Điền Viên Y Nữ

Chương 17: Bán hồ Lô ngào đường



Edit: Hương Hương.

Tần Tình Tình cười cười, nhưng là vẫn bán cái nút, nói: "Đây là do ta lúc nấu ăn mày mò ra được, nhưng ta dù sao cũng là một nữ nhân, nếu ra ngoài làm buôn bán thì không tốt lắm, nghĩ tới ngài ở phương diện này quen biết nhiều nên chắc có nhiều cửa ra, cho nên muốn tìm ngài bàn bạc một chút".

"Hắc hắc, dễ nói dễ nói, nhưng món ăn này rốt cuộc là món gì, ngươi nói ta nghe một chút, cũng dễ dàng ta góp ý kiến một chút".

"Cái này nói nhiều nhưng cũng không dễ dàng giải thích, không bằng ngài tới nhà ta một chuyến, chờ ngài ăn vào miệng rồi sẽ biết nó ra sao".

"Vậy còn chờ cái gì nữa, mau đi thôi". Nói, Tần Xương Hỉ liền nện bước nhanh hơn, nhưng Tần Tình Tình bước chân cũng không có lớn như hắn. Tần Xương Hỉ đi một đoạn mới phát hiện không đúng, liền dừng lại đợi Tần Tình Tình, trong miệng còn oán giận: "Ta xem nếu không ngươi nói trước cho ta nghe một chút, bằng không trong lòng ta giống như bị mèo cào, rất là khó chịu".

Tần Tình Tình cười, không nói gì, cứ như vậy treo khẩu vị của hắn.

Thật vất vả tới trong nhà, Tần Xương Hỉ cảm giác có thể thở phào một hơi: "Chúng ta đã về tới nhà, không biết món ăn này ở đâu, mau đem tới cho ta nhìn một cái".

"Ta cũng không nghĩ lần này có thể nhanh như vậy cùng Xương Hỉ thúc nói tốt, cho nên đồ ăn còn chưa có kịp làm, nhưng mà ngài yên tâm, ta sẽ nhanh chóng làm xong cho ngài".

"Được rồi, vậy ta ngồi đợi một chút". Tần Xương Hỉ nói vậy, nhưng trong lòng cảm giác nghẹn đến phát cuồng, nhưng cũng không có thúc giục Tần Tình Tình, đã tới đây rồi, lại chờ một lát cũng là đợi, không phải sao.

Nhàn rỗi nhàm chán, Tần Xương Hỉ bắt đầu đánh giá căn phòng gạch này. Nhớ tới những gì nghe được trên đường hôm nay, ở trong lòng gật gật đầu, xem ra đám nữ nhân kia nói không sai. Điều kiện nhà này thật là kém, trong nhà Nhị bá điều kiện cũng coi như không kém, thế nhưng lại để khuê nữ trôi qua khổ như vậy, xem ra đại đường tẩu cũng không phải người tốt lành gì.

Đang ở thời điểm đánh giá khắp nơi, Tần Xương Hỉ bỗng nhiên nghe được trong buồng truyền tới tiếng đọc sách. Tò mò, hắn đi vào trong nhìn, liền thấy một nam hài bộ dáng tuấn lãng đang ngồi đó nghiêm túc đọc sách, nhìn bộ dáng chuyên chú kia, thế nhưng không có phát hiện chính mình đi vào.

Tuổi còn nhỏ như vậy lại có tính tình nhẫn nại, khẳng định tương lai có tiền đồ lớn.

Tần Xương Hỉ chỉ lo quan sát Viên Vinh Dịch, bỏ quên nhóm vật nhỏ ở trên giường, nhưng là Đại bạch không có xem nhẹ hắn.

Một người lạ xông vào địa bàn của mình, điều này khiến Đại bạch rất là cảnh giác, cũng đứng dậy phát ra tiếng kêu ô ô, trong ánh mắt lộ ra tia hung ác, nhưng bởi vì dáng người quá nhỏ nên khiến người khác không cảm thấy có lực sát thuơng gì.

Nhưng Viên Vinh Dịch ngồi ở mép giường nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy có người đang nhìn mình, vội vàng đứng lên hỏi: "Không biết vị đại thúc này là tìm ai? Tẩu tử ta đã ra ngoài, chắc một lát nữa mới trở về".

"Ta là tới cùng tẩu tử ngươi, bởi vì nghe thấy thanh âm đọc sách nên tới nhìn một chút, thật là đường đột, thực xin lỗi".

"Nếu là tẩu tử mời ngươi đến, vậy ngài cùng ta tới nhà chính ngồi đi". Nơi này dù sao cũng là phòng tẩu tử, chính mình tuổi đã không còn nhỏ, theo lý thuyết cần phải tránh tị hiềm. Nếu không phải vì chăm sóc hai đứa cháu trai cháu gái, hắn cũng sẽ không tiến vào. Hiện tại vị đại thúc này tiến vào, vậy thật không lễ phép.

"Hai đứa nhỏ như vậy, không có vấn đề sao? ". Tần Xương Hỉ chỉ chỉ Đại bạch đang xù lông ở trên giường. "Con mèo này thoạt nhìn tính tình rất dữ, vạn nhất làm bị thương đứa nhỏ thì làm sao bây giờ? ".

Ai ngờ nghe hắn nói như vậy, lông Đại bạch càng xù hơn, có xu thế tùy thời nhào qua cào hắn.

Viên Vinh Dịch ôn hoà cười cười, nói: "Chuyện này thì ngài yên tâm, Đại bạch rất có linh tính, chỉ có thấy người lạ mới như vậy".

Viên Vinh Dịch cũng không giải thích quá nhiều, dẫn Tần Xương Hỉ tới nhà chính, Tần Tình Tình vừa lúc làm xong hồ lô ngào đường trở về.

Tần Tình Tình cầm mấy xâu hồ lô ngào đường, màu đỏ diễm lệ, còn có nước màu phủ lên óng ánh, càng làm cho người ta không dời được mắt.

"Xương Hỉ thúc, đã để ngươi đợi lâu, cái này chính là món ăn ta nói, ngươi nhìn xem thế nào? ". Tần Tình Tình vừa nói vừa đưa một xâu cho Tần Xương Hỉ, đương nhiên cũng đưa một xâu cho Viên Vinh Dịch đang giả vờ trấn định nhưng ánh mắt đã bán đứng hắn.

Tần Xương Hỉ mới đầu còn có chút chần chờ, dù sao thứ này hắn cũng từng nhìn thấy, phía sau trên núi nơi nơi đều có thứ này, cái vị chua kia không phải người bình thường có thể chịu được. Nhưng nhìn cái này màu sắc đẹp mắt như vậy, hắn vẫn là cau mày mở miệng nếm thử một miếng, hương vị vừa vào miệng liền làm hắn hai mắt phát sáng.

"Ân. Thật không ngờ cái thứ quả đỏ đỏ này ngày thường ăn cảm thấy chua, sau khi xử lý liền ăn ngon như vậy. Ăn vào không còn cảm thấy vị chua không nói, bên trong còn có vị ngọt, thơm ngào ngạt. Ngoài ra, bên ngoài còn xốp giòn. Lại nói, màu sắc đẹp như vậy, tiểu hài tử nhất định sẽ rất thích".

Tần Xương Hỉ đối với hồ lô ngào đường khen không dứt miệng, lại nhìn Viên Vinh Dịch, hắn ngày thường đều là bộ dáng tiểu đại nhân, lúc này lại hết sức chuyên chú tiêu diệt xâu hồ lô ngào đường trong tay, đủ để thuyết minh mị lực của hồ lô ngào đường.

Đối với phản ứng của bọn họ, đều nằm trong dự kiến của Tần Tình Tình.

"Không biết món này, Xương Hỉ thúc cảm thấy thế nào? ".

"Tốt, tốt. Không biết đại chất nữ tính toán hợp tác như thế nào? ". Nhắc tới phương diện làm ăn, Tần Xương Hỉ nháy mắt trở nên khôn khéo rất nhiều.

Tần Tình Tình cười cười nói: "Ta chỉ là một cái nữ tắc trong nhà, ngày thường cũng chỉ biết mày mò làm chút thức ăn, làm sao có thể đi ra ngoài xuất đầu lộ diện làm buôn bán. Người trong thôn đều nói Xương Hỉ thúc vào Nam ra Bắc kiến thức rất nhiều. Không phải là muốn nhìn ngài có chủ ý gì tốt hay không sao? ".

Nếu nói Tần Tình trong lòng không có tính toán, đó là không có khả năng. Nhưng nàng cùng Tần Xương Hỉ cũng không phải rất quen thuộc, hiện tại nàng muốn tìm một đồng bọn có thể hợp tác lâu dài. Tự nhiên trước muốn hiểu rõ toàn bộ đối phương mới được. Hiện tại Tần Tình Tình chính là mượn chuyện này tới thử hắn.

Tần Xương Hỉ ngồi đó trầm ngâm một lúc, vỗ đùi, nói: "Chúng ta đều là người cùng một thôn, vậy ta cùng ngươi nói thẳng".

"Món ăn này của ngươi rất là mới mẻ, độc đáo, lại ăn ngon, phỏng chừng mỗi lần cầm tới trấn trên bán đều có thể kiếm được không ít tiền, nhưng món này hẳn phải dùng không ít đường đi. Ta vừa mới ở trong lòng giản lược tính qua một chút. Bởi vì đây là đồ ăn cho tiểu hài tử, cho nên tới lúc đó bán hai văn tiền một xâu. Khấu trừ phí tổn, một xâu đường hồ lô có thể kiếm được một văn tiền. Ấn theo số người trấn trên tới tính, một cái chợ có thể bán hai trăm cây, cũng chính là có thể kiếm được hai trăm văn. Đương nhiên, đây là thời điểm ổn định, chúng ta vừa mới bắt đầu bán phỏng chừng tiền sẽ kiếm ít đi".

"Ở chỗ ta có hai cái biện pháp, ngươi nghe thử một chút. Biện pháp thứ nhất chính là ngươi đem phương pháp làm món này dạy cho ta, ta trả cho ngươi một lượng bạc. Biện pháp thứ hai, ta sẽ không học làm món này, thời điểm mỗi lần ta bán, ta đều tới chỗ ngươi lấy hàng, kiếm tiền trở về chúng ta chia đôi".

Tần Xương Hỉ một hơi nói xong liền nhìn nhìn Tần Tình Tình, muốn nhìn một chút nàng lựa chọn như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.