Quả nhiên là Hà Viện Viện, Lý Tĩnh lấy khăn giấy, rút một tờ đưa cho Điền Hòa Hòa.
Điền Hòa Hòa nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, nhưng hiển nhiên một tờ là không đủ, Lý Tĩnh liền đưa cả bao giấy cho Điền Hòa Hòa.
Điền Hòa Hòa khóc một hồi lâu, cảm xúc mới dần ổn định xuống.
"Em với Hà Viện Viện xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Tĩnh thấy cảm xúc Điền Hòa Hòa đã ổn, mở miệng hỏi.
Điền Hòa Hòa không nói, chỉ là nghĩ đến Hà Viện Viện đang ở nhà hàng sang trọng kia cùng bạn gái cũ, trong lòng lại khó chịu.
"Cô ta đối xử với em không tốt sao?" Lý Tĩnh lại hỏi.
Điền Hòa Hòa lắc đầu, Hà Viện Viện không có không tốt, chính là rất rất tốt, tưởng tượng đến việc Hà Viện Viện có khả năng quay lại với bạn gái cũ, nàng mới khó chịu như vậy.
"Vậy vì sao lại khóc?" Lý Tĩnh lại hỏi.
"Cảm thấy chính mình không tốt, nếu có thể xuất sắc hơn nữa, xinh đẹp hơn nữa, có lẽ hiện tại sẽ không khó chịu đến như vậy." Điền Hòa Hòa nói, cảm giác tự ti trào dâng. Nếu nàng thật sự có thể ưu tú hơn một chút, có thể sẽ không có đến nỗi bất an cùng khó chịu như vậy.
"Em đã tốt lắm rồi." Lý Tĩnh ngữ khí nghiêm túc nói, những mặt khác, Điền Hòa Hòa có thể không giỏi nhất, nhưng là làm người yêu, nàng đã là rất tốt.
"Nếu đã tốt lắm, vậy tại sao lúc trước lại chia tay tôi?" Điền Hòa Hòa cười khổ nói, Lý Tĩnh nghe đến, cũng không nói lại được câu gì.
Lý Tĩnh nghe xong, dừng một chút, cảm thấy có chút khó xử, chính mình lúc trước ngoại tình, lúc chia tay thì trốn tránh trách nhiệm, cũng không tốt lành gì. Lúc ấy nàng bị người mới hấp dẫn, mà nàng lại không thể bắt bẻ được Điền Hòa Hòa, bới lông tìm vết để có cớ chia tay, mới nghĩ ra một cái lý do cho hợp tình hợp lý. Hiện giờ xem ra, càng thêm đuối lý, mới thấy bản thân mình đê tiện. Nàng thường xuyên nhớ đến Điền Hòa Hòa, nghĩ đến Điền Hòa Hòa đã từng vì mình mà đối xử tốt đến thế nào, trong lòng vô cùng áy náy đối với nàng.
"Là chị không biết quý trọng, không phải do em, thật xin lỗi." Lý Tĩnh phát hiện lúc mình thừa nhận sai lầm, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, đặc biệt sau khi xin lỗi Điền Hòa Hòa xong, giống như cũng tha thứ được cho chính mình, tự tại hơn.
"Qua hết rồi, tôi cũng không còn để ý. Nếu lúc trước tình cảm có vấn đề, không phải hoàn toàn là do chị, là tôi không đủ tốt để cho chị luyến tiếc, người ta nói câu này không sai, trong tình yêu không có người thứ ba, chỉ có người không được yêu, mới là người thứ ba....." Điền Hòa Hòa thực bi quan nói.
"Em đừng nghĩ như vậy, có đôi khi trong tình cảm sẽ có một người luôn chịu đựng bất công, như vậy là đúng sao?" Lý Tĩnh vì muốn an ủi Điền Hòa Hòa liền đưa ra ví dụ.
"Hẳn là có nguyên nhân đi, người đó có thể lựa chọn không cam lòng, nhưng nếu người đó chấp nhận chịu đựng, vậy không phải là vì người ấy đang bao dung mình sao?" Điền Hòa Hòa phản bác nói.
Lý Tĩnh nghe xong không biết nói gì nữa, bởi vì Điền Hòa Hòa nói rất có lý.
"Chuyện khác, cũng không còn gì để bàn, nhưng chúng ta chia tay, tám mươi phần trăm trách nhiệm là ở chị. Em thật sự rất tốt, ít nhất sau khi chia tay, chị đã thường xuyên nhớ đến em, thật sự!" Lý Tĩnh không ngại lấy mình làm ví dụ, muốn phản bác, có thể tìm ra hàng ngàn lý do.
"Thì có làm sao, hiện tại người tôi thích cũng không phải là cô!" Điền Hòa Hòa cảm thấy Lý Tĩnh nhận ra đã muộn màng, chia tay xong mới nhớ đến bạn gái cũ, giống như người chết rồi mới nhớ đến đốt vàng mã, mới không cần!
Bị Điền Hòa Hòa trắng trợn mắng, Lý Tĩnh đột nhiên cảm thấy không biết làm sao. Điền Hòa Hòa khi xưa yêu mình luôn có dáng vẻ cẩn thận, hiện tại lại hoàn toàn khác, bây giờ có thể hung dữ, nhìn tựa hồ đáng yêu hơn nhiều.
"Vậy em với Hà Viện Viện rốt cuộc là bị làm sao vậy?" Lý Tĩnh hỏi.
Điền Hòa Hòa vốn không muốn nói cho Lý Tĩnh, nhưng nàng đã nghẹn một cục ở trong lòng, hiện tại có người để xả, cũng tùy tiện muốn nói hết ra, không ngại người này là bạn gái cũ. Vì thế Điền Hòa Hòa vẫn là đem chuyện của Hà Viện Viện và bạn gái cũ nói cho Lý Tĩnh, đem bạn gái cũ của Hà Viện Viện khen một trận, lại tự chê bai chính mình.
"Hà Viện Viện chỉ là đi gặp lại bạn gái cũ, không phải chuyện gì nghiêm trọng, là do em suy nghĩ nhiều quá. Chị không phải cũng là bạn gái cũ của em sao, lúc em nhìn thấy chị, có tâm tư muốn quay lại không?" Lý Tĩnh khách quan nói, nàng cảm thấy Điền Hòa Hòa là đang tự hạ thấp chính mình mà nâng bạn gái cũ của Hà Viện Viện lên.
"Chuyện này không giống nhau. Chị chưa thấy qua bạn gái cũ của chị ấy, thật sự rất đẹp, người có khí chất, lại có tiền, vừa thấy liền biết không phải người tầm thường, nhìn tựa như là hàng siêu cấp xa xỉ....." Điền Hòa Hòa cảm thấy nàng là đang vì uy phong của người khác mà tự đầu hàng bản thân, bạn gái cũ của Hà Viện Viện thật sự là hàng chất lượng tốt, nghĩ lại, trong lòng Điền Hòa Hòa liền khó chịu.
Lý Tĩnh nghe thực hụt hẫng, ý tứ của Điền Hòa Hòa là mình so với bạn gái cũ của Hà Viện Viện còn kém xa đây. Chẳng lẽ bản thân đối với Hà Viện Viện một chút uy hiếp cũng không có sao?