ mặt tò mò.

Đôi mắt to của bé đảo tròn, khẽ nói: "Em lại phát hiện một người có thể nói chuyện với chó."

"Ai vậy?"

"Ông Lý á, chính là ông Lý làm trong vườn hoa ở ven đường, thật đó, hôm qua em thấy ông Lý đang nói chuyện với một con chó già nuôi trong vườn hoa."

Lục Lăng Tây: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.