"Em đoán, không phải chị nói cô ấy là bàn tiệc cao cấp sao, hương vị mùi hương đều tuyệt mỹ đi?" Điền Hòa Hòa tiếp tục chột dạ nói, nàng không muốn thừa nhận chính mình trộm chạy đến để rình coi tình địch, muốn mất mặt, cảm thấy bản thân thật nhỏ nhen.
"Buổi sáng em còn cố ý hỏi tụi chị gặp mặt ở đâu, đừng nói là em lén lút tới rình coi?" Hà Viện Viện cười hỏi, giống như việc mà phần lớn đại đa số phụ nữ sẽ làm, đều muốn rình xem bộ dáng của tình địch là như thế nào. Hà Viện Viện không nghĩ đến người hiền lành như Điền Hòa Hòa cũng không muốn chịu thua với tình địch, nhưng mà đại khái lúc nhìn thấy Trình Duy Chi thì ý chí chiến đấu liền giảm đi, nàng có thể tưởng tượng cảnh Điền Hòa Hòa sau khi thấy Trình Duy Chi liền muốn đầu hàng, thậm chí còn sẽ khóc nhè, không khỏi có chút đau lòng cho Điền Hòa Hòa, cũng tốt, nếu người cũ của Điền Hòa Hòa cũng giống như Trình Duy Chi, vậy chính mình cũng có cảm giác thất bại.
"Làm gì có rình coi, chỉ là tình cờ nhìn thấy, mà nhàn rỗi thì nhàn rỗi, em tất nhiên phải biết tình địch của mình trông ra sao!" Điền Hòa Hòa không giấu diếm nữa, thoải mái hào phóng thừa nhận.
"Được được, Hòa Hòa nói đúng, là tình cờ nhìn thấy, nếu không thì ngày mai chị giúp em hẹn gặp cậu ấy?" Hà Viện Viện cười hỏi ngược lại.
"Không cần!" Điền Hòa Hòa nhiệt liệt từ chối, nàng đối với Trình Duy Chi không có hiếu kỳ, nàng hiện tại căn bản không muốn để mình ở cạnh Trình Duy Chi, nghĩ đến cảm thấy không khó xử.
"Cậu ấy cũng tò mò muốn gặp em." Hà Viện Viện cảm thấy có chút đáng tiếc nói.
Điền Hòa Hòa có chút ngoài ý muốn, bạn gái cũ của Hà Viện Viện tò mò về mình, có cảm giác bất an và thẹn thùng.
"Không được, tạm thời em không có ý định gặp mặt cô ấy." Điền Hòa Hòa nói, không có chuẩn bị tốt trước mắt, Điền Hòa Hòa không có can đảm đi gặp.
"Được thôi, không gặp thì không gặp." Hà Viện Viện cũng không miễn cưỡng, nàng tin một ngày nào đó, Điền Hòa Hòa sẽ tin tưởng bản thân gặp mặt Trình Duy Chi.
Hà Viện Viện nói xong, Điền Hòa Hòa liền nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Đúng rồi, thấy em với Lý Tĩnh trò chuyện thực vui vẻ, em với cô ấy nói gì vậy?" Tạm thời kết thúc đề tài với Trình Duy Chi, bất quá đề tài không chỉ dừng lại ở trên người Trình Duy Chi, Hà Viện Viện giả bộ hỏi sang Lý Tĩnh.
"Không tệ lắm, chị ấy nói xin lỗi em, còn nói nếu chúng ta chia tay thì kêu em quay trở lại với chị ấy........" Điền Hòa Hòa thành thật trả lời, trong lòng cũng muốn cho Hà Viện Viện biết, đằng sau còn có người muốn mình.
"Quả nhiên là muốn thừa nước đục thả câu, hừ, cô ấy nghĩ cũng đừng nghĩ, chị không cho cô ấy có cơ hội đâu!" Hà Viện Viện vừa nghe Lý Tĩnh muốn cướp lấy nàng, liền rất khó chịu nói.
"Ừ, em cũng từ chối chị ấy." Điền Hòa Hòa nói ra lập trường của mình.
"Lý Tĩnh tìm em muốn quay lại, em thành thật nói chị biết, có phải em có hơi mừng thầm không? Rốt cuộc là lúc trước cô ta từ bỏ em, hiện tại em cũng có thể đối với cô ấy từ bỏ, có thấy vui không?" Hà VIện Viện hỏi, dù sao tưởng tượng đến cảnh Điền Hòa Hòa cự tuyệt Lý Tĩnh, cảm giác thật sảng khoái.
"Chuyện đương nhiên, chẳng lẽ chỉ có mình chị làm cho bạn gái cũ tiếc nuối mà không cho em làm cho bạn gái cũ tiếc nuối?" Điền Hòa Hòa thoải mái thừa nhận.
"Phải phải, Hòa Hòa của chị là bánh ngọt do chị đoạt về, cho nên nói do số chị tốt, có thể đem Điền Hòa Hòa tốt đẹp như vậy cưới về nhà......" Hà Viện Viện cười nói.
"Được rồi, bớt nói lời ngon ngọt, không sợ người ta buồn nôn chê cười." Điền Hòa Hòa ghét bỏ đánh gãy lời nói Hà Viện Viện, nàng còn nói nữa sẽ khiến cho da gà của mình nổi hết lên, bất quá miệng nói ghét bỏ, nhưng khóe môi đã không tự chủ được hướng lên cười.
Hai người cười cười nói nói, thực mau đã đến nhà.
Vừa vào nhà, cả hai đã ôm lấy nhau, hôn nồng nhiệt. Đối với Điền Hòa Hòa mà nói, hôm nay là một ngày sáng nắng chiều mưa, vừa có loại cảm giác mất mát, giờ phút này lại nhiệt tình phối hợp động tác với Hà Viện Viện, càng mong muốn ở trên người của Hà Viện Viện lưu lại dấu vết của mình, giống như muốn hướng đến cả thế giới mà nói, Hà Viện Viện là của mình.
"Em hôm nay hình như đặc biệt nhiệt tình." Hà Viện Viện hơi hơi thở dốc nói, hôm nay Điền Hòa Hòa nhiệt tình đến mức muốn đem chính mình thiêu đốt.
"Là chị nói, tùy ý ăn." Nói xong Điền Hòa Hòa liền vùi đầu vào cổ Hà Viện Viện mút mút liếm láp.
Hà Viện Viện cảm giác trên cổ nhướng lên một chút đau, nghĩ thầm Điền Hòa Hòa là cố ý ở trên cổ mình để lại vết hôn, đừng nhìn đứa nhỏ này tính tình mềm mại, kỳ thật là có máu chiếm hữu rất lớn. Thế nhưng Hà Viện Viện cũng hoàn toàn mặc kệ, để cho Điền Hòa Hòa ở trên cổ mình bừa bãi lưu lại vết yêu.
"Không vội, đêm còn dài, em không định ăn cơm chiều sao?" Hà Viện Viện hỏi, hẳn là Điền Hòa Hòa chưa ăn cơm chiều đi.
"Bây giờ cái gì cũng không muốn ăn, chỉ muốn ăn chị." Điền Hòa Hòa hiện tại chỉ nghĩ làm sao đem Hà Viện Viện ăn đến mức không xuống giường được.
"Vậy tắm rửa trước được không?" Hà Viện Viện hỏi, cảm giác được sự nhiệt tình của Điền Hòa Hòa muốn bức thiết, có cảm giác đêm nay chính mình sẽ bị làm đến mức không khép chân lại được, nhưng lại thấy vô cùng chờ mong.
Minh Dã: Không nghĩ viết thịt, nhưng cảm giác chính là muốn nhìn Hà Viện Viện bị phản công.