Lúc này, Trương Khoa cũng lên tiếng.
“Thằng nhãi, nếu tao là mày, bây giờ tao nhất định sẽ quỳ trên đất van xin, tặng bạn gái cho cậu Triết.
Người phụ nữ cậu Triết coi trọng mà mày cũng dám nhúng chàm à? Thật không biết tốt xấu.”
Trương Khoa quở trách.
Đúng lúc này, cô nhân viên bán hàng kia cũng đã quay lại.
Nhìn thấy cảnh trước mắt này cũng trợn mắt há miệng.
“Cậu Phương, quý ông đây là...”
Tất nhiên cô nhân viên bán hàng muốn nhắc nhở Phương Dục, Diệp Đông nắm giữ thẻ tím.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu, Trương Khoa đã vung tay tát thẳng vào mặt cô gái.
“Câm miệng.
Cậu Phương ở đây, cô có quyền lên tiếng à? Còn dám xen mõm, cậu Phương chỉ cần nói một câu là cô sẽ bị đuổi thẳng cổ.”
Dĩ nhiên, cô nhân viên bán hàng cũng sợ hãi.
Dù sao, Trương Khoa là tay sai vặt của Phương Dục, đại diện cho anh ta.
Còn Phương Dục là cháu ngoại ruột thịt được Lương Đức Hải yêu thương nhất.
Nghe nói, anh ta còn thường xuyên đi theo tham gia các bữa tiệc gia đình của gia chủ Phùng.
“Tôi sai rồi, cậu Phương, tôi sẽ không xen miệng nữa...”
Cô nhân viên bán hàng cũng không muốn bị đuổi việc nên chỉ đành nói như vậy.
“Cút sang một bên.”
Trương Khoa lên tiếng quở trách.
Trương Khoa là chân chạy vặt của Phương Dục rất hưởng thụ cảm giác cáo mượn oai hùm này.
Cô gái kia cũng chỉ là một nhân viên bán hàng, đành lo cho bản thân trước nên tránh sang một bên.
Nhưng cô ta vẫn cảm thấy hơi lo lắng, đành cắn răng trực tiếp gửi một tin nhắn cho Lương Đức Hải.
Cô ta nhớ, lúc trước Lương Đức Hải đã từng nói rằng, bất cứ vấn đề có liên quan đến khách hàng nắm giữ thẻ tím thẫm thì có thể trực tiếp gọi điện, gửi tin nhắn cho ông ta.
“Các người đúng là coi trời bằng vung.”
Liên Thục Giai rất tốt bụng, nhìn thấy cô nhân viên bán hàng vô tội bị đánh lập tức nổi nóng.
“Ha ha, coi trời bằng vung? Tôi nói cho cô biết, ở đây tôi chính là trời.
Năm đó, cô lại năm lần bảy lượt từ chối tôi.
Khi ấy tôi còn quá trẻ, không nên cho cô cái gọi là sự tôn trọng kia.
Bây giờ, tôi bắt cô phải lập tức quỳ xuống bò tới đây gọi tôi là chủ nhân.
Nếu không tôi cam đoan hai người không đứng được mà rời khỏi đây đâu.”
Trên mặt Phương Dục tràn ngập vẻ tự tin vô tận.
“Thằng đần, nếu bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi, đánh nát một bên mặt thì tao còn có thể nhân từ cho mày một cơ hội.”
Đúng lúc này, Diệp Đông mở miệng.
“Thằng ranh, mày đúng là ngu si không sợ chết.
Trương Khoa, đánh nát hai bên mặt của nó cho tao.
Đánh gãy một chân của nó đi.”
hương Dục lạnh lùng nói.
Nói xong, anh ta bước tới chỗ của Liên Thục Giai, thậm chí vươn tay định sờ lên ngực của cô.
Trong mắt anh ta, Trương Khoa với cấp bậc đai đỏ Taekwondo, muốn dạy dỗ Diệp Đông cũng không phải là nói giỡn.
Bây giờ, anh ta nhìn thấy Liên Thục Giai vừa xinh đẹp, dáng người lại yêu kiều, thật sự rất muốn cảm thụ một chút.
Một cây côn bằng nhựa mềm cũng xuất hiện trong tay Trương Khoa.
“Thằng ranh, nếm thử tư vị cây gậy bằng nhựa mềm này đánh nát mặt mày đi.”
Trên mặt Trương Khoa nở một nụ cười lạnh lùng.
Ngay sau đó, cây côn mềm đột ngột đánh ra.
Ngay cả mấy cô nhân viên bán hàng gần đó cũng bị sợ hãi tới mức nhắm chặt mắt lại.
Nhưng đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Kẻ phát ra tiếng la thảm thiết lại hoàn toàn không phải là Diệp Đông, mà là Trương Khoa.
Mấy cô nhân viên ở gần đó lập tức mở mắt ra, lại phát hiện hai bên mặt của Trương Khoa đã sưng vù thành đầu heo, máu miệng cũng không ngừng chảy ra ngoài, răng rơi lả tả đầy đất.
Cây côn nhựa kia lại xuất hiện trong tay Diệp Đông như làm ảo thuật.
Lúc này, Trương Khoa đã ngây ngốc, thậm chí cơ bản gã còn chưa phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Đông lại vung cây côn nhựa trong tay lên lần nữa, đập vào chân của Trương Khoa.
"Crắc."
Một chân của Trương Khoa đứt gãy.
Phương Dục bấy giờ cũng nghe thấy phía sau hình như đã xảy ra chuyện gì, đang định quay đầu nhìn, nhưng móng lợn kia vẫn vươn ra, đang gần sát Liên Thục Giai.
Tuy nhiên, giây phút anh ta đang định quay đầu mà chưa kịp kia, một bóng người đã lóe lên.
Người xung quanh còn chưa nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra, thì cây côn nhựa đã đập thẳng lên cổ tay anh ta.
Rắc.
Cổ tay Phương Dục đã gãy.
Giờ phút này, thậm chí Phương Dục còn chưa phản ứng được là có chuyện gì.
Chính vì cổ tay anh ta đã bị nứt gãy quá nhanh, nên thần kinh vẫn chưa truyền tải được sự đau đớn.
Nhưng Diệp Đông còn chưa dừng lại.
Anh duỗi một tay ra, trực tiếp túm lấy cánh tay của Phương Dục, ngay sau đó một luồng sức mạnh truyền lên người anh ta.
Cả người Phương Dục trực tiếp bay lên, bị ném thẳng lên mặt tường thủy tinh lớn.
Răng rắc.
Rào rào.
Bức tường thủy tinh thật lớn trực tiếp bị Phương Dục đâm nát vụn.
Nháy mắt, vô số mảnh thủy tinh vỡ rải đầy trên đất.
Cả người anh ta cũng rơi lên trên đống vụn thủy tinh vỡ này.
“Á!” Phương Dục cất tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, như tiếng la hét của heo bị chọc tiết.
“Còn dám nói ra những lời tục tĩu thì tao sẽ đánh gãy hai tay mày.”
Giọng nói của Diệp Đông vô cùng lạnh lùng.
Mấy cô nhân viên bán hàng có mặt ở đó thấy cảnh này, trong lòng đều nhấp nhổm.
“Ngầu quá đi mất.
Nếu có một người đàn ông cũng ra mặt vì mình như thế, thì mình nhất định sẽ cảm động đến khóc.
Nhưng anh chàng này lại đánh cháu ngoại ruột của Tổng giám đốc Lương.
Anh ta chết chắc rồi.”
Một đám nhân viên bán hàng khẽ xì xầm bàn tán.
Mấy người bảo vệ cũng nghe thấy tiếng động bên này nên đã chạy tới.
“Ai đang gây chuyện ở đây thế?”
Một tay bảo vệ cất giọng trách mắng đầy nghiêm nghị.
Tay bảo vệ này là Trương Đình Lân – quản lý an ninh ở đây, đúng lúc đi tuần qua đó gặp phải chuyện này.
“Bắt đôi mèo mả gà đồng này lại, dạy chúng một bài học nhớ đời, đánh chúng tàn phế cho tôi.”
Phương Dục đau đớn gào thét.
Trương Đình Lân cũng nhận ra anh ta.
“Cái gì? Có người dám đánh cậu Phương ở đây cơ à?”
Trương Đình Lân cũng luống cuống.
Sở dĩ gã có thể trở thành quản lý an ninh ở đây, dĩ nhiên là vì được Lương Đức Hải cực kỳ tin tưởng.
Gã là tâm phúc của ông ta.
Phương Dục bị đánh thê thảm như vậy ở đây, đó cũng là do sơ sót của gã.
Trương Đình Lân vội vàng sắp xếp mấy tên bảo vệ tới đỡ Phương Dục ra khỏi đống vụn thủy tinh.
Ngay sau đó, Trương Đình Lân nói giọng sắc bén: “Lập tức bắt hai người này lại cho tôi.
Đưa tới phòng thẩm vấn của công ty.”
Nghe thấy sự sắp xếp của gã ta, hai tên bảo vệ cũng lấy côn điện trong tay ra.
“Tại sao muốn bắt bọn tôi chứ?”
Vẻ mặt Diệp Đông vẫn thản nhiên.
Trương Đình Lân cười khẩy lắc đầu: “Chỉ vì hai người đã đắc tội và ra tay với cậu Phương.
Đây chính là tội của các anh.”
Ngay lập tức, gã ta nhìn về phía hai tên bảo vệ.
“Hai đứa chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Lấy côn điện chào hỏi chúng nó thật tử tế cho tao.”
Trên mặt hai tên bảo vệ kia nở nụ cười hào hứng, dữ tợn.
“Thằng ranh, ngày thường côn điện của chúng tao chỉ để trang trí, rất hiếm khi dùng tới.
Từ lúc tao vào làm cho tới nay, còn chưa được nếm thử rốt cuộc côn điện này có cảm giác như thế nào đâu? Bây giờ mày cho tao thử một chút cũng tuyệt đấy.”.