Hà Viện Viện nghe Điền Hòa Hòa nói như vậy, càng thấy đau lòng, nàng muốn duỗi tay ôm lấy Điền Hòa Hòa, nhưng là bị Điền Hòa Hòa tránh đi.
Hà Viện Viện muốn nói với Điền Hòa Hòa, nàng hẳn là đối với chính mình tin tưởng, nhưng là Hà Viện Viện cũng chưa thể nói được gì, giống như còn quá sớm. Trong lòng nàng rốt cuộc hướng về ai, nàng còn chưa rõ, làm sao có thể thuyết phục được Điền Hòa Hòa. Nhưng mình làm cho Điền Hòa Hòa khổ sở bất an, nàng liền cảm thấy bản thân thật xấu xa.
Đêm nay, hai người ai cũng không ngủ ngon.
"Hai người, hôm nay hẹn ở nơi nào gặp mặt?" Lúc Hà Viện Viện chuẩn bị đi làm, Điền Hòa Hòa rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
"Một Thiền Thiệu Lý." Hà Viện Viện thành thật trả lời.
Điền Hòa Hòa biết Một Thiền Liệu Lý, là một nhà hàng cực kỳ xa hoa. Mình là người thích ăn món nội nên nàng không hay ăn nhà hàng phương Tây. Làm một người bình dân, không tỏ ra phú quý, nên Điền Hòa Hòa cũng chưa từng đặt chân qua nhà hàng này, Điền Hòa Hòa đột nhiên nhớ tới Hà Viện Viện từng đem bạn gái cũ của nàng so sánh như nhà hàng sang trọng, đột nhiên cảm giác thực đau lòng.
"Làm sao vậy?" Hà Viện Viện hỏi.
"Không có việc gì." Điền Hòa Hòa biết mình không làm được gì, nhưng vẫn nhịn không được muốn biết.
"Em ổn không?" Hà Viện Viện có chút không yên tâm hỏi, nàng cảm thấy mắt của Điền Hòa Hòa hơi sưng, ngày hôm qua hẳn là đã khóc trộm, tưởng tượng đến cảnh Điền Hòa Hòa trốn mình khóc, Hà Viện Viện rất đau lòng, liền cảm thấy chính mình đặc biệt tồi tệ.
"Em không sao." Điền Hòa Hòa khẩu thị tâm phi nói. Chỉ có chính nàng mới biết nội tâm hiện tại của mình đau buồn đến nhường nào, người bạn gái cũ đã từng chiếm lấy vị trí lớn trong lòng của Hà Viện Viện, nếu hiện tại vẫn còn đặt trong lòng, vậy thì mình là bạn gái vừa mới quen mấy tháng, làm sao có thể so sánh với nàng.
"Hòa Hòa......." Hà Viện Viện muốn nói lại thôi.
"Làm sao?" Điền Hòa Hòa tự nhiên cũng cảm nhận được sự rối rắm cùng thống khổ của Hà Viện Viện, Điền Hòa Hòa nghĩ thầm, Hà Viện Viện ít nhất cũng từng chân chính thích chính mình, như vậy cũng đã đủ rồi. Thời gian cùng Hà Viện Viện yêu nhau, một chút cũng không mệt, làm cho chính mình lúc thất tình thống khổ mà lôi ra. Nói tiếp, nàng là người đẹp như hoa, còn đặc biệt biết lấy lòng, biết pha trò, thời gian quen Hà Viện Viện, mỗi ngày trôi qua đều làm nàng đặc biệt vui vẻ, như vậy gặp được một người yêu quý mình, người bình thường như nàng đã thấy thật may mắn. Cọi như là nhặt được bảo bối, giấu đi mấy tháng, hiện giờ chủ nhân đã trở lại, vật về với chủ cũng là lẽ đương nhiên, Điền Hòa Hòa cứ như vậy mà an ủi chính mình.
"Kỳ thật, em có thể đối với chị đưa ra yêu cầu." Hà Viện Viện lúc này có chút hy vọng Điền Hòa Hòa có thể sử dụng quyền lợi của một người bạn gái mà yêu cầu mình không đi gặp bạn gái cũ, như vậy chính mình cũng sẽ không rối rắm, nhưng Hà Viện Viện nhận thấy ý tưởng này của mình, cảm thấy mình thật là bỉ ổi, ý niệm này so với Lý Tĩnh chia tay trốn trách tránh nhiệm trước đó, đều giống nhau bại hoại, chính là không muốn bản thân phụ trách cho nên muốn trốn trách trách nhiệm. Hà Viện Viện cảm thấy chính mình cần phải gặp Trình Duy Chi, sau đó mau chóng kết thúc.
"Cho dù chị có làm ra quyết định gi, em cũng sẽ không trách chị, chị không cần có gánh nặng trong lòng." Điền Hòa Hòa nói, nàng cảm thấy tuy rằng chính mình nói như vậy, nhưng nàng biết, thật ra chính mình làm không được, nếu Hà Viện Viện thật sự lựa chọn trở lại với bạn gái cũ, vậy thì mình nhất định sẽ oán hận nàng. Nói như vậy, chỉ là không muốn vì ghen ghét người khác mà làm cho gương mặt mình trở nên dữ tợn, nhiều lắm cũng sẽ chỉ giấu trong lòng mà oán hận.
"Sao lại làm cho mình trở thành thánh mẫu thế này, em lại không nói gì, em có thể thoải mái mắng chị, chị sẽ ngoan ngoãn nghe em mắng mà." Hà Viện Viện cười nói.
Điền Hòa Hòa nghe vậy, cũng cười theo, nàng thật sự quá thích người phụ nữ này rồi, thích đến mức nghĩ tới cảnh mất đi nàng, trong lòng liền đau.
"Vậy chị đi làm đây?" Hà Viện Viện nói.
Điền Hòa Hoa mỉm cười gật đầu.
Hà Viện Viện nhìn thoáng qua Điền Hòa Hòa rồi mới rời khỏi nhà.
Một khắc cánh cửa kia đóng lại, nước mắt Điền Hòa Hòa rốt cuộc không kiêng nể gì nữa chảy ra.
"Giáo viên Điền, sao hôm nay mắt của cô đỏ vậy?" Đồng nghiệp cùng học sinh đều hỏi Điền Hòa Hòa.
"Đại khái là do mỏi mắt." Điền Hòa Hòa có chút ngượng ngùng nói.
"Giáo viên Điền có phải là đã xem những thứ không nên xem không?" Những người đó trêu trọc hỏi.
Điền Hòa Hòa chỉ là cười cười, không nói gì. Cả ngày nay, Điền Hòa Hòa đều nghĩ đến tối nay Hà Viện Viện sẽ cùng bạn gái cũ gặp mặt, sau đó nhịn không được suy nghĩ, bạn gái cũ của Hà Viện Viện trông như thế nào, sẽ là mẫu người phụ nữ thế nào. Đối với tình địch mà tò mò, Điền Hòa Hòa càng trở nên bức bối.
Vì thế, một lúc sau, Điền Hòa Hòa nhịn không được đi đến Một Thiền Liệu Lý, nàng thực không thích bản thân mình trở nên như vậy, nàng cũng hy vọng bản thân có thể tự nhiên hơn một chút, nhưng chính mình căn bản không làm được, trong chuyện tình cảm, nàng luôn không thể bình tĩnh.
Điền Hòa Hòa trộm yên lặng ở một góc, đại khái chờ qua nửa giờ, rốt cuộc đã thấy được Hà Viện Viện cùng bạn gái cũ.
Chỉ nhìn một cái, Điền Hòa Hòa liền cảm giác mình đã thua.